Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 41: Ký ức chôn sâu




Từ nhỏ đến lớn Mục Khả rất ít khi ngã bệnh.

Trong trí nhớ của cô, lần bị bệnh nặng nhất là lúc Hách Xảo Mai qua đời, khi đó cô mới năm tuổi, sốt cao suốt một ngày đêm. Hách Nghĩa Thành lúc đó bị dọa sợ chết khiếp, hoàn toàn không ngủ chăm sóc cô, sợ thân thể nhỏ bé của cô không chịu nổi, cứ như vậy đi theo chị gái anh. Từ lúc đó trở đi, Mục Khả chỉ cảm nhẹ cũng phát sốt. Cũng may Hách Nghĩa Thành chăm sóc cô rất tốt, trừ khi lên đại học học nội trú không tiện chăm sóc mới khiến cô có thói quen kén ăn, lại không ăn đúng giờ cho nên cô mới phát sinh thêm bệnh đau bao tử, còn lại thân thể Mục Khả cũng không tệ lắm.

Trải qua lần phẫu thuật này, Mục Khả lại sốt cao. Tả Minh Hoàng nóng lòng lập tức báo cho Mục Khải Minh. Mục Khải Minh liền gọi điện đến Sư bộ, giao phó cho bên kia khi nào đối kháng kết thúc lập tức thông báo cho Hách Nghĩa Thành, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện. Hách Ức Mai cùng vợ chồng Mục Nham chân trước chân sau cũng đến.

Ước chừng sốt suốt một ngày, cho đến hơn mười một giờ khuya, thân thể Mục Khả mới trở lại nhiệt độ bình thường.

Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Mục Khả hai mắt nhắm nghiền hơi nghiêng nghiêng đầu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy có một đôi tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc của cô, cảm xúc quen thuộc như mẹ đang dịu dàng an ủi cô. Khóe môi bất giác cong lên, Mục Khả cười nhàn nhạt, mê sảng gọi: “Mẹ…”

Ý ức hỗn độn dần dần trở nên rõ ràng, Mục Khả chậm rãi mở mắt, thấy một bờ biển xanh thẳm, trên bờ còn có bóng dáng của một người mà cô cả đời cũng chẳng thể nào quên được….

“Trời mưa cũng không biết tránh, Khả Khả của mẹ quả nhiên là con heo ngốc.” Kèm theo hơi thở ấm áp, Mục Khả nhỏ nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ. Cô toét cái miệng nhỏ xinh ra cười, lộ ra hàm răng đẹp như châu ngọc cười nói: “Mẹ, đừng gọi Khả Khả là con heo ngốc nha.”

Hách Xảo Mai lắc đầu cười, âu yếm chỉ chỉ vào đỉnh mũi của cô coi như trừng phạt, không để ý ôm lấy thân thể yếu ớt của cô con gái nhỏ vào lòng

Mục Khả nhỏ ôm cổ mẹ, nghịch ngợm lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh nhét vào trong cổ áo ấm áp của mẹ, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ có làm đồ ăn ngon cho con ăn không?” Con gái nhỏ mới gần năm tuổi căn bản không biết rằng lúc đó mẹ cô đang bị bệnh gần như không còn sức ôm lấy cô.

Hách Xảo Mai cụng trán vào đỉnh đầu cô, buồn rầu nói: “Khả Khả ngộ nhỡ ăn thành heo mập nhỏ không gả được thì phải làm sao đây?” Thấy con gái giương to đôi mắt đen láy như đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ cười nhạt: “Vậy thì để mẹ nuôi có được không?”

Trẻ con năm tuổi đương nhiên không hiểu gả có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghe mẹ nói là vẫn nuôi, Khả Khả liền cười khanh khách, gương mặt làm nũng dụi dụi vào cái cổ thơm tho của mẹ: “Mẹ, con có thể ăn bánh ngọt sô cô la được không?” Làm như sợ mẹ không cho, cô còn nhanh trí nói thêm: “Khả Khả ngoan ngoãn mà, vừa rồi có anh trai muốn dẫn con về nhà, con cũng không đồng ý, ngộ nhỡ anh ta là người xấu thì làm thế nào? Mẹ nói có phải không, mẹ?”

