Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 207: Đại kết cục hoàn mỹ




Ba người đi tới chỗ gặp gấu lần trước, đầu tiên Sở Húc Nhật điều tra một vòng, không có phát hiện thấy tung tích gấu trắng.

"Lão đầu, nơi này rất bình thường, nào có bóng dáng Tuyết Liên ngàn năm?" Sở Húc Nhật đột nhiên cảm thấy như đưa đám.

Lão Thần y vuốt vuốt râu mép, “thường thường càng là chỗ không thể càng có thể phát hiện bảo bối! Có thể ngươi nói rất đúng, hai con gấu trắng đúng là thủ hộ Tuyết Liên ngàn năm!"

"Thủy Liên Y ngồi ở trên ngựa, mặc dù cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng dường như ngửi thấy được mùi thơm khác thường.

"Sở Húc Nhật! Ta muốn xuống ngựa!"

"Tiểu Y! Trong tuyết rất lạnh!"

"Ta hình như ngửi thấy mùi thơm của Tuyết Liên!" Trời mới biết lỗ mũi này của nàng tại sao bén nhạy như vậy, khứu giác còn tốt hơn so với Tiểu Bạch!

Sở Húc Nhật vừa nghe nàng nói ngửi thấy mùi thơm lập tức đem nàng ôm xuống ngựa.

Thủy Liên Y theo mùi thơm đi về phía trước, càng ngày càng gần rồi!

"Sở Húc Nhật! Phía trước có cái gì?" Ngón tay của nàng chỉ về phía trước.

Sở Húc Nhật theo tay nàng nhìn lại, “Tiểu Y! Phía trước là vách núi.”

Thủy Liên Y đi tới, tay xoa vách núi.

"Tuyết Liên tựa hồ đang ở gần đây!"

Sở Húc Nhật cùng lão thần y ngẩng đầu nhìn vách núi căn bản không có một tia bóng dáng Tuyết Liên này, đều lắc đầu.

"Tiểu Y, thật không có! Phía trên đều là tuyết, hơn nữa núi đá lởm chởm, nhìn không thấy bóng dáng Tuyết Liên!"

Thủy Liên Y hít hà, “các ngươi hẳn là nên tin tưởng nữ nhân nhạy cảm với mùi thơm! Mấy sinh vật giống đực các ngươi đời này cũng không biết mùi thơm đối với nữ nhân mà nói trọng yếu đến cỡ nào!

Sinh vật giống đực? Sở Húc Nhật nhìn ông cụ trước mắt một cái, lại nhìn

qua Kiêu Dương cùng Tiểu Bạch! Đúng là đều là đực!

Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y bắt lên vách núi, trên chân dùng sức, lại trèo lên.

"Tiểu Y!"Sở Húc Nhật bị nàng làm cho sợ hãi, lập tức ôm lấy hông của nàng đem nàng kéo xuống.

"Ngươi kéo ta xuống làm gì?" Vẻ mặt Thủy Liên Y hưng phấn! A …. Nàng trước kia là cao thủ leo núi, mặc dù hiện tại mắt đã mù, nhưng bằng vào cảm giác tựa hồ còn thoải mái hơn!

"Nàng không muốn sống nữa?" Sở Húc Nhật thấy nàng vẫn còn bộ dạng tràn đầy tự tin không khỏi tức giận, “đó là chỗ nàng có thể đi lên sao?"

"Sở Húc Nhật! Trước kia ta từng là cao thủ leo núi nha! Không tin thực lực của ta sao?! Lão nương không phát uy, các ngươi đều cho ta là mèo bệnh! Mù hơn hai năm, các ngươi đều đem ta làm thành sâu gạo a!"Nàng nổi giận!

Không phải là lớn lên có một bộ thân thể gió thổi một cái là bay sao! Không phải là mắt bị mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao! Vậy cũng không ảnh hưởng tới năng lực của nàng?

"Tiểu Y!"Sở Húc Nhật không nghĩ tới Thủy Liên Y vốn rất mảnh mai, được mấy người bọn hắn bảo vệ đến giọt nước không lọt, nay đột nhiên lại khôi phục bản tính dũng mãnh.

