Gói Thuốc Nhỏ

Chương 2






Sau khi Lâm Dược chuyển khỏi ký túc xá của bệnh viện thì đến thuê nhà của Nhạc Minh Uyên, cha mẹ của Nhạc Minh Uyên đều là nhân viên công chức bình thường, tuy nhiên, đơn vị nơi họ làm việc có liên quan đến việc quy hoạch và xây dựng ở Thượng Hải, thế nên, hai mươi năm trước, khi giá nhà chưa tăng vọt và không có giới hạn mua bán, cha mẹ Nhạc Minh Uyên đã khôn ngoan mua những nơi có khả năng sẽ bị phá bỏ trong kế hoạch cho hai mươi năm tới ở Thượng Hải, với giá chỉ hơn một ngàn nhân dân tệ mà giá tiền bất động sản bây giờ đã tăng đến sáu, bảy vạn.

Vậy nên, bất tri bất giác bạn học Nhạc Minh Uyên vô tình trở thành tỉ phú.

Nên khi vừa nghe Lâm Dược muốn thuê nhà, Nhạc Minh Uyên đã vung tay đầy hào phóng "Thuê cái gì mà thuê, tiểu gia có rất nhiều nhà, cậu cứ tuỳ ý chọn một cái đi."
Lâm Dược cũng không khách khí với hắn, trực tiếp chọn một cái gần trung tâm thành phố, lối vào của căn hộ trung cấp đến cao cấp đều có ga tàu điện ngầm.

Đương nhiên tiền thuê nhà vẫn phải trả, mặc dù bạn học Nhạc Minh Uyên lúc ấy sống chết nói không cần, chọc cho Lâm Dược rút kim châm một lần nữa, lúc này hắn mới chịu thoả hiệp, cuối cùng vẫn giảm giá 40% cho Lâm Dược.

Lâm Dược vác một bao dược liệu vào nhà, sau đó ném nó ở hành lang, đá đôi giày sandal trên chân ra, cô nằm bất động trên ghế sô pha.

"Mới tháng năm thôi sao mà nóng thế này, hè năm nay nóng chết đi được."
Lâm Dược vừa than thở vừa cầm điều khiển từ xa bên cạnh, bật điều hoà trong phòng khách, cô chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất.

Đợi cái nóng chậm rãi tan đi, bạn học Lâm Dược vẫn nằm bất động như cũ, sau đó cô bị đánh thức bởi âm thanh tinh tinh thông báo từ Taobao.

Lâm Dược chật vật ngồi dậy, bây giờ cô đang thất nghiệp, buôn bán ở trên Taobao nên nhiệt tình một chút thì hơn.

"Chủ quán, gói dược liệu phòng muỗi của bạn còn không?"
Lâm Dược nhìn ID là một khách hàng quen, ngón tay múa trên bàn phím trả lời một cách nhanh chóng.

"Hôm nay vừa nhập hàng, nhưng mà bao thuốc vẫn chưa chuẩn bị xong, khả năng phải đợi thêm hai ngày nữa."
"Vậy trước tiên chụp cho tôi hai tấm ảnh đi, đợi khi nào bạn chuẩn bị xong thì gửi hàng cho tôi nhé."
Sau đó, ting ting hai tiếng, có người yêu cầu chụp ảnh sản phẩm hàng.

Lâm Dược trả lời một chữ OK, cô không đặt điện thoại xuống, mà tiếp tục cầm điện thoại bắt đầu bán trước vài gói dược liệu đuổi muỗi của mình.

Viết lại lời nhắc nhở trên trang Taobao, cô cho biết hai ngày sau sẽ có khoảng ba trăm gói dược chống muỗi, nếu cần cô có thể cung cấp ảnh trước.

Đinh.

"Có đó không?"
Lại là khách hàng quen.


"Có đây."
"Gói dược phòng muỗi giống như không còn tốt như trước nữa."
Lâm Dược nhịn không được cau mày lại, không phải cô khoe khoang, gói dược phòng muỗi này cô bán đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện thế này.

"Xin hỏi, xảy ra chuyện gì?"
"Vẫn còn muỗi đốt tôi."
"Bạn mang theo gói dược bên người, nhưng vẫn có muỗi đến gần sao?"
Lâm Dược không nhịn được hỏi lại.

