Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 162




Phụng Triển vốn dĩ không quan tâm chuyện này cho lắm, chỉ lệnh cho

Bố Nhật Cổ Đức đi điều tra, nhưng bây giờ sau khi đọc xong tin tức truyền về

lại thực sự khiến y nảy sinh chút hứng thú.

“Tuổi tác của tứ tiểu thư phủ Uy Quốc công có vẻ không lớn lắm, cũng chưa từng xông pha chiến trường, e rằng là thiên phú dị bẩm, quả là hiếm có.”

Phụng Triển nhướng mày.

Bố Nhật Cổ Đức bổ sung thêm: “Ám gian mà chúng ta lưu lại

kinh thành truyền về tin tức, ban đầu hình như hoàng đế Đại Chu muốn gả vị Cố

tứ tiểu thư này cho tứ hoàng tử, nhưng không biết vì lý do gì lại từ bỏ quyết

định này. Ắt hẳn đây là lý do mà vị cô nương này quyết định rời kinh thành đến

biên cảnh.”

Lời này của hắn ta khiến Phụng Triển không khỏi nhớ lại một số hồi

ức năm xưa.

Khi đó, tỷ tỷ của hắn là Phụng Trưởng Ninh cũng rất có thiên phú

về mảng trận pháp, nàng là đứa con đầu của Phụng gia, từ nhỏ thiên chất thông

minh, được giáo dưỡng không khác gì một nam nhi, nàng không hề thích những sở

thích thông thường của nữ nhi, ngược lại rất có hứng thú với binh thư trận pháp.

Phụng Triển vẫn nhớ có lúc nàng đã nói đùa với y rằng nếu không

tiến cung, nàng sẽ cải nam trang và ra biên giới đánh trận.

Thấy y vừa nghe vừa ngẩn người, Bố Nhật Cổ Đức không khỏi kêu một

tiếng: “Đại nhân, đại nhân?”

Phụng Triển hồi thần, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”

Bố Nhật Cổ Đức nói: “Ngài định khi nào nói cho Vương hãn

những tin tức này?”

“Khoan hẵng nói cho ông ta biết.” Phụng Triển dừng lại một chút:

“Nếu như ông ta phái người tới thúc giục thì cứ nói là chuyện này ta đích thân

phụ trách.”

Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt: “Ngài… Ý ngài là sao?”

“Ta muốn gặp tiểu cô nương đó.” Giọng điệu của Phụng Triển nhàn

nhạt, không mảy may ý thức được mình đã nói ra lời đáng sợ đến thế nào.

Bố Nhật Cổ Đức: “…”

Nếu không phải là thần thái của người trước mặt hoàn toàn quen

thuộc thì Bố Nhật Cổ Đức đã nghi ngờ có ai đó đang đeo mặt nạ giả trang thành.

Hắn ta do dự một lúc rồi khuyên nhủ “Nhưng chuyện này khó

tránh quá nguy hiểm, thân phận đại nhân tôn quý, ngộ nhỡ…”

Phụng Triển cười như không cười: “Ta đã huấn luyện những hộ

vệ này nhiều năm như vậy, lẽ nào chút chuyện nhỏ này cũng làm không nổi sao?”

Đây đương nhiên không phải là chuyện nhỏ gì cho kham, hiện giờ dù

là Đại Chu hay ngoại tộc thì người muốn Phụng Triển chết có vô số kể, cho dù

đám hộ vệ có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì Bố Nhật Cổ Đức cũng không dám mạo

hiểm. Có điều hắn ta hiểu rất rõ rằng, trước giờ không ai có thể thay đổi được

quyết định của Phụng Triển.

Nếu đã vậy thì hắn ta cũng không khuyên thêm nữa, thay vào đó là

cân nhắc chuyện thiết thực hơn: “Có cần phải giấu Vương hãn chuyện ngài

xuất hành không?”

Phụng Triển lắc đầu: “Không cần, tuy rằng bây giờ Trác Cách

rất kiêng kỵ ta, nhưng vẫn chưa muốn ta chết. Nếu để ông ta biết, ngược lại có

thể giúp ta trấn áp suy nghĩ không yên phận của mấy kẻ trong vương đình kia.”

