Hoa Khai Phú Quý

Chương 3




Trong đình viện to lớn phát ra một tiếng nổ

Người Hồ cao lớn cuối cũng không chịu được công hiệu của thuốc, suy sụp rồi ngã xuống. Nhưng thân hình nhỏ xinh của Tiền tam tiểu thư cũng bị thân hình cường tráng của hắn đè chặt lên trên không thể động đậy được một chút nào.

“A!” Châu Châu phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa, chỉ cảm thấy tay chân nặng nề không thể đẩy hắn ra khỏi người.

Bọn nha hoàn thấy chủ nhân gặp nạn, cố gắng đứng lên, tay chân luống cuống chạy tới.

“Tam cô nương, tam cô nương, ngài không sao chứ?” tiểu Lục vội vàng hỏi, quỳ rạp trên mặt đất, mắt mở to chỉ sợ người Hồ to lớn kia ép chặt tới mức khiến nàng hôn mê..

“Mau kéo hắn ra, mau lên” nàng hô, bị thân thể nặng nề này ép tới mất cả khí lực, tưởng như không thể thở nổi.

Thân thể nam tính chặt chẽ đè lên nàng, rắn chắc mà cường ngạnh , hoàn toàn bất đồng với thân thể nữ tính mềm mại của nàng. Nàng có thể cảm nhận được bờ vai rắn chắc, lồng ngực rộng lớn…mỗi tấc da thịt của hắn đều mang hơi nóng mạnh mẽ, môi của hắn may mắn thế nào lại đặt trên đôi má hồng của nàng.

“Còn không mau đưa hắn ra” nàng thở dốc hô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo lung tung muốn thoát khỏi dấu vết nóng rực kia mà không hề nghĩ tới uốn éo như vậy càng khiến cho tình huống trở nên tệ hơn. Trong ánh sáng của đuốc lửa, đôi môi mềm đỏ mọng của nàng giống như cừu non tự chui vô bẫy, lại áp lên bạc môi của hắn.

Bọn nha hoàn nhìn thấy mà trợn mắt há hốc miệng, không nghĩ người hồ này lại lợi hại như thế, ngay khi ngã xuống rồi mà vẫn chiếm được tiện nghi của tam tiểu thư.

“Ngô, ngô, ngô,…” đầu óc Châu Châu trống rỗng, chỉ có thể mở to mắt, kinh hoàng phát ra vài tiếng kêu ú ớ…

Tiểu Lục thấy tình hình không ổn, liền chạy đến, nắm lấy hai chân Hải Đông Thanh dùng hết sức vừa lôi vừa kéo.

Trải qua một phen cố gắng, bàn thạch kia cuối cùng cũng nhúc nhích nhưng dù sao sức lực của tiểu Lục cũng có hạn, không đủ sức để kéo hắn ra khỏi mà chỉ dịch chuyển hắn xuống dưới chút, khuôn mặt tuấn tú kia lại rời xuống chiếc cổ trắng mịn của Châu Châu.

Bọn nha hoàn lại vang lên một trận kinh hô.

Oa, một nam một nữ đẹp như hoa đang giống như triền miên ở cùng một nơi, nam nhân hôn lấy cổ nữ nhân, tư thế xem như là cực kì hương diễm, làm bọn nha hoàn mặt đỏ tim đập, so với nhìn lén tranh Xuân cung đồ còn thẹn thùng hơn nhiều .

“Còn sững sờ ở chỗ đó làm gì? Nhanh chân đến giúp đỡ đi” Tiểu Lục cao giọng hô, nhìn tình hình nguy cấp của tam tiểu thư, đậu hũ non mềm đều nhanh bị người Hồ này ăn sạch mất.

Bọn nha hoàn như mới tỉnh mộng, vội vàng bước đến, có người cầm thắt lưng, người cầm chân…miệng hô khẩu lệnh giống như đang gắng sức nhổ củ cải.

“Một, hai, ba… kéo”

Thân hình của Hải Đông Thanh lại di chuyển được chút ít.

Thật là tốt quá đi….á á á! Không tốt, không tốt, mặt người hồ kia lúc này lại dừng ở trên bộ ngực sữa của tam cô nương nha!

