Hắc Thị Thục Nữ

Chương 8




Nếu dưới chân Hạ Lan có súng thì tốc độ của đạn bay cũng không thể nhanh bằng tốc độ chạy trốn của cô bây giờ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, mông cô như có tên lửa phi nhanh  ra khỏi cái giường.

“Anh đang nói cái chết tiệt gì thế hả?” Mặt cô đỏ bừng, hô hấp gần như ngừng lại, hai tay cô khua loạn lên trước mặt, chân bước dần dần về phía sau.

“Là chết tiệt ư?” Thương Trất Phong nhíu mày, thân hình to lớn cường tráng cựa quậy, con ngươi đen chớp liên tục như trêu tức cô,bên trong đó còn có dục vọng cháy bỏng đang mãnh liệt bùng lên.

Hạ Lan dời mắt tới cây kiếm trên sô pha, muốn cầm lấy nó để phòng thân. Nhưng dù cho có đoạt lại được cây kiếm đó cô cũng không thể làm gì anh,bởi vì thân thủ của Thương Trất Phong siêu hơn cô nhiều lắm.

Nhìn thấu ý đồ của cô, anh thấp giọng cười khẽ, tao nhã đi trên tấm thảm dày, nắm chuôi kiếm khua múa cho cô xem.“Mỗi lần khiêu chiến là một lần quy định, ra lệnh vẫn là anh thôi. Mèo con, ngoan ngoãn nghe lời đi, anh không hy vọng bộ quần áo xinh đẹp này sẽ trở thành đống rách nát bỏ đi đâu.”

Cô tức giận giậm chân.“Chết tiệt! Mẹ nó chứ, tóm lại là anh muốn thế nào đây?” Cô mắng, bề ngoài là phô trương thanh thế,thực tế bên trong hai chân cô đã muốn mềm nhũn ra rồi.

Thương Trất Phong nở nụ cười đầy ý tứ.

“Chậc chậc, mèo con, em còn nói lời bậy à, như vậy không tốt,không tốt!” Anh lắc đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi cô.“Anh muốn thế nào ư? Anh chỉ muốn dạy em khiêu vũ thôi mà. Khi nào đến cuộc đấu giá của Lục Thần Long, mọi người thấy em xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ mời em làm bạn nhảy, đây là phòng ngừa trước thôi á.”

“Cái rắm chó nhà anh ý! Khiêu vũ mà lại phải cởi quần áo à? Thực ra anh chỉ muốn……nuốn……” Nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét ấy, cô không thể nói tiếp vế sau, đành nắm chặt bàn tay nhỏ bé.

“Muốn gì, muốn cái gì?” Anh hớn hở mong chờ cô nói hết câu.

“Mèo con a, em nghĩ đi đâu mà lại khó mở miệng thế này? Đừng hiểu lầm lòng tốt của anh mà, anh thật sự chỉ muốn dạy em nhảy.”

“Vậy thì cần gì phải cởi quần áo?” Cô lên tiếng thắc mắc, ngây thơ bị anh làm cho rối tung cả đầu óc.

Anh buông thanh kiếm ra, mỉm cười bắt đầu cởi áo khoác, cơ thể nam tính rắn chắc hằn rõ dưới lớp áo sơ mi màu trắng.

“Em cũng xem vợ chồng nhà họ Đường khiêu vũ thế nào rồi nên cũng biết chút nghi lễ nhỉ.” Giọng điệu của anh nửa thật nửa đùa làm cô không biết có nên tin hay không.

“Tôi không tin!” Cô do dự chuẩn bị đồng ý, bỗng nhiên nhớ lại bản chất thật sự đằng sau cái vỏ bọc nho nhã của anh, cô lập tức trấn tĩnh bản thân.

“Quái, kỹ thuật nói dối của mình bị sụt giảm à?” Anh lầm bầm lầu bầu, tiếp tục cởi quần áo, khi áo sơmi rơi xuống đất, thân thể hoàn mỹ như tượng cổ Hy Lạp xuất hiện.

