Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Chương 10




Đoạn Cần Tâm sửng sốt, đột nhiên hoàn toàn không phản bác được. Mặc dù cô không cho là mình có tâm sự sẽ giấu được anh bao lâu, cũng biết sớm hay muộn cũng bị phát hiện, lại không nghĩ rằng anh lại dùng cách đào hố cho cô nhảy ép cô nói thẳng tất cả a. Dùng loại cách ….

Anh thật sự quá gian trá rồi, gian trá đến làm cho cô dở khóc dở cười, không biết nên khóc hay nên cười.

“Anh không cần đào hố cho em nhảy, em vẫn sẽ nói cho anh biết.” Cô nói.

“Sẽ nói, nhưng tuyệt đối không phải lập tức nói. Có thể em sẽ tiếp tục một mình phiền não một tuần, một tháng, thậm chí có thể một năm, anh nói không sai chứ?” Anh hôn gương mặt cô một cái, dịu dàng nói.

Đoạn Cần Tâm quả thật không lời nào để nói, bởi vì anh nói hoàn toàn chính xác. Phiền não của cô thật ra cũng không phải không thể nói mà là sợ sau khi nói ra sẽ bị mắng và bị xem thường. Dĩ nhiên, nếu phiền não của cô có thể giải quyết thì không có gì, vấn đề là chỉ sợ không thể giải quyết ngược lại có thể sẽ càng tăng thêm phiền phức.

Nói thật, có lúc cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình suy nghĩ như thế nào?

Người đàn ông đó đối với cô mà nói so ra còn không bằng người xa lạ, nhưng tại sao sau khi nghe nói nhà bị niêm phong, ông ta không biết đi đâu, trong lòng cô lại giằng co giữa không đành và lo lắng đây?

Là tự ông ta gieo gió gặp bão, trừng phạt đúng tội.

Những lời như vậy đại khái cô đã tự nhũ hàng ngàn lần rồi, nhưng sao cô vẫn không vứt bỏ được những hình ảnh tưởng tượng của người đàn ông đó không có cơm ăn, toàn thân hôi thối đắp những tờ báo thùng giấy chống lạnh nằm co rúc ở công viên, dưới cống thoát nước, trạm xe điện ngầm không ngừng xuất hiện trong đầu cô đây?

Cô thật ghét mình có lòng dạ đàn bà.

Người đàn ông đó căn bản không thể thay đổi rồi, giống như trâu có dắt tới Bắc Kinh thì vẫn là trâu.

Cho nên nếu như lúc này cô không hoàn toàn đoạn tuyệt với ông ta mà vẫn tiếp tục đưa tay giúp đỡ thì có lẽ cô sẽ lại rơi vào cơn ác mộng trả nợ không bao giờ tỉnh. Trọng điểm là, bây giờ cô ra quyết định không chỉ dính líu tới cô và mẹ hai người mà còn Cần Phương và người chồng mà cô thương yêu nhất là Thường Phong, và cũng còn một sinh mệnh nhỏ nhoi đang dần lớn lên trong bụng cô nữa. Mà nguyên nhân làm cô phiền não không dứt là không biết nên nói hay không, sau khi nói xong cũng do dự không biết nên làm thế nào. Cô đối với mình không quả quyết rất tức giận.

“Em đang phiền não cái gì?” Thường Phong hỏi lần nữa, giọng nói dịu dàng lại có loại kiên định ‘Không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua’.

“Em rất giận mình lòng dạ đàn bà không quả quyết.” Cô thấp giọng nói.

Anh trầm mặt một hồi đột nhiên hỏi: “Chuyện này có liên quan đến người đó?”

Đoạn Cần Tâm không khỏi than nhẹ một tiếng. Anh thật rất thông minh, quá thông minh.

“Nghe nói nhà bị niêm phong rồi, ông ta không rõ tung tích.” Cô nằm trong ngực anh sâu kín thấp giọng nói.

“Em muốn làm sao?”Thường Phong không phát biểu bất kỳ ý kiến nào, trực tiếp hỏi cô.

“Em không biết.” Cô thành thật mà nói, trong giọng nói có giằng vặt và đau lòng. “Là ông ta tự gieo gió gặp bão, trừng phạt đúng tội, căn bản không cần đồng tình hoặc quan tâm tới ông ấy. Nhưng …. em không biết, thật không biết.”