"Ta rất mạnh!" Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, thấy nụ cười tự tin của nàng, Sở Húc Nhật ngây ngốc một chút.

"được rồi! Ta bảo vệ nàng!" Không biết tại sao, hắn lại đáp ứng để cho nàng đi khiêu chiến với loại nguy hiểm cực hạn này.

Lão thần y cũng không hiểu nổi suy nghĩ của hai người trẻ tuổi bọn họ, tên tiểu tử này lại để cho nha đầu mù leo lên vách núi.

Thủy Liên Y dựa vào cảm giác, nhảy lên.

Bởi vì nhìn không thấy, cho nên nàng không biết mình leo cao bao nhiêu; Càng bởi vì nhìn không thấy, cho nên nàng không biết sợ!

Trong lòng mang theo một tia kích động cùng tự ủng hộ, nàng thật ra không phải là một phế nhân!

Mùi thơm càng ngày càng gần rồi, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được mùi thơm nồng đậm này đang xông vào mũi.

"Sở Húc Nhật..... Ta tìm được rồi!" Nàng vui vẻ hô lên, mùi thơm này đang ở trước mặt.

Ở nơi này sao? Sở Húc Nhật đứng ở phía dưới chăm chú nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng lại đột nhiên té.

"Tiểu Y! Nơi đó cái gì cũng không có a!"

Cái gì cũng không có? Trong mắt Thủy Liên Y không có tiêu cự, nhưng nàng rõ ràng ngửi thấy được mùi thơm. Hai chân dậm lên tảng đá phía trước, tay trái nắm một khối đá nhô ra, tay phải chậm rãi vươn ra dò về phía trước.

Ở đây truyền đến mùi hương, làm sao có thể không có gì?

Thấy nàng buông lỏng tay ra, Sở Húc Nhật bị nàng làm cho sợ đến thở mạnh cũng không dám, sợ nàng rơi xuống.

Là tuyết! Tay nàng chạm vào cái gì lành lạnh, rất mềm, là tuyết trắng thật dày. Nhưng mùi thơm đúng là từ nơi này truyền đến mà! Thủy Liên Y nhẹ nhàng lấy tay cào tuyết trắng ra, dần dần, một cái cửa động nho nhỏ lộ ra ngoài.

"Tiểu Y! Nơi đó có một cái động! Nàng mau xuống đây, ta trèo lên!" Sở Húc Nhật thấy được nơi đó có cửa động!

Thủy Liên Y vui vẻ cực kỳ, nàng thật sự tìm được rồi! Mùi thơm đang ở trước mắt, nơi đó nhất định có Tuyết Liên ngàn năm.

"Húc Vương! Ta nhìn không thấy, không biết có phải hoa Tuyết Liên ngàn năm hay không!"

"Cẩn thận! Đợi ta leo lên!" Sở Húc Nhật khẩn trương nhìn nàng, nha đầu cố chấp này, nha đầu không chịu thua này!

"Ừ!"Thủy Liên Y nắm chặt, "Húc Vương! Ngươi cẩn thận một chút!"

"Ừ!"Sở Húc Nhật giẫm lên đá trên vách núi, nhanh chóng leo lên. Đến bên cạnh Thủy Liên Y, hắn ngừng lại. Lại nhìn xuống phía dưới, phát hiện đúng là rất cao, thân là một nam nhân như hắn đều có chút choáng rồi!

Trên mặt Thủy Liên Y nở nụ cười tuyệt mỹ, "Húc Vương, ngươi nhìn xem!"Nàng chỉ chỉ cửa động trước mắt, "Nơi đó có Hoa Tuyết Liên sao?"

Sở Húc Nhật nhìn cửa động đen sẫm này, nhướng mày, “Tiểu Y! Bên trong rất tối, Hoa Tuyết Liên không nên sinh trưởng ở chỗ tối như vậy chứ?"

"Rất tối sao? Nhưng mùi thơm là từ bên trong truyền tới!"

"Này....Lão đầu! Tuyết Liên ngàn năm có thể sinh trưởng ở trong động sao?" Sở Húc Nhật hướng phía dưới la lên.

Lão thần y đứng ở dưới nhìn bọn họ treo người ở trên vách núi đá nguy hiểm, thay bọn họ nặn ra một phen mồ hôi lạnh.

