Hỉ Gần Nhau

Chương 6: Đáng giận




Mặt trời đỏ rũ về tây, gió đêm hơi lạnh.

Kỳ lão gia tử đang ở trong hoa viên tản bộ, biết được Hứa Du đến nhà, liền bỏ qua phong cảnh hoàng hôn trong vườn xoay người trở về. Khi gặp mặt, Hứa Du muốn giải thích với ông, Kỳ lão gia tử mở miệng đã đem lời nói rẽ đến ván cờ lần trước, còn kiên quyết lôi kéo Hứa Du chơi một bàn. Hai khắc chung sau, Hứa Du nhìn sắc trời bên ngoài, muốn đi thăm Kỳ Cảnh, Kỳ lão gia tử không thể lại ngăn cản, dẫn ông đi.

“Kỳ Cảnh, Hứa bá phụ tới thăm cháu.” Bước vào cửa, Kỳ lão gia tử lớn tiếng nói.

Kỳ Cảnh ở trong phòng ngồi dậy, dùng ánh mắt ý bảo gã sai vặt Trường Thuận đi vén mành đón khách, hắn tắc lưng tựa đầu giường, trầm mặc nhìn cửa phòng. Thiếu niên trên trắng quấn lụa trắng, vẻ mặt suy yếu  nhợt nhạt, trong mắt lại có trầm tĩnh nội liễm mà nguyên thân chưa từng có. Đợi hai người tiến vào, Kỳ Cảnh ở trong lòng luyện một lần, mở miệng nói: “Ông nội, bà nội.” Âm thanh ám ách, ngược lại có vẻ đáng thương.

Đây là sau khi bị thương hắn lần đầu tiên nói chuyện.

Kỳ lão gia tử trên mặt rốt cuộc dễ nhìn chút, “Cuối cùng còn biết chút phép tắc.”

“A Cảnh vẫn luôn thật biết lễ.” Hứa Du thay Kỳ Cảnh nói chuyện, đi đến mép giường, thân thiết hỏi: “Trên đầu còn đau không? Đều tại A Cẩm quá tinh nghịch, trở về bá phụ nhất định giáo huấn nó thật tốt…”

“Là con, sai, không trách, nàng.” Khác với động tác ăn cơm đi đường các loại, đối với loại ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ, dù cho đã có thể hoàn toàn nghe hiểu, Kỳ Cảnh rốt cuộc vẫn không quá thuần thục, bốn chữ đều nói lắp bắp tối nghĩa, chỉ phải cúi đầu che giấu. May mắn, tiểu cô nương kia mỗi lần ở trước mặt người lớn nhận sai đều sẽ cúi đầu, hiện tại hắn cúi đầu hẳn là cũng không có gì kỳ quái đi?

Không biết hắn chủ động nhận sai như vậy, là hành động nguyên thân chưa từng làm. Hứa Du cùng Kỳ lão gia tử đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Hứa Du phản ứng lại trước, cười nói: “Tốt tốt, con và A Cẩm đều biết sai, vậy sau này phải ngoan ngoãn, đừng lại cãi nhau là được. Con trước dưỡng thương cho tốt, mùng sáu ngày ấy đến nhà bá phụ làm khách, bá phụ sai phòng bếp làm món đầu sư tử con thích nhất.” Mỗi khi gặp việc vui, hàng xóm thân thiết đều sẽ mở tiệc chiêu đãi nhau, ba nhà tổng cộng mấy đứa nhỏ, người lớn ít nhiều đều nhớ rõ bọn nhỏ thích ăn cái gì, mà đoan ngọ học đường được nghỉ hai ngày, khi đó vết thương của Kỳ Cảnh cũng có thể đã khoẻ lại.

Thấy hai người không có hoài nghi mình, Kỳ Cảnh âm thầm thả lỏng, gật đầu có lệ.

Đều là nam nhân, hỏi xong thương thế cũng không có gì đáng nói, Hứa Du đứng dậy cáo từ.

Kỳ Cảnh nhìn theo ông đi ra ngoài, khi Hứa Du sắp ra cửa thì do dự mở miệng, “Bá phụ…”

Hứa Du quay đầu nhìn hắn, “Làm sao?”