Tiểu Lục kinh ngạc thở dốc, lo lắng nên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Kìa, tam cô nương, chúng ta xoay đầu hắn ra chỗ khác trước nhé” nàng cẩn thận hỏi.

“Còn chưa ra tay đi” Châu Châu vừa xấu hổ vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên giống như một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ.

Hơi thở nam nhân kia xuyên qua mấy tầng tơ lụa lướt qua làn da mềm mại chưa từng bị ai chạm vào, gợi lên từng luồng nóng khó hiểu khiến nàng run rẩy không ngừng,.

Bọn nha hoàn mất thật nhiều công sức, vừa tha vừa kéo (ta cảm giác như đàn kiến bé nhỏ tha con mồi to bự – kiểu như con cào cào ấy…ha…ha…)thật vất vả mới di chuyển được người Hải Đông Thanh ra, thành công cứu ra vẻ mặt đỏ bừng của Châu Châu.

Nàng để bọn nha hoàn chật vật nâng dậy, tựa vào lan can đá thở dốc, cắn chặt môi, mắt đẹp phẫn hận nhìn nam nhân không nhúc nhích trên mặt đất kia. Từ nhỏ nàng kiêu ngạo thành tính, nghĩ là làm, khiến cho không người nào có cách để khống chế. Các nam nhân thèm nhỏ dãi nhan sắc của nàng nhưng lại không dám tiến lên, ngay cả chạm một chút vào ngón tay của nàng cũng không dám. Bất cứ nam nhân người nào cũng đều cực kì sợ hãi roi da trong tay của nàng, chỉ có duy nhât Hải Đông Thanh, trong đôi mắt xanh kia chưa từng toát ra vẻ sợ hãi.

Nghĩ đến lúc trước hắn không hề sợ roi đánh, còn có thể kiềm chế thân thủ mạnh mẽ của nàng, trong lòng nàng dù không muốn nhưng vẫn hiện lên một chút bội phục. Chỉ là suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, nàng lại nghĩ tới cảnh “da thịt chi thân” vừa rồi , đôi môi nam tính kia từng vô cùng thân thiết chạm vào nàng, chạm vào những nơi chưa từng có nam nhân nào chạm tới lại làm nàng loạn tâm tức giận.

Nam nhân chết tiệt này, thế nhưng…thế nhưng…

“Lột hết quần áo của hắn ra, rồi ném tới ao đi” nàng oán hận nói, vỗ vỗ vào ngực, vẫn còn cảm thấy con tim loạn nhịp.

Ao kia tuy nông, không thể giết chết hắn nhưng bây giờ vẫn đang tiết trời xuân hàn, nước lạnh thấu xương, cho dù hắn thân thể khỏe mạnh nhưng nếu ngâm một đêm thì khẳng định đại thương nguyên khí.

Bọn nha hoàn nghe lệnh làm việc, xắn tay áo lên, chuẩn bị cởi áo màu xanh của hải đông. Nhưng thật là chưa động đến thân hắn, toàn bộ các nàng đã phát ra kinh hô, lập tức giải tán không dám động thủ.

‘Kìa, tam cô nương…” tiểu lục chạy về bên cạnh cạnh nàng, thấp giọng kêu lên, thanh âm có chút phát run chỉ kém không thể trốn ra phía sau

“Sao vậy? Còn không đi lột quần áo của hắn?”

“Kìa, ta, chúng ta, chúng ta không dám.” Giọng nói tiểu Lục càng ngày càng nhỏ.

“Vì cái gì?”

“Kìa, kìa,nam nhân kia…hắn, hắn đang nhìn người…”Đây là cách nói ngắn ngọn nhất . (ha…ha..ta cười chít mất)

Đôi mắt xanh của Hải Đông Thanh ở trong đêm tối phát ra ánh sáng giống như mắt của dã thú, ánh mắt phẫn hận đó quả thật khiến người ta nơm nớp sợ hãi đang nhìn chằm chằm vào tam tiểu thư giống như muốn đóng đinh nàng lên trên tường.

A?!

