Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 104




Sau đó trên triều, Tiêu Trạm ra sức dẹp sự bàn luận của mọi người mà nâng Tạ Trường Phong lên chức Tổng đốc đường sông. Bởi vì mùa mưa tới gần nên y sẽ nhanh chóng rời kinh đi nhậm chức.

Tạ Trường Phong là quan to tam phẩm trẻ tuổi nhất trong triều, mặc dù đây là vị trí mọi người chỉ sợ tránh không kịp nhưng tốc độ thăng chức của Tạ Trường Phong vẫn làm cho người ta sợ hãi thán phục. Mấy năm gần đây, cửa và sân Tạ gia vắng vẻ bây giờ lại trở nên náo nhiệt.

Tuy nói rất nhiều người hâm mộ, nhưng người ở phía sau nói lời ghen ghét cũng không ít. Nhưng mà Tạ Trường Phong đã trải qua đủ loại lên xuống trong đời, đương nhiên có thể không quan tâm hơn thua. Vốn dĩ trong triều còn có không ít người thầm phê bình chuyện này, nhưng cũng dần thay đổi cái nhìn về Tạ Trường Phong, thậm chí ngay cả Thái tử Tiêu Hằng cũng tự mình nói qua với Cố Trạch Mộ.

Trước đó, Cố Trạch Mộ và Tạ Trường Phong đã từng quen biết, biết tính cách y, song điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất là Hoắc Vân Tàng lại đồng ý đi với Tạ Trường Phong. Nói dễ nghe một chút, Hoắc Vân Tàng là người không xem trọng danh lợi, nhưng thật ra hắn ta là người sợ phiền phức không thích trói buộc. Cố Trạch Mộ còn tưởng rằng với tính cách của hắn ta thì sẽ không chịu đi, không biết rốt cuộc Tạ Trường Phong thuyết phục hắn thế nào.

Hoắc Vân Châu cũng đang hỏi đường huynh chuyện này.

Hoắc Vân Tàng thở dài: “Ta nghe Trường Phong nói lần này Cố xá nhân kia cũng đi, cho nên ta mới đồng ý.”

Hoắc Vân Châu buồn bực nói: “Liên quan gì đến hắn ta?”

Hoắc Vân Tàng nhìn Hoắc Vân Châu: “Còn không phải vì đệ, đệ đắc tội với huynh trưởng tiểu cô nương nhà người ta như thế, ta không giúp đệ bù vào mà được à?”

Hoắc Vân Châu ngẩn người một chút, lập tức cảm thấy không đáng: “Đệ không cần…”

Hoắc Vân Tàng buồn cười nói: “Đây chính là huynh trưởng ruột thịt của tiểu cô nương nhà người ta, đệ đắc tội hắn, sau này còn muốn cưới nàng ấy sao?”

Hoắc Vân Châu nghe hắn nói thế, trong phút chốc sắc mặt càng ảm đạm hơn.

Hoắc Vân Tàng thấy thế, vội hỏi: “Sao thế? Gây gổ với nàng ấy rồi à?”

Hoắc Vân Châu lắc đầu, thở dài một hơi: “Không có, nhưng đệ luôn cảm thấy nàng ấy sẽ không cãi nhau với đệ. Bình thường nàng ấy đối xử với đệ như hài tử ấy.”

Hoắc Vân Tàng cười nói: “Vốn dĩ tính cách của đệ giống trẻ con, còn chưa chững chạc sao?”

“Ca không hiểu!” Hoắc Vân Châu không biết giải thích thế nào, hắn luôn cảm thấy Cố Thanh Ninh nhìn hắn giống như nương hay tổ mẫu nhìn hắn. loại cảm giác này vô cùng không tự nhiên, nhưng vì lòng tự trọng, hắn cũng không muốn giải thích với Hoắc Vân Tàng nên đành phải kìm nén bực bội không nói gì nữa.

Hoắc Vân Tàng thấy thế cũng không đùa hắn nữa: “Được rồi, cũng không hoàn toàn là vì đệ. Năm đó khi ta đọc sách của Minh An tiên sinh chỉ cảm khái  một thân mang học thức lại không thực hiện được. Lúc đó ta đã thề nếu có cơ hội thì sẽ thay Minh An tiên sinh hoàn thành nguyện vọng. Là ta tự mình tới nói, ta học hành khổ cực nhiều năm cũng không muốn những thứ này không dùng được.”

Hoắc Vân Châu như có điều suy nghĩ.

Hoắc Vân Tàng nói: “Lão sư của đệ là đại nho, đệ hãy theo ông ấy học cho tốt thì so cái gì cũng mạnh hơn.”

