Giữa Những Nhớ Quên

Chương 37: Là vì cái gì?




Từ Tiêu Tiêu bị giọng nói lạnh lùng của anh sợ tới mức run tay, tươi cười trên mặt cứng đờ. Cô chưa bao giờ nghe lời nói lạnh như băng của anh, nhất thời hoảng sợ, nhưng vừa nghĩ đến mình có chỗ dựa, liền lập tức trấn định lại: "Chiều hôm qua em..."

"Em ở chỗ nào?" Từ Mộ Duyên thô bạo mà cắt ngang lời nói, tức giận không kiềm chế được.

"Em, em ở khách sạn, khách sạn Nam Uyển..." Lời nói giống như muốn kiếm cô tính sổ, hung ác lại lạnh lùng. Trong lòng Từ Tiêu Tiêu còn đang sợ hãi, đang muốn tìm cớ giải thích thì anh đã kết thúc cuộc gọi.

Từ Tiêu Tiêu trên mặt xoắn xuýt, mê mang mà rũ tay xuống, điện thoại rơi trên ghế sa lon. Từ Mộ Duyên chưa bao giờ đối với cô như thế, lạ lẫm lạnh lùng khiến cô sợ hãi.

Từ Mộ Duyên một mặt âm trầm lái xe đến khách sạn Nam Uyển, anh không hề nghĩ tới cô ta dám đi tìm Tang Điềm. Ngang ngược càn rỡ với anh, còn tự cho mình là đúng, anh có thể tưởng tượng được cô ta sẽ nói cái gì với Tang Điềm! Anh khó có thể tưởng tượng khi Tang Điềm nghe nhưng lời kia có bao nhiêu khổ sở, anh thật vất vả mới được cô tin tưởng, một lần nữa mở rộng lòng mình với anh. Quan hệ của hai người đang chậm rãi tốt đẹp, lại bởi vì chuyện này mà sụp đổ hoàn toàn.

Trác Việt đã từng nói, đáy lòng Tang Điềm rất sợ hãi những chuyện này xảy ra, cô không hỏi qua không có nghĩa cô không để ý, cô một mực cố gắng giữ cho vẻ ngoài bình tĩnh. Nếu như nói năm năm trước Tang Điềm cảm thấy an toàn là vì cô hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng Tang Điềm của năm năm sau đã bị anh tổn thương, làm sao sẽ cảm thấy an toàn? Trong lúc cô muốn tin tưởng anh lần nữa, Từ Tiêu Tiêu lại đem Tang Điềm từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Từ Mộ Duyên nhớ tới một mình Tang Điềm cô đơn trong nhiều đêm rét lạnh, chậm rãi đi liếm vết thương của mình. Trong đầu nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Từ Mộ Duyên trong lòng cực kỳ đau khổ. Anh ý định tới lễ Giáng Sinh sẽ đưa Tang Điềm qua Mỹ để gặp gia đình của mình, lại không nghĩ tới Từ Tiêu Tiêu sẽ về nước, còn đi tìm Tang Điềm. Cái này ngoài dự tính của anh, dù sao lần này về nước người trong nhà cũng đã ngầm đồng ý. Đối với ý nghĩ kia của mẹ và bác cả, anh đã tưởng nó đã qua, nhưng không ngờ được Từ Tiêu Tiêu cũng dám một mình về nước tìm Tang Điềm, anh vốn tưởng đã ngăn chặn hết mọi tai họa ngầm, nhưng cô lại một lần nữa bởi vì anh mà bị thương. Anh bực bội mà khẽ nguyền rủa một tiếng, dùng sức cầm chặt tay lái, sắc mặt khó phân biệt.

Thời điểm Từ Mộ Duyên tới nơi, Từ Tiêu Tiêu đang gọi điện thoại cho cha nuôi mình kể khổ, nghe được tiếng đập cửa đầy tức giận liền tắt điện thoại. Vừa mở cửa ra liền thấy anh đứng trước cửa, khuôn mặt hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt âm trầm, đáy mặt hiện lên tơ máu. Cô có thể thấy rõ ràng sự tức giận từ trong mắt anh.

Cô hoàn toàn không hề nghĩ tới hành động ngày hôm qua của mình sẽ làm hại tới người xung quanh cả đêm không ngủ, mà người đàn ông trước mắt này đã lái xe dưới trời tuyết cả đêm. Cô chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của anh, quần áo hơi loạn, ống quần dính đầy quết bẩn, trên cằm xuất hiện vài cộng râu...

