Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 84: Vậy mình ghen tị chẳng phải là vô ích sao!




Những lời này Thẩm Nịnh Nhược chưa từng nghe qua, kể cả câu cô vô ý nói với Khâu Dạng, mới lặng lẽ nhớ lại, chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp để nói.

Hiện tại là cơ hội thích hợp, cô nói ra nhưng bị Khâu Dạng phủ đầu, đây là điều cô không nghĩ tới.

Thẩm Nịnh Nhược chớp chớp mắt, liếm hạ môi mình, nở một nụ cười tươi: "Chẳng lẽ chị không kêu sao?"

Khâu Dạng: "...... Kêu."

Khâu Dạng bị dáng vẻ này làm cho tức cười, tâm tình cũng tốt hơn một chút: "Kêu đến rất dễ nghe."

"Cảm ơn đã khích lệ."

"Em cũng không kém."

Khâu Dạng vành tai lặng lẽ đỏ, nàng nhìn ngoài cửa sổ, rồi sau đó thu hồi ánh mắt bắt đầu bóc di động mới Thẩm Nịnh Nhược mua cho nàng, đây là hãng di động nàng vẫn luôn dùng, chỉ là nàng không đổi di động thường xuyên như vậy, cái bị trộm kia là nàng đã mua hai năm trước, chỉ cần còn có thể dùng nàng sẽ tiếp tục dùng.

1

Trước đây nàng đã từng thấy mẫu mới nhất được tung ra trên mạng nhưng giá tương đối đắt, Khâu Dạng tạm thời cũng không có ý tưởng gì, nàng yêu thích nhất chính là tiết kiệm tiền, chỉ có tiền ở trong tài khoản mình, nàng mới có cảm giác an toàn.

Phòng kinh doanh lớn mới có thể thay đổi sim, cũng may cách cũng không xa lắm, không đến một lúc liền xuống xe, chỉ là quá trình đổi sim có yêu cầu cung cấp số điện thoại mình thường liên lạc, ngoại trừ số của Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng không nhớ của ai khác.

Thẩm Nịnh Nhược ở một bên tìm ra số của Cù Ngôn và số của Kha Diệp Tử: "Hai người này có liên lạc qua chưa?"

"Có liên lạc qua." Khâu Dạng lập tức liền bổ sung thêm, may mắn chính là chỉ cần điền ba số thôi.

May mắn có Thẩm Nịnh Nhược ở bên cạnh, nếu không Khâu Dạng hoàn toàn không có khả năng thuận lợi mà thành công.

Lúc ở trên đường Thẩm Nịnh Nhược đã gọi qua số điện thoại của nàng, tên ăn trộm đã tắt máy điện thoại, lúc này đã làm lại sim, Khâu Dạng liền cắm sim vào khe sim.

Chỉ có Việt Sở gửi tin nhắn tới nói cho nàng cô ấy sắp đến cửa, mặt khác hết thảy bình tĩnh.

Khâu Dạng thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ chính mình bỏ lỡ chuyện gì, nhưng cuộc sống nàng hiện tại chính là như vậy, sẽ không có cuộn sóng nào.

Nàng đã thoát khỏi quá khứ, không phải sao?

Nàng mới vừa trả lời Việt Sở, nói chuyện chính mình bị trộm di động, liền nhận được một tin nhắn mới. 

Là từ Thẩm Nịnh Nhược người đang ở cạnh nàng: 【 Em thật sự đã nhớ số điện thoại của chị sao? 】

Thẩm Nịnh Nhược cũng là hậu tri hậu giác, thế nhưng Khâu Dạng có thể ở tình huống bị mất di động mà gọi điện thoại tới cho cô, cái điều nho nhỏ này được phóng đại ở trong lòng Thẩm Nịnh Nhược, không thể nói rốt cuộc đây là tư vị gì.

Đặc biệt là so sánh với bản thân, cô chỉ mới thừa dịp lúc Khâu Dạng làm sim, mới ghi nhớ số điện thoại của Khâu Dạng.

Như vậy có vẻ công bằng.

Khâu Dạng nhận được tin này quay đầu qua nhìn về phía cô, giơ lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đây không phải là điều cơ bản nhất sao?"

Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, hai tay ôm lấy mặt Khâu Dạng, cầm lòng không được mà cảm khái một câu: "Đáng yêu."

Được Khâu Dạng thích là một điều cực kỳ may mắn, điều này lại lần nữa bị xác minh.

Bởi vì Khâu Dạng sẽ đem cô đặt ở đầu trái tim.

Khâu Dạng nhận lấy lời ca ngợi của Thẩm Nịnh Nhược, bên môi má lúm đồng tiền sâu sâu, chờ Thẩm Nịnh Nhược thu tay lại, nàng mới đứng lên: "Được rồi, bây giờ thì đi thôi."