Kỳ Cảnh dừng một chút, buông mi nói: “Chó, A Cẩm, con muốn…”

“Thằng tiểu tử này, như thế nào té ngã trở thành lắp bắp?” Nghe hắn cả câu hoàn chỉnh nói đều nói không tốt, Kỳ lão gia tử nhíu mày trách mắng. Tiểu tử thối, có thể nói chuyện cố tình không chịu nói, bây giờ nói lại không nói đàng hoàng, là chuẩn bị cùng ông giận dỗi sao!

Lời bị cắt ngang, Kỳ Cảnh nhìn lão gia tử, không lên tiếng.

Hứa Du ngăn Kỳ lão gia tử nổi giận đùng đùng lại, cười hỏi hắn: “Muốn nhìn chó A Cẩm mới nuôi?”

Kỳ Cảnh gật đầu, “Muốn.” Cúi mắt che giấu khi nghe được chữ “Nuôi” trong mắt nổi lên phẫn nộ. Hắn biết cha con Hứa gia đều không có ác ý, nhưng đó là thân thể hắn, hắn vô pháp tha thứ bọn họ đối đãi với hắn như đối đãi với mấy con chó bình thường khác.

Hứa Du thuận miệng đáp: “Được, ngày mai bá phụ kêu A Cẩm mang đến cho con xem, con tiểu bạch cẩu, rất dễ thương.” Ở trong mắt ông, Kỳ Cảnh chỉ là một đứa trẻ so với con gái mình lớn hơn ba tuổi, đứa nhỏ, tự nhiên thích mèo chó.

“Đa tạ, bá phụ.” Kỳ Cảnh khô cằn nói lời cảm tạ.

Hứa Du cười cười, xoay người đi.

Rèm cửa hạ xuống, Kỳ Cảnh quay đầu, tầm mắt ném về phía ngoài cửa sổ, âm thầm chờ mong ngày mai chạm được thân thể chân chính có thể trở về. Nơi này bó tay bó chân, hắn không quen, cũng không muốn tiếp tục bắt buộc chính mình thích ứng.

Tiền viện, Kỳ lão gia tử tuy rằng tức giận trưởng tôn nói chuyện lắp bắp, trong lòng vẫn quan tâm hắn, tiễn Hứa Du đi liền phân phó quản gia đi mời lang trung tới, sợ Kỳ Cảnh bị khẩu tật. Đợi lang trung nói đại thiếu gia không có việc gì lo lắng trong lòng Kỳ lão gia tử nhất thời chuyển thành lửa giận hừng hực, nhận định Kỳ Cảnh là cố ý đùa giỡn với ông, cũng may Kỳ lão phu nân đã có biện pháp đối phó ông, giúp Kỳ Cảnh tránh khỏi một kiếp.

Lại nói Hứa Du ở Kỳ gia làm khách thì Vương ma ma đang cùng Giang thị thì thầm.

“Phu nhân, ngày mai là mùng một, mùng năm chính là sinh nhật 10 tuổi của tiểu thư, ngài rốt cuộc nghĩ như thế nào?” Vương ma ma nhẹ nhàng sờ tóc Giang thị, vẻ mặt đau lòng. Đây là đứa nhỏ bà nuôi lớn, nàng tận mắt chứng kiến phu nhân đau khổ nhiều năm như vậy, nhìn phu nhân vì một tên vô liêm sỉ làm trễ nãi khoảng thời gian đẹp nhất của nữ nhân, quả thực so với một đao đâm lên người còn khó chịu hơn.”Phu nhân, hãy sống tốt với cô gia đi, cô gia đối với ngài thật lòng…”

Giang thị quay đầu, “Bà không phải con sâu trong bụng hắn, sao biết hắn thật lòng? Hắn là loại người nào bà còn không rõ ràng sao? Có lẽ hắn chỉ muốn giữ lời hứa, loại chuyện này, bà kêu ta thế nào mở miệng? Ta lại không phải một hoàng hoa khuê nữ năm đó, không đáng giá…” Mặc kệ ở trước mặt người ngoài đoan trang thế nào, ở trước mặt trưởng bối xem mình như con gái ruột, Giang thị không tránh khỏi lộ ra vài phần tư thái tiểu nữ nhi.

