Hầm Táo Ký

Chương 26: Nguyện ý




Môi tiểu đồ nhi vừa thơm vừa mềm, Trọng Vũ dùng lực một chút, tiểu đồ nhi lại bất mãn lẩm bẩm một tiếng.

Trọng Vũ cười, cúi đầu nhìn nàng, duỗi tay nhéo nhéo mặt đồ nhi, nói: “Sao vi sư có thể ăn ngươi được chứ.” Tuy rằng lúc mới đầu nuôi nàng đích thực là có ý nghĩ như vậy….

Nhưng nuôi lớn lâu ngày như vậy rồi, cảm tình cũng có rồi, sao có thể nói ăn liền ăn được.

Mấy ngày hôm nay, đêm nào hắn cũng nằm mơ. Trong mơ tiểu đồ nhi cũng nũng nịu như vậy, so với ngày thường càng kiểu mị hơn, lúc trước hắn không hề biết là mình lại nằm mơ thấy loại mộng này, lúc đi xem tịch thư mới biết, mộng này đối với một người nam nhân là việc hết sức bình thường.

Nếu nói có điểm không được giống cho lắm, chính là…. Mọi giấc mơ, hắn đều mơ thấy tiểu đồ nhi.

Cái định nghĩa này làm hắn không hiểu cho  lắm, hắn suy nghĩ suốt nửa tháng, cũng không hiểu ra được một chút nào thêm được nữa, mới vừa rồi uống rượu, nhìn tiểu đồ nhi say khướt ngã vào trong lòng ngực của mình, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra dục vọng, làm hắn có chút hoảng hốt, cũng có chút hiểu ra.

“Sư phụ….” Đường Táo thấp giọng gọi một tiếng, rồi sau đó đem cánh tay đi lên, thần sắc có chút mơ hồ, đầu cọ cọ vào trong lồng ngực sư phụ, nghịch ngợm không chịu được.

Nhưng Trọng Vũ lại thấy cực kỳ hưởng thụ, tiểu đồ nhi vẫn luôn ngoan ngoãn, bỗng nhiên làm nũng, cũng không tồi.

Đêm đã khuya, Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trong ngực quay về tẩm điện, tự mình cởi áo khoác ngoài cho nàng, rồi cùng nằm trên giường với nàng. Uống rượu xong, trong người có chút nóng, lại thêm tiểu đồ nhi cọ quậy lung tung, Trọng Vũ càng cảm thấy người mình nóng đến lợi hại.

Trọng Vũ cúi đầu.

Tiểu đồ nhi lông mi khẽ run, hai má ửng hồng, miêng hơi hơi hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng như tuyết bên trong, Trọng Vũ nhìn đôi mắt của nàng một chút, lần thứ hai hôn lên, lúc này hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, liền nâng cái ót của nàng lên đem đầu lưỡi đi vào trong, dùng sức mút lấy đôi môi của nàng…. Có một số việc, không cần thầy dạy vẫn có thể hiểu.

Một đêm này Đường Táo ngủ cực kỳ yên tĩnh, nhưng lại mơ thấy một giấc mộng thật lỳ quái, nàng mơ thấy chính mình ở Phượng Ngự Sơn, bị một đám tiểu yêu bắt được, sau đó đám tiểu yêu đó liền ăn thịt nàng, gặm mặt nàng…

Đường Táo bị dọa sợ mà tỉnh, khi tỉnh lại thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính dính, trong lòng còn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi.

A? Sao nàng có thể ngủ ở trên người sư phụ thế này? Đường Táo kinh ngạc, từ hai năm trước, cơ thể nàng chậm rãi biến hóa, liền không ngủ ở trên người sư phụ như lúc đầu nữa. Kỳ thật, cũng không phải là không thích, chỉ là nằm ngủ như vậy, ngực sẽ dán lên người sư phụ, làm nàng cảm thấy không được quen cho lắm.

Đường Táo từ trên người sư phụ leo xuống, lại phát hiện hai cánh tay của sư phụ đang ôm chặt lấy người mình, dùng sức quá chặt, làm nàng không thể nào bỏ ra được.

Lúc này Trọng Vũ tỉnh lại, hắn nhìn tiểu đồ nhi đang mở to mắt ra lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời tâm tình tốt lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, nhớ tới đêm qua không nhịn được liền thân mật với nàng một chút, nhất thời ánh mắt lại trầm đi vài phần.

Ở tư thế này, Đường Táo có thể cảm nhận được rõ ràng ở bụng có một đồ vật đang chống vào, mới đầu không có cảm giác gì, nhưng khi sư phụ tỉnh lại, lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Đường Táo nghi hoặc nhíu mày, lại nhớ tới cái cây gậy xấu xí ở trên người sư phụ, tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy không có khả năng.