"Được."

Chờ ra cơ sở kinh doanh, Khâu Dạng liền ý thức được một chuyện: "Cái đó......"

"Thẩm tổng giám, hiện tại còn chưa đến thời gian tan tầm của chị."

Thẩm Nịnh Nhược biết nàng muốn nói gì: "Em quan trọng nhất, về sớm một tiếng cũng không sao cả."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng, nở nụ cười: "Huống chi dưới tình huống như thế em liền gọi cho chị đầu tiên, nếu không có chuyện này, chị cũng không biết hóa ra em nhớ kỹ số chị như vậy, Tiểu Dương, em lại cho chị biết, hóa ra được để trong lòng là loại tư vị này a."

"Chị thích lắm, cảm ơn."

Thẩm Nịnh Nhược nói rất nghiêm túc cũng rất thâm tình, Khâu Dạng nhớ lại lúc trước Thẩm Nịnh Nhược có kể với nàng về chuyện của mẹ cô, còn có lão Vu cũng kể với nàng những cái đó, Khâu Dạng cảm thấy bản thân như thể bị ai đó bịt miệng và mũi, không thể thở được.

"Đừng khách sáo."

Còn có bữa tối, chỉ là bởi vì chuyện mất điện thoại này, Khâu Dạng đều không thể đi về cho mèo ăn trước, nếu không sẽ đến trễ.

Nàng không muốn đến trễ, bởi vậy liền dứt khoát đi cùng Thẩm Nịnh Nhược, nhưng Diêu Dao còn có lát nữa mới có thể đến, Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ kĩ càng vẫn là chính mình ngồi một bàn trước, lẳng lặng chờ Diêu Dao tới.

Mà Khâu Dạng cùng Việt Sở đã mặt đối mặt, hai người còn gọi đồ ăn.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở vị trí sau Việt Sở hai cái bàn, cô có thể thấy Khâu Dạng, và khóe miệng cô thỉnh thoảng sẽ giương lên khi bắt gặp ánh mắt của nàng.

Cảnh tượng như vậy như là......

Như là về tới lúc người của hai công ty Kỳ Diệu và Vạn Danh cùng nhau ăn cơm.

Khâu Dạng không có biểu hiện quá rõ ràng, nàng thu hồi tâm tư chính mình, chuyên tâm nói chuyện với Việt Sở.

Việt Sở đúng như Thẩm Nịnh Nhược nói, biết lời nói của Khâu Dạng đêm đó đều là bởi vì cảm xúc nhất thời, khống chế không được, bởi vậy cũng không để trong lòng: "Dạng Dạng, không sao đâu, chị biết em bởi vì có nỗi khổ mới như vậy, kỳ thật chị rất vui, lúc em có thể hẹn chị ra như vậy, đều nói hết thảy cho chị biết."

"Không sao cả, em không cần tự trách với áy náy, đều đã qua rồi." Lúc Việt Sở nói lời này biểu tình cùng thanh âm đều thực ôn nhu.

Khâu Dạng nghe được có chút hụt hẫng, nàng có thể lý giải và tiêu hóa Thẩm Nịnh Nhược và Việt Sở đã biểu đạt, nhưng nàng tự mình nghĩ lại, nếu như nghe thấy người nàng quan tâm nói như vậy, vậy cơ hồ là chuyện không có khả năng sẽ đau lòng và khổ sở.

Chỉ có thể nói nàng rất may mắn, Việt Sở thật sự suy nghĩ cho nàng, nếu không đổi thành người khác, nói không chừng cũng đã tức giận đến block nàng.

"Được." Khâu Dạng hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Lại có khách hàng vào nhà hàng Tân Hào, đại sảnh người ngồi xuống càng ngày càng nhiều, bốn phía cũng ầm ĩ một chút.

Việt Sở cầm đũa, gắp cho Khâu Dạng một miếng thịt bỏ vào trong chén, cô ấy có chút lo lắng mà thở dài: "Chị chỉ sợ em không có nghe lọt tai lời chị nói."

"Nói cái gì?"

"Em xứng đáng với mọi điều tốt hơn, Dạng Dạng."

Khâu Dạng sụt sịt cái mũi, Việt Sở đưa khăn giấy qua, dùng ngữ khí cường thế rất hiếm khi xuất hiện hỏi: "Nghe không có lọt vào?"

"Nghe lọt được." Khâu Dạng gật đầu trả lời.

Thẩm Nịnh Nhược không biết Khâu Dạng và Việt Sở nói cái gì, nhưng cô nhìn rõ ràng biểu cảm của Khâu Dạng, không khỏi có chút lo lắng, cô không muốn Khâu Dạng lộ ra bộ dạng này nhất.

Cô đang do dự có nên trực tiếp qua đó không, thì đúng lúc Diêu Dao tới, một hồi điện thoại gọi lại đây: "Alo? Bàn số mấy a, Nhược Nhược?"