"Ta cũng không biết!"

Sở Húc Nhật: ".....!"

Thủy Liên Y nổi giận, “ Lão già này…! Ông không biết Tuyết Liên sinh trưởng ở nơi nào lại vẫn ở chỗ này trông mười năm?"

Lão thần y ngượng ngùng cười một tiếng, “bởi vì căn bản không có người nào từng tận mắt nhìn thấy Tuyết Liên ngàn năm là cái dạng gì! Trước kia trong sách thuốc từng đơn giản giới thiệu qua, nói hoa Tuyết Liên ngàn năm là cây đơn tính, nếu tìm thấy hoa đực, cách đó không xa nhất định có thể tìm được hoa cái. Hoa đực nhọn, hoa cái tròn. Sắc đỏ thẫm mà tím, cánh hoa hẹp dài.”

Sở Húc Nhật nhìn vào phía bên trong động tối đen kia, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu thích hợp nào để hoa Tuyết Liên sinh trưởng.

"Tiểu Y! Chỗ tối đen này chỉ sợ sẽ không có Hoa Tuyết Liên! Động này căn bản là không cách nào để cho một đóa hoa sinh tồn!"

Chỗ tối đen? Trong lỗ mũi Thủy liên Y vẫn còn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này.

Không thể nào, nhất định ở chỗ này!

Nàng vươn tay ra, chậm rãi dò vào trong động tối. Động tối không tính là lớn, nhưng cũng đủ cho một cánh tay chui vào! Cho nên tay nàng dễ dàng đi vào dò xét.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật một tay nắm tảng đá, một tay đỡ lấy thân thể của nàng, sợ nàng trượt chân té xuống.

Ở dưới đất, lão thần y nhướng mày, không biết đang nghĩ tới điều gì. Trong sách thuốc còn nói, mùi thơm của Hoa Tuyết Liên có thể có côn trùng kịch độc trông coi!

"A..... Cẩn thận! Mau đưa tay ra ngoài! Nguy hiểm a!!" Ông đột nhiên hô to!

"A! Ta lấy đến!"Thủy Liên Y bắt được một gốc cây gì đó, phản xạ có điều kiện lôi ra.

Ngay sau khi nàng lấy ra thứ gì đó, có một vật thể lạnh như băng theo hướng tay nàng chui ra.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật quá sợ hãi, đó là một con rắn trắng lớn đầu hình tam giác, thân rắn so với cánh tay còn thô hơn, hộc ra cái lưỡi phân nhánh, giương miệng rộng, nhe răng độc!

Thủy Liên Y có cảm giác lạnh lẽo thấu xương lướt qua mu bàn tay, trong tay nàng vẫn nắm thật chặt đồ lôi ra từ trong động.

"Cẩn thận!"Sở Húc Nhật thấy rắn độc đầu tam giác này nhe răng tấn công Thủy Liên Y, hắn trực tiếp chắn trước mặt Thủy Liên Y, ôm lấy nàng, miệng rộng của rắn độc cắn lấy mặt nạ trước mặt Sở Húc Nhật. Nọc độc theo mặt nạ rơi xuống.

"A.....!"Không còn giữ được thăng bằng, vì tránh né rắn độc, hai người trực tiếp rơi xuống từ trên cao.

Sở Húc Nhật ôm chặt lấy nàng, dùng thân thể ngăn trở đá trên vách núi, phía sau lưng bị một tảng đá đâm thủng, kêu rên một tiếng.

Sau khi bọn họ hung hăng té xuống, Sở Húc Nhật đem Thủy Liên Y nâng ở phía trên, còn hắn ngã trên mặt tuyết, Thủy Liên Y gục ở trên người hắn. Mặt nạ vẫn mang trên mặt hắn cũng rơi xuống một bên.

"Phốc.....!"Sở Húc Nhật phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy toàn thân đau đớn, nhất là chỗ bị tảng đá đâm trúng sau lưng, quả thực muốn mạng của hắn mà.

"Ngươi làm sao vậy? Sở Húc Nhật! Ngươi làm sao vậy?" Thủy Liên Y thất kinh, đồ trong tay cũng rớt ra ngoài.