“Cảm thấy ông ấy đáng thương sao?”

"Ông ta là trừng phạt đúng tội."

"Đồng tình với ông ấy sao?"

"Em cần phải hận ông ấy, những năm gần đây không phải vì ông ấy thì mẹ, Cần Phương và em cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy. Em cần phải hận ông ấy.”

Muốn hận mà không có cách nào hận. Thường Phong biết đáp án vì sao trong thời gian này cô lại đau lòng xót dạ, lo buồn u uất như vậy.

Nhưng cái vấn đề này đối với cô có lẽ là vấn đề nan giải nhưng đối với anh thì không phải.

“Em tin tưởng anh không?” Anh hơi trầm tư một hồi, hỏi cô.

"Dĩ nhiên." Cô ngẩng đầu nhìn anh, không chút do dự trả lời.

“Vậy đem chuyện này giao cho anh xử lý, em đừng suy nghĩ nữa.”

“Giao cho anh?” Cô lộ vẻ mặt nghi ngờ.

"Ừ."

Đợi nữa ngày không thấy anh nói rõ tính toán, Đoạn Cần Tâm không nhịn được hỏi: “Anh muốn làm sao?”

"Không biết."

Đáp án này làm cho cô không át chế được ngẩn ngơ ngây người. Thấy thế, anh khẽ mỉm cười dịu dàng hôn cô. “Để tìm được người trước anh sẽ suy nghĩ thật tốt nên làm thế nào.” Anh dịu dàng nói với cô. “Cho nên em cũng đừng tiếp tục phiền não, bởi vì cho dù em có tiếp tục phiền não cũng không ra được quyết định. Anh không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của em.” Nói xong, anh tự tay khẽ vuốt chân mày của cô.

“Em sẽ không có mỗi ngày nhíu mày đi?” Cô ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi.

“Ban ngày không có, buổi tối sau khi ngủ có.”

Thật là lời ít mà ý nhiều.

Kể từ sau khi chuyện cô mang thai phơi bày, cô liền bị mẹ đuổi qua bên này ở chung với anh, nói cũng sắp kết hôn rồi không sao, quan trọng là an thai. Kết quả hại cô rất lúng túng quẫn bách, thế nhưng anh lại rất vui vẻ.

“Có phải em làm cho anh lo lắng? xin lỗi.” Cô gối về trước ngực anh, vòng ôm anh nói xin lỗi.

Thường ngọn núi trầm mặc khẽ vuốt ve phần lưng của cô một lát, lúc này mới chậm chạp mở miệng nói: "Mặc dù anh không phải người toàn năng có thể giải quyết tất cả nghi nan tạp chứng, nhưng lúc phiền não em vẫn có thể nói với anh, anh sẽ tận lực nghĩ cách giúp em giải quyết.”

“Anh đã giúp em rất nhiều lần rồi, chuyện việc làm của em, chuyện của Cần Phương, chuyện của mẹ, chuyện nhà, em thật sự không muốn chuyện gì cũng làm phiền anh.”

“Giữa vợ chồng không có chuyện làm phiền.”

“Em biết, nhưng chuyện gì cũng để anh giúp em giải quyết em sợ em sẽ dưỡng thành thói xấu chuyện gì cũng lệ thuộc vào anh.”

“Anh không ngại.” Anh dịu dàng nói, cúi đầu khẽ hôn xuống đỉnh đầu cô.

Đoạn Cần Tâm chỉ cảm thấy một hồi ấm lòng và cảm động, không kìm hãm được hôn một cái xuống lồng ngực bị cô xem như gối nằm, hôn một cái tiếp một cái. Cô thật rất yêu anh, thật yêu thật yêu.

“Bà xã, đừng hôn, em còn hôn tiếp anh sợ anh sẽ không chịu nổi.” Anh khàn giọng thì thầm, thân thể bỗng hơi nhúc nhích.

Cô sững sờ, không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cũng vừa lúc cúi đầu nhìn nhìn thẳng vào mắt cô với đôi mắt sáng rực, trong đôi mắt ngắm nhìn cô có dịu dàng có yêu thương, cũng có dục hỏa.