"Anh..." Từ Tiêu Tiêu có chút nghĩ mà sợ, khúm núm mà gọi anh. Nếu như lúc bình thường, cô nhất định sẽ hưng phấn mà nhào tới gọi Mộ Duyên, tuyệt đối sẽ không giống như lúc này ngoan ngoãn gọi anh trai, cô bị bộ dạng tức giận của anh hù sợ.

Từ Tiêu Tiêu lúc 6 tuổi được Từ Chính Minh nhận nuôi, lúc ấy Từ Mộ Duyên đã là thiếu niên 13 tuổi anh tuấn. Từ Chính Minh chỉ Từ Mộ Duyên nói với cô: "Tiêu Tiêu, gọi anh trai."

Lúc ấy do tuổi còn quá nhỏ nên Từ Tiêu Tiêu còn rất khiếp đảm. Nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, cô nhỏ giọng nói với cha nuôi của mình: "Anh ấy là con trai của chú ư?" Cô vẫn còn gọi là "chú", trong một thời gian khó có thể thay đổi xưng hô được. Đối với một đứa bé từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện mà nói, từ cha lạ lẫm đến khó mở miệng.

Bởi vì một câu nói vô tâm của cô, ánh mắt Từ Chính Minh lập tức ảm đạm. Nhưng Từ Tiêu Tiêu xem không hiểu ánh mắt đau thương của ông, mở to đôi mắt nhìn ông. Viện Trưởng nói cho cô biết, người chú này sau sẽ là cha của cô, Viện Trưởng còn nói chú này rất có tiền, cô được ông thu dưỡng là do cô may mắn.

Từ Chính Minh nhìn đôi mắt của Từ Tiêu Tiêu rất giống đôi mắt của con trai mình, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:" Chú trước kia cũng có con trai, nhưng vợ và con trai của chú do ngoài ý muốn nên đã qua đời,  cho nên thúc hiện tại không có con với vợ. Người anh trai này là cháu trai của chú, Tiêu Tiêu, gọi anh trai đi."

Tuy Từ Tiêu Tiêu không hiểu cái gì gọi là "qua đời", nhưng Viện Trưởng đã thông báo với cô, nhất định phải nghe lời chú nói, bằng không cô sẽ quay trở lại cô nhi viện một lần nữa. Cô không muốn quay về cô nhi viện, người chú này đối xử với cô rất là tốt, mua cho cô rất nhiều món đồ chơi cùng quần áo mới, còn mang cô đi ăn thật nhiều món ăn ngon. Vì vậy cô rất ngọt ngào mà gọi Từ Mộ Duyên:" Anh trai."

"Ừ." Từ Mộ Duyên lúc này 13 tuổi lên tiếng, đối với cô em họ từ đâu ra anh cũng không có bao nhiêu cảm giác, ngược lại có chút không thoải mái. Tại sao có một cô bé lại giống đôi mắt rất giống anh họ đã mất của anh. Anh cũng nghe nói, bởi vì đôi mắt kia rất giống của anh họ, cho nên bác cả mới nhận nuôi đứa bé này.

Lúc Từ Mộ Duyên 10 tuổi, anh họ lớn hơn anh 6 tuổi Từ Mộ Hiên bị đưa qua nước Mỹ đi học, bác cả cũng đi theo. Cũng tại năm đó, hai người lại đột ngột qua đời ngoài ý muốn ngay tại New York. Từ Chính Minh cũng năm đó định cư ở Mỹ, ông nói muốn qua đó để trông coi vợ và con trai mình. Cha Từ Mộ Duyên không đành lòng để anh trai mình ở nước ngoài, liền đem gia sản của Từ gia chuyển dần sang nước ngoài.

Lúc Từ Mộ Duyên 17 tuổi, Từ Chính Nham đem cả nhà qua Mỹ định cư, để một mình con trai ở lại đây. Đây cũng là yêu cầu của Từ Mộ Duyên, anh muốn học hết đại học rồi mới qua đó, có lẽ là bởi vì lần ngoài ý muốn của Từ Mộ Hiên làm cho nội tâm mọi người có một bóng mờ không thể xóa được. Mà Từ gia hiện tại chỉ có Từ Mộ Duyên là con trai, bọn họ đồng ý cho Từ Mộ Duyên ở lại nước, nhưng phải cam đoan vừa tốt nghiệp sẽ phải đi Mỹ.