"Ban ngày không có, nhưng có vẻ như ban đêm có.

Buổi sáng hôm nay khi thức dậy tôi phát hiện có vài vết muỗi đốt."
Đối phương có vẻ là một người khá nghiêm túc, sau đó còn gửi tấm ảnh bản thân bị muỗi đốt qua cho cô xem, trên cánh tay có không ít điểm đỏ.

Lâm Dược cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tấm ảnh nghiên cứu hơn nửa ngày, chớp chớp mắt, bình tĩnh trả lời.

"Xin hỏi bạn nửa đêm bị muỗi đốt tỉnh hay sao?"
"Cái đó không có."
"Là một bác sĩ, tôi có trách nhiệm phải nói cho bạn, bạn bị dị ứng rồi, bạn nên đi mua một ít thuốc về thoa đi."
"Dị ứng? Trước nay tôi chưa bao giờ bị dị ứng cả."
Thấy đối phương là khách hàng quen, cô thuận miệng giải thích.

"Nếu hệ miễn dịch yếu đi sẽ gây ra dị ứng, bạn nên ngủ sớm, thức dậy đúng giờ, đừng thức đêm nhiều quá.

Mùa hè oi bức, ẩm ướt càng dễ gây ra dị ứng, nên chú ý nhiều hơn."
Lâm Dược ghi nhớ ID của khách hàng này tên là Nghiêm Dĩ Luật Kỉ, mỗi lần chụp ảnh hàng hoá để gửi đều tận hai, ba giờ sáng hắn vẫn con thức, thức khuya như cú đêm, về lâu dài suy giảm thể lực là điều không thể trách khỏi.

Trong một văn phòng cao cấp tại toà nhà ở khu Expo, Ngôn Luật Kỷ nhìn chằm chằm vào cánh tay nổi mẩn sưng đỏ của mình, hắn ngứa đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi, do dự một lúc, quyết định nghe theo lời khuyên của chủ cửa hàng kia, đi đến phòng y tế tìm bác sĩ lấy một ít thuốc mỡ.

"Lão Ngôn, đi đâu đấy?" Giám đốc nhân sự Tiêu Đông vừa vặn chạm mặt Ngôn Luật Kỷ ở hành lang.

"Phòng y tế." Ngôn Luật Kỷ trả lời.

"Phòng y tế? Cậu không thoải mái sao?" Tiêu Đông lo lắng nhìn bạn học cũ của mình.

"Bị dị ứng, định đi lấy ít thuốc mỡ thoa một chút." Ngôn Luật Kỷ duỗi cánh tay dài đầy mẩn đỏ của mình ra.

"Dị ứng? Cậu bị dị ứng sao?" Tiêu Đông và Ngôn Luật Kỷ là bạn học từ thời cao trung, quen biết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hắn nghe nói Ngôn Luật Kỷ bị dị ứng với cái gì bao giờ.

"Có lẽ là gần đây nghỉ ngơi không tốt, sức đề kháng kém đi." Ngôn Luật Kỷ không quan tâm lắm nói.

"Bây giờ cậu mới ý thức được là mình không nghỉ ngơi tốt à, chờ khi cơ thể khó chịu mới biết hả?" Tiêu Đông thật vất vả mới tóm được cơ hội cằn nhằn, phải dạy dỗ cái vị cuồng công việc này một chút.

"Tớ đã sớm muốn nói với cậu rồi, vốn dĩ tỉ lệ đột tử của ngành IT cao hơn nhiều sao với các ngành nghề khác, cậu lại là lão đại bộ phận phát triển phần mềm của tập đoàn, cậu liều mạng làm việc như vậy, cấp dưới chỉ có thể liều mạng hơn cậu thôi."
"Phòng y tế có phàn nàn với tớ rồi, gần đây một số người trong bộ phận của chúng ta có tình trạng sức khoẻ không tốt, bởi vì hệ miễn dịch bị suy giảm dẫn đến thân thể bị kháng thuốc.

Bây giờ hiệu quả của thuốc không được rõ ràng nữa, nếu tình trạng này tiếp tục xảy ra, sức khoẻ mọi người sẽ không chịu nổi nữa đâu đấy."
"Biết rồi, chờ dự án này hoàn thành xong, tớ sẽ cho bọn họ nghỉ ngơi." Ngôn Luật Kỷ đương nhiên cũng không muốn bản thân mệt đến nổi sinh bệnh đành chấp nhận.

