Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 25: Hiểm họa




Bách Hoa Lâu nổi danh hoa thơm cỏ lạ ở Khai Phong, Thanh Vũ bị họ Vương nắm chặt tay kéo vào cửa tránh không thoát, bốn phía vây lại đầy oanh oanh yến yến, không khí tràn ngập hương son vị phấn, thoáng cái bị đưa vào sương phòng, bị đặt ngồi xuống ghế, Thanh Vũ mặt trắng bệch, lỡ như thân phận bị bại lộ, không chỉ chuyện Võ Bình tiêu cục ba năm kiếm củi thiêu một giờ, còn sợ bị phán tội khi quân phạm thượng xử chém đầu.

Họ Vương thấy nàng đầu đầy mồ hôi, trái dòm phải ngó, hắn mặt mày vui vẻ nói: "Lý huynh đệ không phải có điều gì bất mãn với sự an bài của vi huynh đó chứ?"

Lúc này bốn nữ tử phấn son tiến vào phòng, ngồi xuống trái phải bên cạnh hai người, không ngừng vì hai người châm rượu gắp đồ ăn, nửa phần ngực lộ ra câu dẫn làm Thanh Vũ xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn qua nữ nhân, chỉ cúi đầu nói với họ Vương: "Vương huynh hiểu lầm rồi...tại hạ...tại hạ chính là...", đang ấp úng bỗng nhiên bị một nữ tử sờ soạng phía dưới, Thanh Vũ hoảng quá đẩy nàng kia rớt xuống đất làm mọi người trong phòng hoảng sợ, một nam bốn nữ ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, coi nàng như quái vật. Thanh Vũ mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới rặn ra một câu:

"Tại hạ...tại hạ...tại hạ kì thật là đoạn tụ*...", nói xong nàng không dám ngước nhìn ánh mắt khác thường trong phòng, chỉ hận không tìm được chỗ nào trốn vào. (*ai từng đọc đam mỹ hẳn biết rất rõ về đoạn tụ :) )

Qua một lúc lâu, họ Vương lặng lẽ bảo bốn nữ tử lui, Thanh Vũ vẫn đỏ mặt cúi đầu, không dám nói một từ. Chợt nghe họ Vương kia nhẹ giọng nói: "Không thể ngờ được...Lý huynh đệ cũng giống vi huynh..."

Thanh Vũ bất giác rùng mình, thấy họ Vương hướng nàng cười xấu xa: "Bằng không...chúng ta kêu vài điếm nam đến 'chơi bời' tí nhé?"

Thanh Vũ cả người nổi da gà, trên mặt có chút tiếc hận, bất đắc dĩ nói:

"Vương huynh! Tại hạ đã đi mấy ngày đường liên tục, thật sự chẳng thể lúc này, xin định lúc khác bồi Vương huynh 'chơi' suốt mấy ngày mấy đêm..."

Họ Vương thấy nàng nhất định không chịu lưu lại, thái giám như hắn muốn 'chơi' cũng chẳng ra trò gì, kì thật một phen ép buộc cũng chỉ vì muốn tìm hiểu Thanh Vũ hứng thú yêu thích gì.

Tuy rằng đây là xú tiểu tử chẳng hiểu biết gì về ngọc khí cho lắm, nhưng có thể đơn thân độc mã ra khỏi Hắc Phong Lâm thì cũng là người tài, nếu có thể sẽ mượn sức hắn vì Tào công công làm việc, nghĩ thế nên họ Vương ưng thuận nàng về khách điếm nghỉ ngơi, chờ ngày mai nghĩ ra biện pháp mượn sức nàng.

Thanh Vũ đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, đột nhiên ngoài cửa sổ nổi lên trận đại phong, thổi mạnh bay cửa sổ, một vòng khói đen cuồn cuộn bay tới cuốn nàng ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền biến mất, họ Vương sợ hãi thất kinh, chạy ra ngoài cửa hét lớn: "Có yêu quái! Có yêu quái!". Cả tòa Bách Hoa Lâu bị hắn làm kinh động, mấy chục người vọt vào trong phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Thanh Vũ đâu.

Nói về Thanh Vũ bị yêu phong cuốn vào động, nhìn kĩ hóa ra là Cơ Thập Tam bị chặt đứt đuôi lúc trước, lộ ra tướng Hồ yêu toàn thân lông bao kín, lột mặt hóa trang của Thanh Vũ ra, tứ chi nàng bị buộc chặt vào tảng đá.

Vừa liếm cái đuôi bị thương vừa hung dữ mắng nàng: "Ngươi đúng là lang tâm cẩu phế! Ta vốn không muốn thương tổn ngươi mà ngươi lại nhẫn tâm làm ta bị thương ra thế này...Không có cái đuôi ta không thể tiếp tục tu hành được nữa, ta mới chỉ có năm trăm năm đạo hạnh, ngươi có biết ngươi đã hủy hết tiền đồ của ta hay không?!"