Cô nhất thời hiểu ra anh nói không chịu nổi là ý gì, sau đó cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút đồng tình với anh.

“Thật đáng thương a, mới vừa kết hôn đã phải cấm dục.” Cô ngẩng đầu lên, an ủi hôn xuống trên môi anh.

“Cũng may.” Anh nhìn cô một cái thản nhiên nói. “Anh lại cảm thấy so với mới vừa ở chung liền cấm dục tương đối đáng thương.”

Cô ngẩn ra, đột nhiên cười ra tiếng. Ý chính là anh đáng thương cũng đã lâu rồi, bây giờ cô mới phát hiện anh đáng thương sao? Thật hay cho một tên oán hận không để lộ dấu vết, rất tức cười.

“Được rồi, nên ngủ thôi, trước trưa mai tụi mình phải chạy tới phi trường đáp máy bay.” Anh điều chỉnh một tư thế thoải mái ôm cô nói.

Bọn họ muốn ngồi máy bay chiều mai đi hưởng tuần trăng mật.

Bởi vì Cần Tâm mang thai, lo lắng ngồi máy bay đường dài không thoải mái cho nên bọn họ chọn một khách sạn tên Six Senses Hide away Samui trên đảo Tô Mỹ ở Thái hưởng tuần trăng mật.

Nghe nói phong cảnh nơi đó cực đẹp, toàn bộ villa nằm trên vách núi được bao quanh bởi rừng và biển, chằng chịt trong rừng cây xanh, rất nhiều góc cũng có thể nhìn ra biển, còn có thể tận tình vùi người trong phòng tắm nửa lộ thiên, hoặc đến bể bơi tư nhân hướng ra biển hưởng thụ ánh nắng và gió thiên nhiên. Trọng điểm là nó được thiết kế hết sức tư mật, hơn nữa còn có quản gia tư nhân đợi lệnh mọi lúc, cảm giác hoàn toàn chính là thiên đường.

Không biết Cần Tâm thấy trong tạp chí nào, còn hứng phấn dùng di động chụp phong cảnh trên tạp chí cho anh xem, nhất thời giúp anh giải quyết vấn đề nhức đầu không biết đi đâu hưởng tuần trăng mật. Nhớ đến khi anh muốn dẫn cô đến đó hưởng tuần trăng mật, hai mắt cô sáng lên bộ dáng vui mừng đến nghẹn họng nhìn trân trối không nói ra lời, anh đã cảm thấy buồn cười. Ở lúc anh suy nghĩ lung tung hô hấp của cô đã vững vàng thâm trầm ngủ thiếp đi. Thường Phong cúi đầu xem xét, chỉ thấy bộ dáng an tường vẻ mặt hạnh phúc của cô, cùng bộ dáng lúc trước mỗi lần ngủ đều khẽ cau mày hoàn toàn bất đồng. Không ngờ đã sớm hình thành thói xấu lệ thuộc vào anh đi?

Sợ rằng cái thói quen này cũng đã sớm hình thành đi? Bằng không tại sao sau khi đem vấn đề nói với anh thì lập tức có thể an tâm ngủ, ngay cả chân mày cũng không còn nhíu nữa đây?

Cứ như vậy tín nhiệm anh, tin tưởng anh có thể giúp cô giải quyết vấn đề sao?

Người vợ này của anh thật ra thì cũng rất đáng yêu.

Khóe miệng khẽ nhếch, anh cúi đầu khẽ hôn cô.

"Ngủ ngon, bà xã."

Sau khi đem vấn đề ném cho ông chồng giáo sư vừa dịu dàng lại vừa toàn năng, Đoạn Cần Tâm quả nhiên không tiếp tục tự tìm phiền não nữa, vui vẻ hưởng tuần trăng mật, cười vui vẻ với ông xã, thì thầm với đứa nhỏ trong bụng, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Thấm thoát ba tháng đã trôi qua. Chu kỳ mang thai của cô đã tiến vào tuần thứ hai mươi hai, đứa nhỏ trong bụng cũng trưởng thành rất khỏe mạnh, mỗi lần đi khám thai bác sĩ đều cười nói tất cả đều bình thường. Ba của đứa bé mỗi lần đều nhất định sẽ theo cô đi khám thai, hơn nữa chưa bao giờ vắng mặt qua.

