Huynh Hữu Đệ Công

Chương 41




” Suốt ngày còn nói cái gì mình là đại nam nhân, thuần túy là an ủi mình mà thôi. Anh tùy tiện tìm người nào đó hỏi một chút đi, coi có ai cảm thấy được anh có vị nam nhân không?”“Anh có chạm qua nữ nhân sao? Chỉ bị nam nhân ôm qua đúng hay không? Hơn nữa rất có khoái cảm? Nga. . . . . . Toàn bộ nói trúng rồi, thế nào? Thừa nhận đi, này còn nói cái gì anh là nam nhân đích thực, thuần túy là đang dối gạt anh mà thôi, anh đừng mắc mưu, theo như anh nói, phải nhận rõ sự thật thôi.”

Tuy rằng khuyên bảo chính mình phải nhẫn nại, thế nhưng khi nghe sự thật bị vạch trần một cách trần trụi như thế tôi vẫn là khống chế không được .

“Uy?”

Không được, phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống. . . . . .

“Nga. . . . . .”

Không thể trước mặt tên này thể hiện yếu đuối được, vô luận như thế nào cũng phải nhẫn đến lúc. . .

“Muốn khóc liền khóc đi.”

“Ô. . . . . . Khụ. . . . . .” Không được, tuyệt đối không được. . . . . .

“Khóc đi, tôi cũng sẽ không nói anh gì gì đó a. Người như anh, vốn cũng chỉ có thể làm đồ chơi thôi, Lạc Thiệu Cung chẳng lẽ không phải đang đùa anh hay sao? Hắn không phải là vì thích cùng anh trên giường mới thuận miệng nói tốt để lừa anh vui vẻ, xoay quanh đùa giỡn anh hay sao?”

“Ô oa -” nói đến Lạc Thiệu Cung tôi thật sự nhịn không được, oa một tiếng liền khóc lên.

Đáng giận, đáng giận, các ngươi đều là một đám hỗn đản! Đều đem ta ra làm món đồ chơi. . . . . . Thiệu Hi cũng vậy, mẹ cũng vậy, ngay cả Lạc Thiệu Cung mà ta thích nhất cũng như vậy!

“Uy, Tiểu Hữu?”

Ta cũng biết ta không thông minh, không xinh đẹp, không có gì đáng giá để nó thích.

“Uy uy, anh đừng như vậy, tôi chỉ đùa với anh mà thôi. . . . . .”

Nếu chỉ là thích cơ thể của tôi, vì cái gì còn muốn tạo ra loại biểu hiện giả dối mê người loại này để lừa gạt tôi chứ? Hại tôi còn tưởng rằng thật sự có người nghiêm túc yêu tôi, ngay cả tôi có ngớ ngẩn cũng yêu. . . . . . để cho tôi cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc vô cùng, quả thực tựa như một tên trùm ngu ngốc!

” Đừng khóc như vậy a, khóc đến như vậy có điểm hơi quá a. . . . . .” Mà tôi tựa như một đứa con nít cả ngày vất vả xây một tòa thành to lớn lại bị một con sóng biển cuốn đến chỉ còn một đống cát nát vụn, khóc đến mức dừng cũng dừng không được.

Giá trị duy nhất của tôi chính là để cho mọi người tiêu khiển sao? Tôi không bao giờ muốn cho người ta tiêu khiển nữa. . . . . .

“Được rồi, được rồi, tôi giải thích, tôi chỉ là cảm thấy khi dễ anh chơi vui lắm, mới làm như vậy anh đừng khóc nữa. Được rồi. . . . . . Tôi nhận lỗi, tôi thỏa mãn một yêu cầu của anh được chưa, nói đi, cái gì đều có thể.”

Tôi nước mắt nước mũi khóc thút thít, nửa ngày mới dùng thanh âm không lớn nói: “Ta muốn. . . . . . Ôm nữ nhân.”

Biểu tình trên mặt Thiệu Hi vặn vẹo, “Cái gì?”

“Ta muốn ôm nữ nhân, “Tôi mất mặt cúi đầu, nức nở: ” Ta phải làm nam nhân, tìm. . . . . .”

“Nga. . . . . .” Thiệu Hi vẫn là tựa như ăn thuốc chuột, khóe miệng vẫn run rẩy, “Hảo, được rồi. . . . . .”—

Bóng đêm màu đen vững vàng hạ xuống đại môn Thiệu gia, tôi còn đang ôm khăn tay Thiệu Hi đưa qua, không ngừng lau nước mũi.

