Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 211: Phiên ngoại : Thổ phỉ ký




THỔ PHỈ KÝ!

Edit: Spum-chan

Gần đây giang hồ rất náo nhiệt.

Gần đây Lạc Tuyết công tử rất không vui.

Giang hồ náo nhiệt, là vì sắp mở võ lâm đại hội, tất nhiên phải náo nhiệt rồi.

Lạc Tuyết công tử rất không vui, là vì lại chịu khổ bắt lính, bị ca mình phái tới Giang Nam tham gia võ lâm đại hội, tất nhiên không vui rồi.

Đương nhiên, có môn phái nhiều chuyện cũng bị một phen thất vọng – vốn tưởng có thể đồng thời nhìn thấy hai đại mỹ nhân giang hồ, ai ngờ lại chỉ có một.

Nhưng bọn họ có thất vọng hay không, hiển nhiên không phải chuyện Ngâm Vô Sương phải nghĩ đến, trên thực tế giờ này khắc này, y đang ngồi trên ghế trúc trong sân, nhìn Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm trên đấy rửa cá.

Nếu khi thành thân đã hẹn nhau phải đi hết muôn sông nghìn núi, thì Liên Thành Cô Nguyệt tuyệt đối sẽ không quên. Phương Nam tháng tư có phong cảnh rất đẹp, hai người liền cùng nhau dến Đại Lý, tìm một lầu nhỏ bên Nhĩ Nhĩ Hải (tên hồ, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)trải qua tháng ngày nhàn nhã.

“Đây là cá gì?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Không biết nữa.” Liên Thành Cô Nguyệt dùng nước trong rửa sạch, “Lý thẩm ở đầu đường cho đó, bảo ta đem về nấu cá đậu hủ cho ngươi ăn, nói cá mùa này béo tốt, ăn nhiều một chút tốt cho sức khỏe.”

Ngâm Vô Sương đặt thú vải trên ghế, lấy khăn sạch đưa cho hắn.

“Mọi người đều thích ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt lau tay, “Còn tưởng rời khỏi Trường Bạch Sơn thì không còn bị mẫu thân càm ràm mỗi ngày nữa, cứ trách ta không chăm sóc tốt cho ngươi. Ai ngờ đến thành này rồi mới biết, không những không bớt bị càm ràm mà còn tăng lên cả chục lần ấy chút.” Tới mười mấy bác gái lận đó trời, tụ lại cùng nhau thật đáng sợ.

Ngâm Vô Sương bật cười.

“Còn có chuyện này quên nói với ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngày mai Lưu gia trong thôn đón dâu, mới chúng ta đến dự.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương đồng ý.

“Thoải mái vậy sao?” Liên Thành Cô Nguyệt có chút ngạc nhiên, “Còn tưởng ngươi sẽ không thích trường hợp ồn ào này chứ.”

“Ta không thích nhìn người trong giang hồ ồn ào gây chuyện.” Ngâm Vô Sương nói, “Ở đây thì khác.”

“Lưu gia cứ cho người tới dặn dò ta mấy lần, nhất định phải để ngươi đi.” Liên Thành Cô Nguyệt kéo y ngồi lên ghế, “Ngươi biết vì sao không?”

“Vì sao?” Ngâm Vô Sương khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Trong thôn có phong tục, ngày đầu tiên tân nương bước vào cửa, nếu nhà chồng có thể mời đến một người cực kỳ xinh đẹp, thì sau này có thể sinh được một oa nhi xinh xắn béo tròn.”

Ngâm Vô Sương:……

“Trong tháng kế tiếp có không ít tiệc cưới, chút ta có thể ăn chùa được không ít cơm.” Liên Thành Cô Nguyệt tính toán.

Ngâm Vô Sương dở khóc dở cười.

Cơm chiều rất phong phú, có canh chua đậu hủ cá, đậu chua xào thịt sợi, củ cải chua nấu thịt bò, còn có một đĩa đồ chua nhỏ.

Liên Thành thiếu chủ vừa rửa chén, vừa cảm thấy răng sắp rụng luôn rồi.