Trong mấy tháng này không có tin tức gì lớn, tin lớn nhất chính là chuyện Cần Phương kết giao bạn trai, nghe nói chính là khổ chủ của vụ tai nạn xe lần trước, cảm thấy điều kiện và người đều rất tốt, mẹ cũng rất thích, nhưng Cần Phương lại nói cô không tái hôn.

Nhưng chuyện tình cảm, không thể nói trước được a! Đúng không?

Thời gian ba tháng nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, mỗi ngày Đoạn Cần Tâm đều rãnh rỗi ở nhà, rốt cuộc nghĩ ra mình muốn làm gì.

Cô quyết định mở một cửa hiệu bán trang phục, lợi dụng ánh mắt độc đáo mười năm làm người mẫu của cô, dựa vào độ nhạy cảm vốn có kinh doanh một cửa hàng trang phục phải có nét đặc sắc của riêng cô, chỉ có ở cửa hàng của cô. Dĩ nhiên, kim chủ bỏ vốn không phải ai khác ngoài ông xã của cô, ha ha. Vì vậy, khi mẹ mở miệng nói đồng ý làm người giám hộ của cô, sau khi ông xã cũng vô điều kiện ủng hộ ước mơ và sự nghiệp mới của cô, cô bắt đầu hoạch định tất cả, cũng tìm kiếm địa điểm thích hợp. Chuyện mở tiệm thật ra thì cô cũng không vội chờ sau khi sanh xong rồi mở cũng được, bây giờ chẳng qua là không có chuyện kiếm chuyện làm mà thôi. Trên thực tế bởi vì có mẹ luôn theo sát bên cạnh giám thị cô muốn gấp cũng không gấp được a. Cho nên ông xã mới có thể yên tâm như thế, mặc cho người phụ nữ mang thai như cô muốn đi đâu thì đi, hoặc muốn làm gì cũng không sao.

Ở bên ngoài đi dạo lung tung cũng rất dễ gặp phải người quen, lúc này cũng gặp qua mấy lần, nhưng Đoạn Cần Tâm không ngờ nhất chính là gặp má Lâm nha, người dặn dò muốn cô chuyển lời cho mẹ, nói mẹ liên lạc với người hàng xóm củ như bà.

“Cái bà này thật vô tình.”

Đây là câu đầu tiên khi má Lâm bước lên nói, khiến Đoạn Cần Tâm nhất thời có loại cảm giác không đất dung thân cũng không biết làm sao.

“Má Lâm….” Cô luống cuống vội muốn mở miệng thừa nhận tất cả đều là lỗi của cô, bởi vì cô không muốn cho mẹ biết chuyện liên quan đến người đàn ông kia, nên căn bản không có đề cập với mẹ chuyện má Lâm, hiện tại đúng thật là thảm. Chẳng qua cô mới vừa mở miệng, mẹ cũng đã nói xin lỗi trước.

“Thật xin lỗi.” Đoạn mẫu đầy áy náy cúi đầu nói xin lỗi với má Lâm.

“Sao bà có thể không nói tiếng nào đột nhiên dọn đi, sau khi dọn đi cũng chẳng gọi điện thoại cho người ta biết sống có tốt không đây? Hàng xóm lâu như vậy chẳng lẽ bà không biết chúng tôi sẽ lo lắng hay sao?” Má Lâm lên tiếng trách cứ.

"Thật xin lỗi." Mẹ tạ lỗi lần nữa.

“Rốt cuộc tại sao không liên lạc với chúng tôi? Người đàn ông đó bây giờ cũng không có ở đó, cho dù bà làm mất toàn bộ số điện thoại của chúng tôi cũng có thể quay lại đó xem chúng tôi nha.” Má Lâm tiếp tục không vui nói.

“Người đàn ông kia không còn ở nơi đó?” Đoạn mẫu ngẩng đầu hỏi, trên mặt xuất hiện vẻ mặt không xác định mình có nghe lầm hay không.

“Bà không phải không biết chuyện nhà bị niêm phong chứ? Cần Tâm không nói cho bà biết sao?” Má Lâm nhanh mồm nhanh miệng, Đoạn Cần Tâm muốn cản cũng không kịp.

Đoạn mẫu quay đầu nhìn về phía cô, cô cúi đầu không nói gì.

