Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 7




Phương Lê gọi điện thoại cho giám đốc Long du và biết được cậu đã được chọn làm người phát ngôn, còn khi nào có thời gian cậu cứ đến công ty để kí hợp đồng và bàn bạc về tiền hợp đồng.

Cúp điện thoại, Phương Lê vẫn có chút mơ màng dù biết kiếp trước cậu cũng nhận được hợp đồng phát ngôn, nhưng kiếp này đã khác, tuy trong lòng vẫn nghĩ đến một người, nhưng cậu lại không có can đảm để gọi cho người ta xác nhận.

“Phương Lê, nhanh lên lại đây!” Hứa Dương hưng phấn lớn tiếng kêu cậu

Phương Lê phục hồi tinh thần, buông di động nhanh bước ra bên ngoài sân.

“ thì ra đây là Thiên thượng viện! Thoải mái quá đê cứ như đang đứng trên mây á, cảnh sắc cũng đẹp nữa!"

" Không phải khi nãy đến đây mày còn khó chịu sao?"

" Tao chỉ khó chịu nếu đó là sự sắp xếp của Nhạc Văn Hi, còn của mày tao mừng còn không kịp."  Hứa Dương cười nói.

Phương Lê cũng bị sự hưng phấn của Hứa Dương lây nhiễm, bước đến ghế dựa ngồi xuống liền ngơ ngẩn nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Những sinh viên chia phòng xong nghỉ ngơi một chút liền được tập hợp ra phòng căn phòng lót thảm yoga, họ đến đây để học ngoại khoá đương nhiên sẽ có tiết học để hoàn thành chương trình.

Khi cả nhóm sinh viên đều ngay ngắn ngồi trên thảm yoga thì ba lão sư hướng dẫn cũng an toạ trước mặt họ.

Học ngoại khoá lần này, chủ yếu là để sinh viên có thể cảm thụ được hoàn cảnh thiên nhiên, thả lỏng tinh thần cùng thể xác, cho nên không có dạy vũ đạo mà dạy yoga để rèn luyện.

Các lão sư hướng dẫn vài động tác yoga từ cơ bản đến phức tạp, đa số sinh viên có mặt tại đây đều là học vũ đạo từ nhỏ, cơ thể đều dẻo dai linh hoạt, những động tác này đều dễ dàng hoàn thành.

Học xong tiết yoga, các lão sư lại đưa họ ra bên ngoài để tham quan những phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp để thả lỏng tinh thần, để sinh viên tự tìm nơi thích hợp mà tĩnh toạ, khoảng cách không cần quá xa, ngồi yên lặng mà cảm nhận về thiên nhiên.

Lão sư Ngô Đình tìm được vị trí Phương Lê  đang ngồi, liền nói: “Phương Lê,em qua bên này làm lại vài động tác yoga khi nãy vừa học đi.”

Mới vừa tìm được chỗ đẹp đẽ chưa kịp ngồi thì Phương Lê đã bị thầy giáo gọi.

Dương Tinh phía bên này nghe đột nhiên nói lớn.

“Lão sư lần này luyện tập hay để Văn Hi làm mẫu đi, nhờ cậu ta mà chúng ta cũng được đến chỗ này, xem như cảm tạ cậu ấy."

Trong quá trình học ngoại khoá đều phải ghi hình lại, để làm tư liệu dạy học cũng xem như là ưu đãi của ban chuyên, nếu video quay lại hình ảnh đẹp còn có thể trở thành clip ngắn tuyên truyền cho trường học, giống như đại học Thánh Lâm luôn dùng video để tuyên truyền cho trường, mà những sinh viên có mặt trong video như là một sự vinh dự.

Đối với chuyện này Ngô Đình không có quyền tự quyết, nàng nhìn qua hai vị lão sư đứng bên cạnh mà dùng ánh mắt để bàn bạc, sau đó lại nói

" Vậy cả hai em cùng nhau lên thực hiện đi, quay tốt còn đưa lên ban giám hiệu, Văn Hi em lên làm trước vậy xong rồi lại đến Phương Lê."

Nàng nói xong lại quay qua Phương Lê nhỏ giọng

" Vậy em ngồi nghỉ một lát, Văn Hi quay xong rồi tới em, được không?"

Phương Lê gật đầu, sau đó đi về lại chỗ khi nãy. Hứa Dương vì chuyện nãy giờ mà á khẩu trợn tròn mắt.

Các lão sư đều không muốn đắc tội sinh viên, nhất là Nhạc Văn Hi người có bối cảnh, tuy gia đình Phương Lê không có tiếng tăm nhưng cậu lớn lên lại xinh đẹp còn ưu tú, nói không chừng sau này gả cho một người giàu có, lúc đó họ có hội hận cũng không kịp.

