Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 9: Ngữ tình




Ban đêm chính là thời điểm thanh lâu bắt đầu hoạt động, Thanh Ca thừa dịp Hoa mụ mụ đi đại sảnh chào hỏi khách khứa không thể xuất hiện ở nơi này của nàng, mang theo Tiểu Yêu nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Nghĩ thầm chỉ bằng mấy gã đại hán canh giữ ở cửa là có thể nhốt được nàng sao?

Thanh Ca đứng trên nóc nhà phát hiện cả Phong Nguyệt lâu xa hoa trụy lạc, ca múa dâm thanh không ngừng, thỉnh thoảng còn truyền đến thanh âm nam nhân ác tâm truê chọc, thanh âm nữ nhân làm nũng, đây hẳn là đại sảnh nơi các thanh lâu cô nương biểu diễn. Hậu viện phía tây có một góc phòng ốc đơn sơ, không có người đi lại, hẳn là nơi giam giữ những người chạy trốn và chỗ ở của hạ nhân, bậy giờ là thời điểm bận rộn nhất, tất cả các tỳ nữ đã đi đến đó hầu hạ. Phía tây tới đây là một loạt các gian phòng treo lồng đèn đỏ thẫm, những gian phòng này đều có một khoảng cách với những gian phòng khác một hành lang, nhưng mỗi căn phòng lại cách nhau không xa, trước cửa phòng thỉnh thoảng có nữ nhân lôi kéo nam nhân đi đến. Nơi này hẳn là khuê phòng của các cô nương Phong Nguyệt lâu, cũng là nơi các nàng tiếp khách. Mà phía sau những phòng ốc này có một tiểu lâu hai tầng. Nơi đó hoàn cảnh nhìn qua an tĩnh thanh u, hoàn toàn khác xa phía trước đèn đỏ rượu đường. Nơi này là nơi Hoa mụ mụ an bài chỗ ở cho nàng, xem ra Hoa mụ mụ rất coi trọng nàng nha.

Thân thể đong đưa của Hoa mụ mụ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thanh Ca, cắt đứt quan sát toàn cảnh Phong Nguyệt lâu của nàng.

Thanh Ca nhìn thấy Hoa mụ mụ đẩy cửa tiểu lâu đi vào, Thanh Ca lặng lẽ đi theo. Chỉ nhìn thấy Hoa mụ mụ vào một gian phòng trong lầu một, móc từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu, mặt mày hớn hở bắt đầu đếm. Sau đó tiểu tâm dực dưc nhìn bốn phía ngoài của phòng, mới an tâm đem ngân phiếu đặt vào một cái rương được khóa cẩn thận ở đầu giường. Nếu nàng đoán không lầm, đây là phòng của Hoa mụ mụ, mà cái rương kia có thể là toàn bộ gia sản cùng với một số món đồ trọng yếu của Hoa mụ mụ, tỷ như văn tự bán thân của các cô nương trong lâu chẳng hạn. Thanh Ca trong tâm hiểu rõ, xoay người rời đi.

Thanh Ca nhẹ nhàng đi trên nóc nhà của dãy phòng ốc, thỉnh thoảng lấy một hai tấm ngói ra, thưởng thức hình ảnh hoạt sắc sinh hương bên trong, còn thỉnh thoảng ném ra mấy lời bình như ‘Người này kỹ thuật quá kém’, ‘Người này vóc người quá mập’, ‘Cái tư thế này không tệ’……

Đột nhiên tiếng rên rỉ truyền ra từ một gian phòng hấp dẫn sự chú ý của Thanh Ca, thanh âm kia rõ ràng hàm chứa thống khổ, lại gọi được tuyệt hảo như vậy.

Thanh Ca lấy lên một mảnh ngói, nhìn thấy một nữ nhân vết thương chồng chất bị trói thành hình chữ đại trên giường. Trên người nữ nhân là những vết roi không đồng nhất, mảnh hẹp dài sâu cạn khác nhau, chất chồng lên nhau, vừa nhìn đã biết trên những vết thương trên người nàng mới bị tổn thương, còn những vết thương cũ cũng không hoàn toàn khép lại. Nhưng vết roi lại không cách nào tiêu trừ mà lạu lại trên da thịt trắng tuyết mới rõ ràng như vậy. Trong phòng còn có một nam tử trung niên mập mạp đang ở trên người nữ tử không ngừng vận động giày vò, trong miệng còn phát ra những thanh âm làm cho người khác ác tâm, bên giường còn để rất nhiều đạo cụ mà ngay cả Thanh Ca cũng không nhận ra. Nữ nhân thống khổ lại được yêu thích nên trên gương mặt đã trở nên vặn vẹo, nhưng còn phải phối hợp phát ra những thanh âm rên rỉ để làm hài lòng nam tử biến thái. Một giọt nước mắt khổ sở lặng yên chảy xuống từ khóe mắt nữ tử. Nhưng không ngờ như vậy lại càng kích thích thú tính của nam tử, vì vậy nam tử càng thêm hung hăng làm nhục nàng.