Thôn rất nhỏ, cho nên chuyện vui một nhà cũng trở thành chuyện vui cả thôn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, trong nhà bếp Lưu gia đã bắt đầu náo nhiệt, mười mấy người thái rau rửa cá, ai nấy cũng đều rất vui vẻ. Đến giữa trưa, Liên Thành Cô Nguyệt và Ngâm Vô Sương mang quà đến chúc mừng, vốn dĩ mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, chỉ chờ đôi tân nhân đến bái đường thành thân rồi vào động phòng, ai ngờ mãi đến gấn giờ lành, trên đường vẫn vô cùng yên tĩnh, đội vào thôn đón dâu cũng chậm trễ không thấy đâu.

“Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?” Trưởng thôn sốt ruột, chống quải trượng đứng ở cửa thôn nhìn quanh. Những người khác tuy người miệng không nói nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng, mắt thấy giờ lành đã sắp qua, trên đường rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhưng không phải là đội đón dâu chiên trống kèn vang, mà là một nhóm thanh niên toàn thân chật vật.

“Nhị tiểu tử.” Đại thẩm Lưu gia giật mình, nhanh chóng chạy tới, sốt ruộ hỏi, “Sao lại thành thế này, đại ca và thúc bá con đâu?”

“Nương.” Lão nhị Lưu gia nức nở, “Bọn con gặp thổ phỉ ở Lam Gia Sơn, trừ ta ra, những người khác đều bị chúng bắt về cả rồi!”

Vừa dứt lời, hiện trường lập tức xôn xao cả lên, đại thẩm Lưu gia trực tiếp nhũn người té xỉu, trưởng thôn gấp đến mức xoay vòng vòng, nhanh chóng phái người vào trong trấn báo quan để có thể nhanh chóng cứu người. Ngâm Vô Sương nhíu mày, cùng Liên Thành Cô Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.

“Giờ phải làm sao mới được đây.” Đại thúc Lưu gia liên tục ai thán dậm chân, hiển nhiên đã vô cùng hoang mang lo sợ.

“Lưu thúc không cần vội.” Liên Thành Cô Nguyệt vỗ vỗ vai ông, hỏi, “Thổ phỉ ở Lâm Gia Sơn, có ai biết không?”

“Mới xuất hiện từ nửa năm trước thôi, trước đây không có.” Có hậu sinh nói, “Cũng không biết là từ đâu tới, thường ngày hay cướp bóc những người đi quang qua, quan phủ phái binh đi mấy lần nhưng đều trắng tay mà về, bọn chúng rất ngông cuồng.”

“Đi xem thử không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi Ngâm Vô Sương.

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Ừ.”

“Hai vị công tử có thể đi cứu người sao?” Trưởng thôn như gặo được cứu tinh, ngẫm nghĩ lại thấy lo lắng, “Nhưng mấy chục quan binh còn không làm gì được đám thổ phỉ kia, hai vị vẫn nên nghĩ kỹ một chút, đừng khiến bản thân cũng bị liên lụy.”

“Yên tâm đi.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Chúng ta tự có chừng mực.”

Lam Gia Sơn cách tiểu sơn thôn không xa, hai người giục ngựa mà đi, xuất phát lúc giữa trưa đến chạng vạng đã tới, ngẩng đầu chỉ thấy địa thế nơi này cực kỳ hiểm trở, có thể nói là dễ thủ khó công, khó trách ngay cả quan phủ cũng không làm gì được.

Dãy núi chập chùng, hai người đang nghĩ xem phải làm sao để tìm được ổ thổ phỉ, đằng trước lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, vì thế liếc xoay người trốn lên cây.

Vài tên tiểu lâu la khiêng bình rượu vội và đi tới, vừa đi vừa nói, “Mau lên d9i, tối nay đại vương sẽ làm hỉ sự đó, không chậm trễ được đâu!”

Nhớ cái Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung kia ban tặng mà giờ Ngâm Vô Sương vừa nghe đến hai chữ “đại vương” liền thấy đau đầu.