Châu Châu quay đầu đi, không có khả năng nhìn lại cùng cặp mắt xanh tức giận đối diện. Trong mắt hắn chứa hừng hực lửa giận. Phảng phất như muốn nhảy dựng lên, đem đặt nàng ở trên đùi đánh thật mạnh vài cái.

Không có khả năng a, rõ ràng hắn đã trúng « mê hôn hương » của nàng, sao lại có thể tỉnh nhanh như vậy ? Hay là lượng thuốc đó có vẻ quá nhẹ đối với một nam nhân cao lớn như hắn, chỉ có thể khiến hắn không cử động được, chứ không thể khiến hắn hôn mê?

Như vậy, nói cách khác, hắn có thể nhớ rõ ràng từng tư thế ái muội đáng xấu hổ mới vừa rồi của cả? khi môi của hắn chẳng những lướt qua má hồng,môi mềm…còn ghé thăm qua cổ và…hắn khi đó vẫn thanh tỉnh…

Nàng cảm thấy cực kì xấu hổ, rốt cuộc không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú của hắn, liền đi một phía dài xông lên trước dùng thân thủ bổ vào huyệt đạo sau gáy của hắn.

Đôi mắt xanh phát sáng cuối cùng nhắm lại.

“Tốt lắm tốt lắm, cuối cùng là hôn mê.” Tiểu Lục thò đầu ra, xác định an toàn không cần sợ hãi, lúc này mới chạy lên phía trước, sau khi dùng một nhánh cây chọc vào ngực hắn để xác nhận thêm, lúc này mới gọi đồng bọn tiến lên, ba chân bốn cẳng đi lột quần áo của hắn.

Bọn nha hoàn cởi chiếc áo khoác lông điêu, rồi đến nhuyễn giáp, những bàn tay bé nhỏ không hề dừng lại mà tiếp tục tiến công xuống dưới đối phó với chiếc thắt lưng tinh tráng ở trên eo (HM : cái đoạn này ta không có ed kĩ nha ^^ tại diễn ra ta thấy nó kì kì *_*|| , L : hic, nó rất bình thường)

Phía trên eo có chiếc đai bạc khắc hình một con ác điểu giương cánh muốn bay đang lóe sáng lên trong màn đêm (HM : giống như lệnh bài ý, cái này bằng bạc nha, giờ mà bán thì hok biết bao nhiêu là tiền *mắt lóe sáng*)

“ Dừng lại” nàng đột nhiên hô.

Toàn bộ các nha hoàn đều dừng tay, ngẩng đầu lên chờ nàng ra mệnh lệnh tiếp theo.

Châu Châu chìa tay giật tấm bạc chạm khắc kia ra , nắm trong tay vuốt ve. Đầu tiên nàng là nàng chăm chú nhìn nam nhân đang hôn mê bất tỉnh kia trong chốc lát, tiếp theo nheo lại hai tròng mắt nhìn xem hai cổ tay sưng đỏcủa mình .

Hắn thật sự dùng sức nắm đã để lại vết thương trên da thịt non mềm của nàng, đến ngày mai vết sưng đỏ nhất định sẽ chuyển sang xanh tím làm cho nàng đau đớn nhiều ngày không thôi.

Người Hồ này dám cả gan làm nàng bị thương, làm sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế ? Nhưng ở trong ao chịu đông cứng một đêm, nhiều nhất cũng chỉ là cảm mạo, trừng phạt như vật so với hành vi ác liệt của hắn thì là quá nhỏ.

Nàng thay đổi chủ ý !

Trên môi hồng, chậm rãi nở một nụ cười tươi giảo hoạt

“Mang hắn về phủ!”

Tiền phủ vốn là nhà thủy tạ hổ phách (thủy tạ: nhà trên xây trên mặt nước. hổ phách” là loại đá quý ^^ nhà này giàu ghê) xây dựng ở trên một dòng suối trong mát, nước suối trong suốt thấy đáy chảy suốt quanh năm.

Phía sau nhà thủy tạ có một toà viện luyện công kín đáo và yên tĩnh.

Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ rồi dừng lại ở trên tường đá, trên đó buộc một nam nhân cao lớn bị xích sắt khóa chặt tứ chi (HM: á..á..cô ba nhà này ác thật)

Thân thể Hải Đông Thanh trần trụi, trên làn da ngăm đen chi chít các vết thương do roi đánh vào , máu cũng đã ngưng kết. Đầu hắn gục xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Đêm qua, bị chém một chưởng thật mạnh làm hắn hôn mê cho đến giờ.

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh yểu điệu bước vào bên trong, bên cạnh còn mang theo một hắc báo linh hoạt hoàn hảo. một người một thú, bước đi đều rất tao nhã, vô thanh vô tức (không tiếng động),ung dung lại gần .Hắc báo to lớn dị thường rất dũng mãnh, hai mắt thì lóe sáng.

Châu Châu đứng cách ba bước, nghiêng đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng không kiềm chế được tò mò lại tiến gần thêm chút ít.Tròng mắt của nàng không ngừng đảo qua lại không kiêng nệ gì đánh giá thân thể trần trụi, cái cổ rắn chắc cho tới khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Nam nhân này, ngay cả khi đã hôn mê bất tỉnh vẫn còn mang khí thế khiến người khác khiếp sợ, toàn thân cơ bắp, đường cong tuyệt đẹp rắn chắc, ngực rộng lớn, hai chân thon dài (HM: soái ca này đẹp trai thật *mắt sáng long lanh, nước miếng chảy*)

Nàng to gan chìa tay ra, lấy ngón trỏ sờ nơi đầu mũi hắn rồi dịch vào cặp mắt đang nhắm chặt. Nhìn hai mắt nhắm chặt của hắn, nàng mới phát hiện lông mi hắn lại đẹp như thế, còn dài hơn cả nữ nhân. Quái, nam nhân có thể nào lại xinh đẹp như thế? Đôi mắt này nhìn kĩ sẽ khiến cho nữ nhân cực kì ghen tị.

Không hề báo trước, đôi mắt xanh bỗng nhiên mở ra.

Hắn tỉnh!

“A!”

Ánh mắt sắc bén kia làm nàng sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, theo bản năng nàng lùi về sau mấy bước. Hắc báo đang ngồi bên cạnh nàng vốn đang hiền hòa im lặng trong nháy mắt đã nhổm dậy, há mồm ra để lộ ra răng nanh trắng phau gầm gừ.

Sau khi thối lui vài bước, sự kiêu ngạo trời sinh đã làm nàng ngừng bước, trong thời gian ngắn đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

Hừ, nàng không phải là nữ nhân tầm thường, sao có thể dễ dàng yếu thế?

Nói sau, hắc hắc, cho dù ánh mắt của người Hồ này rất dọa người nhưng lúc này hắn bị trói chặt, nên bản thân nàng bây giờ là người đang chiếm thế thượng phong a!

Hắc báo hạ hai vai xuống, liên tục phát ra tiếng gầm gừ .

“Báo Báo nhi, đừng ầm ĩ” Châu Châu vươn tay, vỗ vỗ vào đầu hắc báo, bàn tay nhỏ bé sờ lên đầu mãnh thú để trấn an. Chính là nàng chỉ vỗ vài cái đã khiến cho hắc báo từ căng thẳng chuyển thành thả lỏng, ánh mắt nheo lại thuần phục.

Hải Đông Thanh lạnh lùng nhìn nàng, tiếp theo ánh mắt xanh nheo lại nhanh chóng đánh giá bốn phía.

“Tỉnh rồi sao?” đôi môi đỏ của nàng cong lên, ánh mắt không hề nhìn hắn.

“Đây là làm sao?”

“Địa bàn của ta” nàng khoái trá tuyên bố.

Ánh mắt xanh đen lại, xem ra càng thêm hung ác nham hiểm.

Nàng cười rất ngọt, giơ roi da lên đặt trên người hắn chậm dãi kéo chạy với ý định muốn chọc giận hắn. “Xin hỏi, tối qua ngủ có ngon không? Nếu có chỗ nào đỗi đãi không chu toàn xin hãy nói rõ một tiếng, để khỏi truyền ra ngoài mang tiếng Tiền gia của ta không hiếu khách”

Ngay cả những nữ tử hào phóng ở đại mạc cũng chưa to gan giống nàng, dám bắt cóc nam nhân còn đem xích lại ở phòng tối để giở trò.

