Hãy Ở Bên Anh

Chương 18




1o năm về trước,vào một buổi chiều tại cô nhi viện,một đứa bé theo mẹ vào trong,mẹ nó vẫn thường hay lui đến đây để làm từ thiện,nó đang giúp mẹ đơm từng chén cơm để bên ngoài cho nhưng đứa trẻ khác,cô bé đang làm việc rất say sưa,khi mọi đứa trẻ khác đều có phần ăn của riêng mình, thì vẫn còn một thằng nhóc chừng hơn nó vài tuổi đang mải mê cầm tập vẽ vẽ,thằng bé đó nhìn rất khôi ngô tuấn tú,ánh mắt như làn sương mỏng,cô bé chăm chú nhìn, cứ thế ngây người một lúc rồi quay sang hỏi mẹ

- mẹ!! Thằng nhóc đó chẳng chịu lấy phần cơm của mình,- bà mẹ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé cầm lấy phần cơm đặt vào tay

- con hãy mang phần cơm ra cho bạn ấy được không?

- nhưng....mẹ!

- thôi nào!! Ngoan nào,giúp mẹ nhé- đứa bé gái nũng nịu mãi mới chịu mang ra,thằng bé đó ngày nào đến giờ ăn cũng chẳng chịu ra ăn cùng mọi người,lúc nào cũng ngồi một mình,từ hôm cùng mẹ đến nó đã không thích thằng nhóc đó,các cô trong cô nhi viện bảo hắn rất thông minh,học rất giỏi,nghe nói hắn đc đưa về đây từ khi còn nhỏ,thoạt đầu nhìn thấy hắn, cô bé đã có ngay cái cảm giác khó gần.Dưới cây hoa anh đào đang nở rực,đứa con gái thấy thằng bé đó thật đẹp, một vẻ đẹp ma quái, nhưng nó vẫn giữ bình tĩnh bước đến gần lạnh lùng nói

- Nè!phần ăn của anh nè! - cô bé đặt xuống đang định quay đi thì tiếng rơi bịch một cái khiến cô bé giật mình quay lại,phần cơm vừa nãy đã nằm yên vị trên nền đất,vưỡng vãi,nó nhìn xuống rồi nhìn thằng nhóc đó,ko hẳn chỉ ngạc nhiên mà là cái cảm giác khó hiểu.Thằng nhóc đó cầm lấy tập vẽ đứng dậy quay bước đi một cách lạnh lùng,cô bé thực sự rất bực bội

- Này anh đứng lại- nó chạy lên kéo lấy tay thằng nhóc

- sao anh lại đổ thức ăn đi!?

- ko muốn ăn,tránh ra! -thằng nhóc vừa nói vừa đẩy cô bé đó ngã xuống đất,rồi bước đi,cô bé ngã nhoài xuống,khuỷu tay chống mạnh xuống nền đá đến nỗi chảy máu,nhưng nó ko khóc,nó nhìn theo thằng bé hậm hực rồi cố gắng gượng dậy.Chiều hôm đó,cô bé ko nói với mẹ là mình bị ngã mà lặng lẽ ra sau khu vườn lấy nước rửa tay,vết xước ko lớn lắm

- Dán cái này đi!! - thằng bé chẳng biết đến từ lúc nào đứng sừng sững ngay bên cạnh,nó vẫn còn giận thằng nhóc đó lên chẳng thèm quay sang. Thằng nhóc cũng chẳng vừa nói xong nó đặt miếng băng dán cá nhân xuống rồi bước đi. Giờ nó mới nhìn xuống cầm lên nhìn rồi chẳng nghĩ gì dán vào tay. Thực ra bọn trẻ con lúc nào cũng vậy,thật đơn giản và dễ dàng tha thứ mọi chuyện... Những ngày sau đó,cô bé vẫn thường hay đến cùng mẹ vào những ngày cuối tuần,ngày nào cũng vậy nó kiên nhẫn mang phần cơm đến cho thằng nhóc ấy, dù có ăn hay ko nó vẫn mang đến,lâu dần cũng thành quen

- Em tên là Thiên Hy! Từ nay chúng mình làm bạn nhé!! - Cô bé ngây thơ,nói rồi nở nụ cười tít mắt. Thằng bé lần này giơ tập vẽ của mình lên,bức tranh vẽ một cô bé nhìn rất giống nó

