Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 50




Editor: Chi Chi

***

“Hả?”

Hiệu trưởng nở nụ cười có chút châm chọc, “Sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy đã uống thuốc tự tử tại nhà.”

Ra khỏi trường học, Từ Qua nhìn tài liệu trong tay, nhíu mày trầm tư. Thẩm Khánh Châu đã chết, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô. Lên xe, Từ Qua thắt dây an toàn, Lưu Dương hỏi cô, “Từ Qua, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về đơn vị trước, liên lạc ngay với Trần Nhã Tĩnh, cô ấy có khả năng gặp nguy hiểm.”

“Cô nghi ngờ chuyện này có liên quan với vụ án giết người liên hoàn?” Lưu Dương khởi động xe, lái xe ra ngoài, anh mở miệng, “Thẩm Khánh Châu vì bị vạch trần sự thật nên xấu hổ tự sát. Có phải là hung thủ làm vậy là để báo thù cho ông ta không?”

Từ Qua nhíu mày lắc đầu, “Khó nói lắm, hiện giờ không có chứng cứ.”

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thịnh, anh rất nhanh đã bắt máy, Từ Qua kể lại mọi chuyện.

“Em lái xe?” Lục Thịnh đột nhiên hỏi.

Từ Qua sững sờ, vội vàng nói, “Không phải.”

“Gửi thông tin về Trần Nhã Tĩnh cho anh.”

“Vâng.” Từ Qua cầm điện thoại không cúp máy ngay, từ sau khi sa vào tình yêu, tính cách vốn thẳng thắn dứt khoát của cô trở nên dài dòng, Lục Thịnh ở đầu kia cũng giữ máy.

Mấy giây sau, Từ Qua mở miệng, “Cứ vậy nhé?”

“Ừm.” Giọng nói Lục Thịnh trầm thấp, “Cúp điện thoại đi.”

Tay Từ Qua run lên, lập tức đưa điện thoại rời khỏi tai mình, ấn phím cúp máy. Một lúc sau cô mới lấy lại tinh thần, cô sợ Lục Thịnh cái gì? Anh cũng không thể nhảy từ trong điện thoại ra. Từ Qua chợt nhớ đến nụ hôn tối qua của anh, sự nhiệt tình của anh khiến Từ Qua cứ ngỡ là ảo giác, cô không ngờ Lục Thịnh cũng có một mặt cuồng dã như vậy.

“Đội trưởng Lục muốn cho người bảo vệ Trần Nhã Tĩnh?”

Từ Qua nắm điện thoại, lặng lẽ hít sâu một hơi, xua tan mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, “Về đơn vị trước, sắp xếp cụ thể thì phải đợi thông báo mới biết được.”

Phía trước có đèn đỏ, Lưu Dương đạp phanh lại, nghiêng đầu nhìn Từ Qua, “Một người cha biến thái cũng sẽ có một đứa con biến thái, gen di truyền thật đáng sợ.”

Từ Qua gửi xong tin nhắn, nhíu mày, “Bây giờ vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ nào, không thể kết luận như vậy.” Cô ngẩng đầu nhìn Lưu Dương, “Chúng ta phá án tốt nhất đừng để tình cảm riêng tư lẫn vào, lúc này có bất kỳ suy đoán nào cũng là không có trách nhiệm với công việc.”

Lưu Dương nuốt nước bọt, thu tầm mắt lại, “Tôi biết rồi.”

Từ Qua cảm thấy trong này có uẩn khúc. Thẩm Khánh Châu tự tử khiến tất cả mọi chuyện trở nên bí ẩn. Từ Qua có một cảm giác rất mãnh liệt, có khả năng cô đã tìm sai hướng.

Về đến đơn vị thì trời đã tối, phố phường bắt đầu lên đèn. Từ Qua đóng cửa xe, bước nhanh vào trong Cục, Lưu Dương đi song song với cô, “Từ Qua, cô có đói không?”