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Hải Đông Thanh biết đến mùi vị bị nữ nhân đùa giỡn, trải nghiệm này hoàn toàn mới lạ khiến cho tâm trạng của hắn tồi tệ đến cực điểm!

“Nữ nhân, bỏ tay ngươi ra” giọng điệu của hắn còn lạnh hơn gió đông tháng chạp.

Nàng nhướng mày liễu, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

“Đừng kêu nữ nhân, nữ nhân kia, ta là người có họ có danh đấy nhé” nàng ném roi, bàn tay trắng ngần lạnh lẽo từ từ trườn xuống từ chiếc cổ cường tráng của hắn đến phía trước ngực, không khách khí chiếm hết tiện nghi của hắn “ Nhưng phải nói lại khuê danh của bổn cô nương cũng không phải ai cũng có thể kêu.”

Hắn không thèm nhắc lại nữa, sắc mặt âm trầm, trong đôi mắt xanh phóng ra lửa giận đáng sợ.

“Sao vậy? Không vui sao? Những nam nhân khác có muốn cũng không được đâu” giọng nói của nàng tràn đầy ngọt ngào, còn tay thì giơ lên vỗ vỗ vào khuôn mặt tuấn tú đầy phẫn nộ mà căng chặt của hắn.

Oh, nàng cực kì hưởng thụ khoái cảm khi chọc giận hắn!

Theo cảm nhận của nàng, nam nhân này mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào, thậm chí còn cho nàng cảm giác bị uy hiếp. Bởi vì cảm nhận được năng lực của hắn ,cho nên nàng mới càng thi triển mọi thủ đoạn chĩa mũi nhọn vào hắn. Cái loại cảm giác này càng kích thích hơn khi so với một con dã thú bị giam cầm, làm cho nàng thêm say mê đến mức không thể dừng tay. (HM:chị này hiếu thắng thật!!!)

Mất đi tay giữ đầu, hắc báo tiến lên phía trước rồi đột nhiên nhấc người đặt hai chân trước ở trên tầng đá , không hề có ý tốt ngửi ngửi và còn nhe răng bén nhọn gầm gừ bên gáy của Hải Đông Thanh , đuôi thì không ngừng ve vẩy lên xuống.

Hải Đông Thanh cũng không tránh, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào con mãnh thú đang nhe răng trợn mắt.

Một nam nhân cao lớn với một con dã thú vĩ đại cứ thế giằng co với nhau, ai cũng không lùi bước.

“Báo nhi, trở về đi, người này da thô thịt cứng, nếu ngươi cắn hắn nói không chừng sẽ bị thương nha” Châu Châu nói , đi tới góc phòng ngồi trên chiếc ghế mềm bọc tơ lụa.

Nó vung cái đuôi dài, không tình nguyện phun khí, rồi thong thả đi đến bên cạnh Châu Châu, linh hoạt nhảy lên ngồi cùng trên chiếc ghế mềm.

Cánh tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng sờ lông hắc báo , con báo lập tức nhích người lên trước, báo tử lập tức dựa tiến hướng mặt vào bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve giống như con mèo đang làm nũng, sự hung ác lúc nãy không còn sót lại chút gì.

“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, tất cả những nam nhân khác nhìn thấy nó đều bị dọa tới hôn mê.”

“ Ngươi đã từng nhốt rất nhiều người?” mày rậm của hắn nhăn lại , giọng nói trở nên nghiêm khắc càng tràn đầy lửa giận hơn lúc trước , ở ngực thì hừng hực thiêu đốt.

Nàng đã mang về rất nhiều nam nhân ? Và cũng đã từng giở qua trò này với những người đó? (HM:trong tình cảnh này mà ăn dấm chua hả soái ca, em phục anh thật)

Chẳng lẽ đây là “ham mê” của nàng?!

Chỉ tưởng tượng đến bàn tay nhỏ bé mềm mại kia từng sờ loạn trên cơ thể của nam nhân khác, hắn liền phẫn nộ đến không thể kiềm chế.