Khi đó Từ Mộ Duyên không có băn khoăn gì, xuất ngoại đã là kế hoạch trong đầu của anh. Nhưng cuộc sống luôn luôn ngoài ý muốn, lúc đó Từ Mộ Duyên không ngờ rằng mình sẽ gặp Tang Điềm, anh không khống chế được lòng mình, lại không hề cố kỵ mà lưu lại.

Từ Tiêu Tiêu từ khi được Từ Chính Minh nhận nuôi không còn là đứa trẻ mắc bệnh tự bế như trước nữa, càng lớn càng kiêu căng. Vốn là một đứa bé gầy gò nay lại trổ mã càng trở nên xinh đẹp.

Từ Chính Minh đối với đứa con nuôi này là thật lòng yêu thương, Từ Tiêu Tiêu trước mặt các trưởng bối sẽ khoe tài, làm cho các trưởng bối rất vui vẻ. Chỉ cần Từ Tiêu Tiêu đưa ra yêu cầu gì, các trưởng bối đều hận không thể móc trái tim đưa ra cho cô. Đối với Tiêu Tiêu, cô đòi gì đều được các trưởng bối đáp ứng, bọn họ đem phần yêu thương từ Mộ Hiên lên người cô. Từ gia muốn cho cô sự yêu thương tốt nhất, mặc dù có một chút kiêu căng cũng không để ý.

Từ Tiêu Tiêu mặc dù kiêu căng nhưng cũng là một cô gái rất ưu tú. Vì có thể vượt qua Từ Mộ Duyên, cô giành tất cả giải nhất trong trường, làm cho Từ gia tăng thêm rất nhiều thể diện. Từ Tiêu Tiêu được nhận nuôi lúc 6 tuổi, cũng tự ý thức được huyết thống là một món đồ vật, cô cùng Từ Mộ Duyên không có máu mủ, mối tình đầu tiên liền vụng trộm thích anh. Dù sao cũng là đứa con mình nuôi lớn, Từ Chính Minh ít nhiều cũng nhận ra tâm tư của cô.

Lúc Từ Tiêu Tiêu 18 tuổi, Từ Chính Minh cùng ba mẹ Từ Mộ Duyên bàn về chuyện này, nếu như cô cùng Từ Mộ Duyên kết đôi đó là chuyện vô cùng tốt. Về sau Từ Mộ Duyên sẽ bề bộn về sự nghiệp của mình, đối với sản nghiệp trong nhà không có hứng thú. Tuy nhiên Từ Chính Minh đối xử với Từ Tiêu Tiêu vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng không có máu mủ, nếu như cô cùng Từ Mộ Duyên kết hôn tương lai Từ gia sẽ do cô quản lý, đây là chuyện không thể nào tốt hơn.

Từ Mộ Duyên đối với ý kiến của cha mẹ không có ý kiến, Tiêu Tiêu ở cùng anh từ nhỏ đến lớn, trong lòng cũng không bài xích cô. Trong lúc vô tình, bọn họ tạo ra một cô dâu nuôi từ bé cho Từ Mộ Duyên.

Các trưởng bối đã nhận định như thế, làm cho Từ Tiêu Tiêu càng trở nên kiêu căng. Lần này về nước cũng được các trưởng bối ủng hộ, nếu như cô có thể đưa Từ Mộ Duyên quay về nước Mỹ, đó là kết quả tốt nhất.

Chính là bởi như thế, mới gây ra một mầm tai họa như ngày hôm nay.

Từ Mộ Duyên lạnh lùng liếc cô, lướt qua cô đi vào phòng. Từ Tiêu Tiêu yên lặng đi phía sau anh, đáy lòng lại càng bất an. Vừa rồi anh mắt của anh nhìn cô chình là chán ghét? Cô cảm thấy rất là ủy khuất, cô không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, những lời ngày hôm qua cô nói với Tang Điềm đều là sự thật. Cô thật sự không hiểu nổi, anh tại sao vì một cô gái năm năm không gặp phải về nước.

Trường học vừa cho nghỉ đông cô liền từ Boston chạy về New York, chỉ vì muốn cùng anh ăn lễ Giáng Sinh. Lại không nghĩ rằng anh đã về nước, lại gạt hết người trong nhà đưa hết tài sản về nước.