Từ Qua: “…”

Lưu Dương xoa xoa bụng, “Trưa nay tôi không ăn nhiều, giờ đói sắp phát điên rồi. Hay là chúng ta đi ăn đã?”

Điện thoại của Từ Qua đổ chuông, cô cầm lên bắt máy, giọng của Lục Thịnh truyền vào tai cô, “Đến rồi à?”

“Đến rồi.”

“Đến phòng làm việc của anh.”

“Vâng.”

Từ Qua cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lưu Dương, “Đội trưởng Lục tìm, chúng ta phải qua đó trước.”

Mặt Lưu Dương lập tức nhăn như mướp đắng.

“Bắt được hung thủ chúng ta sẽ đi ăn tiệc.” Từ Qua cười cười, nhét di động vào lại túi, “Đi.”

Hai người bước vào văn phòng, nhanh chóng sắp xếp tài liệu rồi đi thẳng đến văn phòng của Lục Thịnh. Trên hành lang họ gặp được Thẩm Thiến, cô ấy vừa đi vừa gặm bánh mì, nhìn thấy Từ Qua thì mắt sáng lên, chạy thẳng đến túm lấy cô, “Từ Qua, bữa tối!”

Từ Qua còn thiếu Thẩm Thiến một bữa cơm, đã nói là tối nay mời cô ấy ăn, nhưng xem tình hình bây giờ có lẽ không mời được.

“Hả?” Từ Qua chớp chớp mắt, chỉ chỉ văn phòng Lục Thịnh, “Tôi phải đi báo cáo công việc, rất gấp.”

Lưu Dương nhanh tay cướp nửa cái bánh mì trong tay Thẩm Thiến, nhét vào miệng, anh nuốt nguyên một miếng lớn, bị nghẹn trừng mắt nhìn cô, “Thẩm Thiến, mua giúp anh trai mấy cái bánh bao, anh sắp chết đói rồi.”

Thẩm Thiến: …

Từ Qua và Lưu Dương nhanh chóng rời đi, chỉ sợ một phút sau sẽ xảy ra vụ án đẫm máu.

Lục Thịnh ngồi trong văn phòng đang nghe điện thoại, Từ Qua và Lưu Dương đi vào, anh ngước mắt nhìn thoáng qua rồi chỉ chỉ vị trí trước mặt, ra hiệu hai người họ ngồi xuống. Dưới ánh đèn ngũ quan Lục Thịnh sắc nét, lông mi dày, không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà anh ừ một tiếng.

Giọng anh trầm thấp, dường như Từ Qua nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.

Cổ họng cô khô khốc, cô sờ mũi, yết hầu nhấp nhô.

Lục Thịnh cúp điện thoại, mở miệng nói, “Tình hình thế nào?”

“Mười năm trước ở Trường Trung học số 8, có bốn nữ sinh tố cáo giáo viên xâm hại bọn họ, hiện giờ đã có ba người bị giết hại.” Từ Qua nhìn Lục Thịnh, nói, “Em nghi ngờ vụ án giết người có khả năng liên quan với chuyện này, đây là tài lệu em lấy được ở trường học.”

Từ Qua đưa tài liệu cho Lục Thịnh, Lục Thịnh cúi đầu đọc sơ qua.

Từ Qua nhìn mái tóc của anh, ngay cả cọng tóc của Lục Thịnh cô cũng thấy đẹp, “Đội trưởng Lục.”

Lục Thịnh không ngẩng đầu, “Hử?”

Giọng nói này, Từ Qua nghĩ đến giọng của anh lúc ở trên giường tối hôm qua. Mũi cô hơi ngứa, Từ Qua ngừng lại những suy nghĩ không đứng đắn, gần đây cô quả thực không biết kiêng dè gì hết.

“Chỉ sợ bây giờ Trần Nhã Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm.”

