Hải Đường Nương Tử

Chương 8: Ngày đầu tân hôn . .




Nương Kim Sinh vừa quay đầu liền thấy tiểu Phúc nhi đang đứng trước mặt bà, mở to một đôi mắt “Người vô tội”, cười dịu dàng mà cao giọng nói ra: “Nươn, nương nghe cái gì vậy? Phúc nhi cũng muốn nghe!”

Trong bóng đêm yên tĩnh, một câu của Phúc nhi có thể nói là như sấm sét giữa trời quang, kiếm đã rút khỏi vỏ, Đại tướng quân khí thế bừng bừng quyết chiến đấu anh dũng lập tức bị chấn động, ngừng ở cửa thành, hành quân lặng lẽ, rốt cục cắn răng, tiếc nuối mà quay đầu đi.

Kim Sinh tuy là một nam nhân, nhưng đến tột cùng cũng chưa trải qua chuyện của nam nhân, bên ngoài có hai người sừng sững đứng nghe lén bọn hắn trong đang Phúc Vũ Phiên Vân, công thành đoạt đất, bảo hắn làm sao không thấy xấu hổ đây?

Cấp bách đứng lên, phủ thêm áo đi ra ngoài, chỉ thấy mẫu thân cùng tiểu Phúc nhi đang đứng ở bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.

Kim Sinh không khỏi lúng túng nói: “Mẹ, Phúc, các người… Các người như thế nào nửa đêm không ngủ lại đứng ở trước cửa phòng ta?”

Nương Kim Sinh vội vàng kéo tiểu Phúc nhi đến sau lưng nói: “Không có gì, chỉ là ở trong phòng nóng quá ngủ không được, ta mang theo Phúc nhi ra ngoài hóng gió thôi. Hiện tại tốt rồi, chúng ta trở về ngủ đây, ngươi tranh thủ thời gian trở vào bên trong đi, hôm nay động phòng tân hôn đấy, cũng đừng lạnh nhạt tân nương tử, nhanh đi vào, tiếp tục, tiếp tục…”

Người tuy là đã đi rồi, thế nhưng vừa rồi Kim Sinh còn đang trướng lên nhiệt liệt, nhưng bây giờ giống như một quả bóng bị đâm một phát, xẹp xuống, không dậy nổi nữa.

Về tới trên giường, Hải Đường ngượng ngùng mà hỏi thăm: “Mới vừa rồi là nương ở bên ngoài?”

“Ừm, bà nói trong phòng có chút nóng, đi ra ngoài hóng gió đấy, làm nàng giựt mình sao?”

Hải Đường mặt một hồi nóng hổi, nghĩ thầm bà bà mặc dù đem sách nhỏ cho mình, nhưng vẫn không an tâm cho hai tiểu vợ chồng trong phòng bên cạnh, nên chính xác là bà không có đi hóng gió mà đích thực là đi nghe trộm động tĩnh kia mà.

Vừa rồi Kim Sinh nhất thời động tình, cho đến giục ngựa nhập quan, huynh đệ ở tại cửa nhà nàngnghiền nát trằn trọc, làm cho ở bên trong nàng thực là ngứa, cảm giác kia phảng phất như là đấtthấm đầy cam lộ tĩnh mịch đang chờ Du Long đi vào, hảo hảo mà trêu đùa một phen.

Ở bên ngoài nháo một phát như vậy làm nàng thập phần ngượng ngùng, đem áo mặc lên, ngoan ngoãn nằm ở trong chăn.

Kim Sinh ôm Hải Đường vào trong ngực, cảm nhận hương thơm thiếu nữ tràn vào mũi, hôn trán của nàng một chút nói: “Cũng không còn sớm, hôm nay nàng mệt mỏi cả ngày rồi, ta không nháo nàng nữa, ngủ đi.”

Hải Đường ở trong lòng ngực của hắn bỗng cảm thấy vô cùng bình yên, “Ừm” một tiếng, nhẹ gật đầu, liền nhắm mắt lại.

Đêm nay, bọn họ cũng không làm gì nữa, chỉ ôm lấy nhau ngủ nguyên một đêm.

Hải Đường ngủ rồi cũng không biết đầu của mình đã đè nặng lên cánh tay Kim Sinh, hắn thấy nương tử nằm trong lòng mình an an ổn ổn ngủ, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám , mặc nàng cứ gồi đầu lên tay như vậy, cho đến hừng đông cái tay dưới đầu Hải Đường mới rút ra nhưng nửa điểm tri giác thì cũng không còn.

Kim Sinh xưa nay thức dậy rất sớm, hắn là nam nhân duy nhất trong nhà, sau khi rời giường thì gánh nước, đốn củi, làm hết tất cả những việc này mới ăn điểm tâm rồi đi tới tiệm thợ rèn.

Hắn ở tiệm rèn của sư phó lão Tiêu cũng học nghề đã hơn hai năm rồi, khoảng một thời gian ngắn nữa hẳn là đã có thể xuất sư.

Trong nhà mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng có một mẫu đất, hơn nữa hắn dựa vào nghề rèn sắt kiếm chút tiền, thời gian sau này cũng được ấm no.