"17." Thẩm Nịnh Nhược báo con số, giây tiếp theo, cô nhận được ánh mắt trấn an của Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược mím môi.

Lúc Diêu Dao được người phục vụ dẫn vào, Khâu Dạng vừa vặn cúi đầu ăn cơm, cô ấy cũng liền không nhìn thấy Khâu Dạng, và Việt Sở đang ngồi đối diện Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược đã gọi đồ ăn xong trước, cùng Diêu Dao quen biết nhiều năm như vậy, khẩu vị đối phương cô vẫn là có biết đến.

"Thẩm đại tổng giám hôm nay nhàn rỗi thế nào lại mời mình ăn cơm vậy." Diêu Dao liền bưng ly nước lên uống trước, rồi sau đó cười hì hì hỏi Thẩm Nịnh Nhược.

Thức ăn đã đem ra trên bàn, Thẩm Nịnh Nhược không gọi quá khoa trương, hai người cô liền gọi 3 món 1 canh.

"Bây giờ không sợ nước nữa sao?" Thẩm Nịnh Nhược giương mắt nhìn cô ấy, hỏi cũng rất trực tiếp.

Diêu Dao sửng sốt: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Lúc trước mình học bơi, bảo cậu cùng học, cậu nói cậu là con vịt ở gò đất." Thẩm Nịnh Nhược cho chính mình chén súp đầy, miệng lưỡi nhàn nhạt, "Hai ngày trước mình ở hồ bơi nhìn thấy cậu."

Sắc mặt Diêu Dao cương một chút, nghe Thẩm Nịnh Nhược nói xong mới thư khẩu khí, cô ấy liêu hạ đầu tóc chính mình, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Mình là vịt ở gò đất, nhưng bạn gái mình thì không phải, cô ấy nói cô ấy muốn đi bơi, mình đây không thể đuổi kịp sao?"

"Bạn gái?" Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt hư hư một chút.

Diêu Dao gật đầu, gắp một miếng ớt xanh: "Phải, đương nhiên là bạn gái a."

Cô ấy nhìn Thẩm Nịnh Nhược: "Rất kỳ quái sao?"

"Không kỳ quái, chúc mừng."

Thẩm Nịnh Nhược đương nhiên không cảm thấy kỳ quái, cô chỉ cảm thấy ngưỡng mộ, cô cùng Khâu Dạng hiện tại đã ở trạng thái đâm thủng cửa sổ giấy, chỉ là phải mở miệng như thế nào đây?

Cô ngoại trừ muốn nói chuyện tăng ca giả ra, còn muốn nói chính mình và Khâu Dạng gặp nhau không phải ngẫu nhiên, nếu không sau này Đào Tư Nhàn lại tới làm phá hư, Khâu Dạng nếu từ người khác mà biết được chân tướng, vậy......

Thẩm Nịnh Nhược nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Không đúng, Nhược Nhược, cậu có phải còn có chuyện gì muốn nói không?" Diêu Dao mày nhăn lại, "Mình luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, bữa cơm đêm nay vốn dĩ liền có chút không thể hiểu được, chúng ta ngày thường sẽ không như vậy."

Hai người đều tương đối bận, ngày thường cũng sẽ liên lạc, nhưng họ sẽ không gặp nhau trừ khi quá cần thiết, đặc biệt là hiện tại Thẩm Nịnh Nhược còn có Khâu Dạng, mà Diêu Dao chính mình còn có Việt Sở.

Thẩm Nịnh Nhược vẻ mặt bình tĩnh: "Đương nhiên là có."

Diêu Dao buông đũa, nghiêm túc: "Vậy mời nói."

"Cậu biết vị học muội của Việt Sở là ai không?"

"Vị học muội nào?"

"Vị học muội có mèo đó, chủ nhân của con mèo làm cậu khóc lóc nói cậu còn không quan trọng bằng một con mèo."

Diêu Dao lắc đầu: "Mình không biết a, mình làm sao biết được, mình cũng không có hỏi." Cô ấy nghe Thẩm Nịnh Nhược hỏi như vậy, tinh tế mà suy nghĩ một phen, "Đột nhiên cậu hỏi mình cái này có phải biết người này là ai không a?"

Thẩm Nịnh Nhược bật cười: "Cậu nói xem?"

Diêu Dao xem cô lộ ra vẻ mặt như vậy,  khoảnh khắc tiếp theo liền phản ứng lại, chợt mở to hai mắt nhìn: "Không phải chứ!"

"Sao có thể là Dạng Dạng a!"

"Vậy mình ghen tị chẳng phải là vô ích sao!"

"Còn bị mất một ngày!"

Thẩm Nịnh Nhược đỡ trán: "...... Vế sau cậu không cần nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.