"Tiểu Y! Quá dọa người rồi! Rắn độc vừa rồi vừa lớn vừa độc, hoàn hảo ta mang mặt nạ! Phốc....." Hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi, "mặt nạ này không chỉ đông ấm hè mát, hơn nữa còn có thể phòng rắn độc! Ha ha!"

"Sở Húc Nhật! Ngươi còn nói giỡn!"Thủy Liên Y khóc thành tiếng.

Rất xa, Sở Mị Dạ cùng Ngao Cẩn Phong cưỡi ngựa chạy tới, thấy Sở Húc Nhật ngửa mặt té ở trong đống tuyết, Thủy Liên Y khóc ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn, bên cạnh rơi xuống một bụi hoa rất kỳ quái.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật cảm thấy trái tim bị đè nén gay gắt, “ta đây có tính..... Lại cứu nàng một lần nữa hay không! Khụ khụ....."

"Sở Húc Nhật! Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?" Thủy Liên Y lay lay cánh tay của hắn, “thần y! Mau tới cứu hắn! Mau a!"

"Tiểu Y! Ta....." Sở Húc Nhật phát hiện trước mắt mình bắt đầu mơ hồ rồi! "Mẹ nó, ta biết ta còn chưa muốn chết, thế nhưng cảm giác mình..... không nhìn rõ nàng lắm!"

"Sở Húc Nhật! Đừng nói nhảm! Thần y ở chỗ này! Ngươi sẽ không chết!"Thủy Liên Y khóc vuốt ve mặt Sở Húc Nhật.

Trên gương mặt tuấn mỹ từ tai đến mặt xuất hiện một đạo vết sẹo thật dài. Sắc mặt bởi vì trọng thương mà tái nhợt đến dọa người, đôi mắt tà khí, lúc này mông lung sắp nhắm lại. Nhưng khóe miệng của hắn vẫn mang theo nụ cười.

"Sở Húc Nhật! Ngươi làm sao vậy? Tại sao?" Thủy Liên Y thấy hắn nằm trên đất tuyết bị máu nhuộm thành một màu đỏ. "Thần y! Mau tới cứu hắn! Mau a!"Thủy Liên Y kêu gào bắt lấy tay Sở Húc Nhật, "Sở Húc Nhật! Ngươi không thể chết! Mặt của ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi lại chảy máu? Sở Húc Nhật!"

Trời ạ! Nàng nhìn thấy mặt của hắn? Nàng biết hắn đang chảy máu? Hai mắt sương mù của Sở Húc Nhật đột nhiên trợn to, hắn run rẩy giơ tay lên quơ quơ ở trước mặt Thủy Liên Y.

"Tiểu..... Tiểu Y! Nàng.... Có thể thấy ta?" Giọng điệu của hắn run rẩy. Hai tròng mắt của Thủy Liên Y tràn đầy nước mắt, vẻ mặt bi thương.

"Sở Húc Nhật! Ngươi không thể chết! Ngươi đừng chết!"Nàng khóc rống lay động thân thể của hắn.

"Ngươi còn lay hắn nữa, hắn không chết cũng thành tàn phế!"Một bên, lão thần y nhịn không được chen vào nói, thật sự không thể nhìn Sở Húc Nhật bị nàng ngược đãi nữa!

"Tiểu Y!"Sở Mị Dạ đứng ở phía sau Thủy Liên Y.

Thủy Liên Y chậm rãi quay đầu lại, thấy được vẻ mặt kích động của Sở Mị Dạ.

"Tiểu Dạ!" Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, nước mắt mơ hồ cũng rơi xuống, Tiểu Dạ của nàng ngay cả râu mép cũng không cạo.

"Tiểu Y!" Một bên Ngao Cẩn Phong trừng lớn hai mắt, trên tay còn cầm Hoa Tuyết Liên mang theo rễ.

"Phong ca ca!" Thủy Liên Y thấy được khuôn mặt tiều tụy của Ngao Cẩn Phong.

"Mau cứu Sở Húc Nhật! Mau cứu hắn!"Thủy Liên Y lớn tiếng thét.

Cùng lúc đó, lão thần y kia từ trên mặt đất nhặt lên đồ mà Thủy Liên Y cùng Sở Húc Nhật liều chết từ trên vách núi đá mang xuống.

