Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 32: Cặp đôi làm người buồn nôn (16)




Từ phu nhân run rẩy nhìn màn hình không chớp mắt. Trong lòng bà dâng lên vị chua xót. Từ rất lâu bà đã nói với lòng là không được yêu ông ta nữa. Nhưng khi thấy ông cùng nữ nhân khác bà vẫn đau lòng là thế nào?

Từ phu nhân không thể tin nhìn qua Từ Định. Bà cứ nghĩ ông ta yêu Dịch My nên đối với ong bướm vờn quanh sẽ không có cảm xúc. Ít nhất đối với Dịch My thì bà còn có cảm giác thành tựu khi giữ Từ Định bên mình. Mấy nữ nhân giẻ rách ngoài kia cũng xứng sao? Xứng sao? Bà đang cố gắng tự hào vì điều gì nữa chứ?

Từ phu nhân cười khổ, lời gì cũng không nói mà chạy ra khỏi buổi tiệc. Đám đông tự động nhường một đường lớn để bà ấy rời đi.

Từ Định bị người ta chỉ trỏ đến rát da mặt. Ông ta không ngờ chuyện của mình sẽ bị phơi bày trước hàng nghìn người, mà ai nấy đều mang chức cao và có ảnh hường đến kinh tế nước nhà. Từ Hiên và Dịch Giản lo lắmg mang Từ Định ra khỏi đây một cách nhanh chóng. Họ hàng nhà họ Từ đều ngây như phẫn.

Đây là thao tác gì? Ở trong mừng thọ của cựu thủ tướng lộ chuyện ngoại tình. Trong khi vị nọ chỉ có một phu nhân.

Đặc sắc hơn là trang chiếu lại thua đổi, nhiều tấm ảnh quan hệ cùng các người phụ nữ khác nhau của Việt Lâm Đông bị đưa lên. Đám người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Một vài chuyện dơ bẩn thì nhà hào môn nào mà không có. Chỉ là đối với người ngoài bọn họ sẽ đeo lớp mặt nạ chính trực lên. Bị người nhìn thấu thế này thật sự không dễ chịu. Bọn họ chột dạ nhưng vẫn cố gắng lên án hành vi của Từ Định và Việt Lâm Đông, hùa theo đám đông mà mắng chửi thậm tệ.

Việt Lâm Đông nhìn lại chiến tích của mình. Hắn nguy hiểm quan sát những người xung quanh. Hắn thật sự muốn tìm ra sơ hở của kẻ làm chuyện này. Không biết ai đã chụp đến tận giường của hắn. Góc quay này rõ ràng đến từ nhiều nơi khác nhau. Hắn sẽ không ngủ với nữ nhân ở cùng một chỗ.

Vị cựu thủ tướng kia tức không nói nên lời, để vệ sĩ của mình đuổi hết người nhà họ Từ và họ Việt. Ông còn cho người lên phòng điều khiển xem. Ngưbời điều khiển cũng không biết là có chuyện gì. Màn hình máy tính đột nhiên chuyển đen, trong thời gian đó người điều khiển không thể vào được. Đợi nó xuất hiện một lần nữa thì hắn đã bị cấp trên khiển trách.

Cựu thủ tướng bắt phải tra xem ai làm chuyện này. Trong buổi tiệc của ông mà dám làm điều xằng bậy. Tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi này được.

Mọi người nhờ sự việc này mà có thêm một chuyện để bàn tán với nhau. Xấu mặt cũng chỉ có nhà họ Từ và nhà họ Việt. Tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hạnh Phúc của Việt Lâm Đông đều ăn khổ.

Còn người làm ra chuyện này lại đang phè phỡn ngắt hai má phúng phính của đứa trẻ. Nó chu mỏ kháng nghị hành động vô nhân tính này của cô:

“Chủ nhân, mặt của ta càng ngày càng to là do ngài, do ngài!”

Bộ Khuyên liên tục lắc đầu; “Do ngươi ăn nhiều thì có, đừng có đổ thừa.” Cô càng véo mạnh hơn làm má đứa bé đỏ hây.

Đứa trẻ thở phì phò, gập lại máy tính rồi vứt vào không gian. Hôm trước thì bắt nó nấu ăn, hôm nay thì bắt nó hack máy tính của người ta rồi chiếu ba cái văn hóa phẩm đồi trụy.

Chủ nhân thật là kì cục. Cô nỡ lòng nào đầu độc đứa trẻ có tâm hồn trong sáng như nó đây.

“Ngươi mà trong sáng? Cướp mất bao nhiêu bảo vật của người ta rồi nhét vào không gian của ngươi mà còn dám nói mình trong sáng. Không biết xấu hổ!” Bộ Khuyên đột nhiên nói làm Ảnh Thứ giật mình.

“Ngài đọc tâm của ta. Chủ nhân...ngài...ngài...” Ảnh Thứ không thốt nên lời, chỉ có thể trừng to đôi mắt đáng yêu.