Bầu trời có chút sáng, Kim Sinh liền lấy thùng ra bờ sông múc nước. Hôm nay trong lòng của hắn không hiểu sao lại có cảm giác ngọt ngào, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, khóe miệng nổi lên một tia ôn hòa vui vẻ.

Lúc đi lên núi có một người trong thôn nhìn thấy hắn, hướng hắn hô: ” Tiểu tử Kim Sinh kia, tinh thần ngươi thoải mái thật đó, hôm qua mới lấy vợ, xem hôm nay đã vui thành cái dạng gì rồi. Chờ thêm một năm nữa chắc là bà bà đã có thể ôm cháu rồi, lúc đó đừng quên mời chúng ta ăn trứng hỉ nha!”

Kim Sinh cười hì hì, quay lại nói: “Nhất định là vậy, nhất định là vậy!”

Hải Đường ngủ rất ngon, sáng sớm khi tỉnh lại, gà trống đã ở bên ngoài gáy bình minh rồi.

Cái chăn còn vương lại hơi thở ấm áp, thế nhưng Kim Sinh đã đi rồi. Hải Đường dụi dụi mắt, nhìn thấy quyển sách nhỏ bị Kim Sinh ném ở dưới sát mép gối đầu bên cạnh, nhớ tới cảnh tượng đêm qua kiều diễm ngập tràn, trong nội tâm không khỏi vừa vui vừa thẹn.

Nàng đứng dậy mặc quần áo xong thì đến nhà chính, nương Kim Sinh thấy Hải Đường đi ra, liền kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Con a, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không? Trên người có thấy đau nhức gì không?”

Hải Đường lắc đầu: “Không có nương, đều rất tốt.”

Nương Kim Sinh nhìn sắc mặt Hải Đường bình thường, lại trả lời như vậy, trong lòng âm thầm ảo não, buổi tối hôm qua rõ ràng là chuyện tốt sắp thành rồi, nhưng lại hết lần này tới lần khác bị tiểu Phúc nhi làm rối, lúc sau bà cũng không có đi ra nữa nhưng phòng bên kia lại một mực yên tĩnh trở lại, không có tiếng vang gì khác.

Vừa nghĩ tới điểm này, trong long nương Kim Sinh oán giận, trợn trắng mắt liếc Tiểu Phúc nhi.

Phúc nhi đang chuẩn bị ngồi vào ghế ăn điểm tâm, cảm nhận được mẫu thân đang hung hăng trừng mắt với mình, lập tức rùng mình một cái, trái tim nhỏ bé cũng đi theo run lên.

Kim Ngọc nấu xong điểm tâm bưng ra, nương Kim Sinh hướng Hải Đường nhìn nhìn, chỉ thấy nàng hơi hơi mỉm cười ngồi vào trên ghế, cũng không có ý sẽ đi hỗ trợ.

Nương Kim Sinh thầm nghĩ trong lòng, bà lão mù nói nàng lúc trước là thiên kim tiểu thư phú quý, nghĩ đến cũng đúng, nàng chưa làm qua việc gì, mặc dù bây giờ ở với người thôn quê bọn họ nhưng vẫn có thói quen cơm đến há miệng, y đến thò tay.

Kim Ngọc bới cho mỗi người một chén cháo, lại mang qua bánh ngô vừa mới chính nóng hỗi thơm phức, lúc mọi người vừa ngồi xuống thì Kim Sinh cũng đã trở lại.

Hắn rửa tay rồi ở bên cạnh Hải Đường ngồi xuống. Hôm nay Hải Đường vấn tóc lên thành một búi tóc tròn tròn ở trên đỉnh đầu, đã ăn mặc giống như những nương tử khác trong thôn, nàng nhìn Kim Sinh ngồi xuống hướng hắn ngọt ngào cười nhẹ một tiếng, vương tay lấy một cái bánh ngô cho hắn.

“Kiểu tóc hôm nay của nàng rất được.” Kim Sinh nói ra.

Hải Đường nghe nam nhân nhà mình tán dương, khóe môi không khỏi giơ lên một cái, lại nói: “Nương nói phải chải đầu búi tóc, ta cũng là mới học đấy.”

Hôm nay Kim Sinh ăn cơm không giống mấy ngày trước ăn như hổ đói, giống như có người sẽ dành hết thức ăn. Bản thân đã có vợ rồi nên không có gì gấp gáp nữa, liền vừa ăn vừa nhìn Hải Đường ở một bên, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, thật là một phen tình ý.

Sức ăn của Hải Đường không lớn, đến cuối cùng cháo trong chén vẫn còn thừa lại, cái bánh ngô kia cũng còn hai phần không ăn xong.

Kim Sinh hỏi: “Sao không ăn hết?”

Hải Đường lắc đầu: “Ăn no rồi, ăn không nỗi nữa.”

Kim Sinh liền nhận lấy chén cháo, thay Hải Đường đem thức ăn còn lại ăn hết, không có nửa điểm xấu hổ ghét bỏ, phảng phất như chuyện đó là chuyện phải làm. Chén cháo nàng nếm qua tựa hồ còn lưu lại hương thơm độc nhất của Hải Đường, Kim Sinh ăn lấy cũng không khỏi nhớ tới buổi tối hôm qua vẫn còn việc chưa xong, tâm tình một hồi nhộn nhạo.