” Đem mặt lau sạch sẽ nhanh lên, khóc sướt mướt đi mà gặp mỹ nữ, vậy quá thất lễ.”

Nói thật ra, hiện tại trong lòng tôi đã muốn sợ hãi.

“Người bạn này của tôi đặc biệt thích những nam sinh đáng yêu nộn nộn như anh vậy, cho nên anh không cần phải khẩn trương. Cô ấy chính là một đại tỷ vừa xinh đẹp lại vừa thành thục, rất thích chỉ bảo những tiểu xử nam ngây ngô như anh vậy, bất quá tôi chưa thử qua cùng cô ta, nên không biết kỹ thuật của cô ấy rốt cuộc thế nào.”

Nghe hắn vừa lái xe, thần thái vừa tự nhiên nói loại sự tình này, tôi thực sự xấu hổ vô cùng.

“Cũng không có gì phải mắc cỡ, đàn ông mà thôi, tổng yếu đều có lần đầu tiên, còn hơn đi tới nơi trăng gió rước lấy phiền toái, đương nhiên không bằng nhờ người quen. . . . . .anh làm gì mà cúi thấp đầu đến đầu gối thế kia, giải trí trên giường bất quá chỉ tính là việc nhỏ, đôi bên đều ngoạn đến cao hứng không phải được rồi? Sợ cái gì.”

Trong lòng bàn tay của tôi đều là mồ hôi.

Thiệu Hi không có nói sai, ở trong khách sạn chờ tôi quả nhiên là một đại mỹ nữ thành thục liêu nhân, nhiệt tình cởi mở, hơn nữa lại ôn nhu. Thấy tôi hồi hộp căng thẳng đến đầu cũng không dám nâng, liền chủ động lại đây ôm lấy cánh tay của tôi.

“Hảo đáng yêu! Thiệu Hi, cậu thật đúng là hiểu rõ khẩu vị của tôi nha.”

Tôi đã kém đến mức một câu cũng không thốt ra được.

“Thời gian một buổi tối, nhĩ hảo dạy anh ấy đi, anh ấy chính là đại xử nam ngây thơ, tôi hẹn người ngay tại phòng cách vách, sáng mai sẽ dẫn anh ấy trở về, cô đừng đem anh ấy ép đến ngay cả khí lực đi đường cũng không có nha.”

“Nói kiểu này cũng quá thất lễ đi, tiểu đệ đệ thanh thuần như vậy, tôi đương nhiên hảo hảo chiếu cố rồi.”

Cô nàng một phen hào phóng mà đem tôi ôm vào trước ngực, thân thể đè ép đến bộ ngực đầy đặn mềm mại kia, tôi chỉ cảm thấy muốn mau ngất đi thôi. Phụ nữ mềm mại, bóng mượt, hoàn toàn không có tính xâm lược, mang mùi hương thân thể thản nhiên. . . . . . Này nếu không phải tôi cùng Lạc Thiệu Cung kết giao trước, thì cái loại ấm áp này, hương thơm đến từ khác phái này, sẽ làm người ta xôn xao từ tận đáy lòng. . . . . . Thân thể tự nhiên còn có phản ứng sao? Thật tốt quá. . . . . .



” Uy, hồn anh đâu a? Hồn phách tối hôm qua đều bị hút đi sao?” Thiệu Hi khởi động xe, bắt đầu giễu cợt tôi, ” Còn có vành mắt đen thui nghiêm trọng như vậy, các người sẽ không thật sự chiến đấu hăng hái đến hừng đông đi? Cũng có thể lý giải, lần đầu tiên, khó tránh khỏi không khống chế được một chút, chính là không thể tưởng được anh có thể lực tới vậy. . . . . .”

Tôi thấp đầu ngơ ngác ngồi. Tối hôm qua . . . . . . Tuy rằng mỹ nữ kia thực mê người, cũng rất biết săn sóc, nhưng không biết là có vấn đề gì, bất kể cô ấy dẫn dắt khiêu khích như thế nào, cũng không có biện pháp.“Thực xin lỗi. . . . . .” Sau khi xác nhận chính mình vô năng, tôi chỉ có thể không tiền đồ khóc nức nở giải thích với cô ấy.

