Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 98: Ngoại truyện




-Mày về đây khi nào vậy? Tao nhớ mày quá điiiiiii!

Lam chạy đến chổ Nhi, nhỏ hớn hở khi gặp Nhi mà không để ý rằng con bạn mình đang khó khăn mang đống hành lí cồng kềnh

-Tao…..

-Để anh mang vào cho!

Phong nói một cậu rồi lấy luôn đống đồ từ tay Nhi. Nhỏ ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy Phong mang còn nhiều hơn nhỏ, vậy mà giờ đã mang xong hết lên phòng rồi

-Này! Phong vừa nói cái gì ấy nhỉ? “ANH” mang vào cho….

Lam nhấn mạnh từ “anh”, miệng cười thích thú. Câu nói của Lam làm cho Nhi ngượng đỏ mặt, không nói gì Nhi vội lẩn tránh đi chỗ khác. Còn Lam thì cứ đi theo nhỏ lí nhí để mong moi được chút thông tin gì đó khi Nhi ở Mỹ

-Này! Tao vừa mới đáp máy bay đấy! Mày không cho tao nghĩ ngơi được 1 giây hả con kia!

-Vậy mày kể cho tao nghe chuyện lúc ở bên đó đi rồi tao không hỏi nữa!

-Đúng là nhiều chuyện mà……… Thôi được,……. bla bla bla……

Sau một hồi Nhi kể lại diễn biến mọi chuyện cho Lam nghe, nhỏ bắt đầu mơ màng tưởng tượng. Và lúc này chính là lúc để cho Nhi “thoát nạn”. Nhi vội rón rén bước đi lên phòng. Chợt nhỏ thấy Phong đặt luôn cả hành lí của cậu trong phòng nhỏ, thắc mắc hỏi

-Ơ! Sao đồ của anh lại ở trong phòng em?

-Sao? Anh là người yêu em mà! Ở trong phòng cùng em không được sao?

-Người yêu thì kệ chứ! Em với anh còn chưa kết hôn, mau ra khỏi phòng em nhanh!

-Kết hôn là chuyện sẽ diễn ra trong không lâu nữa, mà chính xác là 2 ngày. 2 ngày nữa em sẽ thuộc về anh! Vậy trước sau gì không thuộc về anh! Vậy nên em cần gì phải ngại!

Phong vừa nói, vừa tiến lại gần Nhi, mặt cười gian trá. Nhi không sợ, nhỏ đứng im bẻ tay răn rắc rồi đưa nắm đấm lên, nhếch môi cười nói một câu rất nhẹ nhàng

-Này anh à! Đám côn đồ gì đó không phải tự dưng mà em hạ gục được đâu! Trong thời gian ở Mỹ, em đã tốt nghiệp khóa học Karate hạng xuất xắc. Nếu anh vẫn thích liều mạng thì thử bước thêm một bước nữa xem!

Phong khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước tới, nhếch môi cười. Cậu muốn thử xem cô nhóc lanh chanh kia khả năng tới đâu. Phong vừa bước thêm một bước, Nhi đã tung ra một đòn chân, Phong nhanh chóng chộp lấy. Nhi ra đòn, còn Phong chỉ phòng thủ. Đến lúc Nhi thấm mệt cậu mới ra chiêu khóa chặt tay Nhi, miệng cười thích thú

-Này heo ngốc à! Anh của em cũng hoàn thành khóa Karate hạng xuất xắc và chưa có đối thủ nhé! Em mới là kẻ đang liều mạng đấy!

Nhi khẽ nhăn trán, đúng là nhỏ không phải đối thủ của Phong. Sắc mặt bỗng biến dạng, nhỏ cúi xuống dưới rồi vội quay đi!

-Này đồ đáng ghét, anh đưa kéo khóa quần

Trong tích tắc Phong cúi xuống

Bốp!

-Ha! Đáng đời, tưởng em không hạ được anh à! Đồ dê xồm!

