Hội Chứng Peter Pan

Chương 7: Hành hung có báo trước (7)




Cảnh quay buổi chiều tiến hành khá thuận lợi, bởi vậy mọi người trong đoàn phim đều kết thúc công việc sớm. Mặt khác, vấn đề đất diễn của Đường Miểu Miểu đã đạt được sự đồng thuận với bên nhà đầu tư. Tâm trạng đạo diễn Mạnh Vĩ rất tốt nên nói muốn mời mọi người đi ăn, xem như vừa để xả xui vừa để cổ vũ mọi người. Bữa tối được đặt vào lúc 7 giờ rưỡi, ngay tại nhà hàng Tây tại tầng một của khách sạn, Mạnh Vĩ đã bảo trợ lý đến đó đánh tiếng và đặt phòng trước. 

Từ trước đến nay Túc Hải không có hứng thú với những trường hợp này nên quyết định ở trong phòng xem tài liệu đã nhận được vào buổi chiều. Lúc Thẩm Đình Huyên tắm rửa xong bước ra, vừa lau tóc vừa dựa vào cửa nhìn Túc Hải, dường như sự rắn rỏi của người này đã thấm vào xương cốt. Dù bây giờ anh đang ngồi trên ghế sofa mềm mại nhưng vai lưng vẫn thẳng tắp như thường.

Giống như cây bạch dương trong mùa đông, quật cường lại lạnh lùng, tỏa ra hơi thở kháng cự khiến cho người khác khó mà đến gần.

“Đừng nhìn chằm chằm tôi như thế.” Túc Hải không ngẩng đầu, “Đi làm chuyện của em đi.”

“Em đâu có muốn đi ăn đâu. Tối rồi mà diễn viên nữ còn ăn gì nữa chứ, sẽ ảnh hưởng đến việc em giảm cân mất.” Thẩm Đình Huyên vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng ngủ, hoàn toàn quên mất trưa nay mình ăn bao nhiêu.

Trong phòng thay đồ phát ra tiếng động, Túc Hải ngẩng đầu lên mới phát hiện cửa phòng ngủ không đóng. Một cơn tức giận không biết từ đâu xuất hiện bỗng vọt lên ngay tức khắc, “Tại sao em thay đồ mà không đóng cửa vậy?”

“Em có kéo rèm cửa sổ mà.” Anh hỏi một đằng, Thẩm Đình Huyên đáp một nẻo, “Tiểu Hải sẽ nhìn lén em sao?”

“Đương nhiên là không rồi!”

“Vậy em còn đóng cửa làm gì chứ, phòng tiểu nhân không phòng quân tử mà.”

Dáng vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ này của cô khiến Túc Hải quả thật muốn chửi tục. Anh phải kiềm chế lắm mới không ném tài liệu trong tay đi: “Vậy nếu tôi nhìn lén thì sao?”

Thẩm Đình Huyên đáp rất nhanh, “Vậy thì em càng không thể đóng cửa được. Hiếm khi tiểu Hải muốn nhìn em, em phải nắm chắc cơ hội chứ!”

Đây là cái suy nghĩ gì vậy! Lần này, ngay cả mấy lời thô tục Túc Hải cũng không mắng nên lời được, sau một lúc lâu mới anh thốt ra được một câu đầy giậ dữ: “Tóm lại là em đóng cửa đi!”

Thẩm Đình Huyên đành phải đi đến đóng cửa lại, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ranh mãnh. Cộ dựa vào cửa trong chốc lát, không biết nghĩ gì mà cười đến nỗi bả vai run lên, cả buổi trời mới bình thường lại.

Chỉ xuống dưới lầu ăn một bữa cơm nên Thẩm Đình Huyên cũng không ăn diện trang điểm. Sau khi sấy tóc xong, cô mặc đại một chiếc áo len dài tay, kẻ lông mày, ngay cả phấn cũng lười thoa mà chỉ tô chút son rồi đi xuống lầu.

Bữa cơm này hết sức nhàm chán. Thẩm Đình Huyên vừa lo nghĩ ban nãy Túc Hải làm gì, bây giờ đang làm gì và lát nữa sẽ làm gì, lại vừa phải mời rượu đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch. Cũng may là do ngại sáng mai còn phải làm việc nên mọi người cũng có chừng mực, chỉ nhấp môi mà thôi. Qua một lượt, ly bia chỉ còn một nửa, đám bọt khí bé nhỏ trong ly thay nhau nổi lên mặt nước, rồi lại biến mất không một tiếng động.

Nhà sản xuất chụp mấy tấm hình rồi gửi vào nhóm WeChat, nói với giọng nửa thật nửa giả rằng ngôi sao lớn bọn họ cũng có thể đăng Weibo để cho fans yên tâm. Đương nhiên Thẩm Đình Huyên hiểu ý ông ta, bèn cười gật đầu, ngay sau đó cô nhấn mở bức hình tập thể rồi lưu lại. Tất cả mọi người trong ảnh đều tươi cười trông rất hòa thuận, dưới ánh đèn màu cam lại càng có vẻ ấm áp và đẹp mắt hơn.

