Hoàn Xuân

Chương 10






Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Làm đến tận khi cậu bắn ra, Thích Cố mới để cậu xuống, sau đó đè cậu lên mặt bàn để đống thuốc màu, tiếp tục hung hăng làm tình.

Phần đàn ông vừa to vừa thô trực tiếp đè nghiến vào điểm nhạy cảm tận sâu bên trong.
Khoái cảm xâm chiếm từng tế bào thần kinh, Lâm Tuế Xuân kêu lên một tiếng, cố gắng bẻ gãy tất cả những tiếng rên rỉ, nuốt lại vào trong miệng.
Ham muốn tình dục khiến Lâm Tuế Xuân mê muội.

Thích Cố siết chặt eo cậu, điên cuồng ra vào cơ thể cậu.

Một lúc sau, cậu cảm nhận được một luồng dịch lành lạnh bắn vào sâu trong cơ thể.
Cả người Lâm Tuế Xuân co rút, tựa trán vào chiếc bàn dài chênh vênh, nơi bí ẩn giữa hai chân nhơ nhớp không chịu nổi.
Thích Cố rút ra ngoài, Lâm Tuế Xuân chậm rãi ngồi thẳng dậy, thở hổn hển.

Cậu nhặt quần áo của mình, chật vật mặc lên, dù không còn chút sức lực nào nhưng vẫn ương ngạnh muốn cài cúc tay áo.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, lửa giận trong lòng Thích Cố lập tức tan biến.

Hắn ngồi xổm xuống khuyên nhủ: “Đừng mặc bộ quần áo rách rưới này nữa, để tôi chuẩn bị một bộ sạch sẽ cho cậu.”

Thấy cậu vẫn tiếp tục mặc đồ, không có phản ứng, Thích Cố đưa tay ra ngăn cản.

Lâm Tuế Xuân lạnh lùng gạt tay hắn ra, mạnh đến nỗi vang lên một tiếng “chát”.
Trên tay Thích Cố lập tức xuất hiện một vệt đỏ khiến hắn ngẩn người.

Đã lâu Lâm Tuế Xuân chưa ra tay, hắn gần như đã quên sức phản kháng của cậu.
Thích Cố nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Lâm Tuế Xuân đã mặc xong quần áo, tập tễnh bước ra khỏi phòng vẽ tranh.

Đương nhiên, đời nào Thích Cố cho phép cậu ra ngoài trong dáng vẻ này? Hắn nắm lấy cổ tay cậu theo bản năng, nào ngờ Lâm Tuế Xuân lại trở tay tát mạnh một phát.

Cái tát khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung, vô cùng choáng váng.
“Cmn.”
Thích Cố nắm lấy vai cậu, Lâm Tuế Xuân quay đầu, môi dưới chảy máu, hốc mắt đỏ ửng, đầy vẻ đau khổ và hung dữ.

Thích Cố dừng lại, Lâm Tuế Xuân lập tức vung nắm đấm tới, hai người nhanh chóng quấn lấy, lăn lộn đánh nhau trên mặt đất.
Giá tranh trong phòng vẽ đổ xuống sàn, chia năm xẻ bảy.

Những lọ thuốc màu bị ném tung tóe, người hiểu biết nhìn thấy đều có cảm giác đau lòng vì tiếc của.
Cuối cùng Thích Cố cũng áp chế được Lâm Tuế Xuân, nếu không nhờ rèn luyện từ nhỏ, sợ là hắn đã bị nắm đấm của cậu đánh bại.
Lâm Tuế Xuân ngã sang một bên, nhắm hai mắt lại.

Mặt Thích Cố đầy vết xanh tím, nhìn phòng vẽ hỗn loạn, hai mắt hắn tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhìn đầu sỏ gây tội vẫn đang nằm trên mặt đất.

Cậu cuộn mình, mồ hôi lạnh toát ra, tay ôm lấy dạ dày, cả người run lên cầm cập.
Mẹ nó?
Thích Cố hoảng sợ tới hồn bay phách lạc, hắn biết Lâm Tuế Xuân có bệnh dạ dày, suy cho cùng căn bệnh này cũng do bọn hắn gây ra.

Thế nên bình thường bọn hắn luôn để ý, giám sát chuyện ăn uống của cậu.
Vừa rồi hắn đã đánh vào dạ dày của cậu sao? Thích Cố hối hận gần chết.

Hắn ôm lấy Lâm Tuế Xuân, sờ trán cậu, sốt ruột đi tới bệnh viện.
Nhà Thích Cố đứng tên bệnh viện này nên đương nhiên hắn cũng có chút đặc quyền, bác sĩ tới rất nhanh.
Khám xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là bệnh dạ dày thông thường, hàng ngày phải chú ý, chuyện giường chiếu cũng cần tiết chế.

Ông nhìn Thích Cố bằng ánh mắt khó diễn tả nhưng đương sự chẳng có tâm trạng nghe những lời dài dòng ấy.


Hắn chạy tới phòng bệnh, chỉ thấy người kia yên tĩnh nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt.
Thích Cố thở dài, đột nhiên nhớ tới trước kia cậu cũng như thế này, yên tĩnh mà yếu ớt.