"Là hoa Tuyết Liên ngàn năm!" Lão thần y kinh hô.

Đó là một đóa hoa mới chớm nở, hoa cầu kỳ, càng chặt chẽ, nụ hoa bao bên trong cánh hoa, cánh mỏng như cánh ve, mềm như tơ lụa, tựa như xanh tựa như đỏ!

"Hoa Tuyết Liên ngàn năm?" Mọi người kinh hãi.

"Mau a! Đây không phải là Linh Đan Diệu Dược sao! Mau cho Sở Húc Nhật ăn!" Thủy Liên Y chạy tới cướp đoạt.

"Trời ạ! Cẩn thận!" Lão thần y ôm Tuyết Liên ngàn năm né tránh ma trảo của Thủy Liên Y. " Hoa Tuyết Liên này không phải nói ăn liền ăn! Phải làm thuốc mới được. Nhìn thể trạng của hắn, nhất thời nửa khắc không chết được, trước mang về trong sơn động đã!"

Nhất thời nửa khắc không chết được? Thủy Liên Y nghe hắn nói như vậy vẫn còn rất không yên lòng, đưa mắt nhìn về phía Ngao Cẩn Phong.

Ngao Cẩn Phong hướng về phía nàng gật đầu, “Sở Húc Nhật giống như mèo chín mệnh, không dễ dàng chết được!"

"Ngươi mới là mèo chín mệnh! %#¥¥#*#*¥" Sở Húc Nhật lẩm bẩm trong miệng, không biết có phải là đang chửi Ngao Cẩn Phong hay không.

.............................. Vui mừng phân cách tuyến.............................

Hoa Tuyết Liên ngàn năm này quả thật là thần kỳ.

Nhập thuốc sau, lão thần y cho Sở Húc Nhật ăn vào, còn lấy chút ít thuốc bôi vào sau chỗ vết thương bị đá đâm rách của hắn!

Ba ngày sau, thân thể Sở Húc Nhật dần dần khôi phục, mặc dù sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt, chỉ là đã có thể vui vẻ nói cười rồi!

Mắt Thủy Liên Y không biết tại sao đột nhiên lại có thể thấy được! Ngay cả lão thần y cũng không giải thích được bí ẩn này.

Nàng nhìn thấy Tiểu Dạ nàng yêu nhất, thấy được Phong ca ca nàng thấy thẹn, càng thấy được Húc Vương vì cứu nàng mà dung mạo bị hủy!

"Sở Húc Nhật!"Thủy Liên Y đoạt lấy mặt nạ trong tay hắn ném qua một bên.

"Ách?" Sở Húc Nhật nghi hoặc nhìn nàng, “Làm sao vậy, Tiểu Y?"

"Mặt nạ không cần đeo nữa!" Thủy Liên Y nhìn vết sẹo dài trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Vết sẹo này là bị như thế nào?" Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.

"Đừng!" Sở Húc Nhật né tránh, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, che kín gương mặt bên trái.

Ngao Cẩn Phong đi tới phía sau bọn họ, “mặt của hắn là sau khi nhảy vào sông Thâm Du, bị hòn đá ở đáy sông quẹt qua làm bị thương!"

"Sở Húc Nhật!" Thủy Liên Y thấy hắn đi ra khỏi sơn động, vốn định đuổi theo, nhưng lại thấy Sở Mị Dạ tâm sự nặng nề nhìn nàng.

Ngao Cẩn Phong nhìn bọn họ một cái, “thật ra thì Tuyết Liên ngàn năm kia rất có hiệu quả, không biết đối với vết sẹo trên mặt hắn có thể có tác dụng hay không!"

Thủy Liên Y vui mừng, “Phong ca ca! Vậy là có thể trị lành mặt của Húc Vương sao?"

"Không biết, có thể thử một chút!"Ngao Cẩn Phong đi tới trước mặt lão thần y, "lão đầu, Tuyết Liên ngàn năm này ông phối một chút thuốc bôi ngoài cho ta!"

Sau khi Ngao Cẩn Phong cầm lấy thuốc bôi ngoài da đi ra khỏi sơn động, Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y thật chặt. Lão thần y thấy thế, lặng lẽ né tránh chỗ thị phi này.