“Lâm Phong đã đến đó.” Lục Thịnh vẫn đang tập trung đọc tài liệu, nói, “Lưu Dương, cậu phối hợp với Thẩm Thiến điều tra thêm về người nhà của Thẩm Khánh Châu. Thẩm Khánh Châu có một đứa con trai, ông ta tự sát trong tình huống đó, con của ông ta sẽ bị áp lực không nhỏ.”

“Bây giờ?”

Lục Thịnh gật đầu.

“Được.”

Lưu Dương đứng lên muốn rời đi, Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn anh, “Đi ăn cơm trước đi.”

Lưu Dương khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, gãi gãi đầu, “Đội trưởng Lục quả nhiên có Hỏa Nhãn Kim Tinh.” Lưu Dương cũng mắc bệnh đau dạ dày, vừa nãy anh vẫn luôn nhíu mày, tay xoa xoa bụng.

Lưu Dương rời đi, văn phòng chỉ còn lại Từ Qua và Lục Thịnh, Từ Qua chống khuỷu tay trên bàn làm việc, rướn người về trước nhìn Lục Thịnh, “Em cũng từng nghi ngờ có phải người thân của Thẩm Khánh Châu trả thù hay không. Hiện giờ có bao nhiêu thông tin về người thân của Thẩm Khánh Châu?”

Lục Thịnh đẩy máy tính đặt trên bàn đến trước mặt Từ Qua, “Đây là thông tin hiện có.” Anh ngừng lại một lát rồi hỏi, “Hả? Từng nghi ngờ?”

“Đúng vậy, thái độ của mọi người trong trường đều rất kỳ lạ, hiệu trưởng và bảo vệ đều bảo vệ Thẩm Khánh Châu. Tài liệu về chuyện năm đó không được đầy đủ, em cảm thấy trong này còn có uẩn khúc.”

Từ Qua vừa nói vừa nhìn tài liệu trên máy tính, Thẩm Khánh Châu xác thực chết do tự tử, thời gian là mười năm trước, còn có cả nhật ký xuất cảnh lúc ấy. Thẩm Khánh Châu có một đứa con trai, năm nay hai mươi tám tuổi, sau khi học hết cấp 3 thì không đi học tiếp, trong tài liệu không có thông tin nghề nghiệp của anh ta. Thời gian quá ngắn, thông tin bọn họ điều tra được có hạn, chuyện này cũng không gì đáng trách. Từ Qua tiếp tục kéo xuống dưới, kinh ngạc hỏi, “Vợ Thẩm Khánh Châu đã qua đời vào tháng năm năm ngoái?” Cô ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, “Lưu Tĩnh bị hại vào năm ngoái, chỉ cách thời gian vợ Thẩm Khánh Châu qua đời vài tháng, chuyện này —— không phải là trùng hợp chứ?”

Lục Thịnh rốt cục đã xem hết tài liệu, ngẩng đầu nhìn Từ Qua, “Có phải trùng hợp hay không thì điều tra thêm sẽ biết, xem xong rồi?”

Từ Qua gật đầu, “Thông tin rất ít.”

“Cần phải có thời gian để điều tra thêm.” Lục Thịnh đứng dậy, “Đi thôi.”

Từ Qua đẩy máy tính về chỗ cũ, vội vàng đẩy ghế ra, Lục Thịnh đã ra đến cửa, cô bước nhanh theo sau, “Đi đâu?”

“Ăn cơm.”

Lục Thịnh vừa định mở cửa, nhận ra Từ Qua đã bước đến cạnh mình thì không mở cửa nữa, xoay người lại, đôi mắt đen dừng lại trên người Từ Qua, anh nhìn cô chăm chú. Mặt Từ Qua lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống, “Anh —— nhìn gì thế?”

Khóe miệng Lục Thịnh cong cong, tay đặt sau đầu cô, anh hơi cúi đầu, đôi môi mềm mại khẽ hôn trán Từ Qua. Từ Qua ngây ngẩn cả người, này này này! Sao lại thế này!

Lục Thịnh buông cô ra, bước ra ngoài, Từ Qua hoàn hồn, cúi đầu bước nhanh đuổi theo Lục Thịnh, vừa nãy không có ai nhìn thấy chứ?