Vương ma ma sống hơn nửa đời người, loại người nào chưa từng gặp, vừa nghe Giang thị không phản đối, ngược lại tự coi nhẹ mình, trong lòng vui vẻ nở hoa.

Chỉ có để ý, mới có thể thấp thỏm vấn đề xứng hay không xứng.

“Nói bậy!” Bà nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của Giang thị, “Ngài mới 28, không phải ma ma khoe khoang, chính là tiểu cô nương tầm thường mười lăm mười sáu cũng không bằng ngài! Mà thôi, nếu ngài xấu hổ không dám mở miệng, vậy thì nghe ma ma, đêm nay trong phòng chỉ đặt một cái chăn, một cái khác cất vào tủ, cô gia không ngốc, xem cô gia làm thế nào đi!” Nói xong cũng không đợi Giang thị mở miệng, Vương ma ma đã đẩy người ra, sau đó cười tủm tỉm đem cái chăn một lần nữa đặt về trong tủ. Cất xong, bà kéo Giang thị đi phòng Hứa Cẩm nói chuyện.

Hứa Du trở về, từ trong miệng hạ nhân biết được Giang thị ở trong phòng con gái, vốn muốn đi qua bồi mẹ con hai người trò chuyện, giây lát nghĩ tới mấy năm gần đây hai người vì để tránh cho xấu hổ chưa từng  đồng thời ngủ cùng, có lẽ lần này nàng cũng là cố ý trốn tránh hắn, chính mình trở về nhà. Vào phòng thấy trên giường chỉ có một cái chăn, chỉ cho là Giang thị quên, còn chưa kịp đem chăn hắn lấy ra, liền đi đến tủ mở ra, quả nhiên nhìn thấy. Hắn theo thói quen, đem chăn trải ra đầu giường, thoát áo ngoài, mặc trung y nằm vào, mặt hướng tường mà ngủ.

Vương ma ma vẫn lưu ý động tĩnh của hắn, biết được Hứa Du trở về phòng, liền đem Giang thị đuổi về. Giang thị trong lòng khẩn trương, cũng không biết nên chờ mong Hứa Du làm thế nào, đổ thừa không chịu đi. Lúc đó chơi nháo một ngày Hứa Cẩm đã mệt đến mức không mở được mắt, mơ mơ màng màng hỏi mẫu thân vì sao còn không quay về, Giang thị bất đắc dĩ, đành phải dưới sự cổ vũ của Vương ma ma chậm rì trở về.

Đi đến cửa phòng, Giang thị ở ngoài cửa đau khổ giãy dụa, thật vất vả mới phồng lên dũng khí đi vào.

Trong phòng yên tĩnh, đầu giường là tình cảnh quen thuộc.

Tất cả khẩn trương bất an cuối cùng hóa thành tự giễu bên môi, Giang thị tắt đèn, giống như trước chui vào chăn yên lặng rút đi áo ngoài, nhắm mắt lại, dù cho ngủ không được, cũng nằm không nhúc nhích.

Trong bóng tối, hai vợ chồng ai cũng không biết đối phương thật sự ngủ hay không.

Dưới mái hiên, Vương ma ma đợi một lát không nghe được động tĩnh, suy nghĩ lại, liền biết sai lầm ở đâu.

Bà  thế nào quên, nếu cô gia thật sự có thể lấy cớ chỉ có một cái chăn đã chui vào chăn phu nhân, hai người sớm không cần chậm trễ tới hôm nay!

Ai, đều là ngốc, phu nhân lúc trước thiếu suy nghĩ ưng thuận ước định, cô gia đâu, đây cũng quá giữ quy củ …

Ngày mai, lại suy nghĩ biện pháp đi.

Mỗi lần phụ thân về nhà, Hứa Cẩm đều đặc biệt dậy sớm.

Hôm nay cũng vậy, nàng dậy thật sớm thẳng đến phòng khách, phía sau Đại Bạch vui vẻ theo sát nàng.