…… Rõ ràng là rất mềm nha.

“Sưu phụ.” Đường Táo nhìn xuống dưới, thân mình giật giật, giương mắt lên nhìn sư phụ, lại phát hiện sư phụ cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm mình. Xưa nay ánh mắt sư phụ nhìn nàng đều là loại ánh mắt ôn hòa, nhưng bây giờ…..

Đường Táo sợ hãi, vội vàng giãy dụa ra khỏi người sư phụ, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi hoang mang rối loạn chạy ra khỏi tẩm điện.

Trong lòng ngực trống rỗng, Trọng Vũ có chút không quen cho lắm, hắn nghĩ tới thần sắc hoảng loạn vừa rồi của tiểu đồ nhi, lại nhấc chăn lên nhìn xuống hạ thân của mình, tức khắc ưu thương tràn đầy trên mặt.

Đường Táo chạy một mạch tới Ánh Nguyệt HIên.

Bây giờ vẫn đang còn sớm, dựa vào tính tình lười nhác của Phù Nguyệt, chắc chắn vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành, vừa thấy Đường Táo một thân hoảng loạn chạy vào, liền xoa xoa con ngươi vẫn nhập nhèm cơn buồn ngủ, nói: “Mới sáng sớm, làm sao vậy?”

Đường Táo rũ đầu, sau một lúc lâu mới chậm rãi giương mắt lên, nhìn Phù Nguyệt, nói: “Sư phụ hắn….hắn muốn ăn ta.”

Ăn?

Phù Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ái muội chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nói như vậy là còn chưa ăn được?” Nuôi lớn lâu như vậy rồi, mỗi buổi tối đều ngủ chung, hơn nữa Tiểu Táo lại dễ lừa  như vậy, sao còn chưa ăn được?

Đường Táo thực muốn khóc, vì sao lời này của Phù Nguyệt lại hy vọng mình bị sư phụ ăn như vậy? Nàng đem Phù Nguyệt trở thành bạn tốt, chuyện này nàng không dám nói với Phù Yến sư thúc, Phù Yến sư thúc là sư đệ của sư phụ, nhất định là hướng về phía sư phụ.

Nếu sư phụ muốn hầm nàng, Phù Yến sư thúc không những không giúp mình, có lẽ sẽ còn hỗ trợ cọ nồi đấy….

Mắt thấy bộ dáng tội nghiệp tủi thân của Đường Táo, tâm Phù Nguyệt cũng mềm ra, ngữ khí ôn hòa trấn an một chút: “Không phải sư phụ ngươi vẫn luôn thương ngươi nhất sao? Sao có thể ăn ngươi được.” Nếu muốn ăn, cũng không phải là ăn như thế nha… quả táo ngốc.

Đường Táo biết sư phụ không dám ăn nàng, cũng biết mấy năm nay sư phụ đối xử với nàng rất tốt, mấy ngày nay tính tình cũng rất tốt. Chỉ là sự thèm muốn được ăn nàng ở trong mắt sư phụ nàng nhìn thấy rất rõ ràng, ở Phượng Ngự Sơn mười mấy năm qua, thứ nàng quen thuộc nhất là loại ánh mắt này, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ, sư phụ cũng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.

Sư phụ muốn ăn nàng, nàng chắc chắn.

“Nếu sư phụ ngươi thật sự muốn ăn ngươi, vậy ngươi định tính toán như nào đây?”

Tính toán như nào sao? Đường Táo không nghĩ đến vấn đề này, lúc đấy sợ tới mức phải chạy  trốn thật nhanh, sau đó đi tìm Phù Nguyệt hỗ trợ. Nhưng Phù Nguyệt sao có thể là đối thủ của sư phụ được, nếu sư phụ thật sự muốn ăn nàng, nàng khẳng định mình sẽ không chạy thoát được đâu.

“Ta…ta nguyện ý để sư phụ ăn.” Đây là lời nói thật lòng, nàng nguyện ý.

Phù Nguyệt than nhẹ một tiếng, tuy nàng thích tôn thượng, nhưng cũng không ngốc giống như Tiểu Táo tử này. Bất quá…. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chỉ sợ chỉ có chính Tiểu Táo không biết, sư phụ hắn coi nàng như bảo bối nhiều như thế nào.

Rốt cuộc cũng thông suốt tính toán đến việc ăn, nàng tin, nếu thật sư chỉ vì thỏa mãn chuyện ăn uống, nói cái gì nàng cũng đều không tin.

Vì trấn an Đường Táo, Phù Nguyệt liền bồi nàng cả buổi sáng, nháy mắt đã đến giữa trưa, Đường Táo nhớ tới sư phụ, sợ sư phụ không ăn cơm trưa, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt của sư phụ, liền có chút không dám trở về.

….nàng sợ đau.