“Ngươi đừng dùng hình dáng đứa trẻ mà dụ người. Ngươi đi cùng ta bao nhiêu lâu, ngươi bao nhiêu tuổi? Lúc nào cũng nghĩ mình là đứa trẻ. Nói ra không biết ngượng. Ảnh Thứ mặt dày!”

“Chủ nhân ngày ngày nói mình thiện lành đó, ngài cũng mặt dày.” Dày còn hơn lớp vỏ của Trái Đất nữa. Dày đến mức không thể đo đạc. Còn dám nói nó, nói nó đấy!

Bộ Khuyên cười híp mắt ra vẻ đương nhiên: “Ta là chủ nhân, ta nói gì cũng đúng. Không phải lúc đòi ta thu nhận, là chính ngươi nói lời này sao?”

Ảnh Thứ thật sự có nói, nhưng mà đó là trước khi cô chưa bày ra cái dáng vẻ điên điên khùng khùng. Nó sai lầm rồi a! Ảnh Thứ bị Bộ Khuyên làm cho tức giận trở về không gian.

Không thèm gặp chủ nhân nữa. Chủ nhân đáng ghét!

Tâm trạng Bộ Khuyên vô cùng tốt. Và nó sẽ vẫn như vậy đến sáng mai nếu Diệm Bân không mò sang phòng cô với cái thân thể lạnh băng. Linh hồn của hắn càng ngày càng yếu. Bộ Khuyên cũng không có cách nào nhắc nhở khi mà hắn mất trí được.

♛♛♛♛♛

Sau buổi tiệc thì tin tức của Từ Định và Việt Lâm Đông có mặt trên khắp các trang báo. Cư dân mạng được một phen chỉ trích mỏi tay, mỏi miệng. Việc Từ Định có con riêng cũng lòi ra. Từ Hiên bỏ cô dâu lại mà chạy theo người con gái khác cũng bị làm rầm rộ.

Điều bị cư dân mạng ghét nhất chính là ngoại tình, một lần cặp ba bốn cô. Tra nam, tiện nữ thời nào cũng không chứa. Được dịp thì chỉ có xúm vào chửi mới xôm.

Mỗi ngày Việt Lâm Đông đều bị vây bởi các phóng viên và phải nghe đủ thứ câu hỏi. Vệ sĩ cũng không thể ngăn bọn họ ở ngoài. Cả công ty loạn thành một đoàn.

Lên đến phòng làm việc thì liên tiếp nhận các cuộc gọi hủy hợp đồng. Hàng thì bị trả về do sai sót, người dân thì tẩy chay nhãn hàng.

Mới qua hơn nửa tháng mà hắn đã trở nên hốc hác thiếu sức sống. Còn đâu vẻ quyến rũ người gặp người mê đây.

Từ Định cũng không khá gì hơn, tập đoàn Từ thị cũng rơi vào khủng hoảng. Các vụ làm ăn phần lớn đều có liên quan đến tập đoàn Hạnh Phúc của nhà họ Việt. Hai bên cứ thế thua lỗ hơn chục triệu nhân dân tệ. Nhân viên cũng bắt đầu hoang mang về vấn đề tài chính.

Dòng họ nhà họ Từ yêu cầu Từ Định giao ra chức chủ tịch. Bảo ông phải có biện pháp xử lí ổn thỏa để cứu vớt thanh danh của Từ thị.

Từ phu nhân và Từ tổng suốt ngày cãi vã. Bà ấy muốn ông giao ra con tiểu tiện nhân đã quyến rũ chồng bà. Từ Định có khổ không nói hết.

Sau khi tiệc tan thì ông đã lái xe về trang viên, đáng tiếc đã không còn thấy Cát Mẫn Y đâu nữa, em trai của cô ta cũng không đi học ở trường cũ. Giống như hai người đã bốc hơi vậy, có điều tra thì cũng không tìm ra được.

Từ Định liền biết mình bị người ta bẫy. Cái bẫy này cũng quá cao siêu rồi. Có thể hiểu rõ ông mà cài cô gái kia vào thì người đứng sau không phải người xa lạ. Chắc chắn người đó biết ông và quá khứ của ông. Nhưng mà Từ Định nghĩ bao nhiêu đi nữa thì cũng không biết là ai.

Trong mấy ngày qua Từ Hiên sống với những lời ác ý của rất nhiều người cũng dần thấy mệt mỏi. Nhờ sự kiện Từ Định mà việc hắn bỏ cô dâu theo Lý Tuyết Tuyết bị đào lại.

Từ Hiên ngồi phì phèo điếu thuốc, tâm trạng vô cùng nặng nề. Lý Tuyết Tuyết ngồi bên cạnh chỉ có thể khóc thút thít đáng thương. Nếu là bình thường thì Từ Hiên sẽ dỗ dành cô ta nhưng hôm nay thì khác. Hắn cảm thấy cô khóc như vậy rất phiền chán.

Ai đời mình đang mệt mà nghe tiếng la khóc sẽ vui? Lý Tuyết Tuyết lựa chọn thời điểm không đúng chút nào. Cô ta chỉ có một chút thông minh trong suy nghĩ suông. Cách làm thì quá ngu dốt.