Đại Bạch, là tên Hứa Cẩm đặt cho tiểu bạch cẩu, nàng hi vọng nó bình an trưởng thành một con đại bạch cẩu, vẫn ở bên nàng.

Giang thị đi tiền viện, Hứa Du ở hậu viện tản bộ, Hứa Cẩm chạy tới, khẩn cấp đem cái tên rất hay mình nghĩ ra nói cho phụ thân nghe.

Con gái cao hứng, Hứa Du tự nhiên khen hay, thuận thế nói: “A Cẩm, cha biết Kỳ Cảnh bị thương không trách con, nhưng hiện tại hắn đã biết sai rồi, còn bị thương không thể xuống giường, rất đáng thương hay không?”

“Hắn đáng thương hay không có quan hệ gì với con?” Hứa Cẩm vươn tay chơi với chó, Đại Bạch duỗi thẳng nửa người trên dùng  chân trước với lấy nàng.

Hứa Du ho khan, “Cái này, hôm qua cha đi thăm hắn, Kỳ Cảnh nhận sai, nói muốn cùng con hòa hảo, kính xin con mang Đại Bạch qua tìm hắn chơi. A Cẩm, cha đã thay con đáp ứng, một lát cơm nước xong con đi bồi hắn chơi một chút được không?” Hai đứa nhỏ chậm rãi lớn, nếu vẫn như khi còn nhỏ hồ nháo cãi nhau, ông thật sự lo lắng, lần này Kỳ Cảnh may mắn không có xảy ra việc gì, lần sau đâu?

Hứa Cẩm không thể tin ngẩng đầu, chống lại ánh mắt mong chờ của phụ thân, vội la lên: “Cha đừng bị hắn lừa! Hắn ở trước mặt mọi người quen giả vờ thành thật, sau lưng quả thật hư hỏng, như lần này, hắn không phải thật tâm nhận sai a, hắn chính là muốn cướp Đại Bạch của con! Cha không biết, ngày đó hắn té đầu đều đổ máu còn muốn cướp với con, hừ, dù sao con không đi!”

“Nói nhỏ chút.” Hứa Du trấn an sờ sờ đầu nàng, thiện ý nói: “Cha cũng biết Kỳ Cảnh luôn bắt nạt con, bất quá lần này cha đã nhìn ra, hắn thật sự sửa đổi. A cẩm, Kỳ Cảnh bây giờ nói chuyện cũng có chút lắp bắp, cho dù là vì để cho Kỳ gia gia Kỳ nãi nãi con sớm một chút an tâm, con đi qua bồi hắn giải buồn đi. Con sợ hắn cướp chó của con, nhưng Đại Bạch đã là của con, Kỳ Cảnh làm sao dám đoạt? Hắn thật sự đoạt, Kỳ gia gia Kỳ nãi nãi con sẽ là người đầu tiên thay con làm chủ, có phải không?”

Thật sự như thế.

Hứa Cẩm chớp chớp mắt, “Hắn thật sự trở nên lắp bắp?” Đây là nàng hiếu kỳ nhất.

“Dù sao hôm qua nói chuyện chỉ có thể nói từng từ từng từ, cũng không biết hôm nay đã khỏi chưa.” Hứa Du lo lắng nói, nghĩ nghĩ, đã quyết định, “Sau bữa cơm con đi với cha, A Cẩm nghe lời, con với Kỳ Cảnh hòa hảo, ngày mai cha mới có thể an tâm về huyện.”

“Cha…” Hứa Cẩm không nỡ tựa vào người phụ thân, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, con nghe lời cha.” Phụ thân chỉ ở trong nhà một ngày, nàng không muốn khiến phụ thân bận tâm.

“Thật ngoan.” Hứa Du vui mừng cười, con gái tuy rằng tinh nghịch, khi cùng nàng nói đạo lý nàng vẫn rất biết chuyện.

Kỳ gia.

Hôm nay Kỳ Cảnh cảm giác tốt hơn nhiều, đầu không còn nặng trịch nữa, nghĩ tới chuyện kế tiếp muốn làm, đợi Kỳ lão phu nhân bồi hắn dùng xong điểm tâm rời khỏi, hắn vén chăn lên chuẩn bị đứng lên.