“Đúng là không dễ dàng a.” Một tiểu lâu la khác nói, “Đại vương đợi nhiều ngày như vậy, có thể xem như cướp được vợ rồi, thật đáng mừng.”

Ngâm Vô Sương thầm lắc đầu, giống như linh miêu nhẹ nhàng đi theo sau những người đó, thuận lợi đến được ổ thổ phỉ, chỉ thấy cửa lớn sơn trại kia vô cùng rách nát, như nhặt được từ trong sân nhà ai, trên đầu trên một bảng hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, danh tự thì lại rất kiêu, trực tiếp gọi là “Giang hồ đệ nhất bang”!

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Xem ra những tên tự xưng là đại vương đều là đầu óc có bệnh.”

Ngâm Vô Sương:……

Đi vào mấy nơi này với hai người mà nói tất nhiên không có gì đáng lo, tựa như vào chỗ không người mà đi tìm một vòng, rất nhanh đã tìm được nơi giam giữ đội dón dâu, nhưng lại thiếu mấ tân nương tử, nghe mấy tên canh gác tán chuyện thì có vẻ nàng đã bị mang vào trong phòng đại đương gia, chờ đến tối nhập động phòng rồi.

“Ngươi ở đây trông chừng bọn họ, tránh xảy ra nhiễu loạn.” Ngâm Vô Sương nói khẽ, “Ta đi tìm cô nương kia.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Cẩn thận một chút.”

Ngâm Vô Sương xoay người rời khỏi tiểu viện, quan sát xung quanh rồi phóng lên một thân cây cao nhất. Bởi vì nơi này là núi cao hiểm trở, không nhiều đất bằng để xây dựng phòng ốc, cho nên sơn trại này cũng không lớn, liếc mắt nhìn là thấy thể thấy hết toàn cảnh. Giữa phía Nam có một tòa nhà rất náo nhiệt, lụa hồng vải xanh đầy đầu người, hiển nhiên là đang tổ chức hỉ sự.

“Mau lên nào!” Một tráng hán râu quai nón đang gác hai chân ngồi trên ghế, cười ha ha nhìn thủ hạ bận rộn, “Hôm nay có thể cho ông dây cướp được một cô vợ, ngày mai cũng có thể giúp nhị đương gia cướp một người, chờ thêm nửa năm hay một nam gì đó, mọi người đều có thể cưới được vợ rồi!”

Các tiểu đệ rất vui vẻ, ai nầy đều ngưng việc đang làm mà vỗ tay ầm ầm.

Trong phòng, một cô nương mặc hỉ phục đang bị tròi ngồi trên giường, trông có vẻ đang gắng sức với tới chiếc kéo đặt bên giường, hẳn là do tiểu lâu la nào đó đến trang trí tân phòng bỏ quên.

Ngâm Vô Sương vào cửa, tay như lướt gió điểm vào huyệt đạo của nàng.

Cô nương kia giật mình, mở to mắt nhìn y.

“Tiểu Thúy?” Mặt Ngâm Vô Sương che lụa mỏng, thấp giọng hỏi nàng.

Cô nương ra sức gật đầu.

“Ta là do Lưu thúc nhờ đến tìm ngươi.” Ngâm Vô Sương giải huyệt đạo cho nàng, “Đi theo ta.”

“Nhóm người Lưu ca đâu rồi?” Tiểu Thúy sốt ruột hỏi.

“Sẽ có người cứu bọn họ, không cần lo lắng.” Ngâm Vô Sương nói, “Hỉ sự sẽ không bị lỡ đâu.”

“Cứ vậy mà đi sao?” Tiểu Thúy mở to mắt hỏi.

“Không thì sao?” Ngâm Vô Sương có chút ngạc nhiên, “Ngươi muốn ở lại đây?”

“Làm gì có, nào có ai muốn ở cái nơi rùa đen này chứ Lang.” Tiểu Thúy nói.

Ngâm Vô Sương:……

Tiểu Thúy:……

Tuy trước khi gả đi cha mẹ đã dặn dò cả ngàn lần là phải tỏ ra nết na hiền thục, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ chịu không nổi.