” Nga, không sao, chỉ là có chút đáng tiếc.” Cô mỉm cười an ủi tôi, tự nhiên hào phóng hút thuốc, tư thế đương nhiên, không hề làm ra vẻ, “Cậu là quá khẩn trương thôi, sau này sẽ tốt, đừng lo lắng, anh bạn nhỏ.”

“Cái kia. . . . . . Cùng người không thích. . . . . . Cũng có thể làm sao?” Tôi rụt rè hỏi.

Ý đồ ôm một người trong lòng, bên ngoài là ôm người khác, tôi đối với cô và Lạc Thiệu Cung đều tràn ngập cảm giác phản bội đáng hổ thẹn.

“Chuyện này . . . . . . còn tuỳ vào hoàn cảnh, nếu không có người nào đặc biệt yêu thương, chỉ cần là hợp, đúng loại hình mình thích, đương nhiên có thể cùng một chỗ ngoạn đến vui vẻ, nhưng nếu có đối tượng, có thể sẽ không dễ dàng cùng người khác trên giường. Nga, cậu chính là loại tình huống này sao?”

“Ân. . . . . . “

” Có người yêu, đó là chuyện tốt a, tại sao còn rầu rĩ không vui, tìm đến đối tượng tiêu khiển tịch mịch chứ?”

“Hắn không thích tôi. . . . . .”

“Như vậy a? Nghĩ muốn mượn những người khác đến trốn tránh tâm tình của mình, thế nhưng giải quyết không được vấn đề đâu, tốt nhất là đi đối mặt mới được.” Cô ấy sờ sờ đầu của tôi, tay thật dịu dàng, giống như Lạc Thiệu Cung vậy, làm cho tôi thiếu chút nữa liền rơi lệ. Đến hừng đông đều đang suy nghĩ đến Lạc Thiệu Cung, trong lòng giống như bị phá thành một cái hố sâu.

Đương nhiên, chuyện được mỹ nữ hầu hạ chu đáo mà vẫn ‘bất cử’, mất mặt như vậy, đánh chết tôi sẽ không nói cho Thiệu Hi, cho nên chỉ có thể đem miệng đóng chặt y như trai ngậm ngọc.

——-

“Anh.”

Tôi về đến nhà, liền chống lại khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Lạc Thiệu Cung.

” Một buổi tối anh đi đâu?” Nó một bên hỏi, một bên không chút nào che dấu ánh mắt hung ác nhìn Thiệu Hi.

“Cái gì tôi cũng không có làm.” Thiệu Hi cười buông tay, “Không tin có thể kiểm tra độ chặt mặt sau của anh ấy. Tôi đối với nam nhân không có ý định, cũng chưa từng hứng thú.”

“Vậy cậu cố ý lái xe dẫn anh ấy đi ra ngoài xem cảnh đêm sao?” Lạc Thiệu Cung bất động thanh sắc nhưng vẫn rất hung tợn.

“A, anh nghĩ sai rồi, là Tiểu Hữu yêu cầu tôi dẫn anh ấy đi tìm nữ nhân.”

Thiệu Hi tựa hồ thực vừa lòng hiệu quả hắn tạo thành, đối với Lạc Thiệu Cung nháy mắt xơ cứng sắc mặt, lại bổ sung “Hơn nữa hiệu quả không tồi, thay anh trai của anh tìm về tự tin làm nam nhân, anh cũng không cần cảm tạ tôi.” Tiếp theo, hắn liền bỏ lại Lạc Thiệu Cung vì bị chấn động mà cứng đờ, còn có tôi đang nơm nớp lo sợ mà sống lưng thẳng tắp, cười mị mị nghênh ngang mà đi.

“Anh đi tìm nữ nhân?” Âm lượng của Lạc Thiệu Cung không lớn, âm điệu cũng bình tĩnh, nghe vào cái lổ tai cũng vẫn đáng sợ nói không nên lời.Tôi nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, cố gắng không cho chính mình tránh né ánh mắt nó, mà lộ ra khuôn mặt chột dạ.

“Thật sự làm?”

Tôi lại gật gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của nó. Một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, đỉnh đầu đều nhanh kết băng.

“Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Ngữ khí của nó cho dù là kẻ ngu ngốc cũng nghe ra được là nó đang nhẫn nại, “Lớn như vậy mà đi ra ngoài ăn vụng? Em không có dung túng anh đến mức độ này đi? Chúng ta còn không có chia tay đâu!”

