Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 17




Những ngày qua cuối cùng Hỉ Thước cũng khôi phục lại tinh thần vui vẻ như trước đây, đặc biệt mỗi ngày có thể sai khiến một đống nam nhân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thay phiên nhau cùng tương thân với các cô nương chưa gả hay xấu hổ rụt rè, còn không thể nói 'Không' với nàng, đây chính là chuyện vui lớn nhất của đời người nha!

Trong khoảng thời gian ngắn, từng đóa từng đóa hoa đào trong kinh thành, xuân sắc vô biên, tất cả các cô nương khuê nữ đều sùng bái nàng, thiếu chút nữa cho nàng cái bài vị trường sinh.

Hai, ba ngày cuối cùng, nàng vừa lừa vừa dụ hai tên Phó thống lĩnh "Đẩy vào hố lửa", từng người kết hợp với một cô nương vô cùng thú vị.

Bà mối ở cửa uy hiếp, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng gì.

"Phu nhân, rõ ràng ngài cố ý lấy việc công trả thù riêng!"

Trong hôn lễ, một thân tân lang được chuẩn bị chu đáo, Hàn Binh cao ráo tuấn mỹ lại lộ ra vẻ tức giận không dám phản kháng, chỉ có thể bắt lấy cơ hội nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu.

"Ôi! Ta rất sợ a!" Nàng ôm Phạm Lôi Đình, làm mặt quỷ với Hàn Binh: "Đừng gọi lung tung, ai là phu nhân chứ, ta là bà mối, phu nhân chân chính của ngươi đang đứng ở kia chờ bái đường cùng ngươi đấy!"

Ở một nơi khác, Thiết Tập cực kỳ sáng suốt, ẩn nhẫn, cam chịu số phận nắm tay tân nương chưa từng nhìn thấy mặt của mình, thở dài.

Trong mắt thủ lĩnh thiết huyết dũng mãnh của bọn họ giờ đây tràn đầy nhu tình xoa đầu nàng, nói một câu: "Đừng bướng bỉnh, chuyên tâm xem cuộc vui ", vì thế họ có thể không tuân lệnh sao?

Tuy ban ngày Hỉ Thước ầm ĩ "Náo loạn cấm vệ quân, người người sợ hãi", trời vừa tối, nàng cũng không quên nắm chặt lấy thời gian hạnh phúc sắp hết, bắt lấy cơ hội áp bức Phạm Lôi Đình, lăn cái này lộn cái kia, trêu chọc đại anh hùng cái thế uy phong lẫm liệt đến mất hết lý trí, hoàn toàn không có hình tượng.

Đây là lợn chết không sợ nước sôi, nàng đã không còn để ý đến những chuyện ấy nữa rồi!

Rốt cục, buổi tối trước ngày Thất Tịch.

Sau một cuộc mây mưa vui sướng thoải mái, Hỉ Thước cuộn mình trong lồng ngực trần trụi cường tráng của hắn, liên tục thở gấp, đầu ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

Phạm Lôi Đình hít vào một hơi, đột nhiên nắm lấy cái tay nhỏ đang làm loạn của nàng, vươn mình áp lên người nàng: "Là nàng trêu chọc Gia, lúc nữa lại xin tha cũng không buông tha cho nàng --"

"Chờ đã, chờ chút!" Toàn thân nàng không có chỗ nào là không đau nhức hư nhuyễn, nên rất sợ: "Tha cho người ta đi, người ta có chuyện muốn nói."

"Trước tiên làm xong rồi nói." Con ngươi đen càng ngày càng âm u.

"Ngày mai ta phải đi." Dưới tình thế cấp bách, nàng thốt ra.

Lời này như tia sấm giáng mạnh vào đầu hắn, sắc mặt Phạm Lôi Đình biến đổi nhanh chóng, trong phút chốc dục vọng hừng hực bị thay thế bởi sự sợ hãi sâu sắc.

"Nàng nói cái gi?" Đột nhiên hắn ngồi dậy, hai tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng: "Nói rõ cho Gia, cái gì mà ngày mai phải đi rồi? Nàng phải đi nơi nào? Gia không cho phép!"

Nàng si ngốc nhìn hắn, trong con ngươi đờ đẫn chứa đựng sự đau lòng.

"Ta không nỡ rời xa ngài, nhưng mà..." Tâm nàng đau xót, suýt không kiềm chế được nước mắt tràn mi, thấp giọng nói: "Ta vốn không phải người phàm, mà là Chim Khách trên trời bị phạt giáng xuống trần vượt kiếp, Ngọc đế phạt ta sống bảy kiếp dưới trần gian, phải hoàn thành nhiệm vụ phối ngẫu cho một trăm đôi lương duyên mới có thể trở về thiên đình, ngày mai là Thất Tịch, đã đến lúc ta trở về rồi."