“Thật đáng giận.” Dù sao bản tính cũng đã bại lộ, Tiểu Thúy không thèm giả bộ nữa, khoanh chân nói, “Ngươi không biết đó thôi, cái đám này đúng là đầu óc có bệnh, cứ mơ tưởng bà đây là nữ nhân của hắn, không những bắt tròi ta còn đánh nam nhân của ta, bà đây giết chết hắn!”

Ngâm Vô Sương bật cười.

“Ngươi thấy có đúng không?” Tiểu Thúy hỏi y.

“Được rồi.” Ngâm Vô Sương gật đầu, “Chúng ta báo thù xong rồi đi.”

Tiểu Thúy kích động nói, “Có phải chúng ta sẽ lén chuồn ra trước, sau đó thả một mồi lửa không?” Tiên sinh kể chuyện đều nói vậy mà.

Ngâm Vô Sương nói, “Không cần phiền phức như vậy.”

Tiểu Thúy hỏi, “Vậy phải làm thế nào?”

Ngâm Vô Sương nói, “Trực tiếp ra ngoài đánh bọn chúng một trận.”

Tiểu Thúy giật mình, “Bọn chúng đông lắm.”

Ngâm Vô Sương nói, “Có đông gấp bội cũng không sao.”

Tiểu Thúy lập tức hít một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt không thể tin nhìn y.

Ngâm Vô Sương cười cười, “Đi thôi, chúng ta đi báo thù.”

Tiểu Thúy nhanh chóng xuống giường, chỉ là còn chưa kịp mang hài, cửa phòng đã bị người đẩy ra, tên đại đương gia râu quai nón kia vừa xỉu răng vừa đi vào, hiển nhiên định xem mặt vợ mới cưới của mình, chỉ là vạn vạn không ngờ tới, trong phòng lại có thêm một người.

Sơn trại trên núi cao, gió tất nhiên cũng lớn. Sau khi cửa bị đẩy ra, một trận gió lạnh thổi vào phòng, thổi rơi lụa mỏng trên mặt Ngâm Vô Sương.

Râu quai nón lập tức kinh vì thiên nhân, đây đây dây đây là tình hình gì……

Tiểu Thúy cũng mở to hai mắt, cảm thấy người này thật là đẹp.

“Nhìn đủ chưa?” Ngâm Vô Sương lạnh lùng hỏi.

Râu quai nón hoàn hồn, bày ra uy nghiêm đại đương gia, “Ngươi là ai?”

Ánh mắt Ngâm Vô Sương thanh lãnh.

Tim râu quai nón nhũn cả ra, người này còn đẹp hơn cả cô dâu hắn mới cướp về, thật là trắng…… chậc! Vì thế hắn mềm giọng hơn, tươi cười rạng rỡ đi qua muốn sờ mặt y một chút, tốt nhất là có thể hôn thêm một cái.

Chỉ là còn chưa kịp đến gần liền cảm thấy trước mặt thổi tới một trận cuồng phong, cả người bị quật ngã xuống, bay thẳng ra ngoài!

“Đại vương!” Nhóm tiểu lâu la giật mình, nhanh chóng chạy lên đỡ hắn dậy, “Phu nhân dữ vậy sao?” Sao lại bị đánh ra đây thế này.

Râu quai nón bi kịch phun ra một ngụm máu tươi, xỉu.

Nhóm tiểu lâu la lập tức sợ ngây người, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một nam tử áo trang đang đứng ở cửa, tuy là tư thái khuynh thế, ánh mắt lại lạnh như hàn tinh khiến lòng người run rẩy, cả liếc một cái cũng không dám. Nhưng hồi nãy bắt về là cô nương mà…… sao còn biết biến hình nữa, chẳng lẽ trên núi này có yêu tinh?

Vừa nghĩ đến điểm này, nhóm tiểu lâu la lập tức thấy cả người không khỏe, đánh tất nhiên là không đánh lại, vì thế ai nấy chủ động buông đao kiếm, đầu hàng.

