Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 347: C347: Mang thai mà vẫn quyến rũ như vậy sao




Một lát sau,Lục Diệp Bằng lại một lần nữa ôm lấy Lam Lam,ngay sau đó liền di chuyển đến thanh bồn rửa mặt,bế cô lên ngồi ở đó, còn anh thì đứng phía dưới nhìn cô.

Lam Lam không bất ngờ, nhưng cô lại né tránh ánh mắt của anh.

“Sao…sao anh dậy sớm thế, hôm nay không phải anh được nghỉ làm sao?”

Lục Diệp Bằng hừ lạnh một tiếng,sau đó anh lấy tay liền xoay đầu cô lại,anh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hỏi.

“Em làm sao vậy? Tại sao em lại tránh né anh”.

Đôi mắt Lam Lam rưng rưng, sống mũi chợt cay xè.Đã biết bao nhiêu lần cô luôn ước là anh sẽ tỉnh lại và quan tâm cô như lúc này, bây giờ ước mơ đã trở thành sự thật thì cô lại có chút sợ hãi, vì nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mà đến bây giờ cô vẫn chưa thoát ra.

Lục Diệp Bằng sững sốt khi nhìn thấy nước mắt của cô đang lặng lẽ rơi xuống.Anh vội vàng đưa tay vuốt nước mắt của cô, khẽ cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, giọng điệu có chút lo lắng.

“Lam Lam! Bảo bối của anh, có gì em cứ nói ra, có phải anh đã làm gì cho buồn phải không, tại sao từ khi anh trở về nhà,em không nhìn thẳng vào anh để nói chuyện mà cứ liên tục né tránh anh…Em giận anh sao?”

Trái tim Lam Lam như ngừng đập đi một nhịp, cô ngước mắt lên nhìn anh.Nhưng khoảng chừng một giây sau đó, cô đã vòng tay ôm chặt lấy anh.

Lam Lam ở trong lòng anh, khóc nức nở như một đứa trẻ vừa nói.

“Không phải như anh nghĩ…!”

Vòng tay của cô càng lúc càng siết chặt lấy anh.Lục Diệp Bằng cũng không khác gì là cô,anh vẫn ôm lấy cô như anh đang bảo vệ cả thế giới này vậy.

“Vậy em nói cho anh nghe,em đang suy nghĩ gì trong lòng”.

Nhìn thấy cô khóc,trong lòng anh như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào trái tim của anh,rất đau đớn.

Lam Lam ôm lấy anh, hít một hơi thật sâu, nói hết tất những gì mà cô đang cất giấu trong lòng cho anh nghe.

"Anh không làm gì cả, chỉ là trong lòng em vẫn còn sợ hãi…Em sợ anh không tỉnh lại, sợ anh bỏ em ở lại thế giới này một mình.Em rất sợ cảm giác phải mất anh thêm một lần nữa,em không muốn lần này khi em mang thai lại không có anh bên cạnh… Diệp Bằng! Em sợ lắm."Cô nó đủ dài, nhưng nó dường như giúp cho cô trút hết gánh nặng mà cô từ lâu đã cất giấu trong lòng.

Lục Diệp Bằng nghe xong ghì chặt lấy cô, trái tim anh bây giờ đều quặn lên một cơn đau, không thể nào diễn tả được vào lúc này.

Anh không nghĩ đến, lần này anh lại khiến cô khiếp sợ đến như vậy.Làm thế nào mà anh nỡ để cô ở lại đây một mình,cô đơn với cái thế giới này.Anh đã từng hứa với lòng mình rằng,cho dù sau này có chuyện gì xảy ra,anh cũng phải ở bên cạnh cô đến suốt cuộc đời này.


Tại sao khi đó anh lại nói những lời không nên nói để khiến cô suy nghĩ tiêu cực rằng anh sẽ không thể nào tỉnh lại.

"Lam Lam!"Lục Diệp Bằng kéo cô ra,anh nhìn vào mắt của cô.“Anh xin lỗi!Anh đã để cho em lại đau lòng nữa rồi!”

“Không…Ưhmmm” Lam Lam lắc đầu, định nói đây không phải là lỗi của anh, thì đôi môi của cô lại một lần nữa bị anh áp chặt.