Sắc mặt Hải Đông Thanh khó coi đến cực điểm, toàn thân hắn cứng đờ, cơ bắp gồng chặt lên , có vài xiềng xích bị chạm khẽ đang phát ra tiếng đinh đinh đang đang.

Tay nàng vờn quanh đầu hắc báo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang áp vào bộ lông ấm áp, nhẹ nhàng ma sát, đôi mắt trong suốt nhắm hờ nhìn hắn, chỉ thấy sự giận dữ của hắn rất thú vị.

“Ta là người không bao giờ nhận tội không phải của mình, ngươi là người thứ nhất ta đưa về”

Hắn nheo mắt lại, bên trong đôi mắt xanh tràn ngập cảm xúc dữ dội khó có thể nhìn thấu, gắt gao nhìn chằm chằm không rời khỏi nàng, tức giận kinh người thì đã biến mất không dấu vết trong một thời gian ngắn.

“Tốt lắm” Khẩu khí của hắn rất lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng rực.

Đột nhiên, cửa lặng lẽ bị đẩy ra, hắt vào một đường ánh sáng.

Tiểu Lục đứng ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn, đôi mắt chớp chớp , cố gắng ngưng tụ dũng khí một lúc lâu mới dám bước vào luyện công viện.

“Tam tiểu thư” nàng linh hoạt chạy tới, nhẹ nhàng cúi người xuống.

Châu Châu liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng đang nửa nằm biếng nhác ở trên ghế mềm cùng hắc báo.

“Có chuyện gì?.”

“Ách, ách!” Tiểu Lục liên tục hít thở sâu, cố gắng suy nghĩ mình vào đây là vì cái gì. Sau khi hít một hơi dài, đầu óc cuối cùng cũng thoáng khôi phục bình tĩnh “Hoa mẫu đơn quý sắp bắt đầu nở, có nên bỏ những thứ che chắn ở xung quanh nhà kính ( nhà vườn phủ vải bạt ngăn cách mưa gió)?”

Hoa mẫu đơn cần chiều chuộng không chịu nổi nhiều mưa lắm, một trận mưa to đã có khả năng đổ đi tâm huyết của cả năm, xây nhà kinh cái thứ nhất là để phòng mưa, cái thứ hai là để điều tiết độ ấm, tránh cho hoa bị héo rũ hoặc chết cóng.

Bởi vậy, bỏ những thứ che chắn xung quanh nhà kính là một trong những việc lớn của Tiền phủ, thế nên một mình Châu Châu cũng không thể tự quyết được.

“Không, mưa xuân còn chưa dứt tạm thời cứ để vậy đi , chờ mấy ngày nữa thời tiết ấm lên chút rồi nói sau. Nhớ kĩ, trong khoảng thời gian này giảm đi hai phần lượng nước tưới” nàng dặn dò kĩ càng , mày liễu đăm chiêu, nhắc đến nhà kính của đám hoa mẫu đơn bảo bối là nàng lập tức quên luôn Hải Đông Thanh.

“Vâng” tiểu Lục nghe xong lệnh, xoay người đi ra.

“Đợi chút”

Nàng dừng lại, cẩn thận quay đầu lại.

Châu Châu nghiêng đầu suy tư một lát, tay thì vẫn vuốt ve hắc báo.

“Nhớ chọn ra hai chậu hoa nở đẹp nhất mang đến chỗ đại tỷ.”

“Đã phái người đưa đi.”

Nàng gật đầu hài lòng, lại hỏi “Những cánh hoa mẫu đơn ướp mật ong từ năm trước thế nào rồi??”

“Mấy ngày nữa sẽ đưa đến đây, tổng cộng là năm mươi bầu, đặt tất cả vào trong nước suối ở phòng băng bảo quản , mặt khác phòng rượu còn ngâm đến 10 bình hoa mẫu đơn ngâm tửu, chỉ là…”tiểu Lục đang nói liền ngừng lại.

“Nói tiếp”

“Mười bầu rượu kia đều bị Húc Nhật công tử phái người mang đi rồi.”

Châu Châu nhướng mày lên.

Giỏi thật, dám cầm hết mười bầu rượu!