Hạ Lan tưởng chừng như đã bị thôi miên mãnh liệt nên tầm mắt dán chặt vào anh một lúc lâu. Lần đầu tiên cô biết thì ra thân thể đàn ông cũng được gọi là hoàn mỹ, xinh đẹp ; chỉ khác với nữ giới trắng trẻo mềm mại, còn anh thì màu đồng khỏe khoắn.

Đứng đây với anh, cô thấy mình bất lực, tựa như bị hòa tan trong  ánh mắt nóng bỏng, để mặc anh muốn làm gì thì làm……

Anh bật cười hai tiếng khiến cô giật mình thanh tỉnh. Tại sao cô lại chịu thua anh nhỉ? Mỗi lần đối mặt với anh, xương cốt trí tuệ của cô đều không sử dụng được, anh toàn đánh bại cô, sau đó trêu chọc cô với dáng vẻ tử tế, nho nhã.

“Anh đừng có mà lại đây đấy!” Thấy anh chậm rãi đến gần, Hạ Lan  muốn hét thật to để cầu cứu.

“Mèo con, đừng sợ.” Anh cười nhẹ, miệng thì trấn an nhưng đôi mắt lại rực cháy như muốn thiêu đốt người ta.

“Ai sợ anh chứ?” Cô vẫn còn mạnh mồm kêu, hai chân run rẩy bước lùi về sau.

Trong tay không có một tấc sắt làm vũ khí, hơn nữa trang phục đẹp đẽ trên thân khiến cô khó hành động, Hạ Lan buồn bực rất muốn chửi cho anh một trận, con mắt cô không ngừng trộm liếc sang phía cửa, muốn tìm cơ hội chuồn ra ngoài. Nhìn cái kiểu “Kích động” bây giờ của anh, giác quan thứ sáu cho cô biết nếu không bị anh cưỡng hôn thì cũng bị ăn đến cái xương cũng không còn.

Nếu chạy thoát khỏi căn phòng này ra chỗ đông người ngoài kia, chắc chắn anh không dám làm gì cô đâu nhỉ?

“Tốt lắm, anh không hy vọng em sợ anh. Mèo con, anh muốn thấy em – một cô gái xinh đẹp không hề yếu đuối, cho dù móng vuốt có bén nhọn đến mấy cũng không sao cả, đằng nào thì em cũng sẽ bị mềm hóa dưới thân anh thôi.”

Thương Trất Phong mỉm cười, mồm nói những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng còn ánh mắt nóng rẫy vẫn không rời khỏi cô.

Tuy bộ váy áo này rất đẹp nhưng anh tin khi cô cởi hết chúng ra, thân thể nõn nà bên dưới lớp vải mỏng manh đó còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần.

Anh thong thả vuốt cằm, suy nghĩ xem bước tiếp theo có nên rạch nát cái lớp vải đang bao bọc người cô xuống không.

“Câm mồm!” Cô không thể tiếp tục nghe lời nói hạ lưu của anh liền quát lớn. Anh lúc nào cũng chỉ trích cô hay nói tục thế mà bản thân anh còn nói những lời khó nghe hơn cả nói tục.

“A, mèo con, em vội vàng đến thế sao. Em đừng nói là không chờ được nữa đấy nhé?” Anh cố tình xuyên tạc ý cô.

“Miệng toàn nói mấy thứ hạ lưu đáng ghét, anh là đồ bại hoại!” Cô mắng nhỏ, xác định tình huống trước mắt vô cùng nguy hiểm liền chạy vọt về phía cửa ra vào.

Cô đã dùng hết sức lực của mình để chạy không ngờ chỉ còn cách tấm cửa tự do vài bước thôi, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh bén nhọn, Hạ Lan vừa quay đầu theo bản năng,không nhìn thì không sao chứ vừa nhìn cô đã hét chói tai, chưa kịp phản ứng mà thanh kiếm đã muốn xuyên thấu qua lớp vải trên vai cô, mạnh mẽ tha cô bay đi như con bướm nhỏ dính chặt lên tường.

“Đồ trứng thối đáng ghét, thả tôi ra!” Cô gào lên, liều mạng giãy dụa muốn nhổ cái kiếm giam giữ mình ra, nhưng mà lực đạo phi kiếm của anh rất mạnh, sức cô sao địch nổi.