Nữ nhân này làm cho Thanh Ca sinh ra hứng thú, rõ ràng là rất thống khổ, những vẫn bắt buộc mình nhẫn nhịn nhận lấy khuất nhục như vậy. Nhưng nét mặt của nàng cũng không phải là nhận mệnh, mà càng giống như là đang chống lại vận mệnh.

Mặc dù nơi này là thanh lâu, nhưng theo những hiểu biết của Thanh Ca về các cô nương thanh lâu cũng có thể lựa chọn không tiếp những khách nhân như vậy mà? Là lý do gì làm cho nàng nguyện ý tiếp loại khách nhân không kiếm được nhiều tiền vừa làm cho mình thống khổ như vậy đây? Nhìn nét mặt của nàng hẳn nguyên nhân không phải là yêu thích.

Thanh Ca cong ngón tay búng ra, nam nhân liền té xỉu trên người nữ nhân. Thanh Ca phi thân vào trong gian phòng, nữ nhân kinh ngạc nhìn một loạt biến cố xảy ra, nhưng không có bị kinh sợ đến không biết làm sao. Thanh Ca đối với phản ứng của nữ nhân rất là hài lòng, cũng không uổng phí thời gian cứu nàng.

“Ngươi muốn cứ như vậy mà nói chuyện, ta cũng không phản đối.” Thanh Ca vung tay lên, một đạo kinh phong chặt đứt dây thừng đang trói nữ nhân trả tự do cho nàng. Thanh Ca đứng một bên cúi đầu nhìn nữ nhân quần áo không che đậy bao nhiêu trên giường, mong đợi nàng có thể thích ứng.

Nữ nhân nghe vậy dùng sức đẩy nam nhân đang gục trên người nàng ra, sau đó tiện tay cầm lấy một bộ y phục, miễn cưỡng có thể che kín chỗ tư mật đang bại lộ trong không khí, hai tay ôm chân ngồi dậy.

Nữ nhân lúc đầu trong mắt có sợ hãi, kinh ngạc, về sau cố tình trấn định, nhưng bối rối trong mắt không tránh khỏi ánh mắt Thanh Ca, nữ nhân thời đại này, thấy biến cố xảy ra trong chớp mắt nhưng không lập tức khóc hô cứu mạng thì là cầu xin tha thứ, nàng phản ứng như vậy đã làm cho Thanh Ca rất hài lòng.

“Ha ha, ngươi tên là gì?” Thanh Ca quan sát nữ nhân một lượt, xoay người ngồi lên cái ghế bên cạnh, hai chân bắt chéo lại.

“Ta tên Ngữ Tình, ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” Trên người Thanh Ca phát ra khí thế làm cho nàng cảm thấy khẩn trương và áp bách.

Ngữ Tình nhìn như ưu nhã thong dong ngồi xuống đối diện Thanh Ca. Lúc này trên gương mặt tựa như thủy như nguyệt của Thanh Ca mang theo tia hứng thú. Nàng mặc một y phục mà tím thấp ngực la quần lụa mỏng, một đầu tóc đen dùng một cây trâm vấn lên một kiểu tóc đơn giản, ngoại trừ trên tay đeo một chiếc vòng màu đỏ (đó là Tiểu Yêu), còn lại không có bất kỳ trang sức gì, nhưng lại làm cho nàng có một ý muốn kính ngưỡng. Y phục giống như các cô nương Phong Nguyệt lâu kia mặc trên người nàng lại không có nửa điểm phong trần.

“Ta? Ta chỉ là một người mới được Hoa mụ mụ mua vào Phong Nguyệt lâu mà thôi, nói vậy ngươi còn là tiền bối của ta đó?” Thanh Ca nhíu mày, trong thanh âm mang theo một phần thú vị.