“Đi báo thù không?” Ngâm Vô Sương hỏi người phía sau, “Đánh xong, chúng ta cũng về nhà sớm.”

“Giờ không đánh.” Tiểu Thúy tiện tây khiêng lên một cái ghế gỗ, hung dữ nói, “Đợi lát nữa ta với nam nhân của ta cùng đánh!”

Ngâm Vô Sương cười lắc đầu, phóng lên trời một quả pháo liên lạc.

Vài ngày sau, quan phủ dẫn người lên núi, tóm gọn ổ thổ phỉ rồi dán bố cáo, vì thế sơn dân gần đó mới biết thì ra đám người này là phỉ bang Tương Tây, sau này bị quan quân tiêu diệt không còn chỗ trốn mới phải chạy đến thục điền chiếm đất xưng vương.

Tuy trong cáo thụ không có nói, nhưng người người truyền miệng, cũng sớm biết lần này là nhờ có cao nhân giúp đỡ, vì thế đều chuẩn bị đủ các loại tạ lễ, cùng nhau đưa đến tiểu làng chài Đại Lý.

“Sao toàn là đồ chua thế này?” Liên Thành Cô Nguyệt mở mấy bao tạ lễ, chỉ thấy đa số là cá chua đậu chua, vì thế lập tức nhăn mặt lại – hôm qua mới ăn hết mấy món đồ chua trong nhà, còn tưởng là thoát nạn, nhưng giờ thì hay rồi, đưa tới thêm bảy tám vò nữa.

“Ừm.” Ngâm Vô Sương lười biếng phơi nắng, thuận tay xoa xoa thú bằng gấm trong tay, khóe môi mang thêm chút ý cười.

Trong thôn vang lên tiếng kèn, là Lưu gia đang làm bù hỉ yến, Tiểu Thúy cùng nam nhân nhà mình kính trà cho thúc bá, thẹn thùng im lặng khuôn mặt ửng hồng, cả đi đường thôi mà cũng có vẻ sẩy chân.

Vì thế mọi người đều cảm khái, đại tiểu tử Lưu gia thật may mắn mà, lấy được cô vợ thẹn thùng như thế, tuy từng bị thổ phỉ bắt một lần, nhưng vì hương dân trừ hại, tính ra cũng đáng.

Mặt trời dần dần xuống núi, Liên Thành Cô Nguyệt về phòng lấy một cái chăn, tung ra đắp lên người y, lại đưa tay muốn lấy thú vải.

Ngâm Vô Sương nắm thật chặt.

Liên Thành Cô Nguyệt nhướn mày.

Ngâm Vô Sương rất kiên trì.

Liên Thành Cô Nguyệt mạnh mẽ cướp đi!

Ngâm Vô Sương nhíu mày !

Liên Thành Cô Nguyệt lại chen lên nhuyễn tháp, ôm y vào trong lòng.

“Nóng muốn chết.” Ngâm Vô Sương nói, “Đi xuống đi!”

“Không.” Liên Thành Cô Nguyệt siết chặt hai tay.

Ngâm Vô Sương nâng tay đánh qua một chưởng.

Liên Thành Cô Nguyệt không né không tránh.

Ngâm Vô Sương:……

Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay y qua hôn hôn.

Ngâm Vô Sương vừa tức lại vừa cười.

Tay của Liên Thành Cô Nguyệt lại bắt đầu không thành thật.

Ngâm Vô Sương thầm lắc đầu, cũng lười để ý đến hắn nữa, quay đầu nhìn sang bên kia.

Thú bằng gấm há hốc miệng, ngồi xổm trên bạc thang đối diện với y.

Ngâm Vô Sương:……

Liên Thành Cô Nguyệt tháo đai lưng của y ra, bàn tay xoa lên da thịt trắng mịn kia.

Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, giận dỗi đá hắn một cái.

Thiên không lưu vân biến ảo, trong núi gió nhẹ thổi qua, khắp núi nở đầy những đóa hoa màu trắng.

Là an bình tốt đẹp mà chốn giang hồ chưa từng có.

Hết phiên ngoại 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.