Tôi dùng sức thẳng lưng, liều mạng làm cho thanh âm mình không được run rẩy, “Vậy chia tay đi!”

Lạc Thiệu Cung mang biểu tình không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nhìn tôi.

“Chia tay đi, sau này vẫn là anh em được rồi.”

“Vì cái gì?” Nó nhỏ giọng thì thào hỏi, nhìn ra được có chút hỗn loạn.

“Bởi vì. . . . . .”

Bởi vì nếu làm người yêu, một ngày nào đó ngươi sẽ không cần ta. Làm anh em sẽ không giống vậy, ngươi không cần cũng không được, cả đời đều không được thoát khỏi ta, ta vô luận lúc nào cũng có thể dùng danh nghĩa anh trai ở bên cạnh ngươi, không cần lo lắng mất đi ngươi. . . . . . Cho nên, chúng ta vẫn là chia tay đi! Thế nhưng, loại chuyện đáng thương đến buồn cười này, tôi đương nhiên không thể nói ra, đành phải lắp bắp, để có thể duy trì tự tôn tôi đành nói dối.

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì nữ nhân tốt hơn, hơn nữa chúng ta như vậy là không bình thường, cũng sẽ không lâu dài. Quan hệ anh em không tốt hơn sao? Sau này chúng ta đều tự có bạn gái. . . . .”

Nửa ngày đều không nghe được đáp lại, tôi không dám nhìn nó, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn chân chính mình. Không biết đứng bao lâu, mới nghe được động tĩnh rất nhỏ, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi đi xa. Ngẩng đầu chỉ nhìn được đến bóng lưng thẳng tắp của Lạc Thiệu Cung, nó đang xoay người tránh ra phía trước, một câu cũng chưa nói.



“Tiểu Hữu, con lại cùng Tiểu Cung cãi nhau sao?”

“Ách. . . . . .”

” Nhanh cùng nó hòa hảo đi! Mỗi lần đều là như vậy, cùng con cãi nhau, nó đối với ai cũng bày ra cái mặt thối, con đi chủ động là được rồi, gần đây khí áp thật là thấp. . . . . .”

” Lần này các con làm như thực nghiêm trọng a, không mau mau làm đi, cảm tình có thể có vết rạn a.”

Lão ba lão mẹ cứ việc lải nhải ở bên tai tôi như vậy, vừa cổ vũ vừa uy hiếp, thẳng đến khi rời khỏi nhà ông ngoại. Về đến nhà, Lạc Thiệu Cung vẫn không muốn để ý tới tôi. Lần này đích thật là tôi đã chọc nó tức giận, là tôi không tốt, nó có thế nào tôi cũng không thể trách nó, chỉ có thể chờ em trai khó chịu sớm một chút đi qua.

Cũng thật là tốt, hơn phân nửa kỳ nghỉ hè đều trôi qua a.

“Tiểu Hữu, con bị bệnh sao? Sắc mặt làm sao khó coi như vậy? Bị cảm nắng sao?”

“Không có, giữa trưa ở bên ngoài phơi nắng lâu một chút, có thể có chút nhiệt, lập tức được rồi.”

Lạc Thiệu Cung ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, không động mà ăn cơm chiều của nó, trước kia, thời điểm tôi không thoải mái, người khẩn trương nhất chắc chắn là nó. Đương nhiên, tôi không có gì oán giận, là tôi tự muốn chia tay, tôi tự làm tự chịu, em trai không muốn để ý tôi, cũng là phải.Trước khi đi ngủ, lão ba cầm thuốc đi vào “Trước khi ngủ uống cái này đi, con lại không muốn đi bệnh viện. Vạn nhất cảm thấy khó chịu, phải đi thư phòng gọi ba ba, ba ba hôm nay phải phác thảo suốt đêm, sẽ không ngủ.”

“Nga.” Tôi cảm kích đem nước ấm cùng viên thuốc nuốt xuống, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lạc Thiệu Cung đâu?”

“Nó? Nó đang xem TV.”

“Nga. . . . . .” Nó phải sinh hờn dỗi tới khi nào thì mới bằng lòng để ý đến tôi chứ? Đánh tôi một trận không phải trực tiếp hơn sao? Khổ sở mà miên man suy nghĩ, tôi tắt đèn nằm xuống.