Nhưng nàng vẫn muốn đi gặp sư phụ, Đường Táo lại ngây người mất nửa canh giờ, sau đó chậm rì rì bước vào Thừa Hoa Điện, trong lòng nghĩ: Có thể bị sư phụ ăn, nàng lên cảm thấy vui vẻ mới đúng.

Thời điểm trở về Thừa Hoa Điện, sư phụ đang đứng ở trước cửa điện, thấy nàng tới, liền hướng về phía nàng mà đi. Trong lòng Đường Táo lộp bộp một tiếng ___ sư phụ, vẫn luôn đứng đây đợi nàng sao?

Trong lòng Đường Táo áy náy, ngoan ngoãn đi qua gọi một tiếng sư phụ. Tiểu đồ nhi đã trở lại, tâm tình Trọng Vũ cũng dịu xuống không ít, duỗi tay ra xoa đầu nàng, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Đi tìm Phù Nguyệt.” Đường Táo trả lời thành thật.

Trọng Vũ tự nhận mình không xứng đáng với chức danh sư phụ này, chỉ một mặt hạn chế nàng, hiện giờ tiểu đồ nhi khó có thể cùng Phù Nguyệt hợp ý cùng một chỗ, cuối cùng cũng có người ở chỗ này làm bạn với nàng.

“Nếu thích Phù Nguyệt, thì đi lại nhiều hơn đi, chờ tháng sau, vi sư sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi.” Trọng Vũ tươi cười ôn hòa, vốn là một nam tử thanh tuấn vô song, một bộ áo bào không nhiễm bụi trần, nhìn ôn hào đi mấy phần.

Trong ba năm này,trừ bỏ đi Phượng Ngự Sơn ra, hắn còn chưa mang tiểu đồ nhi ra ngoài dạo chơi bao giờ.

Đường Táo thụ sủng nhược kinh, vẫn luôn lo lắng tâm tình của sư phụ không tốt, bây giờ có thể thư thái đi rất nhiều, sư phụ nói là tháng sau, đó chính là nói…. Sư phụ sẽ tạm thời không ăn nàng?

Bồi sư phụ dùng cơm trưa, liền có thị vệ chạy tới bẩm báo, nói là bắt được hai người. Nếu như lúc trước, bắt được người tự nhiên không cần phải tự mình đi bẩm báo tôn thượng, những việc lặt vặt này, đều là do Phù Yến hộ pháp xử lý, nhưng hai người bắt được ngày hôm nay lại có chút đặc thù.

Hai người kia bị mang vào Thừa Hoa Điện, Đường Táo ngồi ở bên cạnh sư phụ nhìn một nam một nữ đang bị bắt vào, nam tử một bộ áo bào trắng, dung mạo xuất chúng, đáng tiếc hàng ngày Đường Táo nhìn gương mặt tuấn tú của sư phụ đã thành quen, Phù Yến sư thúc cũng là một nam tử ôn nhuận như ngọc, thế nên không chú ý lắm, điều làm nàng chú ý đến, là cô nương áo tím nhỏ xinh đứng bên cạnh kia.

Cô nương áo tím nhìn nàng, đôi mắt hạnh chứa đầy sự cầu khẩn, Đường Táo nhìn qua cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ như thế nào cũng không đoán ra được là ai, nàng tiếp xúc với mọi người rất ít, cô nương xinh đẹp như vậy, nếu đã gặp qua, nàng tự nhiên sẽ nhớ rõ.

Chỉ là nhìn quen mắt, nhưng lại không quen biết.

Đường Táo cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn sang sư phụ, nhưng trên mặt sư phụ lại không có biểu tình gì, nàng suy nghĩ, đi xuống dưới điện, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp cao hơn nàng nửa cái đầu ở trước mặt, nghi hoặc nói: “Ngươi nói…. Ngươi biết ta?”

Nếu không phải cô nương này nói biết nàng, tất nhiên sư phụ sẽ không đồng ý đem hai người này mang đến đây.

Cô nương áo tím chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Quả táo ngốc, không nhận ra ta sao?”

Âm thanh này…. Đường Táo ngẩn người, một lúc sau mới mừng rỡ như điên, kinh hô: “Đào Đào, ngươi là Đào Đào!” Ở Phượng Ngự Sơn mười ba năm, đây là thanh âm nàng quen thuộc nhất.

Đường Táo không nghĩ tới Đào Đào thế nhưng đã tu luyện thành hình người, lại có thể tìm thấy chính mình. Nhìn thấy Đào Đào, tất nhiên Đường Táo rất vui mừng, liền mang hai người bọn họ đi ra ngoài. Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hình người của Đào Đào, nhưng Đường Táo một chút cũng không cảm thấy xa lạ.