Bố Nhật Cổ Đức gật đầu, vừa định ra khỏi phòng để thu xếp mọi

chuyện thì Phụng Triển lại gọi lại: “Lúc bắt người phải nhẹ nhàng một

chút, đừng dọa người ta.”

Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt, không thể tin được những lời chu đáo này

lại được nói ra từ miệng Phụng Triển.

Phụng Triển hơi nhíu mày, giống như muốn giải thích: “Suy cho cùng

cũng là tiểu thư quý tộc, tính cách yếu ớt, tránh để cho nó khóc sướt mướt.” Y

nói xong, dường như bản thân cũng thấy có chút không được tự nhiên nên vội vàng

xua tay cho Bố Nhật Cổ Đức lui xuống.

Bố Nhật Cổ Đức không biết mình đã rời đi bằng cách nào, thậm chí

hắn ta còn ngẩng đầu lên nhìn xem trời có mưa đỏ hay không.

Bây giờ không chỉ có Phụng Triển, mà hắn ta cũng đã bắt đầu có

hứng thú với tiểu cô nương chưa từng gặp mặt kia rồi.

Theo dặn dò của Phụng Triển, trong khi vừa sắp xếp để cho y rời

thành Nguyệt Lượng đến biên cảnh, Bố Nhật Cổ Đức cũng vừa để mặc cho tin tức

truyền đến tai Trác Cách.

Sau khi biết chuyện này, ngược lại Trác Cách còn cảm thấy áy náy

và cho rằng Phụng Triển vẫn trung thành, bằng không sẽ không vì một mệnh lệnh

của ông ta mà đích thân rời thành Nguyệt Lượng để điều tra. Trước đây hóa ra là

mình đã hiểu lầm y.

Đây cũng xem như là một vụ quơ nhầm mà làm dịu đi mối quan hệ giữa

hai người.

Trong khi Bố Nhật Cổ Đức đang bận tối mày tối mặt thì một cửa hàng

bánh chẻo bên ngoài thành Nguyệt Lượng đã đóng cửa sớm.

Tả Hữu tò mò nhìn ông chủ Lâm Vũ: “A Vũ, hôm nay đóng cửa sạp

sớm vậy sao?”

Lâm Vũ nở nụ cười: “Biểu đệ của ta thành thân rồi, ta chuẩn

bị qua đó dự lễ!”

“Chúc mừng, chúc mừng nha!”

Lâm Vũ thu dọn một gói đồ đạc rồi dắt ngựa ra, cưới híp mắt cáo

biệt Tả Hữu, giống như là thật sự chỉ đi tham dự hôn lễ mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, một thiếu nữ xuất hiện trước cửa tiệm bánh

chẻo, ngạc nhiên nói: “Ông chủ Lâm, ông định đi xa nhà à?”

Lâm Vũ khựng lại, khi quay mặt đối diện với Kỳ Nhã vẫn là ông chủ

nhỏ có chút nịnh nọt và câu nệ của trước đây: “Công chúa điện hạ thứ lỗi,

hôm nay sợ rằng tiểu nhân không thể làm bánh chẻo cho người được rồi.”

Kỳ Nhã xua xua tay: “Không sao đâu.” Nàng biết Lâm Vũ phải đi tham

gia hôn lễ của biểu đệ, nàng cũng cười nói chúc mừng, sau đó nói: “Xem ra còn

lâu lắm ta mới được ăn bánh chẻo của ngươi.”

Lâm Vũ cáo lỗi lần nữa và cưỡi ngựa rời đi với một bao nải trên

lưng.

Đợi khi đi xa khỏi thành Nguyệt Lượng, nụ cười nhã nhặn và hèn mọn

của ông chủ tiệm bánh chẻo đột nhiên thay đổi, vội vàng thúc ngựa chạy. Khi đến

nơi, nghe thấy tiếng chim quen thuộc, hắn mới đi theo âm thanh, thuộc hạ đều đã

đợi sẵn ở đó.

Mọi người nhìn thấy hắn thì có vẻ hơi ngạc nhiên, chỉ có một người

trong số đó hành lễ: “Giáo úy.” Lúc này tất cả mới biết được thân phận của hắn

và vội vàng hành lễ.