Lúc này Hoắc Vân Châu mới nói: “Tuy nói như thế nhưng đệ luôn cảm thấy mình còn kém xa hắn.”

Hoắc Vân Tàng buồn cười nói: “Đệ so với người ta cái gì, đó là đại cửu tử của đệ, không phải tình địch.”

“Đường huynh!”



Cố Trạch Mộ đang ở trong Đông cung thu dọn đồ đạc, chủ yếu là sách mà thư tín trong mấy năm nay. Hắn ở Đông cung năm năm, tuy nói vẫn rất cẩn thận nhưng khó mà nói sẽ không có sơ xuất gì.

Tiêu Hằng rất không nỡ, từ khi vừa nhìn thấy Cố Trạch Mộ thì hắn đã có cảm giác thân cận. Mấy năm này, Cố Trạch Mộ ở Đông cung vẫn luôn tận tâm tận lực với hắn, nhất là sau khi hắn bắt đầu tiếp xúc triều chính, Cố Trạch Mộ càng giúp hắn nhiều hơn. Lúc trước, hắn phát hiện dường như Cố Trạch Mộ rất quan tâm đến chuyện đường sông nhưng cũng không ngờ Cố Trạch Mộ lại thật sự quyết định đi đến đó.

Người ngoài chỉ nghĩ Cố Trạch Mộ là đại biểu Đông cung, nghĩ là Thái tử muốn tìm chút công lao trên chuyện trị thủy, chỉ có Tiêu Hằng biết không phải như thế. Chỉ là Cố Trạch Mộ đã một mực muốn đi, hắn chỉ có thể để chân tướng ở trong lòng. Dù sao có hắn làm hậu phương thì người ngoài cũng sẽ kiêng kị một chút.

Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết cách làm của Tiêu Hằng, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn muốn khuyên Tiêu Hằng làm người trên cao thì phải cẩn thận một chút, nhưng lại cảm động vì sự tin tưởng vô điều kiện này.

Sau khi trùng sinh, thu hoạch lớn nhất với hắn mà nói chính là học được cách tin tưởng người khác, cho dù người Cố gia hay là Tiêu Hằng.

Tiêu Hằng nói: “Mặc dù ta không biết vì sao ngươi nhất định phải đi, nhưng ngươi đi bên kia thì phải lấy an toàn của mình làm trọng. Nếu gặp nguy hiểm thì hãy mau trở về, lũ lụt kia cũng không phải chuyện gì hay, ngươi còn nhỏ không để ý sẽ bị cuốn đi ngay.”

Cố Trạch Mộ nghe hắn nhắc nhở như vậy trong lòng cũng dở khóc dở cười, chỉ nhìn vẻ nghiêm túc của Tiêu Hằng mà gật đầu nói: “Điện hạ yên tâm, thần biết.”

Tiêu Hằng dặn dò xong, thấy Cố Trạch Mộ vẫn thu dọn đồ đạc như cũ, hoàn toàn không để ý người sống sờ sờ như hắn ở cạnh. Hắn chờ một hồi cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Ngươi không có chuyện gì nói với ta sao?”

Cố Trạch Mộ thở dài, mấy năm nay được hắn dạy dỗ Tiêu Hằng cũng đã trần ổn hơn nhiều. Song đến lúc quan trọng thế này lại vẫn có thể nhìn ra chiếc bóng lúc trước.

Cố Trạch Mộ buông việc trong tay xuống, dặn dò: “Ngày sau điện hạ thành thân sẽ trở thành người lớn rồi, làm việc càng phải trầm ổn hơn chút.”

Sắc mặt của Tiêu Hằng hơi mất tự nhiên: “Đang yên lành lại nhắc đến những chuyện này làm gì?” Hắn phản ứng lại: “Sao ngươi biết hôn sự của ta đã định ra rồi, ai nói với ngươi thế?”

Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng: “Đây chẳng phải là chính miệng điện hạ nói cho thần biết sao?”

Lúc này Tiêu Hằng mới ý thức được mình bị lừa, hơi không cam lòng mà nói: “Trạch Mộ, ngươi thay đổi rồi. Trước kia ngươi không phải là dạng người này!”

Cố Trạch Mộ cười lên: “Chẳng phải học từ điện hạ ngài sao?”

Tiêu Hằng mở to hai mắt, sau đó ý thức được Cố Trạch Mộ nói đùa, hắn sửng sốt một chút sau đó cũng cười theo.

Cố Trạch Mộ cũng rất xúc động, mấy năm nay hắn đến Đông cung không chỉ thay đổi Tiêu Hằng và người xung quanh, mà ngay cả chính hắn cũng dần thay đổi.