Thời điểm thức tỉnh vì bụng bị đau đớn tra tấn khó có thể hình dung, hình như là nửa đêm, mơ hồ nghĩ muốn nhẫn nại tiếp tục ngủ, nhưng làm sao cũng không được. Tôi đấu tranh đứng lên, thần trí còn không rõ ràng, theo bản năng sờ soạng đi đến gõ cửa cách vách, chỉ gõ một chút, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, vội xoay người né ra.

Trước kia chỉ cần thân thể có cái gì bất thường, người muốn tìm trước tiên chính là Lạc Thiệu Cung, đây đã thành thói quen thâm căn cố đế. Khom thắt lưng, ấn nhanh bụng đi đến cửa thư phòng, trong phòng có tiếng nói vọng ra, hình như là mẹ già đi chụp ảnh nửa đêm trở về.

“Bọn nó thế nào ?”

“Vẫn là không được.” Lão ba đang thở dài, “Lần này giống như so với trước kia còn nghiêm trọng hơn, không biết Tiểu Cung rốt cuộc đang nháo cái gì kỳ quái a.”

“Thật là, chúng ta lại không thể nhúng tay! Hai tên tiểu tử kia, rõ ràng tâm ý đã như vậy, làm sao không ở một chỗ luôn đi, một chút ăn ý cũng không có nha!”

“Ai. . . . . . Quả nhiên không phải anh em ruột.”

” Nếu thật sự là song bào thai thì tốt rồi, sẽ có tâm linh tương thông, chúng ta sẽ không cần quan tâm thay bọn nó.”

Tôi đứng ngốc không biết có bao nhiêu lâu, đột nhiên bả vai bị nhẹ nhàng vỗ một cái “Anh đang làm cái gì?”

Tôi chảy nước mắt. Quay đầu nhìn Lạc Thiệu Cung.

“Ai ở bên ngoài? Tiểu Cung sao?”

“Con cùng anh a.”

Cánh cửa thư phòng mở ra, trên mặt lão ba tràn đầy xấu hổ cùng bất an, “Tiểu Hữu, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Tôi vừa khóc vừa ôm lấy bụng quặn đau đến kịch liệt ngồi chồm hổm xuống. Thẳng đến khi Lạc Thiệu Cung đem tôi ôm đến trên sô pha, giúp tôi kiểm tra, tôi vẫn còn đang khóc không ngừng.

” Tiểu Hữu, con không sao chứ? Tiểu Cung a, nó rốt cuộc có nặng lắm không a?”

” Không hề gì.” Lạc Thiệu Cung vẫn đang vẻ mặt lãnh đạm mân mân môi, “Trong phòng con có thuốc, chờ con đi lấy lại đây.”

” Nhưng nó làm sao cứ một mực khóc a? Tiểu Hữu, có phải con rất khó chịu không?”

Tôi lấy mu bàn tay che mắt khóc thút thít, nửa ngày mới hoàn toàn nói được, “Mẹ, con cùng Lạc Thiệu Cung không phải anh em ruột sao?”

Bốn phía lập tức an tĩnh lại, một hồi lâu chỉ nghe lão ba nhỏ giọng nói: “Không có biện pháp a. . . . . .”

” Nhưng không phải trong tủ bảo hiểm có giấy chứng sanh sao?” Tôi mang thanh âm khóc nức nở, nghe vào chẳng khác gì đang cầu xin, “Bằng không con là từ đâu tới?”“Tiểu Hữu, chúng ta không phải cố ý muốn gạt con. Mẹ là sinh song bào thai, nhưng bởi vì là sinh non, thân thể đều rất yếu, anh trai không lâu sau thì chết non . . . . . .”

” Lúc ấy tất cả mọi người rất đau lòng, kết quả qua hai ngày, thì có người đem con đặt ở cửa nhà của chúng ta, đại khái là một bà mẹ trẻ nào đó không có khả năng nuôi nấng trẻ con. Bởi vì con thoạt nhìn đáng yêu như vậy, ta cùng ba ba đều thực thích, mới muốn thu dưỡng con, cho nên. . . . . .”

Cho nên, tôi liền thay thế Lạc Thiệu Hữu chân chính sống sót tại đây, cho nên, ba ba của tôi, lão mẹ của tôi, em trai của tôi, tất cả nguyên tưởng rằng đều là của tôi, gồm có tên của tôi nữa, kỳ thật cũng không phải là của tôi?