Học hành xong mọi người tập hợp cùng nhau dùng bữa tối. Các lão sư đã lên menu dinh dưỡng  rồi chia đều ra cho mọi người. Một chiếc bàn dài mới người chia nhau mà ngồi qua hai bên.

Nếu nói ăn tối thì bây giờ còn rất sớm, chưa đến 4 giờ, thế nhưng vì ngành này cần giữ thể trọng đại đa số sinh viên đều ăn hai bữa một ngày, đó chính là bữa sáng cùng bữa tối. Sau bữa tối thì hoàn toàn không ăn gì nữa ngoại trừ uống nước.

Nhân viên bưng lên đồ ăn, Nhạc Văn Hi nhìn những món bày trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay như thế nào không có canh rồng bay?”

“Xin lỗi tứ thiếu, mùa này là mùa cao điểm khách cũng khá đông, nguyên liệu canh Rồng bay đều là những thứ quan trọng đã sử dụng hết."

" Thôi không sao." Nhạc Văn Hi nghe nhân viên giải thích cũng nhàn nhạt nói,bộ dạng như không quan trọng, thật ra trong lòng đã khá thất vọng.

Canh rồng bay nơi này là món chiêu bài, là món tổ truyền của đầu bếp nơi đây, hương vị vô cùng thơm ngon, cái tên nghe cũng bắt tai, rất nhiều đại gia đến đây mục đích cùng vì thử món canh đó. Nhạc Văn Hi kì thực rất thích món canh này, mỗi tháng y đều đến đây một lần đến uống canh, hôm nay trông ngóng lại không có, nói không thất vọng đều là giả.

Các món ăn cũng được nhân viên lục đục mang lên hết. Phương Lê nhận ra trước mặt cậu lại dư ra một cái nồi đất nhỏ, vừa mở nắp thì mùi hương lập tức lan toả khiến xung quanh đều xoay sang nhìn. Một cậu nhân viên đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Phương Lê liền nhanh chóng giải thích

" Tổng giám đốc có nói, đây là công ty Du Long đã đặt trước cho ngài."

Phương Lê sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

“Thơm quá à! Nhanh nếm thử ngon hay không?   ” Hứa Dương nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, sau đó thúc giục.

Phương Lê cầm lấy muỗng  sau đó múc thử mà nếm.

“ canh ngon không?” Hứa Dương tò mò hỏi.

“ canh ngon.” Phương Lê gật gật đầu, sau đó múc cho Hứa Dương nửa chén.

Hứa Dương gấp không chờ nổi bưng chén lên nếm một ngụm, sau đó hạnh phúc mà nói ngon.

Chính là mọi người có mặt đều nuốt ực nước miếng mà nghĩ ngon lắm sao? Tuy rằng nghề mùi thơm thiệt.

Chỉ có Nhạc Văn Hi ngồi đối diện Phương Lê cả người đều căng cứng, âm thầm hít một hơi, đè nén tức giận mà cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

Ăn xong cơm Hứa Dương cùng Phương Lê ra sân sau trang viên tản bộ, vừa đi Hứa Dương vừa xoa cái bụng mà cảm thán.

" Ui...ủi, hôm nay tao ăn nhiều, giờ bụng đau quá, tao đi WC mày chờ tao cái nha."

Phương Lê nghe xong liền gật đầu, sau đó đứng yên tại chỗ, Khúc Lâm đột nhiên từ đâu xuất hiện hướng Phương Lê nói

" Tớ tìm thấy vài thứ thú vị trong ngăn tủ ở ktx."

Phương Lê mặt vô biểu tình nhìn gã, trong lòng thầm nghĩ số với kiếp trước hình như gã không nói như vậy.

Như để Phương Lê tin hơn, gã lấy trong túi ra hai tấm ảnh đưa tới trước mặt Phương Lê.

Nhìn hai tấm ảnh quả thật cậu khá bất ngờ, trong ảnh chính là cậu cả người trần trụi đang nằm trong ngực một nam nhân mà tự sướng.

Thấy vẻ mặt của Phương Lê, Khúc Lâm cảm thấy thích thú, nghĩ rằng cậu cũng đã hoảng sợ liền bỏ hai tấm ảnh vào túi nhả ra một câu sau đó xoay lưng bước đi trước.

“Chúng ta nói chuyện đi."