Tiếp lời, Đoạn mẫu lại lần nữa nói xin lỗi mà Lâm, sau đó sơ lược mà nói rõ nguyên nhân lúc trước tại sao lại vội vàng dọn đi như vậy, cùng với bây giờ trải qua cuộc sống như thế nào, và cũng thuận tiện hỏi tình trạng của các bạn hàng xóm. Dĩ nhiên chuyện về người đó má Lâm cũng không khỏi không đề cập tới, không giấu giếm điều gì.

Hai người bọn họ hàn huyên hơn nữa tiếng, bởi vì má Lâm có chuyện bận phải đi trước nên mới kết thúc.

Sau khi má Lâm rời đi, không khí bốn phía nhất thời có chút ngưng đọng.

"Xin lỗi, mẹ." Đoạn Cần Tâm có chút không chịu nổi không khí như vậy, mở miệng nói xin lỗi trước.

"Con không có sai, không cần nói xin lỗi." Đoàn mẫu trả lời, làm cô kinh ngạc thiếu chút nữa nói không nên lời.

"Mẹ?" Cô nhìn bà.

“Trãi qua mười mấy năm nay, chúng ta đối với ông ấy cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Khi ông ấy không chút do dự ly hôn với mẹ, lại vô tình lập tức đuổi chúng ta ra khỏi nhà, chúng ta với ông ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không có bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi.” Đoạn mẫu lấy vẻ mặt bình thản nói với cô.

"Có thật không?" Đoạn Cần Tâm không tin lắm tất cả những gì mẹ nói là thực tâm thực ý.

Bà gật đầu một cái, bình tâm tĩnh khí kêu cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc Thường Phong tan sở về nhà thì thấy bà xã một mình ngồi ở phòng khách thơ thẩn suy nghĩ, nhập tâm đến ngay cả anh vào nhà cũng không hề hay biết.

Bình thường cô sẽ lập tức chạy như bay đến trước mặt anh hôn anh một cái, sau đó ôm cánh tay anh, dính theo anh báo cáo tất cả những chuyện xảy ra trong ngày, hôm nay lại không làm như vậy làm anh nhất thời có cảm giác mất mác. Nhưng so với cảm giác mất mác của mình, anh quan tâm bà xã phiền não chuyện gì mà nhíu mày hơn.

“Bà xã.” Anh đi tới bên cô khẽ gọi, ở lúc cô nháy mắt hoàn hồn ngẩng đầu nhìn anh, anh khom người dịu dàng hôn cô.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Anh dịu dàng hỏi, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô, đưa tay sờ cái bụng ngày càng nhô cao của cô hỏi: “Cục cưng hôm nay có ngoan không, co làm mẹ mệt không?”

Đoạn Cần Tâm không tự chủ được mỉm cười, tựa đầu về phía sau dựa vào trên vai anh.

"Sao vậy?" Anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

"Em đang suy nghĩ mẹ." Cô nói.

"Mẹ làm sao?"

"Bà biết chuyện nhà bị niêm phong, người đó không có nhà để về." Cô hơi dừng lại một chút mới nói.

"Sau đó bà lại không có phản ứng gì đúng không?"

Đoạn Cần Tâm đột nhiên ngồi dậy, lấy vẻ mặt khó có thể tin xoay người nhìn anh, kinh ngạc bật thốt lên: "Sao anh biết?"

"Anh từng thử dò xét qua." Anh bình tĩnh trả lời.

"Có ý gì?" Cô không hiểu.

“Lúc tìm được người đó, đang suy nghĩ nên xứ lý như thế nào, anh cho là nên suy tính đến cảm giác của mẹ nên mấy lần nói chuyện với bà. Trong lời nói mẹ cho anh cảm giác chính là chuyện đã cũ rồi.” Anh nhìn cô.

Nếu như ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy, như vậy chính là thật. Trong lòng mẹ, bà thật đã ân đoạn nghĩa tuyệt với người đó rồi. Đoạn Cần Tâm kinh ngạc, không biết nên có cảm giác gì?

“Em không hỏi anh cuối cùng xử lý chuyện đó như thế nào sao?” Thường Phong không chớp mắt nhìn cô.