Nhưng mà làm gì có người làm bên IT nào mà không điên cuồng tăng ca chứ.

"Thân thể tụt dốc thì khó mà khoẻ lại như trước đấy."Tiêu Đông nhắc nhở.

"Cuộc họp lần trước chẳng phải công ty đã nói là sẽ bổ sung thêm một bác sĩ Đông y để chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên sao? Đông y hẳn là điều dưỡng sức khoẻ tốt hơn Tây y nhỉ.

Việc tìm người thế nào rồi?" Ngôn Luật Kỷ nhớ tới hỏi.

"Vẫn chưa tìm được người." Nhắc đến việc này làm Tiêu Đông sầu não không thôi.

"Những người quá trẻ tuổi thì không có nhiều kinh nghiệm, người có chút kinh nghiệm khám chữa bệnh nếu không tự mình mở phòng khám thì cũng đã phối hợp với bệnh viện, tìm đâu ra một người muốn đến doanh nghiệp tư nhân của chúng ta làm bác sĩ chứ."
"Tăng đãi ngộ cao lên một chút." Dù sao công ty cũng không thiếu chút tiền này.

"Chúng ta đưa ra đãi ngộ không tồi, mức lương gần như vượt qua bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện hạng ba rồi, chẳng qua là vẫn chưa tìm được người phù hợp." Tiêu Đông nói tiếp "Tớ định đến trường đại học Đông y xem xem các vị giáo sư bên đó có thể đề cử ai cho chúng ta không."
"Vậy cậu đi nhanh đi, tớ đến phòng y tế đây."
"Hôm nay đừng tăng ca nữa, cậu về sớm nghỉ ngơi một chút đi." Trước khi rời đi, Tiêu Đông không nhịn được nhắc nhở.


"Biết rồi." Ngôn Luật Kỷ tuỳ tiện đồng ý, sau đó xoay người đi đến phòng y tế.

......!
Ba ngày sau.

Tinh!
"Sau khi thoa thuốc mỡ, nốt ban đỏ đã xẹp, cảm ơn bạn."
"Không cần khách khí."
Tinh, tinh, tinh.

Lâm Dược nhìn thấy tên Nghiêm Dĩ Luật Kỉ liền chụp ba tấm ảnh của mấy gói dược phòng muỗi gửi qua, dựa trên nguyên tắc phục vụ với khách hàng thân thiết, Lâm Dược nhịn không được liền dặn dò vài câu.

"Chú ý làm việc và nghỉ ngơi, đừng đảo lộn sinh hoạt ngày và đêm, thường xuyên vận động nhiều hơn, cơ thể không tốt, hệ miễn dịch suy giảm, bị dị ứng là bước đầu tiên, đó là tính hiệu cảnh báo của cơ thể, bạn hãy chú ý đến bản thân nhiều hơn nhé."
"Cảm ơn."
"Nếu cảm thấy mệt mỏi mà không có lí do, tốt nhất nên đi gặp bác sĩ một chút."
"Được."
Sau khi dặn dò nhiều như vậy, Lâm Dược cảm thấy bản thân thật sự quan tâm đến khách hàng quá mức, thật là người bán hàng có lương tâm mà, chẳng trách được lại buôn bán tốt như vậy há há.

Dược liệu lần trước cô mua làm được 306 gói dược phòng muỗi, một gói 3 tệ, chi phí tổng cộng 356 tệ, ước chừng mười ngày là có thể bán hết tất cả, khấu trừ đi chi phí chuyển phát nhanh, cô có thể thu về tay hơn sáu đến bảy ngàn.

Nếu cứ buôn bán tốt như vậy, sau hai lần nhập dược liệu nữa thì một tháng cô có thể kiếm được hai vạn rồi.

So với lương khi cô thực tập ở bệnh viện thật sự nhiều gấp hai lần luôn.

Lâm Dược vui vẻ gọi cho Nhạc Minh Uyên.

"Tiểu Minh ới."
"Đã nói rồi, đừng gọi tôi là Tiểu Minh mà." Nhạc Minh Uyên ngày ngày đều nhắc nhở.