“Ngươi đã làm gì hắn? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Ngữ Tình nghe Thanh Ca giải thích, lấy thực lực vừa rồi của Thanh Ca làm sao lại bị bán vào thanh lâu, trừ phi là chính nàng nguyện ý. Vì vậy liền ngộ nhận là Thanh Ca vì mục đích nào đó mà lẻn vào Phong Nguyện lâu. Nàng nhìn thoáng qua nam nhân trên giường kia, nghĩ thầm chẳng lẽ là vì hắn.

Thanh Ca tự nhiên biết nàng hiểu lầm minh, ra vẻ ủy khuất nói: “Ta đã giúp ngươi, ngươi không cảm thấy để loại nam nhân này trên người ngươi loạn cắn so với bị cẩu cắn còn làm người khác ác tâm hơn sao?” Mặc dù nàng vào nơi này là có mục đích là không sai.

“Giúp ta? Hắn tỉnh lại đầu tiên sẽ gây phiền phức cho ta. Ngươi giúp ta ở đâu?” Ngữ Tình có chút kích động chất vấn.

“Yên tâm, hắn tỉnh lại chỉ nhớ được ngươi hầu hạ hắn rất thoải mái, tuyệt sẽ khong tìm ngươi gây phiền phức.” Thanh Ca vuốt vuốt Tiểu Yêu trên cổ tay không sao cả nói, làm cho người khác dễ dàng quên đi một đoạn trí nhớ ngắn, thuốc như vậy nàng vẫn làm ra được.

“Như vậy tại sao ngươi lại giúp ta?” Mặc dù Ngữ Tình cũng không biết thật sư nam nhân khi tỉnh lại có nhớ tại sao lại ngất xỉu hay không, nhưng nàng không hiểu sao lại tin tưởng Thanh Ca có thể làm được.

“Ta chỉ tò mò vì lý do gì ngươi lại nguyện ý tiếp loại khách nhân như vậy, theo ta biết, khách nhân như vậy vừa tiện nghi vừa khó hầu hạ, cô nương từ chối không tiếp mụ mụ cũng không trách tội. Vừa rồi nghe ngươi kêu thống khổ như vậy, ta nghĩ ngươi tuyệt đố không phải là có ham mê đặc thù này?” Thanh Ca tò mò hỏi.

“Ta kêu rất thống khổ? Ta còn tưởng mình kêu rất hưng phấn đó, ha ha, ta từ mười tuổi đã bị bán đến đây, ở trong lâu ngây người hai mươi mấy năm, hôm nay đã tàn hoa bại liễu, làm sao còn khách nhân để ý đến ta. Trong lâu không nuôi người rảnh rỗi, nếu không tiếp khách nhân như vậy, chỉ có thể bị đuổi ra khỏi Phong Nguyệt lâu. Mà ta lại không có thân thích, cho dù có thì họ cũng không nguyện chứa chấp người như ta. Ta lại không có bản lĩnh tự nuôi sống mình. Nếu như đi khỏi đây, không phải chỉ còn chờ chết sao, mặc dù trên đời này không có chuyện gì để ta lưu luyến, nhưng lại không muốn chết, ta nghĩ chỉ cần không chết thì vẫn còn cơ hội mà không phải sao? Tiếp loại khách nhân như vậy, lúc đầu còn có thể sống được đi. Ngươi nói xem có phải ta rất đáng bị xem thường hay không?” Ngữ Tình cúi đầu tự giễu cười khổ một tiếng. Ngay cả nàng cũng cảm thấy mình thật tiện, thế nhưng tình nguyện lấy phương thức như vậy đê đổi lấy cơ hội sống sót.

“Nếu không cách nào thay đổi vận mệnh, như vậy hãy học cách thích ứng nó, thậm chí học xong liền cùng vận mệnh tranh đoạt cơ hội sống sót. Một người nếu như đã chết liền không có gì cả, ngươi chỉ là không từ thủ đoạn để sống, tính cách của ngươi, ta thích.” Thanh Ca đùa bỡn Tiểu Yêu trên cổ tay, Tiểu Yêu vẫn nằm yên không nhúc nhích, lười phản ứng lại nàng.

Ngữ Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thanh Ca, nàng cho là Thanh Ca bất quá là châm chọc nàng thôi, song Thanh Ca từ đầu đến cuối luôn cúi đầu đùa bỡn vòng tay, lời nói vừa rồi cũng không có nửa điểm ý tứ châm chọc.