Hách Xảo Mai nghe vậy liền xoay người lại, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, hôn một cái lên gương mặt cô nói: “Được rồi, Khả Khả ngoan lắm…” Giọng nói còn chưa dứt, ánh mắt ấm áp cùng cái ôm trong ngực bỗng dưng biến mất, một giây trước mẹ cô còn trong gang tấc, vậy mà thoáng chốc đã không thấy đâu.

Trong giấc mơ Mục Khả cuống cuồng tìm thứ gì đó, bàn tay đang truyền nước biển khẽ nhúc nhích, dương như giơ tay muốn bắt lấy cái gì, trong miệng không ngừng thì thào: “Mẹ, mẹ…” Giọng nói nghẹn ngào, vẻ mặt hết sức đau khổ.

Mục Khả nghe thấy có người lo lắng nói bên tai: “Khả Khả, đừng lộn xộn, Khả Khả, tỉnh lại đi….”

Bàn tay đang giơ lên bị nắm lại, Mục Khả đang nức nở vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé dường như cảm nhận được sự ấm áp kia từ tay mẹ cô, càng nắm càng chặt.

“Mẹ, đừng bỏ Khả Khả, mẹ…” Cô gào thét nhưng vẫn không thấy mẹ trở về, Mục Khả nóng lòng chợt ngồi bật dậy.

Động tác kịch liệt như vậy dễ dàng làm rách vết thương trên tay cô. Hách Ức Mai một tay ôm bả vai gầy của Mục Khả, cố gắng kiềm chế sự kích động nơi cô. An Dĩ Nhược thấy trên trán cô đầy mồ hôi, liền đứng lên chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Thân thể đau nhức giống như trong mơ, Mục Khả tỉnh táo lại ngây người nhìn đôi mắt giống hệt đôi mắt của mẹ, bỗng nhiên đau lòng mà ngỡ ngàng hỏi: “Vì sao bà lấy ông ấy?”

Hách Ức Mai im lặng.

“Mẹ tôi gả cho ông ấy lúc ấy mới hai mươi ba tuổi, mẹ chịu đựng cô đơn một mình gánh vác trông coi gia đình này giùm ông bà nội tròn ba năm, trong ba năm này chỉ gặp mặt ông ấy được mấy lần, trong ba năm này bà lại thay mẹ tôi ra nước ngoài học tập…” Sắc mặt Mục Khả trắng bệnh, cô thu tay lại, ánh mắt sắc nhọn chưa từng thấy: “Mẹ tôi tám năm gánh vác cả hai bên gia đình, đi cùng với ông ấy từng bước một, từ đoàn bộ đến sư bộ, rồi đến…”

Mục Khả nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế tràn nước mắt, cô cuối cùng vẫn không nhịn được chất vấn: “Những tháng ngày vất vả, mẹ tôi vẫn đứng sau lưng ủng hộ ông ấy, bà không giúp được một phần nào, tại sao có thể ngồi mát ăn bát vàng? Bà có tư cách gì mà lấy mất những thứ vốn nên thuộc về mẹ tôi sao? Bà có tư cách đó sao?

Mục Khả vốn là người hiểu chuyện nên thường nhẫn nhịn, bây giờ bỗng nhiên có chút không kiềm chế được, cô đã quên trên tay vẫn còn vướng ống truyền, giơ tay vung lên bàn chén thủy tinh: “Bà đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bà. Tôi nói lại một lần nữa, bà không cần tôi phải tha thứ, người bà nên cầu xin sự tha thứ là mẹ tôi, chị gái bà.”

Một tiếng “choang” của ly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh vụn bắn ra tung tóe xung quanh, trong lòng Hách Ức Mai quặn đau. Bà không thể nói gì được hơn, chỉ run rẩy vươn tay như muốn sờ lên đầu Mục Khả, nhưng cuối cùng lại thu tay lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hách Nghĩa Thành vội vàng chạy tới, chạy theo đằng sau là Tả Minh Hoàng, Hạ Nhã Ngôn và An Dĩ Nhược. Không để ý tới những miếng vỡ thủy tinh rơi đầy trên mặt đất, Hách Nghĩa Thành vội vàng chạy tới bên giường ôm lấy Mục Khả, Hạ Nhã Ngôn cầm lấy cổ tay của cô để Tả Minh Hoàng có thể dễ dàng xử lý vết thương trên mu bàn tay.

Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, Hách Nghĩa Thành đành đè nén những trách móc, đau lòng ôm lấy Mục Khả vào trước ngực, lấy giọng ra lệnh nói: “Tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải là lúc cáu giận. Mẹ cháu đã nói với cháu những gì?? Không được để cho thân thể mình xảy ra chuyện gì! Không nhớ sao!”

Hình ảnh mẹ qua đời bỗng chốc bao phủ toàn bộ tâm trí của cô, sức chịu đựng cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng, Mục Khả nghe vậy liền tránh cái ôm của Hách Nghĩa Thành, đồng thời tự tay rút luôn ống tiêm, vừa khóc nức nở vừa nói: “Thân thể khỏe mạnh mẹ có thể sống lại sao? Có thể sao?”

Kèm theo tiếng gầm nhẹ, vết thương cuối cùng cũng bị rách ra. Thấy trên bộ quần áo bệnh nhân rỉ ra vết máu đỏ tươi, Hách Nghĩa Thành đau đớn ôm cô vào lòng một lần nữa, cầu khẩn nói: “Khả Khả, đừng vậy nữa, cậu xin cháu.”

Mục Khả chưa từng như vậy. Người đàn ông kiên cường mạnh mẽ Hách Nghĩa Thành, giờ đối mặt với cháu gái nhỏ yếu ớt bỗng cảm thấy vô lực. Hách Nghĩa Thành biết trong lòng cô có một vết thương lòng quá lớn, hơn mười năm qua vẫn chưa lành lại được. Anh cũng giống như mọi người, cố gắng hết sức tránh để cô nhớ lại chuyện cũ, nhưng có lúc lại vô tình lần lượt làm tổn thương cô, chăm sóc chỉ là cái danh, tha thứ chỉ là cái cớ.

Thật sự rất đau, cho dù là tim hay thân thể, cũng đều cảm thấy đau buốt. Vậy mà Mục Khả lại không khóc, cô ngẩng đầu nhìn lên vách tường, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Bị Hách Nghĩa Thành ôm lại trên giường bệnh, Mục Khả im lặng để cho Tả Minh Hoàng xử lý vết thương. Cô vốn rất sợ đau nhưng trong suốt quá trình cô lại không nhíu mày lấy một cái, như thể đó không phải là thân xác của mình. Sau đó, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, mệt mỏi đến mức cảm giác như không còn hơi sức để mở miệng nói chuyện.

An Dĩ Nhược đỡ Hách Ức Mai ngồi trên ghế dài, nhìn sắc mặt trắng bệch của thím hai, cô như muốn nói gì đó lại thôi. Chuyện tình cảm của các trưởng bối, Mục Nham cũng chưa từng nói nhiều, cô làm sao có thể nói chuyện này.

Khi Mục Khải Minh cùng Mục Nham từ phòng viện trưởng quay trở lại, Hách Nghĩa Thành đưa bọn họ xuống tầng dưới, sau đó nói với Mục Nham: “Đồng Đồng không thể không có ai trông, hai người trở về đi, hôm nay để tôi ở đây trông chừng.” Chờ vợ chồng Mục Nham đi rồi, anh ôm lấy bả vai Hách Ức Mai đang thần suy sụp.

Cố đè nén tâm tình bộc phát, Hách Ức Mai từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô tự nói với mình: “Là chị có lỗi với chị cả, chị…..”

“Không phải đến hôm nay mới biết điều này, nếu ban đầu lựa chọn thì bây giờ phải gánh chịu, không còn cách nào có thể quay trở lại từ đầu.” Đáy mắt Hách Nghĩa Thành hiện lên cảm xúc phức tạp, anh nhìn sắc mặt nặng nề của Mục Khả Minh, trong chớp mắt không lên tiếng, sau đó mới nói: “Trừ Khả Khả, bên cạnh tôi không còn cô gái nào khác, nên tôi cũng không thể đánh giá tình yêu bền vững của hai người. Tôi nghĩ hai người đều là người thân của tôi, tôi không muốn thiên vị ai, nhưng mà tôi cũng sớm biết có lẽ hai người không nên ở cùng một chỗ.”