Hình thức cũng được mà kịch bản cũng thế. Sau khi Thẩm Đình Huyên làm xong trình tự, cuối cùng cô quay về chỗ của mình, lén thở phào nhẹ nhõm. Thức ăn trong đĩa đã nguội lạnh, dầu thấm ra ngoài, vừa nhìn đã thấy không muốn ăn. Cô đang nghĩ xem có nên gọi thêm một phần không thì chỗ trống bên cạnh bỗng xuất hiện một người.

“Lăng Thản?” Thẩm Đình Huyên nhìn anh ta một cái, rồi lại quay đầu tiếp tục nghĩ về vấn đề đồ ăn, “Có việc gì không?”

“Ừ.” Ánh mắt Lăng Thản lướt qua mấy món ăn trên bàn rồi khẽ ra hiệu: “Cô muốn ăn gì, có lẽ tôi có thể cống hiến chút sức lực chăng?”

“Tôi giảm cân.”

“Nói giỡn hả? Cô đã đẹp như vậy rồi mà còn muốn giảm cân?” Lăng Thản vừa nói vừa thong thả gắp một miếng cá chiên lên ăn, “Tôi thì không thể, lúc đói không nghĩ được nhiều như vậy, xem ra vẫn phải học hỏi cô rồi.”

“Học hỏi lẫn nhau.” Thẩm Đình Huyên nâng ly với anh ta, để lại một vệt nước việt quất màu xanh đậm trên thành ly thủy tinh.

Lăng Thản cũng nâng ly uống một hớp, hầu kết ở cổ khẽ chuyển động lên xuốn với biên độ nhỏ, mỗi một hình ảnh đều khiến fans say mê không dứt.

Nhưng Thẩm Đình Huyên chỉ mê mệt mỗi Túc Hải, có lẽ dù viết hoa, bôi đậm hay gạch dưới cũng không đủ để chứng mình độ đắm chìm của cô. Vì vậy cô không hề hứng thú đối với cảnh đẹp của người khác mà rất nhanh chóng dời tầm mắt.

“Trợ lý của anh ăn xong rồi hả? Mới đây đã về rồi sao?” Khóe mắt cô liếc thấy một bóng dáng màu lam vội vã biến mất sau cánh cửa xoay của nhà hàng, bèn thờ ơ hỏi.

“Hửm?” Lăng Thản nhìn quanh một vòng, cũng không để ý lắm: “Có lẽ vậy.”

Kế đó là khoảng yên lặng ngắn ngủi giữa một bữa tiệc linh đình. Trên bàn ăn, các nhân viên đoàn phim chỉ lo ăn uống, còn Thẩm Đình Huyên thì chống cằm thất thần, một lát sau dường như cô nhớ ra chuyện gì đó liền không nén nổi hưng phấn lấy di động trong túi ra, vừa mới mở khóa màn hình chuẩn bị bấm vào WeChat thì như thể bừng tỉnh, cuối cùng buồn bực nằm xuống bàn.

Haizz, muốn nói chuyện phiếm với tiểu Hải cũng không được…

Lăng Thản thấy cô như vậy thì không kìm được bật cười, “Cô làm sao vậy?”

“Không có gì…… Chỉ thấy hơi mệt thôi.” Thẩm Đình Huyên vừa nói vừa tắt điện thoại đặt lên bàn, “Thế nên anh nói thẳng với tôi đi, có chuyện gì?”

“…… Sao cô nhận ra được?”

Thẩm Đình Huyên cười cười, “Anh quên chúng ta đang quay phim gì rồi hả? Tôi đã làm nhiều bài tập lắm rồi.”

Lần này đổi lại là Lăng Thản trầm ngâm trong chốc lát, rồi bỗng nhiên nở nụ cười, “Về điểm này thì tôi không bằng cô.” Sau đó nói tiếp, “Nếu đã vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Cô biết đó, đây là bộ phim đầu tiên tôi đóng vai chính nên tôi thật sự rất xem trọng nó. Thế nên tôi cũng hy vọng sức nóng của nó sẽ không bị bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng, đặc biệt là những tin tức tiêu cực không có lợi cho bộ phim này, chẳng hạn như —— Đường Miểu Miểu.”

“Vậy nên?”

Lăng Thản không đáp mà đổi chủ đề khác, “Cô có biết gần đây có một chủ đề rất nóng trên mạng liên quan đến chúng ta… Ừ, hoặc nên nói là liên quan đến bộ phim này, gọi là ‘Phương Bắc có giai nhân’ không?”

Phương Bắc là chỉ nam chính Lê Bắc Phương của 《Hội chứng tự kỷ》, còn cái gọi là giai nhân, giai nhân này là ai thì tất nhiên không nói cũng biết.  

Lăng Thản đặt ly xuống, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô dưới ánh đèn vàng ấm áp: “Vậy nên, liệu chúng ta có thể thuận nước đẩy thuyền một phen không?”