Lần này Lam Lam cũng không dám nở đẩy anh ra, cô ôm lấy anh,hai tay vòng qua cổ anh, nụ hôn của hai người càng lúc càng mãnh liệt ngay trên thanh bồn rửa mặt.

“Từ giờ trở đi anh sẽ chăm sóc cho em và con…” Lục Diệp Bằng khàn giọng thả vào tai cô.

Anh yêu cô, càng muốn chịu trách nhiệm đối với người phụ nữ của anh.Cô là vợ của anh, là một món quà mà không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được.

Lam Lam mỉm cười, cô nhắm mắt lại hưởng thụ những phút giây được ở bên cạnh anh,cho đến khi cô cảm nhận được quai váy ngủ của mình đã bị anh kéo xuống thì cô mới giựt mình mở mắt ra nhìn anh.

"Anh… làm gì vậy?"Nhưng khi cô nói ra câu này xong, trong đầu cô cũng đã đoán ra được anh theo cô vào đây là cớ dụng ý gì.

Đúng là bản chất h@m muốn của anh chỉ có cô mới là người hiểu rõ.

Cảnh xuân hiện ra trước mắt,hai ngọn đồi trước đó đã quyến rũ, bây giờ khi cô có thai anh càng cảm nhận nó lại to hơn mức bình thường.Hơi thở anh bắt đầu trở nên nóng dần lên,anh không thể nào kiềm chế d*c vọng trong lòng, những suy nghĩ đau lòng vì cô khi nãy cũng thoáng chốc bay đi và bây giờ trong đầu lại xuất hiện những chuyện đen tối.

Lục Diệp Bằng khao khát những thứ trước mắt mình,anh nhớ cô, nhớ đến sắp phát điên lên rồi.Một giây sau,anh đã không chịu nổi,liền cúi đầu xuống ngậm cắn một bên, bên còn lại thì được bàn tay anh vuốt v e nâng niu trong lòng.

Lam Lam chợt đỏ mặt,bất giác khẽ bật lên tiếng rên nhẹ, nếu như không tính lần ở bệnh việc thì đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự kh0ái cảm mà anh mang lại rồi.

“Em đẹp quá, rất gợi cảm…Bà xã!” Khi cô mang thai,anh mới cảm nhận được trên người của vợ anh luôn toát ra một ma lực nào đó, rất hấp dẫn khiến anh rất muốn chinh phục.

Lam Lam vô thức ôm lấy đầu anh, dường như hành động của cô càng làm cho cho cô xấu hổ trước anh.

Tại sao cô lại có thể nhớ nhung cảm giác mà anh mang lại cho cô vào lúc này chứ? Thật là điên rồ.

Trong lòng Lục Diệp Bằng chợt sung sướng,anh thoả mãn với nỗi khát khao khi không được ở gần cô mấy ngày nay.Nếu anh mà còn hôn mê lâu hơn thế nữa,anh không biết khi tỉnh lại có người nào đó cướp vợ của anh đi không?

Bởi vì Hoắc Thiếu Tiên đã nói với anh: “Mặc dù vợ anh đang mang thai, nhưng những người đàn ông bên ngoài khi nhìn thấy cô ấy, không lúc nào mà không nhìn cô ấy bằng ánh mắt tràn đầy suy nghĩ”.


Anh biết Hoắc Thiếu Tiên đã nói né tránh, nhưng anh hiểu lời nói của anh ta.

Hoắc Thiếu Tiên nói không sai.

Tại sao Lam Lam mang thai nhưng lại khiến cho anh thấy rằng cô còn đẹp, quyến rũ hơn lúc trước vậy?

Quả thật so với trước đây thì Lam Lam có phần đầy đặn hơn, mặc dù so với những người mang thai như Bella và A Mẫn thì Lam Lam có thể gọi là ốm yếu đi một chút.Nhưng cô vẫn là một vụ khí khiến anh luôn phải dè chừng những người đàn ông bên ngoài.

Chết tiệt mà…! Đã có bao nhiêu người đang ông đã để ý cô khi anh không có ở đây chứ?