Ba người đi đến bên hồ, Đường Táo chỉ chăm chú cùng Đào Đào nói chuyện phiếm, lúc này mới nhớ tới nam tử bên cạnh.

Nhìn ánh mắt đánh giá của Đường Táo, Đào Đào liền nói: “Ít nhiều cũng đã tiếp xúc qua với Tư Trúc, ta nhanh chóng tu luyện thành hình người, ngươi lại quên đi, phía sau căn nhà trúc không phải là có một rừng trúc sao, sao ngươi có thể quên hắn được?”

Tư Trúc? Đường Táo có chút không nhớ rõ, bất quá….

“Vậy vì sao từ nãy đến giờ hắn không nói lời nào?” Nếu là nam tử giống như Đào Đào, tất nhiên cũng có thể nói, mười ba năm trôi qua, thế nhưng một câu cũng chưa nói qua.

Nụ cười của Đào Đào chợt tắt, nhỏ giọng nói: “Tư Trúc hắn…. hắn không nói được.”

Không nói được sao? Lúc này Đường Táo mới hiểu ra, nhìn nam tử cao lớn anh tuấn trước mắt, ngại ngùng nói lời xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta… ta không phải cố ý.”

Nếu nàng biết Tư Trúc không nói được, sao nàng lại có thể hỏi một vấn đề thật ngu xuẩn như vậy được?

Nam tử tuấn lãng khóe miệng nhợt nhạt gợi lên ý cười, hướng tới nàng lắc lắc đầu, ý bảo không sao cả.

Thấy Tư Trúc không tức giận, Đường Táo liền cong môi cười, hiện giờ Đào Đào có thể tu luyện thành hình người như vậy, trong lòng nàng có bao nhiêu vui vẻ sung sướng. Đào Đào không quen biết ai, hiện giờ lại tìm thấy mình, cũng có tình lý ở bên trong, Đường Táo bắt lấy tay Đào Đào, nói: “Về sau ngươi cùng Tư Trúc ở lại chỗ này đi, như vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.”

Đào Đào nghe thấy thế, sắc mặt hơi biến đổi, nàng nghiêng đầu nhìn sang nam tử bên cạnh, rồi quay sang nói với Đường Táo: “Kia….Sư phụ ngươi sẽ đồng ý sao?” Đào Đào cười cười, tiếp tục nói: “Sư phụ ngươi giống như không thích chúng ta vậy, ta sợ sẽ chọc hắn sinh khí.”

Nói đến sư phụ, Đường Táo cong cong môi, nếu như lúc trước, nàng chắc chắn sẽ nói không lại sư phụ, nhưng hiện giờ tính tình sư phụ tốt như vậy, đương nhiên sẽ đáp ứng.

“Yên tâm đi, ta đây liền đi nói chuyện với sư phụ, để cho hắn an bài cho các ngươi ở đây, các ngươi chờ ta một lát.” Đường Táo liền buông tay Đào Đào ra, cười ngân nga hướng về phía Thừa Hoa Điện chạy tới.

Đào Đào nhìn bóng dáng của Đường Táo, dần dần thu liễm ý cười lại, nàng liếc mắt nhìn nam tử đang đứng bên cạnh một cái, nam tử đang lẳng lặng nhìn về phía trước, trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ.

Đường Táo trong lòng vui mừng, vui vẻ như sắp bay lên trời vậy, thời điểm nàng tiến vào Thừa Hoa Điện, phát hiện sư phụ đang nhàm chán chơi đùa với Đường Cao, Đường Cao đáng thương ngã chỏng vó trên  bàn, không ngừng xoay tròn, đáng thương phát ra âm thanh “ô ô ô…”

Ở bên cạnh sư phụ ba năm nay, Đường Táo đối với tính tình của sư phụ cũng hiểu biết một ít… những lúc sư phụ đang nhàm chán mới có thể chơi đùa cùng Đường Cao nha.

Đường Táo đi đến bên cạnh Trọng Vũ, đem Đường Cao trên bàn thả xuống dưới, rồi sau đó duỗi tay kéo kéo ống tay áo của sư phụ, Trọng Vũ không nói gì, chỉ giương mắt lên nhìn nàng.

“Sư phụ, ta muốn Đào Đào và Tư Trúc ở lại đây, có được không?”

Trọng Vũ nghe thấy thế, nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Quả nho kia thì có thể, nhưng cây trúc kia thì không được.”

Đường Táo nghe xong, có chút choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, thanh âm yêu kiều nói: “Vì sao ạ?” Sư phụ đáp ứng rồi, nhưng lại chỉ đáp ứng một nửa, sao lại có chuyện như này cơ chứ.

Nào biết Trọng Vũ tưởng tượng đến điều gì, duỗi tay ra đem con rùa đen quay trở lại bên mình, có chút không vui nói: “…. Hắn là nam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.