"Nàng nói bậy bạ gì đó?" Hắn biến sắc, buồn bực trừng mắt nhìn nàng: "Nàng vì lý do hoang đường này mà không gả cho Gia?"

"Thật, thật mà." Nàng quýnh lên, nước mắt lưng tròng.

Thấy vậy hắn vừa đau lòng vừa lo lắng, cuối cùng tức giận mất bình tĩnh nói: "Nếu Gia làm sai điều gì, khiến nàng thương tâm, nàng chỉ cần nói cho Gia, sau này Gia vĩnh viễn sẽ không tái phạm nữa, nhưng nàng không được dùng hư ngôn vọng ngữ hù dọa Gia... Lẽ nào tấm chân tình của Gia, nàng vẫn không nhận ra sao? Muốn Gia lôi trái tim này ra cho nàng xem, nàng mới chịu tin trong lòng Gia chỉ có nàng sao?"

"Nhận thấy," Hỉ Thước khẩn trương ôm lấy cổ hắn, nức nở nói: "Ta nhìn thấy rõ, rõ rõ ràng ràng... Ta biết tình cảm của ngài, nếu không phải bất đắc dĩ, sao ta có thể cam lòng rời xa ngài?"

"Hỉ Nhi." Lòng hắn đau xót, "Nếu đã vậy nàng không nên nói như thế, làm Gia thương tâm."

"Ta... Ta không có lừa ngài..."

Nàng chôn mặt vào hõm vai hắn, đứt quãng kể lúc trước bản thân mình thấy công chúa Chức Nữ và Phò Mã đau khổ ra sao, nghĩ trăm phương nghìn kế cổ vũ hai người bọn họ bỏ trốn, sau đó Ngọc đế tức giận, phạt đầu sỏ là nàng cùng tòng phạm đánh xuống hạ giới vượt kiếp, nói thẳng ra, không giữ lại một ai.

Phạm Lôi Đình trầm mặc nghe nàng nghẹn ngào nói xong, khuôn mặt lạnh lẽo siết chặt.

Bảo hắn làm sao để tin nàng đây?

Ngọc hoàng đại đế, Ngưu Lang Chức Nữ, Thái thượng lão quân, Chim Khách Trung Ngưu Thiên Binh Thiên Tướng, tất cả đều là thần thoại truyền kỳ, những câu chuyện cổ lưu truyền trong dân gian, làm sao có khả năng... Làm sao có khả năng là sự thật? Hơn nữa Chim Khách trong truyền thuyết, sao có thể là cô nương ngay trước mắt hắn mà hắn nguyện dùng cả đời để yêu thương che chở?

Hoang đường, quá hoang đường... Sao hắn có thể tin? Sao hắn có thể chấp nhận tin tưởng được đây?

Dù trong lòng hắn có một phần ngàn vạn khả năng để tin, nhưng không phải như thế là đại biểu cho việc hắn với nàng tiên phàm cách trở, ngày mai qua đi, cuối cùng thiên thượng nhân gian vĩnh viễn không gặp lại?

Không, hắn không tin. Chết cũng không thể tin.

"Nếu nàng có nổi khổ tâm trong lòng, hãy nói với Gia, không cần dùng lý do hoang đường qua loa lấy lệ như vậy?" Hắn bị nàng tổn thương sâu sắc, giọng nói lạnh lẽo.

"Lôi Đình --"

"Mặc kệ ai không đồng ý gả nàng cho ta, tóm lại, nhìn ra thiên hạ, ai lớn hơn đương kim hoàng thượng?" Hắn bá đạo nói: "Gia đã cầu Hoàng Thượng tứ hôn, đêm mai Thất Tịch bái đường thành thân, Gia muốn xem xem trong thiên hạ này ai cản được Gia lấy nàng?"

Nội tâm nàng xao động nhìn hắn, không thể tin hai lỗ tai của mình.

Hắn vì mình, tiến cung cầu hoàng thượng tứ hôn?

Tình cảm nồng nàn tựa biển sâu, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, bảo nàng làm sao để báo đáp đây?

Dường như Phạm Lôi Đình nhìn thấu được suy nghĩ trong nội tâm nàng, sắc mặt trở nên ôn hòa hơn, ngữ khí hòa hoãn nói: "Hỉ Nhi, nếu lòng nàng thật sự có ta, ngày mai hãy mặc phượng quan, vui vẻ làm tân nương của Gia, được không?"