“Tiểu Hữu, con đừng khóc, cho tới bây giờ chúng ta đều đem con coi như đứa con thân sinh a, cùng Tiểu Cung giống nhau . . . . . .”

” Cho dù không phải thân sinh thì có sao đâu, người một nhà chúng ta cảm tình tốt như vậy, huyết thống căn bản không trọng yếu”

Ba ba, mụ mụ đều đang hoảng loạn nghĩ mọi cách an ủi tôi, Lạc Thiệu Cung vẫn không nói một lời, chỉ đem mấy viên thuốc cùng ly nước đưa cho tôi, xem tôi vừa khóc thút thít vừa đem bọn nó nuốt xuống, nửa đường bị sặc, ho đến mặt mũi trắng bệch. Không biết có phải khóc đến quá mệt mỏi hay không, trước mắt bắt đầu mơ hồ. Tôi vốn đang nghĩ đến đêm nay nhất định sẽ khóc đến ngủ không được, nhưng trước khi nước mắt ngừng được thì tôi đã hỗn loạn mất đi ý thức.

” Làm sao đến bây giờ còn không có tỉnh hả?Hay là con cho nó uống thuốc ngủ quá liều?”

Trong lúc mơ hồ nghe có người đang đối thoại bên tai.

” Sẽ không, cũng gần tỉnh rồi.”

Tôi khó chịu ngọ nguậy.

“Con đi đây.”

“Uy, Tiểu Cung. . . . . .”

” Con có hẹn rồi.”

” Ai. . . . . .”

Thời điểm mở to mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngồi ở bên giường vẫn là lão mẹ.

” A, tỉnh nha, có đói bụng không? Choáng váng đầu không? Vậy không cần đánh răng, mẹ lấy nước cho súc miệng cho con, sau đó mới ăn bữa sáng được không?”

“Hảo. . . . . . Cám ơn mẹ”

Tay mẹ tôi ngừng một chút, “Tiểu Hữu, căn bản không cần khách khí a! Con nếu trở nên xa lạ như vậy, ba ba, mụ mụ sẽ thương tâm, bởi vì không phải thân sinh, con sẽ không tiếp tục nguyện ý làm con chúng ta sao?”

“Không phải. . . . . .” Tôi đỏ con mắt đem mặt vùi vào đầu gối, “Con. . . . .Con cảm thấy mình trộm đi của Tiểu Hữu chân chính thứ gì đó. . . . . .con. . . . . .” Tôi căn bản không có biện pháp giống như trước đây, đúng lý hợp tình ngủ ở trên giường này, kêu người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này là mẹ, ăn bữa sáng nàng bưng tới cho tôi, dùng học phí nàng cho. . . . . .

“Nói cái gì ngốc như vậy.” Cái trán bị dùng sức gõ một chút, “Cái gì Tiểu Hữu chân chính, con chính là Tiểu Hữu a!”“Ô. . . . . .”

“Con căn bản không cần nghĩ nhiều như vậy, giống như trước thì tốt rồi. Chúng ta đều thật cao hứng có một đứa con như con vậy, cho nên con không cần bỏ chúng ta, làm cho chúng ta thất vọng.”

Vừa chật vật lau nước mắt nước mũi thường thường chảy xuống, tôi vừa yên lặng ăn điểm tâm sáng, gió từ cửa sổ thổi vào đến, mặt cỏ dưới lầu được cắt sửa qua, nồng đậm hơi thở cỏ xanh, nghe được khiến cái mũi tôi có chút chua chua. Khó trách tôi cùng Lạc Thiệu Cung một chút cũng không giống, khó trách chỉ có tôi vừa lùn vừa xấu, khó trách tôi bất luận cố gắng như thế nào, cũng không thể nào đạt tới trình độ của một người trong bọn họ. Bởi vì tôi vốn không xứng đứng ở đây.

” Lạc Thiệu Cung. . . . . . cũng biết ngay từ đầu sao?”

“Nga, chuyện này thật không có, mẹ cùng ba các con chính là sợ các con để ý, cho nên không định nói cho bất luận kẻ nào. Nó là đến tận lần đó con bị tai nạn xe cộ, phải cấp bách truyền máu cho con, mới phát hiện các con nhóm máu không giống. . . . . .”