- Sau này anh sẽ lấy em...!!! - Thằng bé nói một cách ngây ngô,vừa nói vừa đưa tập vẽ ra cho nó rồi cầm lấy phần cơm lên ăn,cô nhóc có vẻ rất thích thú,thực ra với những đứa trẻ này chuyện đó giống những câu chuyện cười bố mẹ thường hay kể và chẳng hiểu lấy được ý nghĩa thực sự của câu nói đó cho đến tận sau này... Với thằng nhóc đó,có lẽ chỉ vì cô bé đã quá tốt với nó nên nó chỉ nghĩ như thế là sẽ được ở bên cô bé... Từ lúc đó cả hai có vẻ thân với nhau hơn,thực ra thằng nhóc vẫn rất kiệm lời nhưng cô bé vẫn đối xử rất tốt,cho đến một ngày...

- Mẹ!!! Anh ấy đi đâu roii?!! - Cô nhóc mếu máo,hôm nay vẫn như mọi ngày nó mang đồ ăn đến rồi chơi vs thằng nhóc nhưng tìm mãi tìm mãi chẳng thấy thằng nhóc đâu,thế là nó chạy đến tìm mẹ,giờ thì cô bé đã khóc thực sự

- huhu...!!! Mẹ!!! -Cô bé víu vào tay áo rồi khóc nức nở khi nghe mẹ nói thằng nhóc đó đã được một gia đình giàu có nhận về nuôi

- Thằng bé ấy chuyển đi roii!!! Thôi nào,đừng khóc nữa... Con gái của mẹ ngoan mà phải không? -mẹ nó xoa đầu an ủi cô bé nghe mẹ nói xong càng khóc to hơn,chẳng lấy một lời từ biệt,nó thực sự chăng hiểu chuyện gì,nó chỉ biết nó không còn gặp thằng bé đó nữa,từ giờ trở đi... Cũng có thể mãi mãi đến sau này.... Để rồi cho đến một ngày... Định mệnh ấy đã đưa hai người đến gặp nhau,một lần nữa nhưng lại trong một hoàn cảnh khác,đưa họ vào vòng xoáy cuộc đời đầy thử thách...

"Lời hứa đó anh vẫn nhớ,người đó nếu không là em tuyệt nhiên sẽ không là ai khác"

- --------

Tại phòng Nhược Y,cô nàng vừa biết tin nó đã ở phòng cậu chủ suốt đêm qua,cô ta tức giận chuốc hết lên đống đồ đạc trong phòng

- "Thiên Hy,đáng lẽ mày nên chết đi thì hơn,chỉ cần đến tối mai mày sẽ chẳng còn là mối bận tâm của tao nữa..." -

Sáng hôm sau,ông bà Quách vừa về đến nhà đã nghe tin về cậu chủ để một đứa người hầu ngủ trong phòng,bà cho gọi Chấn Nam,bà rất ít khi tức giận,nhưng lần này cậu con trai quý hoá ấy đã làm bà phật ý,hôn ước này là những gì bà có thể làm cho người bạn tri kỉ ấy. Vậy mà cậu con trai bà dám làm như thế,Nhược Y nãy giờ ngồi bên cạnh bà,tay bám víu,mắt ướt sụt sịt khóc lóc càng khiến bà giận hơn

- ta sẽ phân trần cho con...

Chấn Nam bước vào,gương mặt anh vẫn lạnh lùng,anh biết chuyện gì và chẳng thèm để ý Nhược Y lấy một giây

- mẹ gọi con có chuyện gì?

- Còn chuyện gì sao? Một đứa người hầu lại ở phòng con suốt đêm,con ko biết phép tắc gì phải ko? -Bà Quách đập tay xuống bàn,tức giận nhìn cậu con trai

- chuyện này là chuyện riêng của con,mẹ không cần bận tâm...

- Con nói sao?! Con muốn ta tức chết phải ko?

.... -anh ko nói gì đứng dậy sỏai bước đi

- được,nếu con ko nghe lời ta,thì con nhỏ đấy ra sao,con đừng hối hận... -Lần này anh nghe rõ từng câu,anh giật mình,lạnh sống lưng chậm chậm xoay người lại,chẳng kịp suy nghĩ Chấn Nam vội vàng trả lời

- đừng làm hại cô ấy!! Con sẽ làm theo ý mẹ! -Nói rồi anh bước tiếp,vài suy nghĩ rối bời trong đầu,anh giờ chỉ muốn găp nó,mẹ không phải người nhan hiểm nhưng những gì bà nói nhất định sẽ thực hiện,và làm gì anh đều khó mà có thể biết được,điều này anh không thể nào làm trái được.Sau đó anh làm theo ý mẹ đưa Nhược Y đi chọn đồ cho buổi tiệc tối hôm nay,Nhược Y giờ mới thấy hả hê trong lòng,khoắc tay Chấn Nam ra đến tận bên ngoài,vừa bước ra đến hành lang,Chấn Nam liền phủi tay Nhược Y

- "Cô đừng tưởng làm như thế,tôi sẽ chấp thuận,cô sẽ không bao giờ có được vị trí gì trong trái tim tôi..."

