Huyết Lệ Trần Gian

Chương 41: Hồi Ức Tiểu Yêu






Tịch Nhiên và A Bạch bất ngờ với thứ trên mặt sàn.

Một chất lỏng màu đen nằm trên mặt sàn, nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ nhìn thấy nó đang cử động.

Sắc mặt của hai nàng ngay lập tức liền trắng bệch, A Bạch nhất thời bị dọa đến ngất đi.

Tịch Nhiên ngồi trên giường, bàn tay trắng cầm lớp chăn dày che đi thân thể trần chuồng, nàng quay sang nhìn Thẩm Thần đang ngồi lặng im không nói gì.

Nàng đang muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa thoát khỏi miệng thì Thẩm Thần đã vung tay mấy kim châm trên nàng liền biến mất.
Tịch Nhiên thấy vậy cũng nhanh chóng mặc quần áo vào, nàng quay lại gọi A Bạch tỉnh dậy.

Đôi mắt của A Bạch chậm chậm dao động, mí mắt dần dần mở ra, phong cảnh mờ nhạt xuất hiện trước mặt.


A Bạch chớp mắt vài lần rồi nhìn sang Tịch Nhiên ở bên cạnh, cô mở miệng muốn hỏi tại sao bản thân mình lại ở đây nhưng lời còn chưa rời khỏi miệng, cô đã nhớ ra chuyện gì đó.
Cô ôm lấy cánh tay của Tịch Nhiên sợ hãi nhìn chất lỏng màu đen trên mặt sàn, Tịch Nhiên bất ngờ với phản ứng của A Bạch, nàng nhìn A Bạch rồi nhìn chất lỏng màu đen đang di chuyển trên mặt sàn.

Cả người sợ hãi nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Thẩm Thần, Tịch Nhiên biết y không gần nữ sắc nên dẫn A Bạch ngồi cách xa y một chút.
Nàng vươn tay kéo tay áo của y, Thẩm Thần nhanh chóng có phản ứng.

Tịch Nhiên mừng rỡ nói:"Sư phụ, người mau cởi mảng vải ở mắt xuống đi.", Thẩm Thần im lặng hồi lâu mới vươn tay gỡ mảng vải ở mắt xuống.

Đôi mắt phượng chậm rãi mở mắt, y nhìn sang Tịch Nhiên và A Bạch đang ở bên cạnh, nàng thấy vậy liền vươn tay chỉ chất lỏng màu đen đang di chuyển về chỗ họ.

Thẩm Thần nhìn vẻ mặt bị dọa đến sợ hãi của hai đồ đệ liền phì cười, y mỉm cười nói:"Con không cần sợ nó, bây giờ nó không có khả năng chiến đấu, hiện tại nó chỉ đang dọa các con bởi ngoại hình đặc biệt của nó."
Tịch Nhiên nửa tin nửa không tin, nàng cùng A Bạch ôm lấy nhau co cúm một góc giường.

Thẩm Thần nhìn vẻ mặt của hai nàng như thế cũng lắc đầu thở dài, y đứng dậy đi đến chỗ chất lỏng đó lạnh lùng cất tiếng:"Ngươi cũng khá ghê gớm đấy, không sợ ngược lại còn dám dọa đồ đệ ta.

Ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám dọa hai đồ đệ của ta."
Chất lỏng đó nhường như có ý thức, nó bị câu nói của y dọa sợ.

Nó đang muốn chuồn đi nhưng Thẩm Thần đã ra tay trước, y vung tay về phía nó, một kết giới bao quanh nó.

Nó liên tục lao mình vào kết giới nhưng đều bị những tia sét từ kết giới lại giật mình.

Nó thấy bản thân không có đường thoát liền biến hình thành một tiểu yêu chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay người trưởng thành và với cặp sừng nhỏ ở trên đầu.
Nó quỳ xuống mặt sàn van xin Thẩm Thần:"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ làm theo ý chỉ của người khác thôi.

Ngài đừng tàn nhẫn đánh ta hồn tiêu phách tán mà, ta vẫn còn yêu đời lắm.", mỗi lời của tiểu yêu đều cố gắng dùng lời ngọt dỗ dành y nhưng tiểu yêu đó đã đánh giá thấp Thẩm Thần.

Y coi những lời đó của nó chỉ là ngọn gió thổi thoáng qua, sát khí nặng nề toát ra từ người y khiến tiểu yêu thầm than không xong rồi.

Thẩm Thần lạnh mặt liếc nhìn tiểu yêu từ trên cao xuống, y lạnh lùng nói:"Nói, là ai phái ngươi đến hại đồ đệ ta, còn dám ngăn cản linh lực của nàng.

Ngươi chán sống rồi sao?", câu nói của y khiến ba người trong phòng đều bị dọa sợ, tiểu yêu dập đầu liên tục nói:"Đại nhân tha mạng, ngài đừng giết ta.

Ta nhất định sẽ nói cho ngài biết."
Tịch Nhiên và A Bạch ở một góc giường bị câu nói đầy lạnh lùng của y nhất thời bị dọa sợ, cả hai chưa bao giờ thấy y như vậy.

Dáng vẻ thường ngày của y với hiện tại thật sự khác xa, thường ngày là một nam nhân ôn nhu dịu dàng, lương thiện nói chung hoàn hảo không tuỳ vết nhưng người trước mặt hai nàng lại đối nghịch với dáng vẻ kia, lạnh lùng, sát khí nặng nề khiến người khác phải run sợ.