Tôi thấp đầu hấp cái mũi, chậm rãi nhét miếng trứng vào miệng, “Vậy. . . . . . Lạc Thiệu Cung đâu?”

“Nó a, đi ra ngoài, cùng bạn bè gặp mặt. Nó nhìn không nổi bộ dáng ốm yếu của con, con phải tỉnh lại một chút đi, nó thực lo lắng cho con.”

“Ân. . . . . .” Tuy rằng vẫn còn rất muốn khóc, khuôn mặt phải trưng ra đau khổ, đem không khí biến thành thảm hề hề, nhưng như vậy lại càng nhận ra tôi không phải một phần tử của gia đình này. Ưu điểm duy nhất của tôi không phải là rất có sức sống sao? Nếu ngay cả sức sống cũng không thấy, vậy càng không ai thích tôi, cho nên mặc kệ như thế nào, cũng đều phải mạnh mẽ xốc lại tinh thần, so với trước kia càng sinh động, càng sáng sủa đúng không? Tôi chưa từng có loại sợ hãi bị bọn họ chán ghét giống như bây giờ, bởi vì việc này mà những gì đương nhiên có thể hưởng thụ đều tiêu thất.

Lạc Thiệu Cung tiếp tục sớm đi tối về, cùng bạn bè hẹn gặp, tôi không biết là ai, cũng không dám hỏi, chính là vội vàng bận rộn vây đảo quanh lấy lão ba hoặc là lão mẹ, làm cho mình nhiều một chút lòng trung thành.

“Ở ngoài đưa Pizza tới rồi, ai đi mở cửa lấy một chút?”

“Con đi!” Tôi xốc lại tinh thần chạy ra khỏi phòng, xuyên qua vườn hoa không lớn đi mở cửa.

Thanh toán tiền, bế hộp Pizza thật to vừa muốn đi vào phòng, vừa vặn nhìn đến một chiếc Porsche màu đỏ chậm rãi giảm tốc độ, đứng ở cửa. Người xuống xe là Lạc Thiệu Cung áo sơmi không bâu kiểu dáng ngắn gọn, mặc ở trên người nó đều cao ngất mê người như vậy, lại càng không muốn nói tư thế đi đường của nó, bộ dáng lôi kéo con mắt người xem. . . . . . Có một thằng em trai rất giỏi như vậy, tôi tự hào muốn chết . . . . . . Thế nhưng sau này tôi cũng không dám gọi nó là em trai nữa. . . . . .

Nó quay đầu lại, xoay người, hướng người trong xe nói vài câu gì đó, khoát tay ý bảo. Mấy động tác đơn giản như vậy, liền làm tôi nhìn không chuyển mắt, ngay cả đường cũng đã quên đi.

Bắt gặp ánh mắt nó tôi liền luống cuống, giơ lên cái hộp trong tay vội vàng giải thích, “Anh đi ra lấy Pizza, chúng ta bữa tối ăn cái này. . . . . .”“Nga.” Nó giống như không có hưng trí cùng tôi nói chuyện, vội vàng lách qua bên người tôi đi qua.

Tôi đứng trong chốc lát, mới ủ rũ ôm cái hộp đi theo sau nó vào nhà.

Mụ mụ nói không sai, Lạc Thiệu Cung khi trầm mặc sẽ làm người chung quanh đều cảm thấy bất an. Nhìn nó không yên lòng tựa vào sô pha lật tạp chí, tôi ở một bên ngay cả chân cũng không biết nên đi hay không.

“Ngươi thích xe gì a?” Tuy rằng tìm đề tài để làm quen như thế này thực ngốc, nhưng tôi thật sự là muốn cùng nó trò chuyện. Ba ba chờ chúng tôi qua sinh nhật 18 tuổi, sau khi có hộ chiếu mới cho chúng tôi xe riêng. Nguyên tưởng rằng nhắc tới xe sẽ làm cho thái độ của nó nhiệt liệt một chút, không nghĩ tới vẫn là thiếu hưng trí như nhau. Cố lấy dũng khí hướng bên người nó ngồi gần một chút, “Vậy. . . . . Cái chị vừa rồi đưa ngươi trở về là ai a?”

Nó cuối cùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Em cùng nữ nhân qua lại không bình thường sao?”

“A, đúng,, đúng vậy. . . . . .” Tôi cười hai tiếng, gãi gãi đầu, một bộ ngớ ngẩn, hoàn toàn nghĩ không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.