Lúc trước Từ Mộ Duyên dụ trù về nước, tất cả mọi người đều không hiểu lý do. Đến cuối cùng Từ Mộ Duyên mới giải thích:" Có một cô gái tốt đang chờ con, con không thể để cô ấy đợi quá lâu."

Đã nhiều năm như vậy, Từ Chính Minh đã sớm coi Từ Mộ Duyên là con trai ruột của mình, đối với đứa cháu trai này còn để tâm hơn cha mẹ. Nghe được câu trả lời, Từ Chính Minh liền tức giận:" Quả thật là hồ đồ! Con đã ở nước Mỹ đã nhiều năm, gia sản Từ gia về sau sẽ do con kế thừa. Con mấy năm nay ở bên ngoài xây dựng sự nghiệp, bác và cha con đều không phản đối, coi như để con rèn luyện cơ hội. Nhưng còn muốn đem toàn bộ tài sản về nước, bác không đồng ý!"

Từ Mộ Duyên trước giờ đều rất kính trọng người bác cả Từ Chính Minh của mình, nhưng lúc này lại kịch liệt phản đối anh. Anh không khỏi hỏi lại:"Bác cả, vì sao lúc trước bác chọn ở lại nước Mỹ.?"

Từ Chính Minh vốn đang tức giận, lại bởi vì câu hỏi của anh mà tâm tình sa sút, giọng nói cũng trầm thấp thêm vài phần:" Bởi vì Mộ Hiên và mẹ của nó."

Nếu như có biện pháp khác, Từ Mộ Duyên cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ làm người ta đau lòng, nhưng không ai hiểu cho anh, anh chỉ có thể làm như thế.

Anh hung ác nhẫn tâm hỏi lại:" Đã nhiều năm rồi, bác vì sao không tái giá?."

Giữa lông mày Từ Chính Minh lộ vê không tin, tức giận rống:" Từ Mộ Duyên, con vừa mới nói tầm bậy gì đó!" Tái giá, ông làm sao có thể tái giá?

"Là vì bác gái" Từ Mộ Duyên thay ông trả lời:" Bác cả, con mong bác có thể hiểu cho con. Lúc trước vì mọi người chờ đợi, con mới buông tay cô ấy để sang Mỹ. Vốn cho rằng đoạn tình cảm này sẽ dần dần phai nhạt đi,con áp chế ý niệm nhớ về cô ấy, thế nhưng mọi người có thể hiểu được cảm giác này ư? Hàng năm đến đoạn thời gian con cùng cô ấy chia tay, con lại nhớ đến ánh mắt của cô ấy. Lúc này con phải về nước, con sợ, con sợ chậm một chút nữa sẽ không còn tìm thấy cô ấy, sợ chậm một chút nữa cô ấy sẽ thuộc về người khác."

Từ Chính Minh chưa bao giờ thấy cháu trai mình đau khổ như bây giờ, ông làm sao không hiểu? Mỗi năm đến cái ngày vợ con ông mất đi, ông đều đau lòng không thôi. Ông không khỏi mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến Tiêu Tiêu, ông lại nổi lên tâm địa, trực tiếp nói rõ:" Bác và cha mẹ con đều muốn con cùng Tiêu Tiêu ở bên nhau."

"Mọi người hi vọng?" Từ Mộ Duyên cười khổ một tiếng:" Con đâu có hi vọng đâu? Bởi vì mọi người hi vọng, con đã buông tay cô ấy một lần. Quãng đời về sau, mọi người vẫn muốn hi vọng con cưới một người phụ nữ mà con chỉ xem là em gái sao?"

Anh tự cười chính mình, lập tức bình tĩnh kiên định nói:" Bác cả, con rất kính trọng với bác, nhưng không có khả năng tất cả đều phải nghe theo người. Con biết rõ cái gì là quan trọng nhất với con, lúc này con phải về nước."

Về sau, đối với chuyện anh về nước mọi người đều ngầm đồng ý nhưng đáy lòng vẫn hy vọng anh trở về. Cho nên chuyện Từ Tiêu Tiêu về đây đều được bọn họ ủng hộ.

_________

Từ Tiêu Tiêu nhìn anh ngồi trên ghế sa long, sắc mặt rất âm trầm, không hề mở miệng như đang chờ đợi cô chủ động nói trước. Cô cẩn thận mở miệng:" Mộ Duyên, em lúc về nhà nghe mọi người nói...."