Một cậu trai đáng thương quật cường, có chuyện gì cũng không nói ra, giấu nỗi buồn trong lòng, không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Hắn ngồi bên ngoài phòng bệnh, ngẩn người nhìn vách tường trắng tinh.
Mãi đến khi chuông điện thoại reo lên, hắn mới tỉnh táo trở lại.
“Alo?” Giọng nói không chút tinh thần.
“Thích Cố, mày giỏi, đánh người tới nằm viện, bố đây cũng muốn đánh thằng ngu nhà mày nằm viện luôn!”
Giọng nói của người ở phía bên kia điện thoại lộ rõ vẻ tức giận.
Thích Cố tự giễu nở nụ cười, hỏi lại: “Khương Úc kia đã xảy ra chuyện gì?”
Người kia tạm dừng, giọng nói dần bình tĩnh lại: “Xảy ra chuyện gì là sao? Chia tay, Trần Hành chụp ảnh nude của cô ta, cô ta không cam tâm, tìm Tuế Tuế đánh trả.”
“Sao có chuyện gì cô ta cũng tìm cậu ấy thế.” Thích Cố khó chịu cằn nhằn, ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Mày tìm một thằng bạn trai cho cô ta đi.”
“Con mẹ nó, mày cho rằng cô ta sẽ để mắt tới một thằng con trai giời ơi đất hỡi nào đó à?”
Lúc Lâm Tuế Xuân tỉnh lại, trời đã tối.

Cả người đều đau nhức, cậu chống giường ngồi dậy, đầu óc choáng váng, dạ dày khó chịu.

Người bên cạnh đỡ cậu, lót gối phía sau cho cậu tựa.
Người nọ bưng hộp giữ ấm đựng cháo hạt kê bí đỏ lên, múc một muỗng nhỏ đút cho cậu: “Nào, ăn chút gì đó đi.”
Lâm Tuế Xuân rũ mắt, không động đậy.
Lửa giận của Thích Cố lại bùng lên.

Vốn dĩ cả năm vừa rồi đã yên ổn, nào ngờ đụng trúng Khương Úc kia, Lâm Tuế Xuân quật cường cứng rắn lại trở về, còn đánh nhau với hắn, vết thương trên người Thích Cố giờ vẫn còn đau.
Thích Cố nhìn cậu, đôi mắt hoa đào sắc lạnh: “Ông đây hỏi lại một lần nữa, cậu có ăn không?”
Lâm Tuế Xuân không nói.
Thích Cố siết chặt thìa, hiện giờ hắn chỉ muốn ấn Lâm Tuế Xuân lên giường bệnh, tàn nhẫn làm tình.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu, hắn lại nhẫn nhịn.
Đặt thìa trước miệng cậu, Thích Cố cười lạnh, nói: “Đừng cáu kỉnh với tôi vì con bé Khương Úc kia.

Nếu cậu muốn hủy hoại chính mình, vậy cũng đừng chọn cách tuyệt thực.” Lời nói của hắn lộ rõ ý đe dọa.
Sau những lời này, bầu không khí như đông cứng lại.

Một lúc sau, có lẽ tầm hơn mười giây, Lâm Tuế Xuân mới há mồm khẽ cắn lấy thìa.

Thích Cố nhìn động tác của cậu, trong lòng chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn không nói, chỉ lặng lẽ đút cho cậu từng thìa một.
Đút được một nửa, Lâm Tuế Xuân không ăn nữa, hai người đều không nói gì.


Thích Cố dọn dẹp sạch sẽ, cầm hộp giữ ấm ra khỏi phòng bệnh, tiện tay tắt đèn.
Lâm Tuế Xuân mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu rồi mới nhắm mắt lại.
Giáo viên trong trường làm việc rất năng suất, vài ngày sau đã có kết quả thống kê thành tích thi tháng.

Lâm Tuế Xuân vừa xuất viện liền thấy kết quả của mình – hạng 30 toàn khối đếm ngược từ dưới lên.

Lúc này vừa hay vào dịp Thanh Minh, cả trường có ba ngày nghỉ.
Trường học xếp lịch học toàn thời gian, bọn họ chỉ được nghỉ chủ nhật, thứ bảy khối cấp ba vẫn phải học bù, cuối tháng mới có hai ngày nghỉ, nếu có ngày lễ thì lùi lại nghỉ gộp.

Bình thường, chỉ ngày nghỉ tháng hoặc những dịp lễ như thế này, Lâm Tuế Xuân mới có thể về nhà.
Yên ổn học xong buổi sáng, buổi chiều cậu làm tình với Thích Cố trên giường.

Ngoại trừ ra vào bên dưới, tay Thích Cố rất an phận, chỉ đùa nghịch đầu v* sưng đỏ của cậu, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Lần này Thích Cố có đeo bao, bắn xong liền rửa sạch.

Lâm Tuế Xuân trầm mặc rút khăn giấy, thô lỗ lau sạch d*m thủy, sau đó mặc quần áo, thu dọn đồ đạc nhét vào ba lô.
Thích Cố nhìn cậu, không biết nên nói gì.
Lâm Tuế Xuân không liếc hắn lấy một cái, xách ba lô ra khỏi cửa.

Thích Cố đi theo cậu, gương mặt tuấn tú vẫn còn vài vết xanh tím.

Hắn lẳng lặng nhìn về phía người kia, dáng vẻ toát ra sự buồn rầu.
Đến khi Lâm Tuế Xuân bước lên xe khách bên ngoài trường, Thích Cố mới cầm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng nắm chặt, nhưng cũng không dám dùng sức.
Hắn gọi “Tuế Tuế”, ngay giây tiếp theo, Lâm Tuế Xuân đã vô tình hất tay hắn, bước vào trong xe.

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Thích Cố đứng ở bên ngoài nhìn cậu, buồn bực cúi đầu lấy điện thoại gõ chữ.
Lâm Tuế Xuân nhắm mắt, không động đậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.