Một tay Lục Thịnh đút túi, lùi hai bước đi song song với cô.

“Em muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Cái gì cũng được là món gì thế?”

Từ Qua ngẩng đầu, “Hả?”

Lục Thịnh không đùa cô nữa, giơ tay vuốt gọn tóc cô, “Vậy anh quyết định?”

“Ừ.” Từ Qua không thích nhất là phải lựa chọn, cô gật đầu liên tục.

Mười phút sau Lục Thịnh dừng xe, quán ăn này không lớn nhưng rất yên tĩnh. Lục Thịnh và Từ Qua ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, món ăn trong quán đều là món ăn gia đình phổ biến.

Từ Qua chọn xong đồ ăn thì bưng chén trà lên, nếu cô ngắm Lục Thịnh quá trắng trợn thì sẽ hù dọa anh mất. Nhưng không ngắm thì cô không biết phải làm gì.

“Đên nay phải tăng ca?”

“Ừm.” Lục Thịnh bấm điện thoại trả lời tin nhắn, “Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi huyện Châu.”

“Ai ở huyện Châu?”

“Trần Nhã Tĩnh.” Lục Thịnh nói, “Cô ta không phối hợp, cũng không đồng ý đến Thành phố C, chúng ta đành phải đến tìm cô ta.”

Từ Qua nhíu mày, “Còn có người không sợ chết như vậy? Anh hùng gan dạ.”

Lục Thịnh giương mắt, “Trái ngược hoàn toàn, cô ta rất sợ chết, ngay cả cảnh sát cũng không tin.”

Ăn cơm xong đã là 9 giờ, Từ Qua và Lục Thịnh chạy đến huyện Châu, bây giờ phải nhanh chóng đến đó để tránh đêm dài lắm mộng. Hung thủ đang ẩn nấp ở một nơi gần đó, còn bọn họ thì ở ngoài sáng.

Đến huyện Châu đã là 12 gờ 30 phút, họ chạy thẳng đến đồn công an huyện nhưng không gặp được Trần Nhã Tĩnh.

“Cô ta kiên quyết đòi về, không phối hợp với công việc của chúng ta, hỏi nửa ngày cũng không được gì.”

“Người của chúng ta còn đi theo cô ta?”

“Còn đi theo.” Lâm Phong nói, “Sáng mai lại đến tìm cô ta, chỉ đành vậy thôi.”

“Không còn sớm nữa, cậu đi nghỉ trước đi, sáng sớm ngày mai đi qua đó.”

Lâm Phong nhìn Từ Qua, nói, “Hai người đã đặt phòng trước chưa?”

Huyện Châu có một địa điểm du lịch nổi tiếng, vào mùa này các khách sạn đều kín phòng, kể cả nhà khách nhỏ cũng ở hết sạch. Lâm Phong không biết Từ Qua và Lục Thịnh sẽ đến, bọn họ chỉ đặt một phòng.

“Chỉ còn một phòng ở lầu một, phòng này hơi nhỏ.” Nhân viên đứng ở quầy lễ tân dò xét Lục Thịnh, “Mấy người là?”

Lục Thịnh đưa cho lễ tân thẻ căn cước, “Lấy phòng này đi.”

Lâm Phong cũng cảm thấy khó xử, phòng bọn họ đặt là hai giường đơn tiêu chuẩn, “Hay là tôi ngủ trên xe.”

“Không cần.” Lục Thịnh từ chối ngắn gọn

“Có thể ghép giường lại—— “

“Tôi ở chung với Từ Qua.” Lục Thịnh nhận thẻ phòng, nói, “Mau đi nghỉ ngơi đi.”

Lâm Phong trợn to mắt:!!!!!

Mặc dù tác phong làm việc của Từ Qua rất giống đàn ông, nhưng cô ấy quả thật là phụ nữ! Nữ! Đội trưởng Lục là đàn ông!

Hết chương 50.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.