Nương Kim Sinh nhìn hai vợ chồng mặc dù vừa mới thành thân nhưng nghiễm nhiên lại hòa thuận tình cảm, trong lòng cũng hài lòng vui sướng. Bất quá Hải Đường đã làm vợ người ta rồi, nên cũng phải nghe lời của bà bà này, làm việc mà chính mình phải làm.

Nương Kim Sinh buông bát đũa xuống, meo meo cười đối với Hải Đường nói: “Con a, hôm nay con đã là con dâu của Kim gia chúng ta rồi. Nương càng lúc càng lớn tuổi, Ngọc nhi cùng Phúc nhi tương lai đều phải xuất giá theo chồng, sau này con cần phải học cách lo liệu việc nhà, giúp đỡ nương quản lý tốt cái nhà này.”

Hải Đường ngẩn người: “Quản lý… nương, đó là muốn con làm cái gì?”

“Vậy con biết làm những việc gì ?” Nương Kim Sinh hỏi nàng.

Hải Đường đáp không được, lúc trước nàng biết làm những việc gì đã không còn nhớ nữa, bây giờ nàng giống như chuyện gì cũng không biết làm a.

“Nấu cơm, giặt quần áo, cho gà ăn? Đây đều là những công việc thường làm nhất, nương tử nhà nào cũng biết làm hết đấy. Hải Đường, sau này những công việc này đều có thể giao cho con thực hiện chứ?” Nương Kim Sinh nghĩ đến, mọi thứ cũng phải tiến hành theo chất lượng nha, nếu nàng không biết gì mà ra ruộng làm tựa hồ cũng khó xử cho nàng, mấy cái việc nội trợ đơn giản này có lẽ nàng vẫn có thể làm đây.

Hải Đường có chút do dự, những việc này nghe thì rất dễ, nàng cũng thực muốn đi làm, nhưng thật sự không biết mình có thể làm tốt không nữa.

Kim Sinh ở bên cạnh nói : “Nương, Hải Đường là nàng dâu mới, thoáng cái cho nàng nhiều chuyện như vậy, sợ là làm không nỗi.”

Nương Kim Sinh nghe xong, cảm thán nhi tử thật là tốt, vừa mới cưới vợ đã bắt đầu che chở rồi. Bà nghĩ thầm mình cũng không có khó xử nàng nha, nấu cơm, giặt giũ thì như thế nào còn không biết làm? Kim Ngọc nhà bà còn phải xuống ruộng đó!

Hải Đường ngược lại không có chối từ nói : “Nương, những việc nương giao cho con con chỉ sợ sẽ làm không tốt, nương còn phải chỉ dạy cho con nhiều điều.”

Nàng vừa nói xong, nương Kim Sinh nở nụ cười: “Ai, đó là tự nhiên, nương đương nhiên sẽ dạy cho con. Yên tâm đi!”

Ngày đầu tiên Hải Đường làm dâu, Kim gia liền một lần nữa phân lại công việc.

Kim Sinh vẫn là gánh nước, đốn củi cùng với những việc nặng nhọc mà nữ nhân không thể đảm đương.

Kim Ngọc và bương Kim Sinh ra đồng chăm sóc mảnh đất trồng chút ít lúa mạch cùng khoai lang.

Hải Đường làm vợ hiền ở nhà nội trợ, nấu cơm, giặt quần áo, cho gà ăn và chiếu cố tiểu Phúc nhi.

Lại nói tiếp, người nhàn nhã nhất trong nhà chính là tiểu Phúc nhi rồi, bởi vì nàng nhỏ tuổi nhất, cái gì cũng không cần làm, nàng có thú vui lớn nhất là trèo lên trên cây ngoài sân, ở bên trong đống rơm bắt dế mèn chơi đùa, còn một việc nữa là cùng Hải Đường tẩu tử ở một chỗ làm con châu chấu bằng lá cây.

Hải Đường đã bắt đầu những ngày tháng làm vợ ở nhà của Kim Sinh, lại nói tiếp, muốn làm một người vợ thì chuyện đầu tiên là phải cầm quần áo ra bờ sông giặt sạch.

Trong nhà còn lại hai người là nàng cùng Phúc nhi, Hải Đường ôm cái chậu gỗ to, bên trong là quần áo lấy ở nhà tắm, nàng hướng Phúc nhi hỏi: tiểu Phúc nhi, đi giặt quần áo thì phải đi chỗ nào?”

“Tẩu tử, ở bờ sông. Muội dẫn tẩu đi!” Phúc nhi kéo Hải Đường hướng bờ sông đi đến.

Đối với Phúc nhi mà nói, tới bờ sông có nghĩa là có thể nhảy xuống nước bắt ốc, có thể dùng nước sông mát lạnh xông chân, là có thể vui vẻ rồi.

Thế nhưng mà, đối với Hải Đường mà nói… Giặt quần áo? !

Y phục này làm như thế nào để giặt rửa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.