Hạ Lan quay đầu, mở to hai mắt nhìn anh chậm rãi bước tới gần mình, thậm chí còn giơ tay vỗ nhẹ đôi má phấn không biết do hoảng sợ hay tức giận mà trắng bệch,ngay cả hô hấp cô cũng quên mất không tiến hành.

Cô cắn môi, khẩn trương đến mức ngực nhói nhói đau đau.

“Mèo con, em thích anh nói linh tinh hay thích anh hạ lưu nào?” Thương Trất Phong vẫn cứ mỉm cười, chỉ có vỏ bọc tao nhã chậm rãi biến mất,thay thế vào đó là dục vọng chiếm đóng đầy nguy hiểm. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc đen dày mềm mượt của cô.

“Đừng có luyên thuyên nữa, tôi chẳng thích anh làm gì cả” Cô thẹn thùng giãy dụa không muốn anh đụng chạm tới mái tóc của mình thêm nữa.

Nào ngờ hành động này lại để lộ cái gáy trắng nõn nà, Thương Trất Phong đang xoa bóp thắt lưng cô nhìn thấy hình cảnh này liền không cầm cự nổi mà đặt môi hôn lên đó một cái. Hơi thở ấm nóng lan tỏa trên cần cổ thon dài, anh vươn lưỡi chậm rãi liếm làn da thơm ngào ngạt,cảm nhận từng chút run rẩy nhẹ nhàng của cô.

“Anh hy vọng em sửa lại lời nói ban nãy.” Anh rút kiếm ra, dùng thân hình cao lớn cường kiện của mình gắt gao ngăn chặn cơ thể mềm mại của cô, không cho cô được tự do chạy trốn.

“Anh là cái tên tiểu nhân ti bỉ,đồ dê xồm chỉ biết bắt nạt con gái nhà lành!” Cô thở hổn hển mắng,anh vừa nghe thấy vậy liền nhấc cô úp sấp   mặt vào mặt gương. Tấm kính lạnh lẽo cho thấy nhiệt độ trên người cô lúc này khá cao.

Cô khó chịu giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi anh. Một đằng lạnh lẽo, một đằng ấm nóng, hai bên ép chặt vào người khiến cô hoảng hốt.

“Mèo con, em thật sự cho rằng anh đang bắt nạt em ư? Anh tưởng đây chính là nguyện vọng của em.” Giọng anh vô cùng vô tội, thế nhưng hai tay lại không an phận, thong thả thò ra kéo khóa váy của cô.

Cô rất muốn thét chói tai vì cảm giác được trang phục trên người mình bị cởi ra rồi rơi trên mặt đất. Tay anh càng lúc càng càn rỡ, dễ dàng cởi bỏ phần nội ý còn lại.

“Dừng tay!” Cô cắn răng hô, bất lực dán lên mặt gương lạnh lẽo.

Cô ngẩng đầu lên,mái tóc dài do quá khẩn trương nên đã ẩm ướt mồ hôi, đáy mắt cô long lanh nước, ánh mắt tuy ủy khuất nhưng cô vẫn kiên cường chống đỡ.

Không biết vì sao, cô cảm thấy cảnh tượng mình bị anh giam trong lòng dán lên gương lạnh, còn cô không thể quay đầu chỉ có thể nhìn anh qua tấm gương vô cùng phiến tình khiến cô thở dốc.

“Mèo con, ngoan ngoãn nhìn gương, nhìn xem anh có bao nhiêu mê muội đối với em, mà em có bao nhiêu yêu thích khi anh làm chuyện này.”

Môi hắn chạy tới bên tai cô, nhẹ nhàng phun khí nóng.

Thương Trất Phong vươn lưỡi liếm tai cô, hai tay chen vào giữa người cô và tấm gương, chui lên trên cầm nắm bầu ngực đẫy đà.