"Tiểu Minh ới, tôi mời cậu ăn cơm đây."
"Tìm được việc rồi ư?"
"Tìm công việc? Chuyện này không vội, chị đây chỉ cần ở nhà không ra khỏi cửa một tháng vẫn có thể kím được mười lăm ngàn, công việc gì gì đó, cứ tuỳ duyên thôi."
"Xem ra cậu buôn bán gói dược phòng muỗi không tồi nhỉ."
"Đương nhiên." Lâm Dược đắc ý nói.

"Nhưng mà...!mùa hè chỉ có mấy tháng thôi, đợi mùa hè kết thúc, cậu phải làm sao đây?"
"Những việc của tương lai nói sau đi, làm sao có thể để những lo lắng trong tương lai đó ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại được chứ." Lâm Dược có chút không kiên nhẫn nói "Mời cậu ăn cơm, ăn hay không ăn đây?"
"Ăn ăn ăn, thổ hào à, tiểu nhân có thể yêu cầu cao hơn một chút được hay không?"
"Được thôi, thăng cấp cho cậu, buffet thịt nướng 69 tệ, cho cậu ăn đến no luôn."
"..." Khoé miệng của Nhạc Minh Uyên giật giật, từ buffe thịt nướng 39 tệ nâng lên 69 tệ, xem ra cuối cùng cũng có thể tạm biệt thịt lợn để đến với thịt bò rồi.

Một giờ sau tại nhà hàng thịt nướng.

Lâm Dược một bên uống coca, một bên ăn thịt nướng do Nhạc Minh Uyên nướng, Nhạc Minh Uyên tỏ vẻ hắn đã quá quen thuộc với việc này rồi.

"Cái này gọi là mời tôi ăn cơm à, căn bản là cậu muốn tìm người nướng thịt cho cậu thôi!" Nhạc Minh Uyên không còn gì để nói nói.

"Này, này...!nói vớ va vớ vẩn." Lâm Dược cầm đũa ngây ngô cười.

"Cậu xơi luôn tôi đi." Nhạc Minh Uyên tức giận nói.

"Ấy da, đừng nói như vậy mà." Lâm Dược duỗi đôi đũa lại gắp thêm một miếng thịt nướng.

"Chờ đến khi tôi có bạn trai, sẽ không cần đến cậu nữa".

"Điều kiện đầu tiên là cậu có thể tìm được hắn đã."
"Nhạc Tiểu Minh, có phải nhớ mấy cây kim châm cứu của tôi hay không?" Lâm Dược hiếp mắt đe doạ nói.

Nhạc Minh Uyên liếc nhìn túi da nhỏ bên cạnh Lâm Dược, vô cùng thức thời ngậm chặt miệng, nha đầu chết tiệt này mang bao kim châm cứu theo làm vật tuỳ thân đấy à.

...!
Bởi vì gói dược phòng muỗi bán vô cùng tốt, Lâm Dược mỗi ngày đều không cần làm việc gì cũng có thể thu vào hơn 500 tệ, bạn học Lâm Dược vô cùng đắc ý sống sung sướng như heo ở chung cư, thế là không đến nửa tháng sau, bụng cô lòi ra năm cân thịt.

Sự xuất hiện của năm cân thịt này hệt như sét đánh giữa trời quang đâm thẳng vào đầu Lâm Dược, kêu rên nửa ngày, lúc sau Lâm Dược lập tức mò lên mạng mua nguyên bộ đầy đủ dụng cụ chạy bộ, sau mỗi buổi tối cô đều đi đến công viên gần đó chạy bộ.

Công viên không lớn lắm, chạy hết một vòng có thể chạy đươc 800 mét, Lâm Dược chạy không ngừng nghỉ, mỗi ngày cô chạy khoảng ba, bốn vòng.


Hoàng hôn hôm nay, khi Lâm Dược đang đeo tai nghe chạy bộ, đột nhiên âm thanh ting ting thông báo lấn át cả bài hát đang được phát, vang lên rõ ràng ở bên tai, Lâm Dược biết có người cần được tư vấn, vì vậy cô thả châm bước chân, vừa đi vừa trò chuyện với khách hàng có ID là Vân Khai Vụ Tán.