Hai người dần thu lại nụ cười, Tiêu Hằng vỗ vỗ bả vai Cố Trạch Mộ: “Bảo trọng! Ta ở kinh thành chờ ngươi về.”

Cố Trạch Mộ cũng thu lại giọng điệu đùa giỡn, gật đầu: “Điện hạ yên tâm.”

Sau khi hai người đi ra, mấy người Thường Ngọc cũng tiễn hắn. Mặc dù Cố Trạch Mộ đến muộn hơn so với bọn họ, lại được Tiêu Hằng tin tưởng hơn, nhưng hai người Thường Ngọc chưa từng vì thế mà đố kỵ hắn, quan hệ của ba người vẫn luôn rất tốt.

Người cuối cùng tới chính là Tiêu Tuân, bởi vì liên quan đến Cố Thanh Ninh nên Tiêu Tuân vẫn luôn muốn thân cận nhưng lại hơi sợ hãi Cố Trạch Mộ. Không ngờ Cố Trạch Mộ lại chủ động đến tìm hắn nói chuyện, Tiêu Tuân ngạc nhiên: “Trạch Mộ, có chuyện gì cần ta giúp sao?”

Cố Trạch Mộ do dự một chút mới nói: “Tiểu tử Hoắc gia kia luôn đi theo làm phiền Thanh Ninh, ngài có rảnh thì hãy giúp thần đuổi con ruồi này đi.”

Ngay sau đó, Tiêu Tuân giống như được giao cho nhiệm vụ quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc lên: “Trạch Mộ, ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ không để cho Thanh Ninh nhận bất kỳ sự bắt nạt nào.”

Cố Trạch Mộ hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tiêu Tuân lại càng có ý chí chiến đấu,

Chỉ có Tiêu Hằng nhìn thấy tất cả bất đắc dĩ che trán, trong lòng vô cùng thông cảm cho đệ đệ ngốc không biết mình bị gạt này.



Cố Trạch Mộ ra khỏi cung thì trở về phủ Uy Quốc công, nhưng hắn không đi Tam phòng mà lại đi đến chủ viện. Hôm đó, hắn nói với Cố Thanh Ninh về chuyện thân phận của hắn xong thì cũng có nói với tổ mẫu, chỉ tạm thời còn giấu Đào thị thôi.

Mẫn phu nhân nhìn hắn với tâm trạng phức tạp, bà thở dài một tiếng: “Năm đó chúng ta nghĩ chờ đến lúc con trưởng thành sẽ nói hết chân tướng cho con, nhưng về sau lại không nỡ, chỉ muốn xem con là hài tử trong nhà mình. Không ngờ con cũng đã biết.”

Cố Trạch Mộ khẽ nói: “Thật xin lỗi, tổ mẫu, con chỉ…”

Mẫn phu nhân khoát khoát tay ngăn hắn nói lời kế tiếp: “Con đã gọi ta một tiếng tổ mẫu vậy thì con cũng vĩnh viễn là hài tử Cố gia, không cần khách khí với tổ mẫu như thế.”

Mẫn phu nhân nói như vậy khiến trong lòng Cố Trạch Mộ vừa chua xót vừa ngọt ngào. Trước kia hắn luôn cảm thấy mình không phải hài tử Cố gia, cho dù Đào thị hay là bọn người Mẫn phu nhân đối tốt với hắn thì hắn luôn cảm thấy nhận thì ngại, muốn phải báo đáp. Nhưng đối với Mẫn phu nhân mà nói, trong thân thể hắn chảy xuôi dòng máu gì cũng không quan trọng, đối với bọn họ mà nói thì hắn chính là Cố Trạch Mộ.

Có lẽ đây chính là người nhà.

Cố Trạch Mộ chưa hề cảm tạ khi mình có thể trải qua cuộc sống mời lần nữa, để hắn biết có một thế giới hoàn toàn khác.

Mẫn phu nhân nói xong thì tự mình đi vào phòng, mở ra tầng tầng lớp lớp khóa, lấy trong rương ra một món đồ vật. Đây là một bản sổ sách và nhật ký trị thủy của Chiêm Thế Kiệt.

Cố Trạch Mộ sửng sốt, năm đó sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, hắn từng phái người thăm dò qua nhưng không tìm thấy bản sổ sách này, không ngờ nó lại ở trong phủ Uy Quốc công.