Cô nhắm chặt hai mắt, chỉ là sau khi bị bao trùm bởi bóng tối, cảm nhận của cô về những gì anh đang làm lại càng sâu sắc và rõ ràng hơn. Cô có thể nhận ra sự nóng bỏng của da thịt mỗi lần bàn tay anh lướt tới, mà núm vú tiếp xúc với mặt gương lạnh lẽo cộng thêm bị anh trêu chọc xoa nắn làm cô bị kích thích suýt rên rỉ thành tiếng.

“Chết tiệt! Chết tiệt……” Cô vẫn không chịu thua lên tiếng mắng mỏ và không ngừng giãy dụa.

Thương Trất Phong mỉm cười, không thèm để ý, anh bây giờ toàn lực chú tâm vào công việc mê hoặc cô. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thả cô đi,cho nên ra sức thu phục cô mèo nhỏ quật cường này.

Vì vậy, có bắt anh kiên nhẫn thức trắng đêm anh cũng đồng ý, chỉ cần cô được mềm hóa trong vòng tay anh.

“Mèo con, mở to mắt ra nếu không em sẽ bỏ qua nhiều thứ đấy.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, đưa một tay thò vào trong quần sờ cái mông bé nhỏ của cô.

“Á, dừng tay lại!” Hạ Lan kinh hoảng mở to mắt, không kịp phòng bị chống lại tầm mắt nóng rực của anh, rồi cứ thế cô bị thô miên không thể dời mắt đi.

“Đừng sợ, mèo con của anh, anh không bao giờ muốn làm em đau.” Giọng anh vẫn mềm nhẹ tao nhã ngay cả trong giờ phút nước sôi lửa bỏng này.

Bàn tay ngăm đen vuốt ve phấn mông tròn trịa, sờ soạng da thịt mềm mại như tơ giữa hai chân cô, cuối cùng liều lĩnh dò tìm về phía trước, chạm vào hoa hạch mẫn cảm yếu ớt nhà cô, sau đó anh đưa một ngón tay vào trong.

“Không…… Không… muốn……” Âm thanh của cô bé xíu như muỗi kêu, lực chống đỡ càng ngày càng mỏng dần.

Bề ngoài kháng cự anh nhưng thực ra sâu thẳm trong đáy lòng cô vẫn luôn khát khao anh nên sự chống đối ấy dần dần biến mất.

“Là không muốn, hay muốn? Mèo con, em phải nói cho anh nghe rõ ràng một chút.” Anh cười mờ ám.

Cô mơ hồ không biết nói gì, chỉ biết phát ra âm thanh rên rỉ quyến rũ và tiếng thở dốc làm điên đảo Thương Trất Phong.

Ngón tay anh cứ ra ra vào vào trong cô. Cô e lệ muốn trốn tránh,ai ngờ anh còn tách hai chân cô rộng hơn để ngón tay thoải mái chơi đùa làm cho mật ngọt đong đầy nơi bí mật.

“Mèo con, nhìn vào gương đi, đừng lừa mình dối người nói em không muốn mà.” Anh dụ dỗ, Ngón tay dài càng thêm thâm nhập sâu và mạnh hơn. Anh đang cảm nhận xúc cảm tuyệt vời khi cô bao chặt lấy ngón tay anh, nó vừa ẩm ướt vừa nhuyễn nộn,ấm nóng khiến dục vọng nam tính của anh đau đớn sưng to.

“Ông trời của anh ơi, em chặt quá, ấm quá, anh chỉ muốn chôn mình trong đó thôi.” Anh mất khống chế thở dồn dập. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh cùng cô làm chuyện đó trước gương, Thương Trất Phong lập tức bị kích thích mãnh liệt.

Hai bàn tay cô nắm chặt đặt trên mặt gương, cả người run rẩy như cô mèo nhỏ rung mình trong vòng tay anh, sợi tóc dài dính vào má, đôi môi cô cắn chặt thinht thoảng bật ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.

Cô gần như không còn nhận ra cô gái có ánh mắt mơ màng trong gương là chính mình nữa. Con ngươi đen của cô giờ đây trở nên mù mờ  tầng sương dày đặc, cánh môi đỏ mọng run run như đang chờ đợi môi anh ập đến.

Hạ Lan ngượng ngùng nhắm mắt lại. Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô rằng cô đẹp bao nhiêu, rồi anh muốn cô bao nhiêu, và anh sắp dùng cách nào để hoàn toàn có được cô.