Nhưng suy nghĩ còn chưa kịp dừng lại ở đó,anh đã rướn người lên gần cô.

Lam Lam cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lại,không ngừng gào thét trong lòng anh và cô không thể nào xảy ra quan hệ vào lúc này.

Vậy mà lúc này đây cô cảm nhận được cơn kh0ái cảm ấy gần như đã mất đi, cô liền nhanh chóng mở mắt ra.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cô có chút kinh hãi giựt mình, cô cảm giác ở đôi mắt của anh đang có một sự ám khí nào đó, rất có thể ảnh sẽ không buông tha cô,cho dù cô đang mang thai.

“Diệp Bằng!” Lam Lam đưa tay lên che lấy thân thể của mình, giọng điệu có ba phần run rẩy vang nhẹ.

Lục Diệp Bằng nhìn cô rất lâu,sau đó lại tiếp tục ôm cô vào lòng.

“Thật ra anh đã tỉnh lại từ rất lâu, nhưng anh vẫn chưa cảm nhận được những phút giây được ở bên cạnh em…Anh nhớ cảm giác được ở em,anh muốn có thật nhiều những phút giây hạnh phúc khi ở cùng người phụ nữ của mình”.

Những câu nói của anh càng khiến trái tim của cô xôn xao đập rộn ràng lên.Một lần nữa nước mắt của cô lại dính vào trên bờ ngực của anh.

“Diệp Bằng! Em yêu anh… yêu anh rất nhiều.Từ giờ về sau chúng ta không được rời xa nhau nữa nhé anh!”

Nghe xong,Lục Diệp Bằng hôn nhẹ lên tóc cô, cúi đầu xuống khẽ gật đầu nói.

“Anh cũng chỉ yêu mình em, cuộc sống sau này của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc”.


Lam Lam mỉm cười nhìn anh,sau đó cô chủ động vòng tay hôn lên môi của anh.

Lục Diệp Bằng cũng không dễ gì buông tha cô,anh cắn chặt môi cô, rồi đưa hai tay luồn xuống giữa khe đầu gối,bế thẳng cô đến bồn tắm.

Nụ hôn của anh quả thật làm cho cô say mê,cho đến khi cô cảm nhận được mình đang ở trong bồn tắm,xung quanh là những hàng nước nóng ấm đang bao quay lấy cơ thể của mình.

Lam Lam bỗng giựt mình kinh hãi,khi trước mắt cô chính là một cơ thể cường tráng không một mảnh vải che thân của anh.

Lam Lam nhanh chóng đỏ mặt liền đưa tay bịt mắt lại.

“A…Anh làm gì vậy? Em đang có thai không được làm chuyện đó đâu?”

Nhưng lúc này Lục Diệp Bằng lại tỏ vẻ không hiểu câu nói của cô, vừa hỏi cô lại vừa ngang nhiên bước vào bồn tắm.

“Chuyện đó … Là chuyện gì chứ? Anh chỉ muốn tắm cho vợ yêu của anh thôi mà!”

Dứt lời,anh dựa người vào bồn tắm, kéo cô lại gần anh.Chiếc bồn rất lớn,hai người nằm cạnh nhau vẫn còn dư một khoảng trống,bàn tay xấu xa của anh thì nhân lúc cô không để ý đã chui vào giữa nơi tư m@t đầy mẫn cảm của cô.

Lam Lam lườm huýt, đánh vào người anh

“Anh đừng giả vờ,đừng tưởng em không biết đêm hôm đó ở bệnh viện anh đã làm gì em…Lục Diệp Bằng! Anh là đồ xấu xa,anh có biết khi mang thai tuyệt đối hạn chế làm chuyện đó không?”

Sự vạch mặt của cô khiến nét mặt Lục Diệp Bằng có chút xấu hổ.Nhưng ở trước mặt cô, lúc nào anh cũng luôn làm mặt dày đeo bám lấy cô để được sự tha thứ và lần này cũng vậy.

“Tại khi đó anh không nhịn được vì sự xinh đẹp của em…Nhưng anh đã nhờ Hoắc Thiếu Tiên dò xét Thi Thi tình hình của em, cũng xem như anh ta hỏi cho A Mẫn vậy… Nên anh…”

"Nên anh mới canh em ngủ,chơi trò tiểu nhân với em."Lam Lam bực bội ra mặt.