Mẫn phu nhân lại hiểu lầm sự kinh ngạc trong mắt hắn, nói: “Năm đó, khi Hoàng Hà vỡ đê, tổ phụ con lo lắng có người sẽ hủy đi bản sổ sách này cho nên phái tâm phúc mang những bản sổ sách liên quan đến việc trị thủy ra. Vốn dĩ muốn dâng lên tiên đế, ai ngờ sau đó…”

Sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, nhưng chứng cứ tham ô vu oan ông ta và tin ông ta chết cùng đưa vào kinh thành. Tên tâm phúc kia quá cẩn thận, sợ chuyện này có nội tình, ở kinh thành nghe ngóng tin tức nên trì hoãn mấy ngày. Ai ngờ, cảnh tượng Hoàng Hà lũ lụt và nước bẩn giội lên người Chiêm Thế Kiệt khiến hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau này vụ án được pháp quyến, hắn lại càng không có suy nghĩ đưa những thứ này tiến cung.

Sau khi vụ án này được phán quyết, Chiêm Thế Kiệt lại mang danh tham quan. cả nhà ông ta bị phán chém đầu, những người thuộc hạ kia cũng thành tội phạm truy nã. Tên tâm phúc kia càng thêm tuyệt vọng, hắn không sợ chết nhưng hắn biết chỉ những thứ trên tay mới có thể trả lại sự trong sạch cho chủ nhân. Chỉ là lời nói của những người khác không có trọng lượng, cho dù cầm những thứ này cũng vô dụng.

Cũng may hắn kịp thời nhớ đến lời chủ nhân đã từng nói, Uy Quốc công Cố Tông Bình là người chính trực, hai người cũng từng có giao tình. Lúc này hắn mới nghĩ hết cách đưa đồ đến phủ Uy Quốc công. Sau khi phu thê Cố Tông Bình biết được chân tướng thì mới giấu diếm thu dưỡng cốt nhục Chiêm gia.

Trong lòng Cố Trạch Mộ trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nếu lúc trước có phần sổ sách này thì có lẽ sự tình sẽ có hướng thay đổi khác. Nhưng hắn cũng không ngờ qua nhiều năm như thế, vậy mà phần chứng cứ này vẫn lọt vào tay hắn.

Mẫn phu nhân cũng biết hắn đi là vì muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt, nhân tiện nói: “Bây giờ con có tiền đồ như thế, tổ phụ ruột của con ở dưới suối vàng chắc hẳn cũng yên lòng.”

Trong đáy lòng Cố Trạch Mộ lại lắc đầu, nếu Chiêm Thế Kiệt biết thân phận thật của hắn có lẽ ở dưới suối vàng sẽ tức chết mất



Sau khi rời đi khỏi nơi của tổ mẫu, Cố Trạch Mộ về đến viện tử Tam phòng. Quả nhiên hắn nghe thấy trong phòng Đào thị vang lên tiếng khóc trầm thấp.

Lúc hắn vừa trở thành con trai Đào thị, thật ra hắn cũng không thích mẫu thân luôn khóc sướt mướt như thế. Nhưng qua nhiều năm như thế, hắn và Cố Thanh Ninh cũng đã quen bảo vệ mẫu thân yếu đuối này. Bây giờ nghĩ lại, đã rất lâu rồi Đào thị không khóc, nàng cố gắng kiên cường để mình trở thành chỗ dựa của bọn họ. Trái lại là hắn, cuối cùng trong lòng hắn cũng đã thừa nhận vị mẫu thân này, nhưng cuối cùng vẫn phải có lỗi với Đào thị.

Cố Thanh Ninh đi đến bên cạnh, thấy hắn đi đến trước cửa viện Đào thị lại không vào, nhịn không được hỏi: “Ca không chào tạm biệt mẫu thân sao?”

Cố Trạch Mộ lắc đầu, cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn quay người rời khỏi viện tử: “Vẫn là thôi đi.”

Cố Thanh Ninh vội vàng đuổi theo hắn: “Nương đã biết thân phận của ta từ sớm nhưng vẫn xem ca như con ruột. Về tình về lý ca cũng nên đi gặp bà ấy.”

Cố Trạch Mộ cười khổ nói: “Chính thì thế nên ta mới không nên đi gặp bà ấy, tránh cho bà ấy càng thêm đau lòng.”

Cố Trạch Mộ nói thế, Cố Thanh Ninh cũng không tiện khuyên hắn nên đổi chủ đề: “Chừng nào ca đi?”

Cố Trạch Mộ nói: “Thời gian gấp gáp, nhiều nhất nửa tháng Tạ Trường Phong sẽ nhậm chức. Cho dù chúng ta trễ một chút thì trong vòng một tháng cũng phải đi.”

“Gấp thế sao?”

Cố Thanh Ninh kinh ngạc nhìn Cố Trạch Mộ, thấy hắn bình thản gật đầu thì cảm thấy hơi vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.