Thương Trất Phong không cho cô rời khỏi tấm gương cũng không để cô nhắm mắt lại.  cô khó chịu vặn vẹo người, cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, tất cả những gì đang xảy ra được phản chiếu trên mặt gương khiến cô vừa xấu hổ vừa bị kích thích.

Anh muốn cô nhìn bản thân cô bị anh hòa tan như thế nào. Từng động tác của anh có yeu thương nhưng cũng có cố chấp không thể buông tha cô. Anh đã quyết định rồi, cô mèo nhỏ xinh đẹp ương bướng hoang dã này là của anh, chỉ có thể là của anh!

“Mèo con, mèo con của anh.” Cơ thể rắn chắc của anh dán sát lên đường cong quyến rũ của cô, phân thân to lớn thẳng cứng của anh không ngừng chạm vào mông cô.

Hạ Lan khó nhịn lắc đầu, cắn chặt môi lại, nhưng vẫn không thể khống chế cơ thế đang kẹp chặt ngón tay anh, từng đợt co rút nhanh chóng khiến cô run rẩy.

Khi dục vọng lên đến đỉnh cao cô thấy mình như bùng nổ, kinh hoảng rên rỉ thành tiếng, mở to mắt nhìn anh, không ngờ lại nhận được ngọn lửa tình hừng hực đang thiêu đốt trong đó.

Cô bị buộc phải nhìn chằm chằm vào anh……

※     http://Bichsongcac.wordpress.com ※

Do có cao trào lần đầu nên tứ chi Hạ Lan vô lực, cô mềm người nhắm mắt, ngay cả linh hồn cũng tưởng như đang bay bổng trên trời, còn thể xác thì vô cùng mệt mỏi.

Cô mơ hồ nhận ra Thương Trất Phong đang ôm cô thong thả đi về phía chiếc giường lớn, mỗi bước đi đều rung chuyển các cảm quan của cô.

Hạ Lan trần trụi đổ mồ hôi vừa đặt lưng xuống tấm đệm lạnh liền tỉnh người, hốt hoảng nhìn ánh mắt nóng vội không thể chờ thêm của anh.

Hạ Lan nhanh chóng gập chân lại trốn anh thế nhưng không có chỗ nào trốn được..

Cô đương nhiên biết chuyện gì sắp xảy ra với mình. Nhưng mà ngay lúc cô nhìn thấy dục vọng của anh, mặt cô lập tức xanh mét, nó to thế kia làm sao chui vào cô được.

“Đừng tới đây!” Cô khẩn trương nói, xoay người muốn bò xuống giường.

“Mèo con, đừng trốn anh mà.” Anh gọi cô,đưa hai tay nắm chặt bầu ngực ôm cô trong lòng.

Cô sợ hãi giãy dụa.“Con mẹ nó, đừng có để tôi động tay động chân với anh!” Cô mắng, hy vọng sẽ khiến anh chán ngán bỏ đi.

Anh biết ý định của cô nên mỉm cười lắc đầu, ngón tay anh xoa nắn đầu ngực đỏ hồng, áp môi lên cần cổ trắng mịn nhẹ nhàng cắn, để lại ấn ký đóng dấu quyền sở hữu cô mèo con của anh.

“Mèo con, đừng sợ,anh sẽ làm em thích a.”

Tất nhiên anh hiểu được cô đang khẩn trương lo sợ rồi.

Bởi vì quá mức yêu cô cho nên anh đành nhịn hạ phúc khát vọng đến  đau đớn, thêm thời gian chuẩn bị để cô đỡ đau.

“Thích cái rắm á! Háo sắc mới thích cái chuyện hạ lưu nhà anh.” Cô nghĩ một đằng nói một nẻo, hai tay không ngừng vung vẩy mà vẫn không  sao đẩy anh ra được.

“Anh hạ lưu ư?” Anh mỉm cười, nâng cằm cô lên rồi che đôi môi nhỏ nhắn lại, cái lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng thể hiện rõ ý đồ của anh.