Húc Nhật uống được nhiều như thế sao? Lễ mừng năm mới hàng năm, hắn mới nhấp mấy chén rượu ấm đã ngã, say túy lúy ở trên bàn. Bây giờ lại lấy tới mười bầu rượu , vậy là muốn mang tới chỗ nào đây?

Xem ra nàng phải tìm thời gian kéo Húc Nhật lại để hỏi về chỗ rượu kia mới được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngẩng lên , dường như có chút đăm chiêu, nàng cẩn thận dặn dò ” Ở Càn Không đường, ngươi tính toán số lượng mẫu đơn cần để bào chế vỏ đan rồi sai người mang đi. Mặt khác, đưa 5 bầu mẫu đơn ướp mật ong đi Miêu Cương cùng với Song Đồng thành.” Mặc dù hai muội muội của nàng đã xuất giá , nhưng nàng vẫn không quên quan tâm tới họ.

“Ách, tam tiểu thư, Tề gia ở Song Đồng thành phái người mang đến tin tức nói Bảo tiểu thư có thai” tiểu Lục nhẹ giọng nhắc nhở. Mẫu đơn mang tính lạnh, phụ nữ có thai không nên dùng.

“Phải không?” trong mắt phượng hiện lên ánh cười “ Vậy thay bằng một trăm chậu mẫu đơn, mười bầu mẫu đơn ướp mật ong mang cả đến Miêu Cương” nàng nhớ rõ rằng muội muội Bối Bối rất thích cánh hoa mẫu đơn.

Tiểu Lục gật đầu , ghi các chỉ thị vào giấy, nhưng ánh mắt cũng không quên liếc về phía bức tường, nơi Hải Đông Thanh đang bị trói.

Ô ô, từ khi mang Hải Đông Thanh về, mí mắt nàng không ngừng chớp giật, tâm thần bất ổn một đêm không yên.

Tục ngữ nói rằng “ mời thần dễ dàng mà tiễn thần khó khăn”, huống chi mời về đây là một nam nhân cuồng ma đáng sợ, lúc này nên làm thế nào cho đúng? Nhưng mà, khi tam tiểu thư đã quyết định thì ai cũng khó mà thay đổi được, nàng là nha hoàn lo lắng đến như vậy nhưng cũng không có cam đảm phản đối. “Ách! Tam tiểu thư, cái người kia, cột hắn ở trong phủ hình như không ổn ’ giọng nói của nàng rất nhỏ giống như tiếng muỗi vo ve.

“Có cái gì không ổn?”

“Nhưng mà, chuyện này nếu truyền đến tai đại tiểu thư …”

“Ta có hỏi thăm qua, mấy ngày nay nàng đang tính toán một vụ làm ăn, chuẩn bị đón tiếp một người khách quý, không hề rảnh rỗi để ý việc vặt vãnh này.”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo lắng, ta đã chuẩn bị tốt việc hầu hạ hắn rồi. ” nàng mỉm cười, liếc về phía bức tường. “Ngươi đi chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn giúp vị này rửa mặt chải đầu.”

Tiểu Lục không dám trả lời, hai tay nắm váy vẻ mặt thì khó xử, hoài nghi không biết tam tiểu thư định dùng biện pháp gì để trừng trị nam nhân này.

Trong lòng nàng , đã bắt đầu có chút thông cảm với hắn. “Đợi chút!” Châu Châu xoay người, cử chỉ quyến rũ ung dung bước đến trước mặt Hải Đông Thanh, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó. ” Ta nhớ rõ , ngươi không thích nữ nhân đụng vào. Vậy là ngươi thích nam nhân sao? “

Hắn trừng trừng nhìn nàng nhưng không mở miệng.

Ánh mắt lạnh lẽo kia làm da đầu nàng rung lên, nhưng không thể khiến nàng ngừng lời, ngược lại càng làm cho nàng ngước cằm dưới lên nhìn hắn khiêu khích.

“Tiểu Lục, ngươi đi ra ngoài cửa tìm mấy nam nhân, nói ta thưởng cho mỗi người năm lượng bạc , có chuyện tốt cần bọn họ làm.”

Cái gì?

Tròng mắt tiểu Lục như muốn rơi ra, tam tiểu thư muốn…muốn…..