“Bất quá, đôi khi ngươi nên học nắm giữ vận mệnh của mình. Cường giả luôn nắm trong tay vận mệnh của mình, trừ bỏ chờ đợi cái cơ hội kia, không bằng tự tay tạo ra nó, thế nào? Ha ha, không ngờ lời nói của ta cũng có chiều sâu như vậy.” Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Ngữ Tình, mới nghiêm túc nói một câu, như cười đùa mình một chút mà thôi.

Ngữ Tình cảm thấy nữ nhân trước mắt này không chỉ có bề ngoài xuất sắc, ngay cả bản thân nàng cũng phát ra một loại hơi thở cường đại, làm cho Ngữ Tình có một loại cảm giác sùng bái.

“Sao vậy? Rất sùng bái ta? Vậy sao này ngươi làm việc cho ta, làm tú ba Phong Nguyệt lâu thế nào? Vừa dễ dàng kiếm tiền, cũng không cần phải tiếp loại khách nhân ác tâm như thế này nữa.” Thanh Ca nhìn thấy sùng bái trong mắt Ngữ Tình, lên tiếng dụ dỗ nói.

Nàng cảm thấy Ngữ Tình coi trọng tính mạng của mình như vậy, ngay cả thời đại này nữ nhân coi trọng nhất thân thể cũng có thể hại nữ nhân, tâm trí nhất định rất mạnh, vì sinh tồn, vì thay đổi vận mệnh trước mắt mình, vậy nên Thanh Ca tin tưởng nàng tuyệt đối có thể sắm vai tú bà rất xuất sắc, huống chi nàng ở trong thanh lâu hai mươi mấy năm, thấy xâu nam nhân cùng nữ nhân ở giữa trao đổi với nhau, tuyệt đối hiểu được cách ứng phó với những khách nhân khó dây dưa, hơn nữa chờ Phong Nguyệt lâu trở thành của chính nàng, cũng không thể không có tú bà nha, đây chẳng phải là cơ hội có được nhân tài sao?

“Ách, cái gì?” Ngữ Tình căn bản không rõ Thanh Ca có ý gì, nghi ngờ hỏi.

“Ta chuẩn bị ngày mai đánh cướp Phong Nguyệt lâu, mà ngươi sẽ thay lão bản giấu mặt là ta làm tú bà nơi này. Chủ ý này không tệ chứ, quyết định như vậy đi, ta đi trước, ngày mai nhớ đến xem cuộc vui nha.” Thanh Ca phong đạm vân khinh nói ra kế hoạch của mình, sau đó đứng dậy sửa sang lại y phục trên người, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của người khác.

“Vậy hắn……” làm sao bây giờ? Ngữ Tình lấy lại tinh thần, chỉ vào nam nhân trên giường hỏi.

“Ngươi tự nhìn mà làm đi, nếu ngươi thoải mái thì cứ để hắn nằm trên giường như vậy cũng có thể, hay đem hắn ra ngoài cũng được, dù sao thì hắn cũng không nhớ được.” Thanh Ca đề nghị nói.

“Nga, đúng rồi, tên của ta là Lãnh Thanh Ca, hôm nay ta lấy biệt hiệu là Lãnh Nguyệt Nhi, về phần ngươi muốn gọi sao thì tùy ngươi.” Nói xong liền đi ra ngoài, còn ‘hảo tâm’ đóng cửa thay Ngữ Tình.

Thanh Ca chưa bao giờ quan tâm tên của mình bị người khác biết, hôm nay lấy cái tên Nguyệt Nhi này bởi vì cảm thấy ‘Thanh Ca’ không thích hợp làm biệt hiệu. Huống chi Ngữ Tình sắp trở thành người làm công cho nàng, cũng được coi là người của mình đi, nói cho nàng biết cũng không sao.

Sau khi Thanh Ca rời khỏi, Ngữ Tình vẫn còn lăng lăng nhìn cửa phòng đã đóng kín, không ngờ mình bởi vì thiếu nữ kia xuất hiện, lại sắp thoát khỏi tình huống ác tâm sinh tồn này.

“Ha ha” Ngữ Tình càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn thoáng qua nam nhân trên giường, đưa tay đem hắn đẩy xuống mặt đất, còn đá hắn mấy cái để hả giận, lúc đó mới cao hứng đi vào bên trong bình phong, nơi đó đã chuẩn bị sẳn nước nóng để các cô nương sau khi tiếp khách có thể tẩy rửa thật tốt để tiếp khách nhân tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.