"Anh đã nói rồi, không cho phép gọi là Mộ Duyên, anh là anh trai của em." Từ Mộ Duyên lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô, hình như từ năm trước Từ Tiêu Tiêu đã không gọi anh là anh trai nữa. Khi anh lần đầu nghe Tiêu Tiêu gọi anh là Mộ Duyên, hình ảnh Tang Điềm liền hiện lên trong đầu của anh. Nhưng Từ Tiêu Tiêu kiêu căng đã quen, anh lạnh giọng ngăn lại rất nhiều lần nhưng cô vẫn ngẫu nhiên gọi vài lần.

Từ Tiêu Tiêu cảm thấy rất ủy khuất, cô từ nước Mỹ xa xôi bay tới đây, lúc cô gọi điện thoại kêu anh tới đón cô cô còn chưa nói hết anh đã tắt máy. Cuối cùng cô đi gặp Tang Điềm, cô cảm thấy mình nói những lời kia đều là sự thật, cô không hề nói dối. Về sau cô gọi điện thoại cho anh đều bị anh ngắt lời, lại còn tắt máy. Buổi sáng hôm nay đợi ở công ty anh cả buổi, nhưng lúc đó anh đang ở đâu? Câu đầu tiên nói với cô lại lạnh lùng chất vấn, hiện tại cũng bày ra một bộ mặt tức giận.

Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khổ sở, liền không nghĩ mà nói:" Tang Điềm có gì tốt, cô ta không xinh đẹp bằng em, bằng cấp không bằng em, công việc bình thường, em kém cô ta ở chỗ nào?"

Từ Mộ Duyên lúc này đã tức giận đến cực điểm, thường ngày Từ Tiêu Tiêu chỉ kiêu căng chỉ cần không xúc phạm đến mấu chốt của anh, anh đều có thể nhẫn nhịn. Nếu như tối qua không tìm được Tang Điềm, anh chỉ cần nghĩ tới khả năng này liền cảm thấy hoảng sợ.

Điểm mấu chốt hiện nay đã bị đục lỗ, sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Tiêu Tiêu. Bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:" Gia đình bình thường? Từ Tiêu Tiêu cô đừng có quên trước kia là trẻ mồ côi, tất cả đều của Từ gia cho cô. Trong mắt tôi, cái gì cô ấy cũng hơn."

Mặt Từ Tiêu Tiêu lập tức trắng bệch, cô ở Từ gia nhiều năm, bọn họ đối xử với cô rất tốt, đã nhiều lần cô đã quên mình là một đứa bé mồ côi. Lúc này lại bị anh nói ra, cô cảm thấy khó chịu tới cực điểm, vành mắt lập tức đỏ lên, mở miệng nói:" Anh làm sao có thể nói như vậy? Nói như thế nào em cũng là em họ anh mà...."

Cái từ em họ làm Từ Mộ Duyên bớt tức giận, nhưng lời nói vẫn lạnh buốt như trước:" Đã như vậy, em có thể thẳng thắn nói ra nhưng lời đã nói với Tang Điềm? Một chữ cũng không được thiếu." Anh vẫn đoán được những lời cô nói, nhưng lúc này anh vẫn muốn biết rõ ràng.

Từ Tiêu Tiêu vẫn có chút không phục nói:" Nhưng ba ba và chú đều muốn hai chúng ta kết hôn."

"Em yên tâm, dù hai chúng ta không kết hôn thì bác cả vẫn để lại một phần tài sản cho em." Từ Mộ Duyên lạnh lùng nói.

"Anh..." Tâm tư lại một lần nữa bị lộ ra, Từ Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng. Cô thừa nhận mình cũng lo lắng về việc này, dù sao cô cũng đã trưởng thành, là con nuôi không có huyết thống với Từ gia, con gái ruột cũng "Gả con ra ngoài như tát một bát nước" huống chi cô chỉ là con nuôi, nhưng cô rất thích Từ Mộ Duyên. Cô dáng người cao gầy, lớn lên lại xinh đẹp, bên người chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Thế nhưng cô lại thích Từ Mộ Duyên.

"Nói đi, một chữ cũng không thiếu." Từ Mộ Duyên bỗng nhiên đứng lên. Từ Tiêu Tiêu cao 1 mét 72, là chiều cao tiêu chuẩn của con gái, nhưng Từ Mộ Duyên vừa mới đứng lên, thân thể cao to đứng ở trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng khóa cô lại.