Nghe hắn nói hai chữ cuối cùng kia, nội tâm nàng không che giấu được hơi run rẩy, sao nàng có thể nói "Không" đây?

"Được." Nàng khóc, vào giờ phút này, nàng không muốn quan tâm đến những thứ khác nữa.

Chỉ cần có thể mặc phượng quan che khăn ngồi kiệu hoa trở thành tân nương của hắn, dù chỉ trong chớp mắt, dù tương lai bị Ngọc đế dùng mọi cách trừng phạt, nàng cũng không oán không hối hận.

Bởi vì, đời này kiếp này cuối cùng nàng cũng có thể thực hiện được nguyện vọng lâu nay của hắn.

Trong phủ Tổng giáo đầu đèn màu treo thật cao, không khí vui mừng, vô cùng náo nhiệt. Trời vừa mới sáng đã có văn võ bá quan đến tặng lễ, chen chúc trước cửa phủ, chỉ là tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước) mở ra chừng trăm bàn, từ buổi trưa đến chập tối, rượu ngon thức ăn ngon điểm tâm liên tục được bê lên, có thể nói là chủ khách đều vui vẻ!

Hoàng đế không những ban thưởng kỳ trân dị bảo cho tân nương trang điểm, ngay cả Phạm Lôi Đình cũng được ban cho cây san hô đỏ thắm quý giá, đặt ở đại sảnh bái đường tăng thêm phúc khí.

Khuôn mặt Hỉ Thước được trang điểm vô cùng kiều diễm, mặc hỉ phục vào người, đội mũ phượng quan được gắn ngọc trai cùng khăn trùm đầu, trở thành tân nương tử nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương.

Bởi vì hoàng thượng chưa lập hậu, vốn định làm người tốt đến cùng, sủng thần sủng toàn bộ, hoàng thượng sai các mệnh phụ đại nhân trong triều đình, đến trải tóc cho Hỉ Thước, sau đó nương tử của Hàn Binh và nương tử của Thiết Tập xung phong nhận trọng trách này.

Nương tử Hàn Binh tuổi còn trẻ dung mạo cực kì khả ái, hay đỏ mặt, mà nương tử Thiết Tập tuy tướng mạo chỉ thanh tú, nhưng ôn nhu uyển chuyển, ăn nói nhã nhặn rất được lòng người.

Tuy ngày hôm nay là tân nương tử, nhưng Hỉ Thước vừa thấy hai nàng liền bộc lộ bản chất bà mỗi, tìm hiểu đêm động phòng hoa chúc của hai người có hạnh phúc không, tân lang có nỗ lực hết sức không?

"Phu nhân," Khuôn mặt của nương tử Hàn Binh gia ửng hồng, lắp bắp nói: "Chuyện đó... Hôm nay phu nhân mới là nhân vật chính, không, không nói về chúng ta."

Nương tử Thiết Tập nở nụ cười nhợt nhạt, trong ánh mắt ôn hòa mang vẻ xin tha. "Được rồi, được rồi, không làm khó dễ các ngươi nữa." Hỉ Thước vỗ vỗ bả vai hai người, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp, tất cả bất an sợ hãi đều giấu dưới nụ cười xán lạn kia.

Tối nay đã là đêm Thất Tịch, trăng vàng mới nhú, mưa phùn kéo dài, thấm ướt quần áo.

Nàng, còn bao nhiêu thời gian?

Hỉ Thước ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, âm thầm khẩn cầu Ngọc Đế đại nhân cho nàng ở lại một đêm, để nàng có thể cùng Lôi Đình đại nhân bái đường thành thân tốt đẹp, hoàn thành tâm nguyện cùng động phòng hoa chúc.

Nàng từng làm hỏng ba lần hôn sự của Lôi Đình đại nhân, lần này, bất luận thế nào nàng cũng phải đền cho hắn.

Ngọc đế đại nhân, đây là Hỉ Thước thiếu nợ hắn, thỉnh ngài tác thành. Nàng khấn thầm trong lòng, đáy mắt lóe lên lệ quang.

Rốt cục, giờ lành đã đến.

Mũ phượng không trùm khăn hồng, mà bên trên khảm từng chuỗi ngọc trai, đây là Phạm Lôi Đình sai người chế tạo riêng, hắn nói dù bái đường, cũng muốn nhìn thấy dung nhan của nàng.

Hỉ Thước nghe vậy, tâm tình vừa vui mừng lại vừa chua xót, kỳ thực nàng cũng muốn có thể vĩnh viễn nhìn hắn giống như vậy, mãi đến thiên đường địa cửu.