"Tiểu Y!"

"Tiểu Dạ! Chàng làm sao vậy?" Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy bất lực kia.

"Nàng..... Sẽ cùng Húc ở một chỗ sao? Hay là sẽ chọn Ngao Cẩn Phong?" Trong lòng hắn có chút bất an! Trước kia vẫn cho là chỉ cần mình đủ yêu nàng là có thể nhận được tất cả của nàng, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình sai lầm rồi.

Ngao Cẩn Phong cũng yêu nàng, vì nàng bỏ ra rất nhiều!

Sở Húc Nhật lại càng vì nàng mà nhiều lần có thể bỏ qua tánh mạng!

Còn có Ân Thần Tinh.....

Trong lòng Sở Mị Dạ bất ổn, hắn không biết mình phải làm thế nào mới có thể làm cho Thủy Liên Y lựa chọn hắn.

"Tiểu Dạ! Chàng thật ngốc!" Thủy Liên Y cảm nhận được bất an của hắn, nam nhân lạnh lùng này, lúc này lại giống như đứa trẻ bị người khác đoạt kẹo.

Nàng ôm lại hông của hắn, “nếu đã yêu chàng, thì đã lựa chọn chàng, như vậy ta sẽ không hối hận! Vĩnh viễn cũng sẽ không lựa chọn người khác nữa! Tiểu Dạ! Chàng tin tưởng ta sao?"

Ánh mắt Sở Mị Dạ đỏ lên, "Tin tưởng nàng! Bảo vệ nàng! Không nghi ngờ nàng! Tiểu Y! Nàng.... Yêu ta sao?"

Nước mắt Thủy Liên Y rơi xuống, “yêu! Yêu nha! Đứa ngốc! Ta yêu chàng, yêu đến mức làm cho chính mình không cách nào tiếp nhận nam nhân khác! Yêu chàng, yêu đến đau lòng, yêu chàng, yêu đến đời này cũng không nghĩ thả chàng ra!"

"Tiểu Y!" Hắn ôm nàng thật chặt, hận không thể đem nàng gắn vào thân thể của mình.

Thủy Liên Y cảm giác trên tóc ẩm ướt, nàng ngẩng đầu thấy Sở Mị Dạ thế nhưng lại khóc.

"Tiểu Dạ! Đừng.....!"Nàng vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hắn, “từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ... rời chàng đi nữa, bất kể chàng đi tới chỗ nào, ta cũng sẽ đi theo chàng! Chàng mơ tưởng đem ta bỏ lại lần nữa! Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ!"

"Sẽ không! Tiểu Y! Ta không bao giờ... để nàng rời khỏi ta nữa, ta muốn cả đời đem nàng cùng ta cột vào nhau, một đời một thế, vĩnh vĩnh viễn viễn, không rời không buông!"

Khi hai cánh môi của hai người nhẹ nhàng dán vào nhau, hai nam nhân vốn đang muốn đi vào sơn động, bước chân chợt dừng lại.

Mặt Sở Húc Nhật đã được Ngao Cẩn Phong bôi thuốc, băng bó lại. Mặc dù không biết dược hiệu như thế nào, nhưng thử một chút cũng không sao. Khi thấy hai người ôm nhau thật chặt, trên mặt của hắn có cô đơn, trong mắt có đau thương.

Trên khuôn mặt đạm mạc của Ngao Cẩn Phong co quắp một chút, Tiểu Y muội muội của hắn đã không còn ở nơi này! Bởi vì hắn chấp nhất, nên hắn bỏ lỡ Tiểu Y, nên hắn tận mắt thấy Tiểu Y lựa chọn những nam nhân khác.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng cười! Thật ra thì kết cục như vậy cũng không tồi, dù sao Tiểu Y chỉ có một, nàng cũng không đối với bọn họ hứa hẹn qua cái gì.

Bọn họ cũng biết, người nàng yêu nhất là Sở Mị Dạ. Bởi vì hắn không chỉ là phu quân đầu tiên của nàng, là nam nhân đầu tiên của nàng, mà hơn hết còn là cha của con gái nàng.