Từ Tiêu Tiêu ánh mắt u oán mà nhìn anh, hai mắt đã hồng hồng, nước mắt ủy khuất rơi xuống. Từ Mộ Duyên vẫn cứ bất động, lạnh lùng nhìn cô.

Cuối cùng Từ Tiêu Tiêu một bên khóc thút thít kể lại chuyện ngày hôm qua, đúng là một chữ cũng không thiếu.

Đối với Tang Điềm, Từ Chính Minh đã điều tra rõ ràng, Từ Tiêu Tiêu khi mới về nước liền không tốn chút sức lực nào đã tìm ra chỗ làm của cô ấy. Đợi dưới lầu gần nửa giờ, rốt cuộc cùng nhìn thấy Tang Điềm ở cửa lớn đi xuống. Cô đi theo sau Tang Điềm mấy phút, sau đó thấy cô ấy cởi bao tay chơi với tuyết, khóe miệng mang theo vui vẻ, đột nhiên cô cảm thấy chướng mắt, liền mở miệng nói:" Cô là Tang Điềm?"

Nghe có người gọi mình Tang Điềm vội vàng đứng lên, trong tay còn nắm một đống tuyết, khóe miệng vui vẻ còn chưa biến mất, nhẹ nhàng đọng lại ở khóe miệng. Trước mắt là một cô gái xa lạ rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, lại mang giầy ủng gót da, cao hơn cô một cái đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Tiêu Tiêu, nghi ngờ mà trừng hai mắt, lễ phép hỏi:" Xin hỏi cô là ai?"

Từ Tiêu Tiêu nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, cảm thấy dáng người lẫn ngoại hình cô đều hơn cô gái trước mắt này, Từ Mộ Duyên sao vì một cô gái như thế mà nhớ mãi không quên? Đã có đối lập thì sẽ kiêu căng, lúc này Từ Tiêu Tiêu đứng trước mặt Tang Điềm như một con khổng tước kiêu căng, lời nói đầy ngạo mạn:" Tôi trên danh nghĩa là em họ của Từ Mộ Duyên, là con gái nuôi của bác cả anh ấy. Ba ba của tôi và Từ Mộ Duyên đều mong muốn tôi và anh ấy kết hôn với nhau. Nói như vậy cô hiểu không? Lúc tôi 6 tuổi đã được nhận nuôi, ba mẹ của anh ấy đã nhận định tôi là con dâu của họ."

Mặt Tang Điềm lập tức trắng bệch như tuyết, cô chưa bao giờ hỏi Từ Mộ Duyên trong năm năm đã có người mới hay chưa, có cùng người phụ nữa khác tiếp xúc thân mật hay không, cô không dám nghĩ cũng không dám hỏi. Nhưng cô vô ý thức cảm thấy có, cho nên không dám hỏi anh, có rất nhiều món đồ bị tiềm thức của cô vùi lấp, không hỏi qua bất cứ việc gì sảy ra trong năm năm của anh.

Cô vẫn một mực cho rằng Từ Mộ Duyên trong vòng năm năm đã có người khác, nhưng đó chỉ là quá khứ. Nhưng bây giờ một cô gái xinh đẹp gọi Mộ Duyên đầy thân mật nói cho cô biết cô ấy là vị hôn thê của Mộ Duyên, từ lúc 6 tuổi đã được nuôi dưỡng, cha mẹ của anh còn cho rằng cô ấy là con dâu...

Cô tính là gì? Hai năm hai người ở bên nhau có tính là gì? Cô cùng vị hôn phu của người khác nói yêu đương? Năm năm nhớ mãi không quên là hôn phu của người khác? A....

Thật sự là châm chọc, bi ai...

Từ Tiêu Tiêu nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn sắc mặt ngày càng tái nhợt, mặc dù có chút không đành lòng nhưng vẫn mở miệng lần nữa:" Cho nên xin cô chia tay anh ấy, anh ấy vốn sống ở nước Mỹ rất tốt, hai chúng tôi sống chung một nhà rất vui vẻ, bất kể như thế nào, tôi cũng hy vọng cô chia tay anh ấy."

Ý tứ chính là, vốn chúng tôi hai người sống chung một nhà rất vui vẻ, hiện tại cô chính là kẻ phá hoại.

Tang Điềm phảng phất không nghe được lời của cô, trầm mặc không nói, chẳng qua hai mắt trong veo sáng ngời lại u ám, ngây ngốc cuối đầu nhìn bông tuyết dưới đất, chỉ cảm thấy hoa mắt.