Hạ Lan cảm thấy nóng bức khó chịu, muốn phản kháng anh nhưng lại bị mị hoặc của anh làm cho vô lực chống đỡ. Cứ mỗi lần hô hấp cô lại đưa đẩy bộ ngữ dán sát vào anh.

Cô nâng tay áp lên lồng ngực cơ bắp của anh, nếu không đẩy anh ra,cô sẽ bị da thịt ấm nóng của anh hòa tan mất.

Anh vẫn hôn cô đến nỗi thần trí mê ly, suýt chút nữa không thở nổi  mới lưu luyến không rời buông cô ra, chờ cô hô hấp dồn dập lấy hơi lại cắn nhẹ lên cánh môi mềm mại ấy.

“Đừng khẩn trương, anh sẽ không làm em đau mà.” Anh nhìn ra sự bối rối của cô nên không truy cứu chuyện cô vừa mắng chửi người khác nữa.

Còn cô thấy những lời này không cản được anh lại càng thêm mắng chửi.

“Làm cái con khỉ nhà anh đi! Anh không hiểu quốc ngữ à? Dừng tay……”

Lần này, Thương Trất Phong dừng động tác lại thật,anh nhíu đôi mày rậm nhìn cô. Xem xét xem sẽ xử lý cô như thế nào. Vài giây sau, anh nở nụ cười bí ẩn.

“Như mong muốn của em thôi, mèo con của anh.” Xuyên tạc lời cô là việc anh vô cùng thích.

Cô trừng mắt không dám tin anh lại quá mức vô liêm sỉ. Cô đang mắng anh chứ có bảo anh là chuyện này chuyện nọ gì đó đâu……

Thương Trất Phong cầm chặt cổ tay không chịuyeenrr ổn của cô, quệt lưỡi từ từ đi lên bộ ngực đẫy đà, liếm xung quanh đầu ngực khiến cô thở dốc rồi mới ngậm trọn nó vào mồm.

Hương vị của cô ngọt ngào hơn cả mật,anh bị cô làm mê mẩn thần trí.

Lúc đầu người cô cứng đờ nhưng dần dần về sau bị anh mềm hóa tan chảy.

“Thương Trất Phong……” Cô gọi tên anh.

“Mèo con, thoải mái đi nào,em chỉ cần hưởng thụ thôi.” Anh thì thầm,hơi thở nóng rực phả lên bụng cô, thế rồi anh nhanh chóng vươn tay cầm hai chân cô tách sang hai bên.

Cô làm sao có thể thoải mái khi mấy sợi tóc cưng cứng của anh lướt qua lướt lại bên đùi non của cô đây ?

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, định xoay người ai ngờ hai chân lại được anh vác lên vai.

Hạ Lan thở hổn hển, bị hành động của anh làm cho khiếp sợ cứng họng, cô xấu hổ quay đầu không dám nhìn anh.

Có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới bản thân lại lõa thể nằm trước mắt một người đàn ông với tư thế này!

“Không, mèo con, đừng quay đi, em phải nhìn thật kỹ giây phút anh yêu em.” Anh vươn tay xoay mặt cô lại.

“Tôi không thể……” Quên cả dáng vẻ hung hăng bướng bỉnh cô đáng thương lắc đầu, nhắm hai mắt, sau đó vùi mặt vào cái gối lạnh toát, bàn tay nắm chặt ga trải giường.

Anh cười nhẹ, không bức cô nữa.“Được rồi, mèo con xinh đẹp của anh, thế thì em hãy hưởng thụ cảm giác tuyệt vời anh giành cho em.” Anh không thèm nhiều lời nữa, trực tiếp cúi đầu dừng trên cánh hoa yếu ớt đang run rẩy của cô.

Cô hớp một ngụm khí lạnh, vội vàng cắn tay lo sợ mình sẽ bật ra tiếng rên rỉ, ai ngờ dù có cắn chặt đến mấy nó vẫn cứ thoát ra khỏi miệng.

Anh hôn lên phần da ở đùi non,sau đó cẩn thận cắn cắn vài cái như gãi ngứa cho cô.