Lục Diệp Bằng cười hì hì,tay anh bắt đầu ở phía dưới du ngoạn cơ thể của cô.

“Vợ xinh đẹp của anh mang thai nhưng vẫn còn quyến rũ như vậy sao? Anh phải tranh thủ lúc này vỗ béo cho em nhiều nhiều, để cho những tên đàn ông khác không có cơ hội nhìn ngó vợ của anh”.

"Ai là vợ của anh,đừng có đụng vào em"Cô đưa tay xuống ngăn hành động của anh lại trước khi người đàn ông này lên cơn hứng tính xử cô ngay trong đây.

Câu nói của cô khiến cho anh ngồi bật dậy,anh nhẹ nhàng xoay người cô lại,tránh chạm vào bụng của cô,cẩn thận vì cô đang mang thai.

Anh nghiêm mặt nhìn cô.


“Chẳng phải em đã nhìn thấy giấy kết hôn của chúng ta rồi sao? Vợ à! Là đất nước Ireland,em không thể nào phủ nhận em chính là vợ của anh”.

Dứt lời,Lục Diệp Bằng vùi mặt vào ngực cô,lẩm bẩm.

“Chúng ta đã có hai mặt con rồi,em đừng ra ngoài nói mình chưa kết hôn có được hay không?”

Hơi thở nóng hổi của anh thả vào ngực Lam Lam, khiến cô bật cười khúc khích.

Cô trực tiếp kéo đầu anh lên, cười cười hỏi anh một câu.

“Anh thích em nhiều đến như vậy sao?”

“Không…Anh không thích em” Lục Diệp Bằng không hề suy nghĩ, đã nhanh chóng lắc đầu trả lời cô.

Câu trả lời của anh như chọc đúng chỗ,Lam Lam bắt đầu thay đổi sắc mặt, liền giận dữ không nhịn được đưa hai tay véo mạnh lỗ tai của anh, nghiến răng nói.

“Sao…Anh không thích em sao?”

“Không hề… Mà anh yêu em,say mê em,mê có thể mẫn cảm của em…Từ lần đầu tiên gặp em,anh đã mê đắm em, lúc đó anh chỉ muốn em làm người phụ nữ của anh ngay lập tức”.

Vừa nói,Lục Diệp Bằng tham lam hôn lên từng nấc da trên cơ thể của cô, đặc biệt vị trí xương quai xanh,anh đã để lại một dấu hôn cỡ lớn, rõ đến nỗi bây giờ mà cô chỉ mặc chiếc váy bình thường ra ngoài cũng khiến mọi người nhìn thấy vết hôn rực đỏ này.

Lam Lam nói thì vậy, nhưng cô vẫn đưa tay ôm lấy đầu anh, như một lời cỗ vũ.

Nhưng lúc này Lam Lam bỗng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, liền nhớ ra điều gì đó, cô giựt mình vội kéo anh ra.

“Đừng giỡn nữa…! Hôm nay em phải đi khám thai,anh ở nhà với An Nhiên nhé!”

Nghe xong,Lục Diệp Bằng mỉm cười nhẹ nhàng,anh đặt lên môi cô một nụ hôn,sau đó cất tiếng nói.

“Anh sẽ đi cùng với em đến bệnh viện.Anh đã tỉnh lại, những việc mà trước đây anh chưa thực hiện thì bây giờ đã đến lúc anh phải bù đắp cho em.” Anh đưa tay khẽ vuốt lấy gương mặt cô, nói thêm một câu “Lam Lam của anh là người phụ nữ đã có chồng,em không hề cô đơn,em đã có anh bên cạnh.Lần này anh muốn chứng kiến con chúng ta ra đời”.

Nghe anh nói xong,Lam Lam mỉm cười hạnh phúc,sau đó cô chủ động hôn lên môi của anh.

“Có anh bên cạnh,em đã yên tâm rồi!”

“Đồ ngốc!”

Lục Diệp Bằng xoa đầu cô, cả hai trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy,quắn quýt bên nhau mà đã lâu cả hai không có được cảm giác như thế này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.