Huyết Tình Hắc Đạo

Chương 9: Cứ để cô ta tiếp tục




Khuôn mặt Mạc Thuần Uy không có biểu hiện chút khác thường nào

Chỉ là cơ thể có chút cứng nhắc nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái trầm tĩnh vốn có.

Với chút bất thường ngắn ngủi đó thì khó có ai có thể nhận ra, nhưng là làm sao có thể qua được đôi mắt tinh tế của Hiểu Thiên.

Hiểu Thiên khẽ nhếch miệng.

Tuy cô vẫn không thể nhìn ra suy nghĩ của Mạc Thuần Uy, nhưng qua sự bất thường vừa rồi, có hay không có thể khẳng định rằng anh đang cảm thấy thú vị trước khả năng định hình vụ án như cô?

Có hay không...

Cô sẽ có thể nhanh chóng tìm ra được thân phận thật của cô.

Hiểu Thiên quay qua nhìn Mạc Thuần Uy nói: "Không vòng vo nữa, tôi vào thẳng vấn đề luôn. Thủ phạm của cả ba vụ án là một, là nam. Có xu hướng phạm tội vì sở thích. Như các anh thấy, ở cả ba vụ án đều có điểm giống và không giống, điều đó chỉ nhằm đánh lạc hướng điều tra khiến cho cảnh sát phân vân về số lượng thủ phạm. Đây là một vụ án giết người có tổ chức điển hình. Đầu óc hắn rất thông minh và có tính cẩn thận, tỉ mỉ cao."

Lật một lượt hồ sơ trên tay, Hiểu Thiên đưa ánh mắt sắc bén liếc một cái trên đó, sau đó nói tiếp: "Mục đích của hung thủ chỉ là muốn được nổi tiếng. Hắn dù có thay đổi một chút trong hình thức và bày biện hiện trường nhưng các giai đoạn gây án diễn ra theo đúng trình tự lặp lại, đó chỉ là hắn muốn được xác nhận rằng, kẻ gây án là do cùng một người."

Nói đến đây, Hiểu Thiên ngừng lại, nhìn vào Vô Dĩnh Kỳ mà bình ổn nói: "Anh có biết vì sao tôi lại đề cập đến chữ W mà hắn viết trong lời nhắn không?"

Vô Dĩnh Kỳ nhìn cô, môi mỏng màu anh đào hơi mím lại: "Cô nói hắn sống dưới sự bao bọc của mẹ hoặc chị gái..." dừng một lát, ánh mắt Vô Dĩnh Kỳ có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt Hiểu Thiên mà nói: "Chẳng lẽ là hắn yêu mẹ hay chị gái hắn?!"

"Không sai!" Hiểu Thiên mỉm cười. Chàng trai này, khả năng tiếp thu khá tốt, rất nhanh nhạy: "Nhưng  có thể là do người phụ nữ đó có người đàn ông khác, và hắn nghĩ đó là sự phản bội. Nhưng hắn lại không dám giết đi người phụ nữ mà mình yêu. Cho nên... hắn tìm những người phụ nữ có đặc điểm giống hoặc tương tự như cô gái đó để hành hạ, để thoả mãn cơn giận dữ của bản thân."

Vô Dĩnh Kỳ không nói gì, cắn cắn môi nhìn Ưu Vệ, anh ta cũng đáp trả ánh mắt của cậu bằng một cái nhún vai thay cho sự tán thưởng.

Cô gái này quả thật rất có bản lĩnh. Không những là Vô Sát có khả năng giết người trong nháy mắt, mà còn có khả năng khiến kẻ khác kinh ngạc đến thế này.

Không cần đến việc phải tận mắt chứng kiến hiện trường, không cần phải tự mình xem xét từng chi tiết, chỉ cần nhìn qua một tập hồ sơ không đầy đủ của cảnh sát đặc nhiệm Mỹ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, mà lại có thể nói ra cả những sự việc liên quan đến vụ án tận tường đến mức tưởng chừng như cô là người đứng quan sát hung thủ giết người như thế này.

Thật sự...

Cô gái này thật sự là vũ khí nguy hiểm chết người!

Ngầm gật đầu một cái, sau đó Ưu Vệ nhìn Mạc Thuần Uy, nói: "Lão đại?" Nhưng còn chưa kịp nói gì, Ưu Vệ đã thấy Mạc Thuần Uy đang chăm chú  nhìn về phía Hiểu Thiên. 

Ánh mắt Ưu Vệ chứa ngờ vực. Tại sao... Anh cảm thấy lão đại hôm nay có chút bất thường?

Dù đối với thân tín, Mạc Thuần Uy rất nghiêm khắc nhưng cũng là rất có khí phách. Chỉ là... đối với phụ nữ. Anh rất ghét bị phụ  nữ tiếp cận, anh luôn tỏ ra là một người tách biệt với tửu sắc. Nói đúng tra thì chỉ cần một cái quắc mắt sắc lạnh của anh cũng đã đủ khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải run rẩy mà sợ hãi tránh xa. 

Nhưng hiện tại, Mạc Thuần Uy lại đang dùng thứ ánh mắt thăm dò như có như không còn hàm chứ cả kích động và không thể kiềm chế.

Ưu Vệ ho khẽ một tiếng: "Khụ... lão đại. Anh nói..."

"Cứ để cho cô ta tiếp tục." Ưu Vệ còn chưa nói xong, Mạc Thuần Uy đã lạnh lùng cắt ngang.

Hiểu Thiên nghe nói vậy thì trong lòng có điểm phấn kích. Cô thầm nghĩ rằng, bản thân mình đã gây được sự chú ý đến Mạc Thuần Uy. Điều cần làm bây giờ, đó chính là chờ đợi. Chờ đợi một thời điểm thích hợp để làm một vài việc thích hợp khác.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua song cửa sổ khiến cho tấm rèm cửa màu xanh nhạt bay phất phơ, nhẹ nhàng mà phiêu dật, gió mang theo một ít mùi nắng nồng đậm của thời tiết cuối hạ.

Ánh dương màu đỏ cuối ngày, chiếu lên trên người Hiểu Thiên, khiến cho toàn thân cô tựa hồ như được bao bộ bởi một lớp ánh sáng xinh đẹp đến huyền bí.

Huyền bí tựa như chính bản  thân cô.

"Được. Tôi sẽ nói tiếp." Hiểu Thiên nở nụ cười, lộ rõ lúm đồng tiền bên má trái. 

***1:34    22/2/2017*** 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.