Tiếng chiêng tiếng trống vang vọng, tân nương diễm lệ không gì tả nổi được bà mối đỡ, chậm rãi đi về phía tân lang anh tuấn cao to kia.

Qua lớp mành bằng ngọc trai, nàng có thể thấy rõ đôi mắt hắn sáng ngời như những vì sao.

Trong mắt hắn, chỉ có một mình nàng. Mà nàng, cũng vậy.

Trên trời dưới đất, tiên giới phàm trần, chỉ còn có nhau, nhật nguyệt chứng giám.

Hắn mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn khẽ run của nàng, dưới sự chứng kiến của Hoàng Thượng, hành đại lễ bái đường.

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái Ngô hoàng!"

"Phu thê giao bái!"

"Đưa vào động phòng. Lễ thành!"

Sau tiếng hô lớn, thân thể tân nương tử mềm nhũn, ngã vào lòng tân lang đang kinh hoàng sợ hãi.

"Hỉ Nhi --" Tiếng gọi tràn ngập đau khổ tan nát cõi lòng.

Làn khói mịt mờ, nhật nguyệt cùng tồn tại, mùi hương hoa quen thuộc tràn ngập chóp mũi, làn gió mát rượu thổi qua.

Tiên nhạc lay động lúc ẩn lúc hiện, thân thiết giống như đã từng nghe từ kiếp trước...

Hỉ Thước mở mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc đế sát ngay trước mắt sợ hãi hét lên một tiếng!

"A a a --"

Ngọc đế không vui nhíu mày lại, "Hừ, lá gan thật lớn, đi một chuyến dưới trần gian, cái gì không học, lại học thói xấu hô to gọi nhỏ của nhân gian."

"Ngọc đế, tiểu Hỉ Thước vừa mới trở về, chưa hoàn hồn cũng có thể thông cảm được." Vương mẫu nương nương mỹ lệ khẽ mỉm cười.

Ô... Nương nương, quả nhiên là mỹ nhân nhân từ nhất từ trên trời xuống dưới đất!

Hỉ Thước cảm động nằm nhoài ra trước mặt Vương mẫu nương nương. "Nương nương, Hỉ Thước rất nhớ nương nương a..."

"Lần vượt kiếp này, khổ cực cho ngươi rồi." Vương mẫu ôn nhu hỏi thăm.

"Ô ô ô, cũng không phải sao --" Nàng đang muốn tố khổ, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Ngọc đế, lập tức thức thời nuốt lời định nói vào trong bụng. "Hỉ Thước không khổ. Chỉ cần có thể lấy công chuộc tội, muốn Hỉ Thước hạ phàm thêm 100 lần, Hỉ Thước cũng vui vẻ chịu đựng."

"Hừ!" Ngọc đế hơi nhíu mày, "Hỉ Thước, vượt qua bảy kiếp tới nay, ngươi cũng biết hối cải?"

"Hối cải hối cải, sau này Hỉ Thước không dám gây chuyện nữa, phạm luật trời, làm thiên nhan tức giận." Nàng khôi phục lại nguyên hình, hai cánh liều mình vỗ, đầu chim nhỏ tròn tròn đáng yêu gật như giã tỏi.

Ngọc đế gật gật đầu hài lòng, "Được rồi, một trăm mối lương duyên này đã được Nguyệt lão ghi vào Tiên Công Lục Thượng, sau này trên con đường tu tiên của ngươi, có thể giúp ngươi càng nâng cao hơn."

"Tạ ngọc đế..." Nàng cảm động không thôi, nhưng tai vẫn mơ hồ nghe thấy cái gì đó.

Ồ, có người gọi nàng sao?

Nàng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy mây trời vần vũ, ngoại trừ Ngọc đế, Vương mẫu, còn ai sao?

Hay nàng nghe lầm.

Nàng lắc lắc đầu, giơ cánh vuốt lông vũ trên đầu, xin cáo lui đi tìm công chúa Chức Nữ.

Hỉ Nhi, trở về!

Nàng chấn động, nơi ngực trái kịch liệt đau đớn, như bị cái gì nắm lấy, không đủ sức bay lên.

"Có người đang gọi ta..." Nàng lẩm bẩm.

Hỉ Nhi, cầu nàng trở lại bên người Gia, cầu nàng!

Có ai đó đang khàn giọng điên cuồng gào thét, đẫm nước mắt, quen thuộc đến mức làm nàng hoảng sợ.

Đừng trở về trời, đừng bỏ lại gia, đừng... quên ta.

Nàng đau đớn nhắm mắt lại, tâm trí hỗn độn, như sét đánh vào đầu nàng, trong phút chốc, ký ức trần gian lần lượt hiện lên --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.