Sở Mị Dạ nâng đầu Thủy Liên Y, nhiệt tình hôn nàng.

Cả trái tim nàng đều thuộc về hắn, cả đời này có thể yêu nàng, là hạnh phúc của hắn.

Hai tay Thủy Liên Y ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn trả lại hắn.

U mê xuyên qua mà đến, đần độn u mê luân lạc tới thanh lâu, lại bất tri bất giác yêu hắn. Trải qua sinh ly tử biệt, cũng có khắc cốt ghi tâm, càng bởi vì yêu hắn mà ruột gan đứt từng khúc.

Nhưng nàng không hối hận, bởi vì nàng được hắn yêu, toàn bộ tình yêu của hắn thuộc về nàng!

Năm trăm năm kiếp trước ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua! Cửa thời không hướng nàng mở ra, đem nàng đưa đến bên cạnh hắn, đó là trời ca đã sớm định tốt!

"Tiểu Y! Cám ơn nàng vẫn yêu ta! Ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, kiếp này, kiếp sau đều không thay đổi!"Sở Mị Dạ nâng tay nhỏ bé của nàng lên, nhẹ nhàng hôn.

"Tiểu Dạ! Ông trời nếu để cho ta đến bên cạnh chàng, khẳng định giữa chúng ta từng có một đoạn trần duyên. Bất kể đi qua như thế nào, ta hướng chàng muốn tương lai!" Lúm đồng tiền như hoa, Thủy Liên Y nhìn hắn. "Kiếp này để cho ta cả đời đi theo chàng, kiếp sau, chàng để cả đời đi theo ta! Chàng thấy thế nào?"

Sở Mị Dạ cười nhìn nàng, tròng mắt đen thâm thúy lóe sáng vô cùng.

"Kiếp này, kiếp sau nàng đều nói muốn ta rồi! Như vậy kiếp sau, kiếp sau nữa, ta cũng hướng nàng muốn! Nàng nguyện ý để ta đi theo nàng sao?"

"Làm chó nhỏ chàng cũng nguyện ý sao?" Thủy Liên Y khẽ cười dùng ngón tay ấn mũi hắn.

"Chỉ cần ở bên cạnh nàng, cho dù để ta làm côn trùng có cánh, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện!"

"Lời ngon tiếng ngọt!" Thủy Liên Y vui vẻ nhếch miệng cười, “chỉ là, chàng làm côn trùng thì không thể hôn ta, cũng không thể ôm ta! Ta mới không cần đâu!"

"Ta đây hiện tại tới hôn nàng! Tới ôm nàng!" Cánh tay Sở Mị Dạ vòng ở eo nhỏ của nàng, dùng sức đem nàng kéo vào trong ngực mình.

"Tiểu Dạ!" Một đôi mắt ngập nước long lanh của Thủy Liên Y lóe sáng.

"Tiểu Y!" tròng mắt đen của Sở Mị Dạ giống như trời sao không thấy giới hạn.

"Ta..... Yêu nàng ( chàng)!" Hai người cùng nhìn nhau, thâm tình chân thành cùng nhau nói ra.

Bốn cánh môi dán vào nhau, gặm cắn mút vào, mập mờ thăng cấp.

Nếu nói là vô duyên! Tại sao lại gặp nhau?

Nếu nói là hữu duyên! Duyên hết kiếp này....

Hai nam nhân đứng ở cửa động đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa mạch máu bạo liệt.

Hai người cùng nhau thối lui đến ngoài động.

"Quá không che dấu rồi!" Sở Húc Nhật lúng túng đá tuyết một cái.

"Thật thương phong hoá!" Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Ngao Cẩn Phong một mảnh đỏ ửng.

Hai người này thật không đem bọn họ làm nam nhân mà nhìn, sao có thể nói hôn liền ôm nhau không buông ra nổi? Quá thô tục, thật xấu xa rồi! Làm cho bọn họ quá không bình tĩnh rồi!

Sở Húc Nhật huýt sáo gọi Kiêu Dương, nghiêng người nhảy lên ngựa, “Ngao Cẩn Phong, ngươi đi không?"

Ngao Cẩn Phong cũng nhảy lên ngựa của mình, “không đi, còn lưu lại làm gì?"

"Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

"Về Nam Thành trước, xử lý xong vài chuyện, sau đó rời Trung thổ đi hải ngoại du lịch!" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngao Cẩn Phong vẫn đạm mạc như vậy, "Có lẽ sẽ đi tìm danh y, y thuật của ta còn kém rất nhiều!"

Nghĩ lại, Thủy Liên Y từng cùng hắn nói qua, thời đại kia của nàng y thuật rất phát triển, ngay cả phẫu thuật mắt đều có thể làm! Về phần phẫu thuật đổi màng mắt, đoán chừng chính là lấy mắt đổi mắt? Hắn hiếu kỳ vô cùng, cái loại phẫu thuật này thật có thể làm cho người mù thấy được ánh sáng sao?

Sở Húc Nhật thấy Ngao Cẩn Phong tiêu sái như vậy thật hâm mộ, "Không nghĩ tới ngươi nói buông liền buông, thật đúng là tấm lòng rộng rãi.!"

Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng cười, "Thật ra thì, người mình thích không nhất định phải thích mình, thấy nàng hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc! Ngươi nói đúng không Húc Vương?"

Sở Húc Nhật cười trong sáng, "không tệ! Tâm tư Cẩn vương cùng Húc giống nhau! Húc vẫn là muốn cám ơn Cẩn vương năm đó cứu giúp! Nếu như không có Cẩn vương cứu, hiện tại Húc có thể đã là một oan hồn trong nước rồi!"

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Húc Vương chuẩn bị đi nơi nào?"

Sở Húc Nhật hô Tiểu Bạch, “ta chuẩn bị mang theo Kiêu Dương cùng Tiểu Bạch một nhà ba người trở về sơn cốc kia ẩn cư, nếu như không chạy nhanh chút, Vương huynh của ta sợ rằng muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho ta! Hắn cũng muốn trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại a! Ha ha! Vẫn nên chạy mau thì tốt hơn, chuẩn bị tốt rồi lên đường!"

"Chúng ta cùng nhau rời đi!"

"Được! Cẩn vương! Cùng đi!"

Ngao Cẩn Phong cười khẽ, cùng Sở Húc Nhật quất ngựa nhanh chóng rời đi.

Tiểu Bạch hướng về phía cửa động ngao ngao kêu hai tiếng, sau đó cũng đuổi theo.

Sau khi Sở Mị Dạ cùng Thủy Liên Y ngọt ngấy đi ra khỏi sơn động, thì phát hiện chỉ còn lão thần y một mình một người ở nơi đó.

"Húc Vương đâu? Cẩn vương đâu?"

Lão thần y không lên tiếng, chẳng qua là chỉ chỉ dấu vó ngựa trên mặt đất.

"Mẹ nó!" Thủy Liên Y không bình tĩnh rồi, “Tiểu Dạ! Sở Húc Nhật này chạy nha! Hắn nhất định muốn chạy, chúng ta mau đuổi theo hắn."

Sở Mị Dạ hô Truy Tinh qua, ôm Thủy Liên Y nhảy lên ngựa."Thần y, cám ơn ông! Hữu duyên gặp lại! Giá.....!"

Truy Tinh chở hai người theo dấu vó ngựa đuổi theo.

Sở Mị Dạ ôm chặt eo nhỏ nhắn của Thủy Liên Y, vẻ mặt hạnh phúc.

Thủy Liên Y căm tức nhìn dấu vó ngựa phía trước.

"Sở Húc Nhật, ngươi đừng trốn! Hoàng thượng Sở Mặc quốc không phải ngươi thì không được! Ta mới không để cho Tiểu Dạ của ta làm hoàng thượng! Ta mới không để cho hắn hậu cung ba ngàn giai nhân! Hắn chỉ thuộc về một mình ta! Sở Húc Nhật..... Ngươi đứng lại đó cho ta ——!"

Tiếng hô của Thủy Liên Y ở trong núi tuyết trống trải mang theo từng đợt vọng lại, Sở Mị Dạ sủng nịch đem nàng ôm chặt hơn.

Mà Sở Húc Nhật đã chạy rất xa, đột nhiên rùng mình một cái, dường như có dự cảm không lành hướng hắn đánh tới.

Hết truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.