Lừa Phong một vố và tung một cú làm Phong ngã ngửa. Nhi cười hả dạ vội vọt ra khỏi phòng. Phong lấy tay ôm đầu, không ngờ cậu lại để cho Nhi lừa dễ dàng như vậy, người như cậu có bao giờ quên mấy chuyện đó đâu. Cú đá của Nhi làm Phong choáng váng

Nhi hớt hải chạy xuống nhà, thấy sự xuất hiện của Duy, Lam, Mi, Long. Nhỏ vui hơn bao giờ hết, lâu rồi mọi người mới được đoàn tụ như vậy, cả ba đứa đều ôm nhau nhảy tưng tưng.

-Tao nhớ mày quá Mi ơi!!

Chợt Lam buông ra, nhỏ làm mặt giận dỗi

-Mày không nhớ tao à? Lúc nãy còn bơ tao nữa chứ, đúng là cái đồ……

-Tao quên! Hì hì, tao cũng nhớ mày quá trời

Và lại một tràn nói đủ thứ, để mặt hai tên kia chẳng nói được tiếng nào, chỉ biết ngồi ngán ngẩm nghe 3 đứa con gái tám chuyện.

-Này! Lâu ngày gặp lại, chúng ta ăn mừng đi!

Một lúc sau Phong bước xuống và đưa ra lời đề nghị, cả đám đều hưởng ứng

-Ừ! Đúng rồi đó

-Mau đi thôi, tôi đói muốn chết rồi

-Ăn cho đã, mừng cho những ngày cuối cùng còn tự do!!

Long buông ra một câu và bị Nhi véo cho một phát, mắt trừng lên nhìn Long

-Anh nói vậy là ý gì? Mừng tự do sao? Làm như tôi cầm tù anh lắm ấy

-Ui da! Anh nói đùa mà, sao em mạnh tay quá vậy…..

Và cả đám được một tràn cười đầy vui vẻ bởi cặp đôi nhí nhố kia

2 ngày sau, tại nhà thờ đối diện trung tâm thành phố

-Nhi à, mày xong chưa vậy?

Mi trong bộ áo cưới màu trắng tao nhã, xúng xính bước đến chỗ Nhi, có vẻ như Mi đang vui lắm nhưng cũng không thiếu sự hồi hộp. Trong khi đó thì Nhi lại nhăn nhó, nhỏ ghét đồ cưới, thật chật chội và khó chịu, không những vậy còn nặng nữa.

-Tao chẳng thích thành hôn tí nào, nhỡ như ra đó tao nói bậy bạ gì thì sao?

-Mày chỉ việc nói “con đồng ý” thôi! Chứ có nói gì đâu mà sợ bậy bạ!

-Nhưng………

-Sắp đến giờ rồi, nếu mày cứ ngồi đó mà nhưng nữa thì khỏi lấy chồng, lúc đó ế thì tự chịu nha con!

Mi nói một câu rồi bỏ đi thẳng, thật ra thì Nhi đang rất hồi hộp nên đâm ra sợ, nhỏ sợ đứng trước đám đông, nhỏ cảm thấy vui buồn lẫn lộn….

-Anh nghe Mi nói em đang lo lắng à?

Phong bước vào trong bộ quần áo chú rể cùng chiếc bông cài ngay ngực, tóc vuột ngược ra sau, trông cậu đẹp trai hơn bao giờ hết. Nhi chỉ thở dài một cái

-Haiz….. Em ước gì ba có thể ở đây dự lễ, chỉ vì em mà ông đã ngủ luôn và dường như không bao giờ tỉnh lại…….. Tất cả chỉ tại em mà ra…….

-Em đừng khóc, sắp làm lễ rồi, nếu em khóc thì sẽ xấu lắm, anh không muốn cô dâu của anh lại mắt mũi tèm lem như vậy đâu. Em phải là đẹp nhất trong ba người. Em đừng buồn nữa, anh tin rằng ba sẽ không giận em đâu!