“Thiếu gia, ngài còn bị thương, lão phu nhân dặn dò qua…” Trường Thuận  vẫn canh giữ ở mép giường vội vàng ngăn cản, chỉ là tay còn chưa khoát lên vai thiếu gia, đột nhiên chống lại ánh mắt âm u của thiếu gia, bên trong không có âm lệ quen thuộc, lại càng làm cho da đầu hắn run lên. Hắn đã quen đối phó tính tình âm tình bất định của thiếu gia, nay thiếu gia thu liễm hết thảy cảm xúc, hắn nhìn không thấu, nhìn không thấu, trong lòng càng thêm không chắc.

Kỳ Cảnh trầm mặc không nói, động tác cũng không đình chỉ, ở thời điểm Trường Thuận do dự, hắn đã đứng ở trên mặt đất. Trường Thuận còn muốn nhỏ giọng khuyên hai câu, Kỳ Cảnh đột nhiên vươn hai tay ra, “Thay y phục.” Âm thanh trầm thấp bình tĩnh, không giống thiếu niên.

Trường Thuận không hiểu cũng không dám khuyên nữa, nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy ra một thân xiêm y, giúp thiếu gia mặc vào.

Kỳ Cảnh theo dõi động tác của hắn, đợi Trường Thuận mặc xong, hắn đi đến gương.

Hắn biết, thiếu niên này bề ngoài rất giống hắn, nhưng hắn vẫn muốn chính mắt xác định một chút.

Trong gương xuất hiện một khuôn mặt có chút tái nhợt, cùng mặt hắn ở trong hồ nước chiếu ra thật sự rất giống.

Trừ bỏ, trên đầu thiếu đi hai lỗ tai, còn có…

Kỳ Cảnh nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề, hắn nhìn nhìn, một lần nữa mím chặt đôi môi, đối với loại răng nanh không có sắc bén này rất không vừa lòng.

Bỏ lại gã sai vặt vẫn đang sững sờ, Kỳ Cảnh mặt trầm xuống chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua mọi vật chung quanh, nhất nhất cùng ký ức nguyên thân trùng hợp.

Bên ngoài ánh nắng tươi đẹp, trong bồn hoa mở nở dễ nhìn, Kỳ Cảnh nhìn lướt qua, không có dừng lại lại, tiếp tục đi về phía trước, không nghĩ sắp đến tiền viện thì phía trước bỗng nhiên có vài bóng người, đi đầu chính là Kỳ lão phu nhân và tiểu cô nương kia. Kỳ lão phu nhân nắm tay nàng, mặt mang tươi cười,  tiểu cô nương kia cũng cười đến môi mắt cong cong, chỉ là khi nhìn thấy hắn thì khuôn mặt tươi cười lập tức xụ xuống, cái miệng nhỏ cũng lặng lẽ phủi phiết.

Kỳ Cảnh nhìn về phía sau nàng, trừ nha hoàn hai nhà, cũng không có…

Chưa kịp thất vọng, một bóng dáng quen thuộc từ trong bồn hoa nhảy ra, vui vẻ hướng tiểu cô nương chạy tới, miệng còn ngậm một đoá hoa hồng diễm, cùng toàn thân lông tuyết trắng cực không tương xứng.

Kỳ Cảnh vô luận thế nào cũng không ngờ tới loại tình cảnh này, ngây người tại chỗ quên phản ứng. Khiếp sợ là lúc, hắn nhìn thấy “Hắn” nâng lên chân trước bám vào đùi tiểu cô nương kia, cái đuôi nhỏ còn chưa dài ra lúc ẩn lúc hiện, mà tiểu cô nương đắc ý liếc nhìn hắn một cái, ngồi xổm xuống thân mật sờ đầu “Hắn”, miệng hô “Đại Bạch…”

Đại Bạch…

Trán Kỳ Cảnh gân xanh thẳng nhảy, vừa vì “Hắn” biểu hiện quá giống loại chó nhà bình thường, lại vì cái tên ngay cả hắn đều cảm thấy rất thối rữa.

Cái tiểu cô nương này, quả nhiên rất đáng giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.