Hạ Lan kinh ngạc về chuyện phóng đãng anh đang làm với cô, cô xấu hổ đến bất tỉnh mất. Nhưng cô cũng không cự tuyệt dù sao cô cũng rất muốn anh, lúc trước giãy dụa phản kháng, còn bây giờ ngoan ngoãn nằm yên rồi. Cô lùa hai bàn tay nắm chặt tóc anh, khi anh hôn lên nơi mềm mại bí mật của cô, cô có cảm giác tim mình như ngừng đập.

Đầu lưỡi anh vừa nóng vừa ướt khơi dậy những cảm xúc lạ lùng chưa từng có trong cô, khi lưỡi anh xâm nhập hoa kính, cô sợ tới mức tý nữa thì ngã khỏi giường, nếu không phải do anh ôm chặt cô đã thành hình chữ đại dưới đất rồi.

Đầu lưỡi mềm mại cứ xâm phạm cô hết lần này đến lần khác mang tới cho cô cảm giác kỳ lạ, không thể không thừa nhận khoái cảm đang lan tràn ra toàn thân cô.

Tiếng rên của cô gần như biến thành thét chói tai, cô ôm chặt đầu anh mà thở dốc.

Bỗng nhiên anh rời khỏi đóa hoa mềm mại của cô, thân hình ngăm đen nam tính bao trùm thế giới nhỏ bé mà cô có, ôm mặt cô rồi nói.

“Mèo con, mở to mắt ra nào, anh muốn em nhìn anh.” Giọng nói của anh vì phải cực lực áp chế mà khàn khàn vô cùng đáng thương.

Hai hành lông mi yếu ớt run rẩy sau đó cô mở mắt ra. Khi tầm mắt của hai người giao nhau, anh nhanh chóng nâng mông cô lên, dục vọng nóng rực lập tức chui vào nơi chưa có ai ngự trị.

“Á Á –” Thân thể cô lập tức căng cứng, hoa kính nhà cô chưa từng  bị dị vật xâm nhập nay tấm màng ngăn cách đã bị xuyên thủng.

Anh làm tất cả là để cô chuẩn bị hoàn toàn tốt, bởi vì đây là lần đầu tiên của cô.

Đó là một quá trình thần kỳ mà cô phải trải qua, cô vẫn không thể tin được dục vọng nam tính nóng rực to lớn của anh đang chôn trong cơ thể mình.

“Mèo con của anh, em là của anh,mãi mãi là của  anh.” Anh cử động mỗi lúc một nhanh hơn.

Ánh mắt nóng rực  của anh in chặt vào cô như muốn đóng dấu chủ quyền thuộc về mình.

Cô không còn kháng cự anh nữa, tuy trong đầu vẫn còn vô số thắc mắc nhưng bây giờ không phải lúc tự hỏi nữa rồi. Lúc này,cô cam tâm tình nguyện trở thành người của anh, toàn tâm chìm đắm trong tình yêu anh giành cho mình, động thân đón nhận từng cái va chạm anh đong đưa ra vào.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh,cô phát ra âm thanh rên rỉ mềm mại phối hợp với tiếng gầm nhẹ nam tính, họ kết hợp với nhau hoàn mỹ ăn ý như đang cùng khiêu vũ một bản nhạc nhẹ nhàng quyến rũ.

“Xin anh……” Cô kêu lên nho nhỏ, hai tay ôm chặt bả vai rộng lớn, mười ngón tay mảnh khảnh gần như cắm sâu vào bắp thịt rắn chắc của anh, vui thích quá độ khiến cô nhịn không được cắn anh một cái, để lại dấu ấn đặc biệt của cô mèo hoang dã xinh đẹp trên người anh.

“Đừng xin anh, mèo con, tất cả của anh đều là của em.” Anh hổn hển đáp, rồi tấn công mạnh mẽ thêm một lần cuối cùng, đưa cả hai người lên đỉnh cao của dục vọng.

Anh run rẩy lên cao trào, phóng thích mầm mống nóng rực vào hoa kính non mềm trong tiếng rên la bùng nổ của cô, sau đó môi anh áp lên môi cô, nuốt cả tiếng thở dài khoan khoái của cô vào lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.