Nhi gật đầu, có lẽ nhỏ đã khóc nhiều vì chuyện này rồi. Hôm nay là ngày vui của nhỏ, nhỏ phải cười, cười thật tươi để hạnh phúc được trọn vẹn

Nhẹ nhàng bước ra ngoài, mặc dù đã được Bảo Ngân luyện cho đi giày cao gót, nhưng Nhi vẫn loạng choạng không vững

-Con gái yêu! Trông con xinh quá

Ba mẹ nuôi của Nhi đến trước mặt nhỏ, cả hai đang rất vui. Đứa con duy nhất của họ nay đã trường thành rồi. Nhìn thấy họ, Bảo Nhi mừng rỡ chạy đến ôm thật chặt.

-Con nhớ ba mẹ quá đi mất, xin lỗi ba mẹ vì về mà chưa thăm ba mẹ được lần nào! Đã vậy còn nhờ người mang thư đến nữa!

-Không sao, dù sao con không quên ba mẹ là tốt rồi! Thôi, tới giờ làm lễ rồi, con mau ra ngoài đó đi!

Gật đầu, Nhi khoát tay ba mình bước ra ngoài. Tiếng nhạc du dương vang lên, từng người một bước vào lễ đường, mọi người đến dự rất đông. Khoảnh khắc này Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Bất chợt nhìn thấy Quân, chợt nỗi xót xa len lỏi trong lòng, liệu Quân còn yêu đơn phương Nhi không? Nhưng điều đó trôi qua nhanh chóng khi Phong bước ra cười với Nhi, nhỏ dường như không còn hồi hộp nữa

Đợi cha sứ đọc hôn phối và mỗi người trả lời con đồng ý. Nhi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cha không nói “Bây giờ các hôn có thể hôn cô dâu”, nếu không thì nhỏ ngại chết

-Này! Cha không nói nhưng không có nghĩa là anh không làm đâu đấy!

Phong như đọc thấu được suy nghĩ trong đầu Nhi, nhỏ đỏ mặt vội cúi xuống. Ngay lập tức Phong nâng cằm Nhi và đặt lên đó một nụ hôn thắm thiết. Hai cặp đôi kia cũng không để thua thiệt, thấy vậy Duy, Long cũng cúi xuống hôn cô dâu của mình. Pháo bông giấy được bắn bay khắp nơi. Tiếng vỗ tay vui mừng của mọi người……

Đến lúc cô dâu tung hoa rồi!

Một cô gái cười vui vẻ nói, có lẽ cô ta đang chờ giây phút này nhất. Chờ nhận được đóa hoa của cô dâu để mình có thể là người tiếp theo được làm cô dâu. Có thể nói lần này mọi người mong hơn cả vì ở đây có đến 3 cô dâu đồng nghĩa với 3 người may mắn.

Bảo Nhi quay mặt lại, nhỏ chỉ dựa vào cảm giác của đôi tay mình mà tung, tung xong nhỏ vội tìm xem người may mắn. Hóa ra là Quân, Quân chộp được bó hoa của nhỏ.

Nhẹ nhàng bước xuống chỗ Quân, Nhi cảm thấy hơi ngại vì Nhi nghĩ rằng mình có lỗi, vì nhỏ mà đến giờ Quân vẫn cô đơn

-Chào Quân, Quân chộp hoa rồi, vậy thì mau tìm một cô gái đi!

-Không cần tìm đâu!

-Ý Quân là……..!

-Đây là Alicia, cô ấy là người Mỹ gốc Việt

Quân vừa nói vừa nắm tay một cô gái kéo lên, cô ấy có nước da trắng, mái tóc đen huyền và gương mặt lai tây. Chợt Nhi cảm thấy vui vô cùng, cứ như mọi gánh nặng đều tiêu tan hết. Nhỏ vui vẻ bắt chuyện với Alicia. Chắc không lâu nữa là sẽ có một lễ cưới nữa rồi!

-Này, vợ à! Mau đi nâng ly cùng mọi người nào! Đây là…..

-Đây là Alicia, bạn gái của Quân!

-Rất vui được làm quen!

Phong vừa nói vừa bắt tay với Alicia, liền sau đó là lôi Bảo Nhi đi luôn.

Nhi cùng Phong đi tới đi lui để nâng ly cùng mọi người, chút sơ ý với đôi giày cao gót làm nhỏ vấp ngã, cũng may nếu không có Phong thì nhỏ đã xấu mặt trong hôn lễ rồi.