Thanh Vũ bị trói chặt không thể động đậy, trong lòng có chút e ngại, đành mở miệng hòa hoãn: "Hảo tỷ tỷ ơi, lúc ấy ta chỉ muốn dọa ngươi thôi, không ngờ lại gây thành đại họa, ngươi trông ta trẻ người non dạ là thế, bỏ qua cho ta một lần đi..."

Hồ yêu cười lạnh một tiếng, lấy cái đuôi bị chặt từ trong lòng nàng ra, tìm trong động cái roi đen, cởi bỏ quần áo Thanh Vũ, thân hình trắng như tuyết lộ hết ra ngoài. Thanh Vũ càng lúc càng sợ, không ngừng hướng nàng cầu xin tha thứ: "Tỷ tỷ, ngươi tính làm gì vậy? Ngươi có đánh chết ta thì cái đuôi cũng chẳng thể mọc lại được đâu, cầu ngươi thả ta đi, tương lai ta làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi được không?"

Chợt nghe tiếng gió, trên người lại truyền đến một trận đau nhức, hồ yêu kia đã hung hăng đánh một roi vào ngực nàng, miệng mắng: "Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin ngươi hoa ngôn xảo ngữ sao? Tuổi còn trẻ bộ dạng cũng đẹp đẽ, thế mà hé răng ra đều đầy lời nói dối như nam nhân, Cơ Thập Tam ta tự lớn tự học đến nay chưa từng nếm qua mệt, không nghĩ tới một con nhóc như ngươi lại phá hủy tiền đồ ta, ngươi trả lại đuôi cho ta! Đưa ta đạo hạnh!"

Vừa mắng vừa vung roi đánh nàng hơn mười roi, thế này mới chịu ngừng tay thở hổn hển.

Thanh Vũ cơ hồ muốn ngất xỉu, trên người lộ ra vết roi, hai mắt đã đỏ bừng, mở miệng chửi:

"Cái đồ không biết xấu hổ, con yêu quái dâm đãng kia! Ngươi mà nằm trong tay ta, đừng nói là cắt mất đuôi, ta còn muốn chém đầu ngươi! Băm vằm ngươi thành thịt vụn ném cho chó ăn!"

Cơ Thập Tam tức giận nổi gân xanh, đang muốn giơ roi lên, lại cười cười: "Xú nha đầu, đánh ngươi ta mới thông suốt tốt nhất là nên chiếm tiện nghi ngươi, ta muốn hấp thu sạch âm nguyên khí của ngươi, biến ngươi thành cái thây khô, vĩnh viễn không thể nhập được luân hồi!"

Thanh Vũ nghe mà toát mồ hôi lạnh, nhưng suy nghĩ đến một việc liền tuôn ra vài câu dũng khí: "Hồ ly tinh thải âm bổ dương, hấp thụ nguyên khí trong lúc quan hệ nam nữ, làm sao ngươi có thể hấp thụ âm khí của ta?"

Cơ Thập Tam liếc mắt nàng một cái nói: "Hừ, xú nha đầu! Đừng cao hứng quá sớm, hôm nay tỷ tỷ sẽ khiến ngươi mở mắt khai thông."

Nói xong, nàng kia cầm lấy cái đuôi bị chặt đứt, đuôi hồ yêu sáng lên lóng lánh, dần dần biến thành vật thể hồng hồng, ở phần chính giữa lộ ra đầu nhỏ hơn để bắt đầu quan hệ, Thanh Vũ nhìn vật thể kia mặt trở nên đỏ bừng, liều mình giãy dụa, tay chân bị dây buộc chặt chẽ, càng giãy dụa càng buộc chặt thêm, mắt nhìn thấy hồ yêu kia cười trước mặt mình, ngắm mình từ đầu đến chân, lại đem vật thể kia cọ vào bụng mình nói:

"Hảo muội tử! Ngươi biết lúc này tỷ tỷ sẽ làm thế nào phải không? Hì hì...Ngươi có khuôn mặt rất đẹp, trên đời này ngoại trừ người nọ thì không ai có thể sánh được với ngươi..."

Thanh Vũ cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói cũng không nên lời, phun nước miếng lên mặt Cơ Thập Tam khiến hồ yêu tức giận, lau nước miếng trên mặt đi, cũng không cần biết Thanh Vũ phản ứng thế nào, bỏ vật thể vào miệng Hồ yêu cho trơn rồi đẩy mạnh vào cơ thể Thanh Vũ.

Thanh Vũ vẫn còn là xử nữ làm sao từng trải loại chuyện này, chỉ cảm thấy bụng dưới truyền đến cơn đau nhức giống như bị cắt một dao tạo thành lỗ hổng, tiếp đến hồ yêu đè lên người nàng, cũng nắm lấy vật kia bỏ vào trong cơ thể mình, thắt lưng bắt đầu đung đưa di chuyển, hai tay hồ ly để lên hai ngực nàng kích thích cơ thể Thanh Vũ dần nóng lên, khoái ý trong cơ thể càng tích tụ nhiều, dưới thân đau đớn thì giờ cũng bắt đầu khoái cảm, lưng không tự chủ được cũng cử động tiến về phía trước.