Hắn xua tay miễn lễ rồi thô lỗ xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt

xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú phía sau đó.

Phụng Linh không kịp thăm hỏi, trực tiếp nói: “Tin tức là

thật ư? Người đó thật sự sẽ rời khỏi thành Nguyệt Lượng à?”

Một người trong số đó gật đầu: “Người giao thiệp với thuộc hạ

đúng là đang hầu hạ trong vương cung, đây là lời hắn nói với thuộc hạ, nghe nói

Trác Cách giao cho người đó một nhiệm vụ, người đó sợ thuộc hạ xử lý không ổn

nên mới đích thân ra tay.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phấn khích, bọn

họ đã ẩn nấp trên thảo nguyên này bao nhiêu năm nay chính là để tìm ra thân

phận thật sự của người đó, và nếu có thể, tốt nhất là giết luôn người đó đi.

Chỉ là người đó quá mức thận trọng, cứ trốn sâu trong vương đình, còn sâu hơn

cả nơi trốn của Trác Cách. Ngay cả người trong vương cung từng nhìn thấy y cũng

rất ít, cho nên nhiều năm như vậy bọn họ đều không đạt được kết quả gì, ai nấy

đều đã sớm sốt ruột.

Giờ đây, cuối cùng người đó cũng chịu rời thành Nguyệt Lượng, đối

với bọn họ mà nói, đây chính là cơ hội để lập công.

Không chỉ những thuộc hạ này, ngay cả Phụng Linh cũng không kìm

chế được kích động, nhưng dù sao thì y cũng đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy nên

rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Với tính cách cẩn trọng của người đó, dù cho

rời khỏi thành Nguyệt Lượng thì e là hộ vệ sẽ càng nghiêm mật hơn, muốn tìm ra

thân thế của y không phải chuyện đơn giản, vẫn cần phải suy tính kỹ càng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là cơ hội tốt nhất của bọn họ.

Đang lúc thảo nguyên Tây Bắc cuồn cuộn sóng ngầm thì trong kinh

thành cũng không hề bình lặng.

Tấu sớ thỉnh công của Uy Quốc công đã đến kinh thành, ai ngờ cuốn

tấu sớ này đã gây nên sóng gió trong triều đình.

Đơn nhiên chính là vì đoạn thỉnh công cho Cố Thanh Ninh.

Người ủng hộ và người phản đối bàn luận không ngớt, đôi bên cãi cọ

về sự việc này từ trên triều xuống dưới triều, tựa như suýt chút nữa quên mất

chiến thắng khó có được lần này.

Hạ triều, Khang Diệp và Liễu thái phó đều không rời đi, trong tay

đều có công vụ muốn cầu kiến, hai người một trước một sau bước vào thiền điện

bên ngoài thượng thư phòng, đợi triệu kiến của Tiêu Trạm.

Khang Diệp ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Liễu thái phó lấy

khăn lau mồ hôi trên trán, đứng gần chậu nước đá hơn một chút để không bị thất

lễ khi gặp vua.

Hai người không nói chuyện với nhau, trong thiền điện cũng không

có người hầu hạ, vô cùng yên tĩnh.

Khang Diệp nhướng mắt nhìn Liễu thái phó: “Liễu đại nhân.”

Liễu thái phó xoay người lại, chắp tay: “Khang tướng.”

Khang Diệp chậm rãi nói: “Trong triều nghị luận ầm ĩ về thỉnh

công của Uy Quốc công, Liễu đại nhân nghĩ thế nào?”

Liễu thái phó không hiểu được dụng ý trong lời này của ông ta, nên

chỉ trả lời một cách mơ hồ lấp lửng.

Khang Diệp không tức giận mà chỉ nói: “Lão phu lại cho rằng

cách làm của Uy Quốc Công là đúng, thế gian này nên coi trọng người có năng

lực, hà cớ gì phải để ý là nam hay nữ chứ?”

Liễu thái phó cau mày, vừa định nói gì đó thì một tiểu thái giám

bước đến, lanh lợi hành lễ với cả hai: “Bệ hạ cho gọi Khang tướng yết

kiến.”