Cô nhìn về phía anh, trầm mặt một chút mới từ từ lắc đầu. “Biết càng nhiều càng phiền lòng, không bằng cái gì cũng không biết thì tốt hơn.”

Thường ngọn núi gật đầu một cái. Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì không cần nói cho cô biết, người đàn ông kia cuối cùng vẫn bị chủ nợ tìm được, bởi vì vẫn không trả tiền, bây giờ đang bị giám thị để dùng sức lao động mà trả nợ.

Dĩ nhiên thủ đoạn của đối phương “Ôn hòa” như vậy tuyệt đối có liên quan tới anh.

Người đàn ông đó sống nhởn nhơ đã quá lâu, cũng nên để cho ông ta lĩnh ngộ cảm giác cực khổ khi kiếm tiền, hơn nữa số tiền kiếm được lại không phải của mình. Người giống ông ta không chịu khổ nhiều chút sẽ vĩnh viền không giác ngộ.

Ngược lại phản ứng của hai mẹ con này, có chút nằm ngoài dự đoán của anh.

“Anh cảm thấy phụ nữ nhà em vừa kiên cường lại vừa tàn nhẫn, một khi đã giác ngộ, quyết định, sẽ trở nên rất tuyệt tình.” Anh phát biếu cảm nghĩ. Mẹ vợ như vậy. Cô em vợ cũng vậy.

“Không phải nói chỉ có phụ nữ nhà em như vậy, phải nói là tất cả phụ nữ đều như vậy.” Đoạn Cần Tâm trừng mắt nhìn, nói cho anh biết. “Phụ nữ vì người mình yêu có thể dốc hết lòng, bỏ ra tất cả, kiên cường đến làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng một khi đã hết yêu, từ yêu cũng không chuyển sang hận, hỉ nộ ái ố đều không liên quan tới đối phương, sao lại còn quan tâm đến đối phương sống chết ra sao?”

“Lòng thông cảm thì sao?”

“Chia cho người khác.”

“Còn lòng trắc ẩn thì sao?”

“Tiêu hao hầu như không còn rồi.”

"Còn tình thương?"

"Không có yêu, ở đâu ra tình thương?" Cô nói xong lắc đầu."Thật ra thì không phải phụ nữ tàn nhẫn tuyệt tình, mà là đàn ông làm cho phụ nữ thất vọng tuyệt vọng trước, mới có thể đưa đến kết quả như thế ."

"Anh hiểu rồi. Nói cách khác, cái này không liên quan đến di truyền, có liên quan tới đàn ông là được rồi.” Thường Phong lấy vẻ mặt hiểu ra nói, đột nhiên nói: "Bởi vậy, anh cũng không cần lo lắng."

"Anh lo lắng cái gì?" Cô sửng sốt một chút, dở khóc dở cười hỏi.

"Em sẽ không tàn nhẫn tuyệt tình, trở mặt với anh." Anh ít khi nói đùa với cô.

“Em mới không bỏ được a, thiếu anh sau này ai sẽ giúp em giải quyết những nghi nan tạp chứng đây?” Cô mỉm cười nhìn anh nói.

Anh có chút sửng sốt, dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. Sau đó anh từ từ thản nhiên mở miệng nói: “Đây quả thật là lời tỏ tình lãng mạn nhất giữa vợ chồng.”

Cô không nhịn được bật cười hì hì một tiếng."Anh muốn nghe em nói những lời tâm sự lãng mạn sao? Ông xã?" Cô cười hỏi.

Anh nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Không bắt buộc, nhưng là có vẫn tốt hơn không."

Đoạn Cần Tâm lại bật cười lần nữa, thật là sắp không chịu nổi anh á …., Muốn nghe thì cứ nói thẳng là muốn nghe a, quanh co giả thần giả quỷ như vậy thật sự rất mắc cười, nhưng cũng rất đáng yêu.

“Ông xã, anh rất đáng yêu.” Cô cười nói.

Mặt của anh tựa hồ có chút đỏ. “Hình như vợ chồng mình không hợp với chuyện lãng mạn, có chút chênh lệch giữa sông và biển.” Anh ho nhẹ một tiếng nói.

“Bộ dáng xấu hổ của anh cũng rất đáng yêu.”