Đến cùng là thế nào a? Cô gái đã trầm mặc lâu như vậy không lên tiếng, Từ Tiêu Tiêu không phải là người có lòng kiên nhẫn, cô có chút không kiên nhẫn mà mở miệng:" Cô đến cuối cùng có chấp nhận hay không? Vốn tôi không muốn dùng vở kịch truyền hình nhưng cô nãy giờ vẫn không nói gì, tôi cũng không đoán được cô muốn cái gì. Nếu như cô nói muốn thứ gì, tôi điều có thể cho cô, nhưng trên người tôi hiện tại không có nhiều tiền, nếu như cô chịu chia tay anh ấy, tôi có thể nói với ba ba, cô muốn bao nhiêu cũng được."

Tang Điềm vẫn cúi đầu như trước, trận tuyết rơi đầu mùa thật lạnh đến thấu xương người. Từ Tiêu Tiêu mỗi lần nói ra một câu, cô càng cảm thấy rét lạnh một phần, lạnh đến nỗi toàn thân đều đau nhói...

Chắc là do cảm thấy cô giằng vặt như vậy cảm thấy không thú vị, Từ Tiêu Tiêu bỏ lại một câu:" Tôi ở khách sạn Nam Uyển phòng số 307, chờ cô nghĩ kỹ hãy đến tìm tôi."

Tang Điềm ngẩng đầu, nhìn đôi giày cao gót đang dần dần đi xa, đột nhiên cảm thấy thân thể bị rút sạch. Thân thể gầy yếu đột nhiên quơ quơ, thiếu chút nữa muốn ngã xuống đống tuyết.

Năm năm trước, vào đêm không trăng, không sao, Từ Mộ Duyên chia tay, làm cho cô cảm giác được thiên hôn địa ám.

Năm năm sau, trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Từ Tiêu Tiêu đến làm cho cô biết cái gì là lạnh đến thấu xương.

- ------- Phiên ngoại hôn nhân ngọt ngào ---------

Tang Điềm làm việc ở nhà xuất bản từ chức hơn hai năm vẫn soạn bản thảo, viết về --------  ngôn tình tiểu thuyết, hoặc ít nhiều sẽ ghi vài tình cảnh nào đó.

Lúc Từ Mộ Duyên chưa có về nước,  thời điểm cô viết về tình cảnh đó tim không đập mặt không đỏ. Dù sao đây cũng là nghề nghiệp hàng ngày ở đây,  gọi là chuyên nghiệp phụ trách đi!

Nhưng sau hôn nhân.... Bởi vì Từ Mộ Duyên.... Khục khục... chẳng phân biệt ngày đêm mà chăm chỉ cày cấy, vốn Tang Điềm là một tiểu tác giả có tri thức đột nhiên có kinh nghiệm thực tế.

Buổi tối ngày nào đó, Từ Mộ Duyên tăng ca, trong nhà chỉ có một mình cô. Cô lấy ipad nằm uốn éo ở ghế sa long soạn bản thảo, thời điểm nam nữ chủ đang tình thâm..... cô vậy mà càng ghi càng xấu hổ, suy nghĩ hoàn toàn đưa vào, ngay cả người nào đó tam tầm đứng sau lưng cũng không biết.

"Cái tư thế này.... giống như làm không được a?." Cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Sau đó một tiếng cười trầm thấp khe khẽ ở phía sau truyền đến, giọng điệu mười phần đùa giỡn:" Làm không được? Chỉ cần em chịu phối hợp, không có tư thế gì làm không được."

"Oanh" mặt Tang Điềm càng lúc càng đỏ, tai cũng hồng hồng...

"Anh, anh trở về lúc nào thế?"

"Mười lăm phút trước." Anh cười nói.

Mười lăm phút trước... không phải là lúc cô ghi cái kia sao?

Không thể vui sướng chơi đùa, Tang Điềm đỏ mặt run rẩy run rẩy mà đứng lên, ôm ipad muốn chạy trốn. Từ Mộ Duyên bước dài chân, thò tay ôm cô lần ipad ngã vào trong lồng ngực anh.

Khục khục... sau đó bị anh nguyên cứu tư thế mới....

Thời kỳ hài hòa A....A.....A... chúng ta cùng với... về phần tư thế mới ( Xuyên Xuyên sẽ không nói cho mấy người biết →_→)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.