Qua hồi lâu, Cơ Thập Tam sắp lên đỉnh điểm, trong cơ thể vận huyền công, đợi cho Thanh Vũ tới cực khoái lập tức hấp thụ hoàn toàn âm nguyên khí. Cơ Thập Tam đẩy công lực tới gần phía dưới tiếp xúc với Thanh Vũ, trên lưng vẫn không ngừng khí lực, bỗng nhiên nghe nàng kêu rên, toàn thân bắt đầu có chút run rẩy co rút, vội vàng thu công lực trong cơ thể lại, căng thẳng chờ âm nguyên khí dũng mãnh cuồn cuồn chảy vào cơ thể mình, nhưng đợi một lát vẫn chẳng thấy phản ứng.

Cơ Thập Tam thấy có chút kì quái, đẩy công lực tới chỗ tư mật của Thanh Vũ, thu hồi công lực kích thích thân mình Thanh Vũ co rút, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân thoải mái. Cơ Thập Tam vẫn không thể hấp thụ được âm nguyên khí của nàng liền quýnh quáng, rõ ràng đã tập trung công lực toàn thân vào một chỗ, lúc này ghé sát vào Thanh Vũ hơn vài phần, đang muốn ép chặt hơn, bỗng cơ thể Thanh Vũ giống như phản tác dụng khiến thân thể Cơ Thập Tam tựa như mở ra van thông lớn, công lực toàn thân trút xuống chảy dũng mãnh vào cơ thể Thanh Vũ, theo đó đi kèm một tiếng động nhỏ, từ trong cơ thể Thanh Vũ bắn ra một chiếc kim châm ghim vào trong đá, âm thanh này quá nhỏ nên hai người cũng không phát hiện.

Cơ Thập Tam hét lên, thân mình mềm nhũn trượt xuống ngực nàng, dần dần biến thành thây khô, Thanh Vũ khoái cảm dồn dập không dứt, hưng phấn giống như uống vài hũ rượu. Qua lúc lâu, khoái cảm kết thúc, toàn thân Thanh Vũ sảng khoái vô cùng, mở mắt vừa thấy Cơ Thập Tam mới đây da dẻ nhẵn mịn thì lúc này đã trở nên khô héo cứng ngắc, tắt thở từ lâu. Thanh Vũ sợ tới mức nới dây trói ra đẩy xác chết đi.

Nàng buồn bực nhìn hai tay, cớ sao công lực bỗng nhiên tăng tiến nhiều như vậy? Chẳng lẽ...vừa rồi hồ yêu kia đem đạo hạnh công lực đẩy vào trong cơ thể mình? Nàng lắc đầu, có chút thương tiếc Cơ Thập Tam nên hướng xác chết lạy vài cái nói:

"Hồ tỷ tỷ ơi hồ tỷ tỷ, lần này không phải do muội muội lừa ngươi mà chính ngươi học nghệ không tinh ngược lại hại chính mình. Đáng tiếc ngươi đi quá nhanh, ngay cả câu di ngôn cũng không lưu lại, muội muội nhận của ngươi đại ân không biết cách nào báo đáp, aiya...Hi vọng kiếp sau ngươi đầu thai thành người, đừng hại người bừa bãi."

Nàng đứng dậy nhìn xung quanh động, tìm quần áo che thân vì quần áo trước đó đã bị Cơ Thập Tam xé rách.

Cơ Thập Tam là Nhân Nghĩa Thiên Thủ Tặc nương cho nên trộm không ít bảo bối chất đống trong động, đáng tiếc Thanh Vũ một người cũng chẳng có sức khuân hết nên chỉ lấy kim thúy ngọc, nàng cũng không phải người ham vàng bạc, nhìn trong động tích không ít bảo bối nếu bị phát hiện khó tránh tai vạ tranh giành ngươi chết ta sống, không bằng che giấu động này đi miễn cho bảo bối lọt ra ngoài thêm phiền toái.

Thanh Vũ đi quanh động, tìm được quần áo nam nhân, hẳn trước lúc chết có vài nam nhân đã rơi vào tay Cơ Thập Tam, nàng mặc quần áo đâu vào đó liền đi dạo quanh động một vòng, bỗng nhiên nhìn đến ngăn bàn trang điểm của Cơ Thập Tam phát hiện một mặt nạ đen, nàng thử đeo vào thì thấy vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi, Thanh Vũ ngắm mình trong gương, đeo mặt nạ này có vẻ tăng thêm vài phần uy phong, hơn nữa mặt nạ này dẻo dai chạm vào da thật thoải mái. Thanh Vũ càng xem càng thích, cầm theo mặt nạ đi ra khỏi động, sau đó tìm chút củi khô đốt lửa phát hỏa cho động cháy sạch sẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.