Chợt nhìn thấy Bảo Ngân từ xa đang đi đến cùng Thiên Vũ, thật ra thì Thiên Vũ không phải là vệ sĩ mà là vị hôn phu của Bảo Ngân, họ đã kết hôn trước đó một năm. Bảo Ngân cười tươi tiến tới chỗ Nhi và chìa ra cho nhỏ một chiếc hộp

-Quà cưới của em này!

-Gì vậy chị?

Vội mở ra, Bảo Ngân tặng cho nhỏ một sợi dây chuyền vàng hình con bướm, chưa kịp cảm ơn thì Bảo Ngân lại lên tiếng

-Chị vẫn còn một món quá nữa dành cho em! Bây giờ em hãy đi ra sau nhà thờ và em sẽ nhận được quà!

Nhi hơi thắc mắc, nhưng rồi nhỏ cũng nghe lời và bước ra sau nhà thờ, nơi có vườn hoa ngát hương. Chợt, nhỏ khựng người lại, đơ vài giây. Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăng nhìn về những bông hoa cùng một người phụ nữ bên cạnh. Nước mắt trực trào, nhỏ vội chạy thật nhanh đến ôm lấy cổ ông ấy, nhỏ đang rất rất hạnh phúc

-Ba à! Ba đã tỉnh rồi sao? Sao ba về mà không nói với con! Con nhớ ba lắm

Người đàn ông cười nhẹ, khẽ đưa tay vuốt tóc con gái

-Nhờ con mà ba mới có thể ngồi được ở đây, nhờ giọng nói của con đã kéo ba trở lại. Tất cả là nhờ con đấy con gái yêu à!

-Hức….. Con xin lỗi ba, chỉ vì con mà ba mới bị như vậy…..

-Không phải lỗi của con đâu, con đừng khóc, con xem kìa, mặt mũi tèm lem thế kia thì ai mà yêu nữa, mau nín đi!

Đưa tay lau những giọt nước mắt cho nhỏ, ông khẽ nhìn hồi lâu. Đứa con gái hơn 10 năm không gặp, ông thương nhỏ lắm. Chỉ vì để cho nhỏ bất ngờ mà lúc nãy ông phải đứng ở phía sau để nhìn nhỏ bước lên lễ đường. Thật sự ông rất hạnh phúc!

Phong tiến tới bên Nhi, cùng nhỏ và ba mẹ trở lại (vợ) bữa tiệc. Hôm nay là một ngày vui và Bảo Nhi thật hạnh phúc, niềm hạnh phúc trọn vẹn cùng người thân.

2 năm sau

2h sáng

-Oe…. oe…….

Khẽ cựa người, Nhi đưa tay lay người Phong

-Này! Con khóc kìa, anh dỗ nó đi!!

-Em dỗ đi, anh đang ngủ mà!

-Hôm qua em dỗ rồi….. bây giờ tới lượt anh đó, anh không dỗ thì em mặc kệ luôn!

-……. Con ơi…. Sao lại hành ba như vậy?

Phong mệt mỏi bước xuống giường, đi đến chỗ chiếc nôi nhỏ được đặt bên cạnh. Khẽ đưa tay bế đứa bé 1 tháng tuổi bên vỗ về, mắt vẫn liêm diêm

-Này! Bảo Ngọc khóc rồi kìa, em dỗ nó đi! Làm sao mà anh dỗ 2 đứa một lần được…..

Nhi không chịu ngồi dậy, nhỏ cố gắng vùi đầu vào gối, mặc cho Phong kêu réo

-Này! Em không dỗ Bảo Ngọc thì làm sao Lâm Huy ngủ được, hai đứa cứ khóc vậy thì tới khi nào mới chịu nín??

-Ax….. Ngủ mà cũng không được nữa

Nhi bước đến bế Bảo Ngọc, nhỏ cằn nhằn nhó chịu

Vậy là sau 2 năm, mặc dù hay cãi nhau nhưng họ đã có hai bé yêu và sống bên nhau hạnh phúc ^0^

-----HOÀN-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.