Cặp mắt xanh lóe sáng như muốn bắn ra lửa.

Châu Châu như ngại hiệu quả không đủ lại ngọt ngào nói tiếp một câu ” Ta phái nam nhân đến hầu hạ ngươi, ngươi thấy làm sao? “

Ánh mắt xanh buồn bã, phóng ra những tia lửa giận kinh người.

Cách! Truyền đến tiếng xích sắt bị đứt đoạn.

Nụ cười của nàng cứng lại.

Không có khả năng đi !

Châu châu không tự chủ được lùi bước, khuôn mặt nhỏ nhắn thất sắc cắt không còn giọt máu, mắt đẹp trợn lên, không dán tin xích sắt bị bẻ gãy. Đến mức , Tiểu Lục đã sớm bị dọa tới phát run, nằm bò xuống tại chỗ tìm chỗ ẩn núp.

Xích sắt vang lên tiếng lách cách rối loạn, trong đó có một cái đã bị một lực lớn kéo căng ra, đang chuẩn bị bung ra, ngay cả tường đá cũng đều vỡ vụn lộ ra một lỗ lớn.

Các xích sắt khác nhanh chóng sớm bị đứt, mắt xích cũng sắp bị gãy…

Cách ! Cách ! Cách ! Vài tiếng nổ liên tiếp, tất cả xích sắt đều bị gãy.

Hắn tự do !

Một tiếng thú gầm vang, hắc báo cảm nhận được sự tức giận mạnh mẽ không dứt, bị kích thích khó có thể cầm giữ, dẫn đầu lao tới , nhảy dựng lên, dựa vào tiếng rú gầm vang mà giương móng vuốt, quét tới phía Hải Đông Thanh.

Trong thoáng chốc, một người một báo cùng quấn lấy nhau ở một nơi, tiếng gầm rống chấn động bốn phía, tiếng ong ong to tướng khiến tai mọi người bị ảnh hưởng giống như muốn điếc.

Hai bên đều là mãnh thú, đánh nhau kịch liệt, máu tươi văng khắp nơi, trên người Hải Đông Thanh những vết thương roi gây nên đã sắp khép miệng lúc này lại dùng sức nên lại rách toác ra chảy máu lại trông thật đáng sợ.

Hắc báo động tác nhanh chóng, điên cuồng gào thét, móng vuốt giương vào ra chộp vào đầu hắn.

Thân hình hắn chớp lên một cái, tránh sang một bên, lấy mũi chân làm trụ, chân phải bay lên đá.

Một cú đá này sắc bén như kiếm khiến hắc báo bị thương, kêu lên một tiếng rên bay tung ra ngoài văng thật mạnh lên tường đá rồi rớt xuống dưới. Nó thở dốc, kiên trì chống đỡ đứng lên nhưng mà cố gắng vài lần vẫn đau đến nỗi không thể đứng dậy.

Hải Đông Thanh từ từ quay đầu, nhìn về phía Châu Châu đang đứng cứng đờ bất động. Trên người hắn nhuốm máu đó nhìn thằng nàng cười dữ tợn, thân hình cao lớn mỗi bước đi đến đâu đều để lại vết máu nhuộm thắm nơi ấy.

Nàng biết, đối phó xong con báo, hắn sẽ đối phó đến nàng!

Vết thương khắp người, quay về phía nàng dò xét làm cho nàng lạnh gáy, cảm thấy run run.

“Nữ nhân này!” Hải Đông Thanh nói nhỏ, khóe miệng tức giận khẽ nhếch lên, biểu tình dữ tợn đáng sợ, lần đầu tiên như thể muốn giết chết một nữ nhân.

Châu Châu trợn mắt há hốc mồm, toàn thân cứng ngắc, sức lực của bản thân như bị cặp mắt xanh kia khóa chặt, ngay cả can đảm muốn vuốt râu hùm như lần trước lúc này cũng tan thành mây khói…

Bỗng dưng, cửa lại bị đẩy ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào, một giọng nói mền mại vang lên

“Hải Đông Thanh, người là chim ưng bay trên đại mạc, sao lại bay đến kinh thành này vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.