- anh chỉ đang đóng kịch trước mặt mẹ anh??! -Nhược Y sợ hãi trước thái độ của Chấn Nam

- đúng và vở kịch này là do cô lựa chọn" -Nghe xong Nhược Y rất ấm ức,đúng hơn là không còn biết nói gì,anh lạnh lùng bước đi,Nhược Y đứng chôn chân lòng đầy căm phẫn "anh cứ đợi đấy,anh và cả cái gia tài này sẽ là của tôi.."

Còn Thiên Hy sáng hôm sau,sau khi tỉnh dậy đã không thấy Chấn Nam đâu,nó tìm quanh phòng nhưng không thấy đâu,có lẽ anh đã ra ngoài,nó biết là nó đâu có thể mãi ở đây. Có một số chuyện nó cần phải giải quyết,trong chốc lát vài suy nghĩ trước kia trở về,cũng gần như là mọi chuyện "phải nó còn chưa đọc bức thư cha để lại,và mọi chuyện sau đó là bây giờ" nó cần biết tại sao Nhược Y lại ở trong ngôi nhà này và sắp lấy tên thiếu gia kia?!" -Nói rồi Thiên Hy trở về khu bếp,bình thường sẽ thấy kẻ ra kẻ vào làm việc nhưng hôm nay chỉ thấy vài người dọn dẹp lau chùi,nó hỏi thì được biết,"thì ra hôm nay nhà họ Quách tổ chức tiệc,cả đám người hầu đã tập trung chuẩn bị trước sảnh... Kim Liên đã thấy nó đứng lẫn thẫn không biết làm gì,bà ta liền quát lớn

- Này con kia,còn không làm việc đi!-giọng điệu có vẻ tử tế hơn chút,nhưng đó không phải vấn đề,vấn đề là hnay đã có tiệc gì... Sau đó nó bắt đầu làm việc...

Tối hôm đó,nhà họ Quách được biết đến việc rất ít khi để lộ danh tính gia đình,đặc biệt việc tổ chức một bữa tiệc ở ngay trong biệt thự thay vì tới khách sạn 5sao,khách mời đến đều là những người có tiếng trong xã hội,toàn những tầng lớp thượng lưu,và có tầm ảnh hưởng,dù sao đây cũng là một sự kiện trọng đại,sân trước khu biệt thự được trang hoàng tráng lệ,những chiếc xe sang trọng đỗ dài ngoài biệt thự,cũng vì thế mà đội bảo vệ càng cẩn trọng hơn,dù có địa vị trong thế giới ngầm nhưng cũng ko tránh khỏi việc có người ám hại. Những vị khách ăn mặc sang trọng đã đều đến hết,trên bục là vài vũ nữ được mời đến để biểu diễn,người ra người vào bàn tán to nhỏ,cuối cùng ông Quách cùng bà Quách cũng lên tiếng,sau đó là Nhược Y cô mặc bộ váy hồng lộng lẫy khoắc tay Chấn Nam bước ra ngoài,mọi ánh mắt đều đổ dồn đến đứa con gái bên cạnh thiếu gia nhà họ Quách,điều ngạc nhiên là nhan sắc cô ta khá bình thường,ông Quách bắt đầu lên tiếng

- Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc hôm nay!! Hôm nay gia đình chúng tôi có một chuyện vô cùng quan trọng... Đó là hôn ước của con trai tôi.. Vị hôn thê là con gái người bạn thân của vợ tôi -Ông Quách vừa dứt lời,mọi người ở dưới bắt đầu bàn tán,họ khá lạ là sau khi công ty nhà họ Đường lâm vào cảnh khốn khó gần như phá sản,sau đó mọi thông tin dường như không được đề cập đến,và giờ là việc hôn ước với nhà họ Quách.