Khang Diệp đứng dậy, vuốt lại áo choàng và chắp tay thi lễ với

Liễu thái phó trước khi đi theo tiểu thái giám vào thượng thư phòng.

Thần sắc của Tiêu Trạm có vẻ hơi nặng nề, thấy Khang Diệp bước vào

mới hơi dịu đi.

Khang Diệp hành lễ một cách quy củ, Tiêu Trạm vội vàng cho tiểu

thái giám đỡ ông ta dậy: “Hôm nay Khang ái khanh cầu kiến có chuyện gì

quan trọng sao?”

Khang Diệp đến gặp Tiêu Trạm chính là vì quốc sự, Tiêu Trạm liền

quên đi phiền não trước đó của mình và bắt đầu thảo luận với ông ta.

Sau khi bàn xong quốc sự, Tiêu Trạm vẫn không cho Khang Diệp lui

xuống, mà hỏi: “Trước đó chúng thần trên triều đã tranh cãi không ngớt về

sớ thỉnh công của Uy Quốc công, nhưng Ái khanh lại không nói tiếng nào, là vì

sao vậy?”

Khang Diệp chắp tay nói: “Bệ hạ, trước nay việc luận công

quân đội đều giao cho Quân bộ và Hộ bộ quyết định, thần không tiện nhiều lời.”

Tiêu Trạm xua tay: “Bây giờ cứ coi như là quân thần chúng ta

tán gẫu, khanh cứ nói ra suy nghĩ của mình.”

Khang Diệp dường như suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Theo góc nhìn

của thần, Uy Quốc công chưa từng khai gian quân công, tổ huấn cũng chưa bao giờ

nói rằng nữ tử không được phép vào quân đội, thần cảm thấy chuyện này không có

gì đáng bàn cãi cả.”

Tiêu Trạm nhướng mày: “Theo ái khanh thì Uy Quốc công không

làm gì sai?”

“Mặc dù thần cho rằng vấn đề này theo lý thì không có vấn đề,

nhưng vẫn có chút nghi ngờ.”

“Khanh nói xem.”

“Một tiểu cô nương gia, cho dù là học tập từ nhỏ thì liệu có thể

học được chiến trận cao thâm như vậy được sao?” Khang Diệp không nhanh không

chậm nói: “Cho dù nàng ta là thiên phú dị bẩm, nhưng Uy Quốc công chinh chiến

sa trường nhiều năm tất nhiên cũng nên biết lý luận suông khác với thực tiễn,

dù nói lần này may mắn thắng trận nhưng cũng khó tránh quá mạo hiểm.”

Tiêu Trạm nhất thời không nói gì.

Khang Diệp hơi nhíu mày, hắn không thể nào ngẩng đầu nhìn được

biểu tình của Tiêu Trạm nên không biết lúc này rốt cuộc là y đang nghĩ gì, chỉ

đành kiên nhẫn chờ phản ứng của y.

Một lúc lâu sau, Tiêu Trạm mới nói: “Ái khanh có hơi nông cạn

rồi, trên đời này cũng có những thiên tài vừa mới lên chiến trường đã liên tục

lập công đó, Cố thị xuất thân từ phủ Uy Quốc công từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất,

có được thành tựu như vậy cũng không hề quá lạ.”

Lời này của Tiêu Trạm khiến Khang Diệp có chút không đỡ kịp, ông

ta đang định giải thích vài câu thì Tiêu Trạm đã xua tay cho ông ta lui xuống.

Khang Diệp bất đắc dĩ cáo lui.

Tiểu thái giám vội vàng dẫn Liễu thái phó tới, lúc được Tiêu Trạm

hỏi, không biết tại sao ông ta lại tỏ ra dè dặt quá mức, cuối cùng Tiêu Trạm

chỉ đành thất vọng cho ông ta lui đi.

Thấy biểu hiện của Tiêu Trạm không được tốt, Trương Lễ thận trọng

nói: “Bệ hạ, trưởng công chúa Nguyên Gia đã vào cung rồi.”

Lúc này Tiêu Trạm mới định thần lại: “Biết rồi, bãi giá cung

Khôn Ninh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.