Kiếp trước Khúc Lâm cũng không có chuẩn bị  hai bức ảnh, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần nói. Kiếp này do cậu đã gây lộn với Khúc Lâm nên bọn chúng cố tình chuẩn bị thêm hai tấm ảnh nóng để ủy hiếp cậu. Phương Lê khẳng định cậu có té gãy chân hay không thì họ cũng sẽ tuồn hai tấm ảnh ra để bôi nhọ danh dự của cậu.

Cả người như ngâm trong ngọn núi lửa, Phương Lê tức giận nhanh chóng chạy theo Khúc Lâm, muốn túm gã lại mà đập cho một trận.

Chính là đến chỗ khá sâu trong cánh rừng, Phương Lê cũng không sợ vì kiếp trước đã trải qua một lần, cậu cũng có sự đề phòng, lần này cậu sẽ không để gã dễ dàng thực hiện hành vi, mà cậu còn muốn cho gã biết thế nào là đau đớn.

Thì đột nhiên một người từ sau thân cây bước ra ngăn cản đường đi của cậu. Phương Lê lập tức dừng bước, ánh mắt đều ngập tràn đề phòng, nhìn nam nhân đeo khẩu trang trước mặt.  Cậu tự trách bản thân quá mức tức giận mà không để ý xung quanh, cũng may là chưa đi xa, còn có thể nghe được tiếng bạn học, chỉ cần cậu la lên hẳn là có người nghe được.

“Phương Lê thiếu gia, tới đây được rồi, quay về đi. Chuyện còn lại chúng ta sẽ giải quyết."

Người mang khẩu trang thấy ánh mắt đề phòng của Phương Lê liền nói. Phương Lê sửng sốt vô cùng, ngó trái ngó phải không thấy ai nữa, nhưng cậu biết... Đây là người mà Diêm Mặc Nghiêu sắp xếp bảo vệ cậu, nếu đã nói vậy cậu cũng không cần chấp nhất tự đối phó Khúc Lâm làm gì, nhẹ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, Phương Lê liền xoay lưng trở lại chỗ cũ, tới WC cũng không thấy Hứa Dương cậu đành phải  quay về Thiên thượng viện.

Vào phòng định gọi cho Hứa Dương thì Hứa Dương cùng lúc bước vào mà hỏi

" Mày đi đâu vậy? Tao tìm nãy giờ còn tưởng mày về phòng."

" Không có, tao định đi xung quanh nào ngờ liền lạc, bụng của mày sao rồi."

" Không có gì, chỉ là tiêu chảy chút thôi, sau này tao không ăn nhiều ô mai nữa."

" Không có gì là được rồi."

" Công ty Du Long đúng là nơi đáng tin cậy, mày hiện tại đang là sinh viên vậy mà họ lại chu đáo như vậy, nếu là minh tinh thì còn sao nữa trời. Mày nhất định phải cố gắng, nắm chắc cơ hội lần này, Du Long coi trọng mấy coi chừng sau này còn tìm mày hợp tác dài dài." Vừa nói Hứa Dương vừa vỗ vai Phương Lê bồm bộp mà khích lệ.

Phương Lê mỉm cười gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ chuyện khác, người nam nhân khi nãy ngăn cản cậu đi vào rừng chắc chắn là Diêm Mặc Nghiêu sắp xếp, còn Du Long vì cái gì lại nhiệt tình với một người phát ngôn là cậu như vậy?

Hai người đều đi rửa mặt, một người  một giường rộng lớn, lướt điện thoại mà tán gẫu , sắp đến giờ đi ngủ thì Hứa Dương lại vỗ chèm chẹp lên bụng mà rên rĩ.

" Tao đói quá, tao đói quá à, mà mỗi lần tao đói tao lại tự hỏi sao lúc chọn ngành tao lại điên mà chọn vũ đạo."

" Uống sữa trứng không? Dù sao sắp tới cùng không có thi gì, nếu đói quá thì ăn thêm chút gì lót bụng."

" Thôi, cùng trễ rồi, ngủ giấc đến sáng ăn luôn thể. Mà tạo thiệt ghen tị với cái thể chất ăn hoài không béo của mày, tại sao tao lại không có cơ chứ!!!"

“Ngủ đi, ngủ  sẽ không thấy đói bụng nữa.” Phương Lê nhìn hắn nói.

Hứa Dương chậm rãi gật gật đầu, sau đó cố gắng nhắm mắt mà ngủ.

Phương Lê cũng chuẩn bị ngủ, nhưng nhắm mắt một hồi vẫn không thể ngủ, cậu thật muốn hỏi Diêm Mặc Nghiêu về những việc đã xảy ra, có phải là ý của hắn hay không, có phải trong lòng hắn cậu có chút gì đó đặc biệt hay không. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.