Nhìn trên gương mặt chị gái đã nhòa nước mắt, Hách Nghĩa Thành cảm thấy nếu anh nói thêm sẽ quá tàn nhẫn, anh chỉ lặng lẽ thở dài coi như đã nói xong chủ đề này.

Anh đứng bên ngoài hút một điếu thuốc, lúc trở lại phòng bện Hạ Nhã Ngôn vẫn còn ở đó. Hiểu rõ ngọn ngành sự tình nên sắc mặt Hách Nghĩa Thành không được tốt lắm. Anh lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn cô một cái, đi thẳng đến giường bệnh của Mục Khả ngồi xuống, dường như không để ý sự tồn tại của người nào đó.

Nhìn ánh mắt tràn đầy coi thường, cô cố gắng hết sức kiềm chế sự phẫn nộ. Hạ Nhã Ngôn xin lỗi nói: “Lần này đều tại tôi, tôi không ngờ Mục Khả không ăn được cay.”

Sợ ảnh hưởng đến Hạ Hoằng Huân, Hạ Nhã Ngôn cố gắng thả lỏng, giọng nói dịu dàng giải thích: “Đơn vị anh trai tôi có việc, có thể anh cũng biết, đang làm diễn tập, điện thoại di động không được mở máy, cho nên anh ấy vẫn chưa biết Mục Khả bị bệnh.” Theo lý thuyết diễn tập hẳn đã xong, nhưng vẫn không gọi được cho anh trai, Hạ Nhã Ngôn có chút sốt ruột. Nhất là khi người nhà Mục Khả đều lần lượt tới đây, nếu lần này anh bị mọi người phản đối vì xuất hiện chậm chạp, cô càng nên giải thích rõ, chỉ sợ người khác gán tội cho Hạ Hoằng Huân.

Không nhắc tới Hạ Hoằng Huân thì không sao, đằng này nói ra càng khiến cho Hách Nghĩa Thành thêm tức giận. Vất vả lắm mới cảm thấy một chút ngưỡng mộ trong lúc diễn tập đối kháng giờ bỗng chốc tan thành mây khói, Hách Nghĩa Thành nhìn chằm chằm Hạ Nhã Ngôn, gương mặt u ám không nói lời nào.

Mục Khả phải ở bệnh viện là lỗi của cô, không sao, nhưng anh thì có tư cách gì mà giận dữ với anh trai cô? Cô đã nói xin lỗi rồi, anh ta còn muốn ăn thịt người khác sao? Hạ Nhã Ngôn có chút bất bình, cô tức giận nói: “Anh nhìn đủ chưa? Như thế rất không phong độ đấy?” Đây đã là lần thứ hai, lần trước lúc gặp mặt ở phòng ăn, anh ta chẳng nói chẳng rằng liền thay đổi sắc mặt, quả thật còn nhanh hơn lật sách.

Lại dám nói chuyện phong độ với anh! Hách Nghĩa Thành híp mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn chằm chằm cô thì làm sao? Có bản lãnh một bữa cơm đưa người khác vào bệnh viện, còn sợ tôi trừng mắt mấy lần sao?”

Nói giống như cô cố ý vậy. Hạ Nhã Ngôn không chịu nổi sự châm chọc trong giọng nói của anh, cô hung hăng trợn mắt nhìn Hách Nghĩa Thành một cái: “Nói chuyện đừng có gây sự. Tôi thừa nhận là lỗi của tôi mới hại Mục Khả phải vào viện, anh tức giận thì cứ mắng tôi là được, không cần phải quanh co lòng vòng.”

Cây ngay không sợ chết đứng! Trên người Hách Nghĩa Thành tản ra một sự nguy hiểm, vẻ mặt mang đầy khiêu khích, anh trầm giọng nói: “Cô nói cho tôi biết nên trút giận lên cô như thế nào? Khiến cô thủng dạ dày sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.