JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 15: Phát sinh 15




Chính cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm sau, Vương phủ truyền ra một đại sự.

Đêm động phòng hoa chúc, Vương phi tự mình xốc khăn voan, vẻ mặt anh dũng quỳ ở trước mặt Vương gia, ôm bụng công bố mình đã mang thai!

Đã mang thai? ! !

Vương gia tức giận, nhất thời cũng không biết trong đầu bùng phát cái gì, một cước đạp người ra ngoài.

Đêm tân hôn liền đánh Vương phi của mình, kinh động đến hạ nhân, sự tình muốn áp chế cũng áp không được.

Hoàng cung.

Ánh mắt Vương gia nhìn chằm chằm nơi nào đó, khuôn mặt vặn vẹo: “Tiện nhân!”

Tiểu hoàng đế có chút lo lắng giật nhẹ vạt áo hoàng thúc: “Tiểu thúc, ngươi đừng tức giận…”

Vương gia chậm rãi quay đầu, ánh mắt khủng bố liếc nhìn tiểu hài tử một cái: “…”

Tiểu hoàng đế sợ tới mức run rẩy: “…”

Vương gia sắc mặt khủng bố: “Hiện tại mọi người đều biết, nữ nhân kia ta nhất định hưu nàng!” (hưu=bỏ vợ)

Tiểu hoàng đế do dự hỏi: “… Như vậy không tốt đi?”

Vương gia ngoan độc trừng mắt một cái, dị thường tức giận: “Vậy ngươi muốn ta làm sao? ! Đeo đỉnh lục mạo (đội mũ xanh=bị cắm sừng) kia? ! —— Trừ phi ta chết!”

Tiểu hoàng đế ánh mắt lo lắng: “Chính là, chuyện bây giờ cũng đã truyền khắp phố, bọn họ cũng không hiểu được nguyên do trong đó, chỉ nhận định là tiểu thúc ngươi tàn bạo vô thường động thủ đánh thê.”

Vương gia phẫn nộ: “Ta quản bọn họ nghĩ như thế nào, nữ nhân không thuần khiết như nàng, ta nhất định phải hưu! Nàng dám mang bộ dạng đó để thành thân với ta, ta liền dám bởi vì nàng không còn trinh tiết mà hưu nàng.”

Tiểu hoàng đế ngập ngừng: “Nhưng như vậy chuyện vợ ngươi ngoại tình mọi người đều biết?”

Vương gia bị nghẹn, sắc mặt bị tức đến đỏ bừng, thấm nguyền rủa: “Tiện nhân chết tiệt!”

Cuối cùng, Vương gia lựa chọn nuốt xuống cực tức này.

Không đem chuyện Vương phi mang thai truyền ra ngoài, mặt khác còn tìm cớ để hưu nàng. Về phần gian phu cùng trả thù là chuyện Vương gia phải từ từ quan tâm.

Nhưng ở trong mắt người thiên hạ, xem như nhận rõ một chút bản tính của Vương gia.

Tỷ như tàn bạo vô thường, âm tình bất định, thị đánh nữ nhân, vô cớ hưu thê, vân vân.

Tóm lại, là phu quân không tốt.

Tiểu hoàng đế nghe được ấn tượng của người trên phố đối với hoàng thúc mà sầu lo, thở dài: “Tiểu thúc, hôn sự lần này cũng thật xui xẻo a…”

Vương gia bị tiểu hài tử đồng tình trêu chọc có chút uấn giận: “Đừng nhắc tới việc này với ta!”

Tiểu hoàng đế rầu rĩ: “Nga…”

Vương gia tự cố tự đi đến bên giường, cởi y phục ra: “Còn ngốc lăng ở đó làm cái gì! Không ngủ được? !”

Tiểu hoàng đế mở to mắt: “A… Nga!”

Trong bóng đêm, trên giường.

Tiểu hoàng đế lẳng lặng nói: “Tiểu thúc không cần tái tức giận, ngươi còn có A Ngôn, A Ngôn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, sẽ không phản bội ngươi, sẽ không thương tổn ngươi.”

Hồi lâu.

Vương gia giọng mũi mơ hồ: “… Ân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.