"Xin hỏi, tôi có thể sử dụng bao nhiêu gói dược này để giữa cho biệt thự khoảng 500 mét vuông của mình không có muỗi?"
Lâm Dược chớp chớp mắt, nhịn không được cười thành tiếng, mua một gói dược phòng muỗi chỉ ba mươi tệ có cần phải nói khoác với cô như vậy không?.

"Hiện giờ ở đô thị cấp 1 diện tích cư trú mỗi người chỉ 25 mét vuông, biệt thự 500 mét vuông của bạn không phải quá nhỏ để nuôi muỗi đấy chứ?"
Có tiền cũng được, không tiền cũng không sao, có tiền không có tiền cũng có thể giả vờ là có tiền, nhưng mà đừng giả vờ trước mặt cô là được.

Lâm Dược trả lời xong, định cất điện thoại tiếp tục chạy bộ, đột nhiên một bóng lưng cao lớn mạnh mẽ ngược nắng chiều mang theo hào quang chói lọi chạy về hướng Lâm Dược, tới gần cô một chút rồi sau đó lướt ngang qua.

Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Dược xoay người lại, nhìn bóng dáng đã chạy đi xa kia, nhịn không được kinh ngạc thành tiếng.

"Ôi trời, là gu của tôi."
Không ngờ được là công viên này, ngoài các bác trai bác gái dắt cháu hoặc chó ra ngoài dạo thì còn có soái ca nữa.

Ting, ting.

Vân Khai Vụ Tán lần nữa gửi tin nhắn đến.

"Có phải bạn cảm thấy tôi đang nói khoác hay không?"
"Biết rõ bản thân mình nói khoác còn làm phiền tôi ngắm nam thần nữa."
Lâm Dược thở phì phì trả lời.

"Mua hay không mua.

Bạn muốn mua thì tôi sẽ gửi ảnh cho bạn xem."
Sau khi cô gửi tin nhắn trả lời ngay lập tức Lâm Dược nhận được thông báo của Taobao, cô vừa bán được 50 gói dược phòng muỗi, còn thanh toán toàn bộ.

Vân Khai Vụ Tán thanh toán tiền, còn gửi một tin nhắn.

"Tôi đã đọc được hướng dẫn của bạn, 20 mét vuông trong phòng ngủ chính chỉ cần dùng hai gói dược, tương đương với 10 mét vuông một gói, vậy 500 mét vuông là 50 gói."
Bước ngoặc thần kì này làm cho Lâm Dược nghĩ trăm lần cũng không ra, chẳng lẽ thật là thổ hào đến tiệm của cô mua gói dược phòng muỗi thật? Hay là hắc tử cố ý mua nhiều một chút sau đó điên cuồng phản hồi là gói dược của cô rất kém?
50 gói dược tuy chỉ có 1 ngàn 500 tệ, không nhiều cũng không ít, nhưng mà vẫn có khả năng xuất hiện hắc tử*.

(*Kẻ phá rối việc buôn bán của người khác bằng các phản hồi tiêu cực)
Dù sao thì cô cũng không lo lắng về việc bán gói dược phòng muỗi, nhưng tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận, cân nhắc kĩ vấn đề này, Lâm Dược lấy điện thoại trả lời.

"Thật ngại quá, cửa hàng của tôi chỉ cho phép mỗi một người mua được ba gói dược phòng muỗi."
"Sao tôi không thấy quy định này vậy."
"Không phải nhà ai cũng rộng 500 mét vuông."
"Cuộc sống luôn có những điều đặc biệt mà."
"Bạn có thể mang gói dược phòng muỗi theo bên người, chỉ cần có nó muỗi sẽ không đến gần bạn được."
"Hoá ra còn có thể là như vậy, tôi huỷ giao dịch trước đó vậy."
Lâm Dược kết luận, người này không phải hắc tử thì cũng ngốc mà.

"Nam thần của tôi..." Lâm Dược vừa kiếm được 150 tệ liền nhận ra bản thân đã đánh mất nam thần, lập tức kêu rên.

"Lúc nãy ở công viên, tôi vừa gặp được một soái ca, nhưng mà không cẩn thận để anh ấy chạy mất rồi."
Trên đương về nhà, Lâm Dược hứng phấn gọi cho bạn bè tốt để chia sẻ tin tốt và sự hưng phấn của mình.

"Nếu tôi là anh trai đó, tôi cũng chạy cho lẹ."
"Lăn ngay cho bà!!!".

C.K Lưu Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.