Giảo Phụ

Chương 47




Chân Ngọc rất là nghi hoặc, sờ sờ mặt nói: "Trước đây ta quá phận như vậy, ma ma nha đầu đầy phòng không sai khiến, chỉ thích sai khiến phu quân như ngươi, để ngươi hầu hạ tắm rửa?"

Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng nói: "Đây là thú vui vợ chồng, ta cũng là nguyện ý."

Thì ra là như vậy, Chân Ngọc chợt hiểu, nàng suy nghĩ một chút nói: "Nay ta với ngươi không quen, không cần ngươi hầu hạ, kêu một nha đầu xinh xắn tới hầu hạ là được."

"Vậy làm sao được chứ? Nha đầu tay chân vụng về, nào có hầu hạ tốt như ta? Hơn nữa, đại phu đã nói rồi, làm nhiều chuyện ngày trước hay làm, mới có lợi cho nàng." Vương Chính Khanh gấp gáp, dù sao, không thể để cho nàng và nha đầu xinh đẹp ở chung một chỗ, đặc biệt là chuyện tắm rửa này.

Chân Ngọc suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa, cũng không phải là yêu cầu mình giúp hắn tắm, mà là hắn muốn hầu hạ mình tắm, giống như người chịu thiệt là hắn nha!

Nha đầu chờ ngoài cửa một lát, nghe được tiếng động ở cửa, Vương Chính Khanh mở cửa, nàng ta nhanh chóng bưng nước nóng đi vào, chỉ là nước súc miệng rửa mặt, cũng không phải là nước tắm rửa. Nha đầu hầu hạ Chân Ngọc rửa mặt, rửa tay sạch, lúc này mới nói: "Đại phu nói rồi, phu nhân vừa tỉnh, không nên ăn đồ quá dầu mỡ, chỉ nên ăn thanh đạm, bởi vậy chỉ bị cháo trắng rau dưa, một chút điểm tâm, phu nhân muốn bây giờ ăn một chút, hay là uống thuốc rồi mới ăn?"

Chân Ngọc đói bụng từ lâu, vừa nghe liền nói: "Dĩ nhiên là bây giờ ăn."

Nha đầu nghe xong, vội thu dọn đồ đạc rồi lui xuống, quay đầu nói với Hồ ma ma. Hồ ma ma không dám mượn tay người khác, đích thân trông cháo ở phòng bếp, nghe nha đầu nói Chân Ngọc muốn ăn cháo bây giờ, liền cầm chén múc gần nửa chén, thêm chút thức ăn cùng điểm tâm, dặn bảo nha đầu trông phòng bếp, không cho người khác đến gần, lúc này mới cầm hộp đồ ăn đến phòng Chân Ngọc.

Vương Chính Khanh thấy Hồ ma ma cầm hộp đồ ăn đi vào, liền nói: "Đặt xuống đi, để ta. Mấy ngày nay các ngươi cũng mệt mỏi rồi, tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, buổi tối thay phiên trông nàng."

Hồ ma ma nói: "Tam gia mấy ngày nay ăn không ngon không ngủ yên, cũng mệt mỏi rồi! Không bằng Tam gia đi nghỉ trước, nơi này giao cho ta. Đợi chút nữa hầu hạ phu nhân ăn xong, tắm rửa xong, rồi Tam gia tới đây nói chuyện?"

Vương Chính Khanh đột nhiên nháy mắt với Hồ ma ma, cười nói: "Ngọc nương luôn thích dùng bữa cùng ta, ma ma cứ làm chuyện của mình đi!"

Hồ ma ma nhất thời hiểu ý, âm thầm vui mừng, phu nhân tuy là mất trí nhớ, hiếm khi Tam gia lại đối đãi với nàng như thế, đây là vì họa được phúc sao? Bà vội làm bộ như nhớ lại chuyện gì nói: "Đúng rồi đúng rồi, sao lại quên phu nhân thích nhất dùng bữa với Tam gia rồi." Nói xong vẻ mặt tươi cười, xoay người đi xuống.

Chân Ngọc sớm đã nhìn thấy Vương Chính Khanh nháy mắt với Hồ ma ma rồi, nhất thời cảm thán: người này lại liếc mắt đưa tình với một ma ma, nhìn thật cổ quái.