“Em đừng khóc nữa được không? Anh mệt lắm rồi!” Từ Hiên mất kiên nhẫn gằn giọng. Hắn vuốt khuôn mặt mệt mỏi một cách khó nhằn.

Lý Tuyết Tuyết khó tin nhìn Từ Hiên, bình thường hắn chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu đó. Lý Tuyết Tuyết không những không ngừng khóc mà còn nháo lên: “Anh...anh...anh thế nhưng lại hét lên với em?”

Hắn hết thương cô rồi sao? Sao lại có thể nói chuyện với cô bằng giọng điệu chán ghét được chứ?

Từ Hiên bực bội, đón ý hùa theo: “Đúng rồi, hiện tại tôi rất chán ghét em, chán ghét mọi thứ. Em có thể để cho tôi yên tĩnh được không?”

“Được! Vậy em đi cho anh vừa lòng.” Cô ta khóc sướt mướt rồi xách túi chạy khỏi phòng.

Từ Hiên tức giận cầm gạt tàn quăng vào cái gương, từng mảnh gương vỡ vụn văng tứ tung. Cô không an ủi mình còn liên tiếp náo loạn.

Nữ nhân lúc nào cũng phiền phức như vậy cả!

Trong đầu Từ Hiên xẹt qua một bóng hình. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp trong veo, tạo cho người ta cảm giác muốn che chở. Cô nắm lấy tay hắn lay lay, cười giòn tan nói:

“Hiên ca ca, đến khi kết hôn chúng ta đi nước ngoài du lịch nha! Em sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ đôi cho em và anh, mặc dù không thấy nhưng mà em có thể bảo dì Kha.”

Từ Hiên vuốt mi tâm của mình, ngăn cho bản thân nhớ lại những khoảnh khắc của hắn và Nguyên Vân Hinh.

Nếu lúc trước hắn cưới cô thì giờ đây hai nhà sẽ như keo sơn quấn chặt lấy nhau. Lúc hắn bị nạn cô vẫn sẽ ở bên động viên và Nguyên thị sẽ giúp đỡ Từ thị.

Mạch suy nghĩ loạn của Từ Hiên bị đánh gãy bởi Dịch Giản.

“Anh trai xem ra rất tức giận!” Dịch Giản đi từ ngoài vào phòng, hắn cười nhẹ nhàng khiến người sinh ra ảo giác.

Từ Hiên tức giận hét lên: “Mày vào đây làm gì? Mày thấy nhà này chưa đủ loạn sao? Chưa cút ra khỏi nhà?”

“Em không có làm gì, anh đừng có giận cá chém thớt nha!”

“Mày im miệng. Tồn tại của mày đã là một loại xui xẻo rồi. Mày nên chết cùng với mẹ của mày.” Từ Hiên buông lời ác độc mất kiểm soát.

Dịch Giản bị chạm tới chỗ đau, hắn tới gần Từ Hiên rồi cúi thấp xuống. Mũi hai người như sắp chạm vào nhau:

“Anh trai biết gì không? Việc ba có tình nhân em biết đấy, mà em giữ bí mật rất kĩ, nào ngờ ai lại đưa mấy hình ảnh đó ra. Em cũng là vô phương.”

Hắn dừng lại xem vẻ mặt ngạc nhiên của anh trai mình rồi tiếp tục: “Nhưng mà Từ thị không phải có ba thì em mới có thể ngồi lên chức tổng giám đốc được. Chú Năm... Anh biết chú Năm không? Chú ấy sẽ hỗ trợ em ngồi lên vị trí giám đốc đó, anh thấy sao?”

Từ Hiên giơ tay lên nhằm phần mặt của Dịch Giản ra cú đấm. Dịch Giản nhanh chóng lùi lại, cười rất thiếu thiện ý. Vốn dĩ Từ Hiên không phải cao thủ gì, Dịch Giản lại học võ, người thua thiệt là ai cũng biết rồi.

“Anh trai yếu như vậy mà cũng muốn đánh nhau. Thật là... Mà anh trai biết không? Vụ việc anh trai chạy theo người phụ nữ khác rồi bỏ lại cô dâu là em khơi ra đấy. Em cho tiền nhà báo viết bài lâm li bi đát để hạ bệ anh. Rất vui!”

Từ Hiên không ngờ tới Dịch Giản luôn im hơi lặng tiếng lại có thể bày trò sau lưng hãm hại hắn. Từ trước đến nay hắn giả vờ im lặng hiểu chuyện quá giỏi.

Dịch Giản cười vui vẻ bỏ lại Từ Hiên một mình trong phòng. Thật ra trong lòng của Dịch Giản cũng hoảng, bao nhiêu kế hoạch mà hắn làm đều bị đổ sông đổ bể. Giờ hắn phải bỏ nhiều thứ hơn rồi vạch ra một kế hoạch khác để có được Từ thị nhanh nhất.

Mà người làm những chuyện này hắn cũng không biết là ai, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của Nguyên Vân Hinh. Hắn cho rằng chuyện này có liên quan đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.