Thường Phong đột nhiên có cảm giác gậy ông đập lưng ông. “Anh thấy cũng không còn sớm nữa nên qua kế bên ăn cơm. Mẹ nhất định nấu xong bữa tối đợi tụi mình. Anh đi thay đồ.” Anh dự định đứng dậy lại bị bà xã kéo về trên sofa.

“Nhẫn nại một chút a.” Cô nũng nịu cười cười nói.

Thường Phong lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại đầy tình nồng mật ý với bà xã, hơn nữa lại càng ngày càng sâu đậm. Nếu hỏi anh sao lại yêu người phụ nữ này? Thành thật mà nói anh cũng không biết, chỉ biết là sau khi yêu cô anh càng ngày càng cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn, vui vẻ, không kìm hãm được, anh nghiêng thân dịu dàng hôn cô.

“Anh yêu em, bà xã.” Anh dịu dàng bày tỏ.

Nét mặt của cô dần đổi thành nhu hòa, khóe miệng gợi lên một nụ cười hạnh phúc.

"Em cũng yêu anh, ông xã." Cô hôn trả lại anh."Bây giờ, anh đã chuẩn bị xong muốn nghe em nói những lời tâm tình lãng mạn rồi chứ?"

"Anh có thể bỏ cuộc không?" Anh rất nghiêm túc hỏi.

"Không được." Cô cười đưa tay đánh nhẹ anh.

"Được rồi."

Biểu tình chấp nhận cộng thêm giọng nói chấp nhận, mà lại còn dùng vẻ mặt phớt lờ, căn bản là đáng đánh. Cho nên Đoạn Cần Tâm không thể nén cười lại duỗi tay đánh anh một cái.

"Đáng ghét!" Cô nói.

"Ừ, không tệ, rất lãng mạn ." Anh gật đầu bình luận, hại Cô không chịu được vừa cười vừa đánh anh."Không phải anh muốn tiếp tục hại em cười nữa chứ!" Cô kêu lên.

"Được rồi." Anh rốt cuộc thu liễm an phận —— mặc dù bộ dáng nghiêm mặt lại vô tội nhưng vẫn rất tức cười.

Đoạn Cần Tâm hít sâu một hơi, từ từ điều chỉnh khống chế tâm tình của mình.

Ba tháng nay tỉ lệ cô cười so với mười năm qua tăng lên còn nhiều hơn, không cần nói thêm cái gì, chỉ cần nghe bạn bè trong giới người mẫu cũng biết được bây giờ cô hạnh phúc cỡ nào.

Họ nói ——

“Một thời gian không gặp, xem ra cô có chút không giống, dường như toàn thân đều đang phát sáng.”

“Là mập lên một chút làm cho khí sắc cô tốt như vậy sao?”

“Nhìn cô từ đầu tới cuối mặt mày hớn hở, có phải có chuyện gì tốt?”

“Oa, mới nghỉ ngơi mấy tháng lại làm cho cô đẹp lên như vậy?” Thật tốt, Tôi cũng muốn về hưu, nghỉ ngơi một thời gian cho đẹp lên.”

“Nói thật, không lẽ cô đang yêu? Nghe nói phụ nữ khi yêu là đẹp nhất.”

Tướng từ tâm sinh, niềm hạnh phúc của cô đã được tiết lộ qua ánh mắt cô.

Cô thật sự rất thích anh, cũng rất cảm ơn anh đã yêu cô. “Ông xã, cám ơn anh đã yêu em.” Đoạn Cần Tâm thâm tình đối anh nói. “Kiếp này gặp được anh là chuyện may mắn nhất, yêu anh là chuyện hạnh phúc nhất kiếp này, gả cho anh là chuyện em làm tốt nhất kiếp này, cùng anh đầu bạc răng long là chuyện em hy vọng nhất kiếp này, mà chuyện em mơ ước nhất chính là kiếp sau có thể lại gặp được anh, yêu anh, gả cho anh, cùng anh đầu bạc răng long.

“Em yêu anh, tình cảm này sẽ không bao giờ thay đổi.” Cô thâm tình nhìn anh nói.

Thường Phong át chế không nổi khẽ run, mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng, tim liền tim, khàn giọng nói: “Đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp.”

Lời tâm tình lãng mạn nhất ——

Hứa nguyện đời đời kiếp kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.