Tịch Nhiên nàng chưa bao giờ thấy một người đầy sát khí như y.
"Mọi chuyện đều là do Thiên Hậu - Cẩm Du sai tiểu nhân làm như thế.

Lúc điện hạ chưa tròn hai trăm tuổi, nàng chỉ mới mất mẫu thân, bà ta lợi dụng đám tang của mẫu thân nàng sai người đem thuốc bổ đã bỏ độc trong đó cho nàng uống.

Tiểu nhân theo chỉ thị của bà ta biến thành một chất lỏng hòa vào thuốc.

Sau khi điện hạ uống bát thuốc đó, tiểu nhân ở trong người nàng đi tìm đan điền của nàng.

Sau khi tìm ra đan điền, tiểu nhân liền lấy thân thể của mình bao bọc đan điền không cho nàng dùng linh lực."
Tịch Nhiên nghe thấy câu chuyện ấy, nàng dìu A Bạch rời khỏi giường đi đến bên cạnh Thẩm Thần.

Đôi mắt điềm tĩnh nhìn tiểu yêu bị nhốt trong kết giới hỏi:”Ngươi có biết vì sao bà ta lại muốn giết ta không?”, tiểu yêu cúi đầu xuống nhường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc sau mới trả lời câu hỏi của nàng:”Tiểu nhân chỉ nghe thoáng qua là bà ta muốn giết điện hạ, sợ điện hạ sau này sẽ trở thành vật cản trở lớn của con trai bà ta.

Lời của tiểu nhân đều là sự thật, đại nhân với điện hạ có thể thả tiểu nhân đi được không?”
Thẩm Thần lạnh lùng vứt một chữ “không”, một chữ rõ ràng khiến tiểu yêu phải co người lại.

Tịch Nhiên nghe xong lời nói đó của tiểu yêu, nàng cười thầm nói:”Thì ra mục đích của bà ta là như vậy, quả nhiên không ai độc ác hơn bà ta.”, Thẩm Thần quay nhìn Tịch Nhiên, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra một chút bất ngờ nhưng A Bạch ở bên cạnh thì lại vô cùng lo lắng, cô sợ sư tỷ sẽ vì chuyện này mà sinh hận.
Nhưng cô đã lo xa, Tịch Nhiên sau khi cười, nàng nhìn sang Thẩm Thần lúng túng nói:”Sư phụ, chuyện này….”, nàng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với y.


Chuyện hồi nãy y làm, nàng đều chứng kiến, chỉ sợ y giận vì chuyện này mà gây sự với đám người kia.

Nhưng mọi lo lắng của nàng đều vô ích, Thẩm Thần thu hồi lại sát khí nhẹ giọng nói:”Chuyện này không phải chuyện mà ta nên nhúng tay vào.

Chuyện này ta không thể giúp, con chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”
Tịch Nhiên gật đầu cười nói:”Vâng, đệ tử sẽ cố gắng.”, nỗi lo lắng trong lòng nàng cũng biến mất hoàn toàn.

Nói đoạn nàng nhìn sang tiểu yêu đang bị nhốt trong kết giới hỏi:”Sư phụ chúng ta nên làm gì với nó đây?”
Thẩm Thần chuyển tầm mắt sang tiểu yêu trong kết giới nói rằng:”Tiểu yêu này nhận lệnh từ người khác muốn hại con mất tu vi nhưng nó không làm chỉ lấy thân thể bao bọc đan điền của con, xem ra bản tính của nó không xấu chỉ là làm việc sai người thôi.

Ta thấy nên giữ nó lại làm tay sai vặt, dù sao bây giờ ta có thả nó đi thì nó cũng sẽ chết tay Thiên Hậu hoặc các vị thần khác.”
Tiểu yêu bị nhốt trong kết giới nghe vậy liền vui mừng ngẩng đầu lên nhìn ba người họ, nó vui mừng nói:”Đa tạ đại nhân, đa tạ điện hạ, đa tạ cô nương.”, Tịch Nhiên thấy sư phụ nói có lý, tiểu yêu này không hại nàng, nó lấy thân mình bao bọc đan điền chắc chắn là muốn bảo vệ đan điền của nàng khỏi độc tố của Thiên Hậu.
Thẩm Thần vươn tay thu hồi lại kết giới, tiểu yêu được tự do, nó vui mừng bay đến chỗ ba người họ.

Nó chấp tay cúi người nói:”Đa tạ đại nhân, điện hạ và cô nương đây đã tha cho tiểu nhân một mạng.

Tiểu nhân thề sẽ nguyện làm nô tài trung thành.”
Thần sắc của Thẩm Thần nhìn tiểu yêu cũng hòa nhãn hơn, y gật đầu nhìn sang Tịch Nhiên nói:”Để sau này không bị phản bội, con và tiểu yêu này lập khế ước đi.”, Tịch Nhiên gật đầu đồng ý với ý kiến của y, tiểu yêu kia cũng không có ý kiến gì, nó chỉ sợ thần lập khế ước với ma vật sẽ sinh ra nhiều vấn đề.
Thẩm Thần nhìn sang tiểu yêu thấy nó lo lắng, y liền đoán được nó đang lo chuyện gì, y chấp tay phía sau ung dung nói:”Ngươi yên tâm, lập khế ước chỉ ghi lại lời thề của người và đồ đệ của ta.

Nó không ảnh hưởng đến linh lực của ngươi hay của đồ đệ ta, sau khi lập khế ước xong thì ma khí trên người ngươi cũng sẽ tạm thời bị thần lực của đồ đệ ta che giấu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.