Âu Thần cùng Tử Di hôm nay cũng đến,Âu Phong đứng nâng ly rượu uống mắt đưa về phía anh hai mình dò hỏi

- Anh hai,việc cha giao cho anh,thế nào rồi!? -Âu Phong dò hỏi

Âu Thần vẫn lạnh lùng,anh rất kiệm lời,nếu không phải cha bảo đến chắc anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở chỗ đông người thế này,Tử Di đứng bên cạnh lấy làm lạ,tò mò hỏi

- Việc cha giao là chuyện gì hả anh?!

...- để sau đi...! -Âu Thần ồn tồn nói với Âu Phong rồi bước về phía vài người phía trước

- Này,con người hầu kia,hết rượu rồi!! -Tử Di chỉ tay lại đứa con gái đang mặc bộ đồ người hầu,trên tay cầm khay rượu đang đứng rót vào ly,Thiên Hy quay lại,từ từ bưng khay đồ uống đến

- Vâng,thưa tiểu thư!! -Thiên Hy đưa bình rượu từ rót xuống,nhìn qua là đủ biết đây toàn là các vị công tử,tiểu thư nhà giàu,những thân phận như nó nếu làm phật ý chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì,nó đang rót đầy ly rượu, thì cái huých tay nhẹ của vài đứa người hầu đang bưng đồ ăn đi ngang qua,nó còn chưa biết chuyện gì thì chai rượu trên tay đã đổ nhào về phía trước,chiếc váy trắng đính đá lỗng lẫy bắt đầu chuyển sang màu đỏ mùi rượu vang nồng nặc,tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ toang

- ...yaaa! Ngươi làm cái gì vậy hả!!!

- ....xin lỗi tiểu thư...thành thật xin lỗi... Tôi không cố ý...!!!- Thiên Hy cuống cuồng đặt khay đồ uống xuống,nó lấy chiếc khăn bên cạnh vội vàng lau,vị tiểu thư không ai khác chính là Tử Di nhà họ Âu,đám đông bắt đầu để ý,"con nhỏ kia chết chắc rồi"!!

- Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của ngươi ra,có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không? Làm cả đời người cũng chưa chắc đã trả đủ đâu... -Tử Di hất tay nó ra,còn nó thì chỉ biết xin lỗi rối rít,càng lúc càng nhiều người chú ý,Âu Phong đang đứng gần đó cũng phải quay lại vì tiếng Tử Di quá lớn tiếng và anh thì ko thích ồn ào,anh đến gần hơn

- Tử Di có chuyện gì thế?! -Âu Phong nhìn bộ đồ ướp nhẹp của Tử Di,vẫn là anh con người tử tế và tâm lý,anh cởi chiếc áo khoắc của mình khoắc lên vai Tử Di,chưa cần biết có chuyện gì

- Âu Phong,con nhỏ kia đổ rượu lên người em,!! - Thiên Hy nãy giờ cúi mặt xuống,mặt lấm tầm mồ hôi,mái tóc rủ xuống

- Lần sau ngươi hãy chú ý hơn nhé! Lần này ta sẽ tha cho người!

- Vâng,cảm ơn thiếu gia!! Cảm ơn thiếu gia, -nó nói rối rít rồi cúi xuống vội vàng đi,Âu Phong thấy có gì đó lạ lạ,đứa con gái đó có nét gì đó rất giống một người,chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu,Âu Phong định nói gì thì quay lại đã chẳng thấy đâu.Còn nó,Thiên Hy còn chẳng dám ngẩng lên nhìn đám người trước mặt,đầu nó vẫn còn hơi đau.Âu Thần đang đứng đằng xa thấy ồn ào liền đi về phía Tử Di, cũng lúc đó Thiên Hy vội vàng đi lại,trong đám đông ấy,nó đã va phải một người

- xin lỗi thiếu gia!-nó có nhìn tên thiếu gia đó,nhưng chỉ là cái nhìn chớp nhoáng trong một khoảnh khắc,nó thấy quen quen,nó nhớ đã gặp ở đâu đó nhưng vì không muốn vướng phải rắc rối nào nữa nó chẳng thèm ngoái lại lẻn vào đám đông,vài giây ngắn ngủi ánh mắt hai người chạm nhau,Âu Thần quay lại nhìn theo,ánh mắt lướt qua nhưng lại khiến anh sững người lại nhìn theo bóng dáng đứa con gái đến thẫn thờ,đó không phải lần đầu tiên anh có cảm giác đó,mắt anh lặng trĩu xuống,cảm giác thật mông lung,cô gái đó nhìn rất quen,không nhầm được,Âu Thần không dời mắt cho đến khi Tử Di đi lại gần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.