“Ý anh là lăng xê CP à? Là nhân vật hay là…”

“Hoặc là đều có thể.” Lăng Thản cười, “Dù sao ở đây cũng đâu có nói rõ giới hạn, không phải sao?”

“Tôi không đồng ý.”

“Cô có thể suy nghĩ một chút.” Lăng Thản mím môi, “Chuyện này không chỉ vì tôi. Fans của cô chống đối CP Ninh Huyên như thế nào chắc chắn cô rõ hơn tôi. Mà nửa năm sau cô lại hợp tác với đạo diễn Hàn trong phim mới, thế nên…”

“Anh nói đúng, nhưng tôi không đồng ý.” Thẩm Đình Huyên ngẩng đầu, không chút e dè đón nhận ánh mắt của anh ta, “Tôi thừa nhận anh là một diễn viên ưu tú và rất nỗ lực. Có lẽ những gì đã trải qua khiến anh cực kỳ xem trọng những thứ như được săn đón liên tục, sự nổi tiếng lâu dài và một vài thứ khác, nhưng tôi chưa từng trải qua những điều đó cho nên tôi không thể hiểu được. Tôi là diễn viên chứ không phải một người kinh doanh CP chuyên nghiệp. Chỉ cần còn được lựa chọn, tôi đều muốn tôn trọng nghề nghiệp của mình.”

Cô nói rồi đứng dậy, khẽ mỉm cười với Lăng Thản đang đờ người vì những lời này, “Thật xin lỗi vì đã nói những lời này, chúng vừa đường đột lại vừa tự đại đúng không? Hy vọng anh không để ý, ngoài chuyện vừa rồi anh nói, chúc cho chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ trong những chuyện còn lại.”

***

Mấy ngày sau đó đều gió êm sóng lặng, phạm vi hoạt động mỗi ngày của cô chỉ quanh quẩn ở phim trường và khách sạn. Túc Hải thừa dịp Thẩm Đình Huyên đóng phim lại đi tìm Tô Định lần nữa, nhưng anh vẫn không lấy được kịch bản hôm đó. Sau khi anh quay về đành phải xem đi xem lại tài liệu và kiểm tra băng ghi hình nhưng vẫn không phát hiện được manh mối nào có ích.

Thẩm Đình Huyên nằm trên sô pha, lấy kịch bản che mặt lại, ánh nắng ngoài cửa sổ bị lá cây cắt thành từng mảnh nhỏ, biến thành vầng sáng rơi lên người cô. Thẩm Đình Huyên thở dài nói, “Tiểu Hải, có phải kỳ nghỉ của anh sắp kết thúc không?”

“Ừ.” Túc Hải gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh theo dõi đang phát trên máy tính. Khách sạn Quốc tế Đường An, nơi Tô Định xảy ra chuyện có tổng cộng ba cửa đông, nam và bắc, trong đó cửa phía nam hơi khuất là lối đi dành cho nhân viên. Mặt khác, cũng có thể vào khách sạn bằng cách đi thang máy từ hầm đỗ xe ở tầng hai. Bốn chỗ này đều có trang bị camera giám sát, cho nên khối lượng công việc khi điều tra những nhân viên khả nghi đã ra vào khách sạn một ngày trước khi xảy ra chuyện là rất lớn, hơn nữa còn thử thách sự kiên nhẫn.

“Sáng mai tôi sẽ về đơn vị.”

“Vâng, vậy cũng tốt. Dù sao cũng không thể đợi ở đây mãi cho phí thời gian được.” Thẩm Đình Huyên nói, “Em cũng suýt nghi ngờ có phải khi đó mình nghĩ nhiều quá không, có một từ nên nói thế nào nhỉ, chứng vọng tưởng bị hại?”

Ánh mắt Túc Hải không nhịn được chuyển từ màn hình sang quyển kịch bản trên mặt cô: “… Không phải em nghĩ nhiều mà là manh mối có được quá ít.” Anh dừng một chút, “Tóm lại tôi sẽ về trước để báo cáo, nếu em có chuyện thì liên lạc với tôi.”

“Anh có còn không nhận điện thoại của em nữa không?”

“Lần này tôi sẽ nhận.”

Thẩm Đình Huyên nghe thấy lời này thì lập tức ngồi dậy khiến quyển kịch bản rơi xuống tấm thảm dày, phát ra âm thanh yếu ớt. Cô chớp mắt, biểu cảm vừa chân thành vừa tha thiết, “Vậy anh có thể kéo em ra khỏi danh sách đen trên WeChat không?” Sau đó cô lại uất ức bổ sung, “Anh kéo em vào danh sách đen lâu lắm rồi đó, kéo hết hai tài khoản luôn.”

“……”

“Có thể không?”

“Không được,” Túc Hải quả quyết từ chối, lại bấm vào nút ‘Phát’, tiếp tục xem hình ảnh trong camera giám sát, “Có chuyện thì em trực tiếp gọi cho tôi, chỉ nói chuyện chính, không nói chuyện phiếm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.