Vương Chính Khanh nhất thời nhấc hộp đồ ăn lên, mở ra nhìn, vừa hỏi Chân Ngọc: "Nhìn bộ dạng này một mặt trầm tư, nhớ ra gì rồi sao?"

Chân Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ra sức hồi tưởng cũng không nhớ ra cái gì, đang khổ não, nhất thời ngửi thấy mùi cháo, liền bỏ qua, đưa tay ra muốn bưng chén. Vương Chính Khanh nhìn thấy, sớm đã bưng chén lên, cầm thìa múc cháo đút tới miệng nàng.

Chân Ngọc có chút không quen, nhưng vẫn ngậm cháo, một ngụm nuốt vào, hỏi "Ngày trước ta thích nhất để ngươi đút ta ăn cháo sao?"

Vương Chính Khanh gật đầu nói: "Thật sự là như vậy, giờ nàng không thích sao?"

Hình như cũng không có gì không thích. Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: "Chỉ là có chút kỳ quái, nếu trước đây chúng ta chung sống như vậy, ngươi có chút giống mẫu thân ta vậy."

"Khụ!" Vương Chính Khanh suýt bị nước miếng của mình làm sặc, nhất thời âm thầm đổ mồ hôi, được rồi, Bảng nhãn gia, coi như nàng mất trí nhớ, vẫn độc miệng như cũ được chưa?

Đút Chân Ngọc nửa chén cháo, xem không sai biệt lắm, Vương Chính Khanh cũng không dám đút nàng ăn nữa, chỉ khuyên nhủ: "No bảy phần là được rồi, nếu chốc nữa đói bụng, thì ăn thêm điểm tâm."

Chân Ngọc gật đầu một cái, nhìn Vương Chính Khanh kêu nha đầu vào dọn dẹp hộp đồ ăn, liền quan tâm hỏi một câu nói: "Ngươi còn chưa ăn mà, tại sao không ăn đi?"

Từ lúc Chân Ngọc trúng tên ngã xuống, Vương Chính Khanh lúc nào cũng sợ Chân Ngọc không thể tỉnh lại nữa, vào lúc này thấy nàng hoạt sắc sinh hương ngay trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn liền không nỡ rời khỏi nàng, chỉ thấp giọng nói: "Đợi hầu hạ nàng tắm xong, uống thuốc rồi ngủ, ta sẽ đi ăn."

Thật săn sóc! Chân Ngọc vô cùng cảm thán nhìn Vương Chính Khanh một cái, phu quân như vậy, thật là tìm ngàn dặm mới có được một người, không trách được ngày trước mình thời thời khắc khắc muốn ở cùng hắn một chỗ.

Bởi vì mới vừa ăn xong, không thể tắm rửa ngay, muốn tiêu cơm một chút, Vương Chính Khanh lại nối với Chân Ngọc chút chuyện trước đây, trọng điểm là miêu tả hai người thích nhau rồi thành thân như thế nào, sau đó lại ân ái như thế nào vân vân.

Chân Ngọc hỏi cha mẹ họ hàng hai bên, lại hỏi tên những người bên mình, dần dần yên tâm.

Vương Chính Khanh thấy nàng đang nói chuyện, muốn gãi lưng, gấp rút ngăn nàng lại nói: "Vết thương kết vảy, không nên gãi linh tinh."

Chân Ngọc chỉ đành phải nhịn lại, hỏi mình bị thương như thế nào, khi nghe được mình bị trúng tên, liền hỏi: "Đang yên đang lành, ta sao lại chạy đi đỡ mũi tên giúp người khác vậy?"

Vương Chính Khanh thở dài nói: "Đó là vương gia, là chủ tử của ta, cũng là chủ tử của nàng. Mũi tên kia đột nhiên bay tới, ta không kịp chạy tới kéo vương gia ra, nàng lại đứng gần, lúc ấy có lẽ sợ vương gia bị thương, sẽ liên luỵ đến ta, liền nhào tới đỡ mũi tên. Cho nên lần bị thương này của nàng, suy cho cùng, cũng là vì ta mà bị thương. Bảo ta làm sao không tự trách, làm sao không đau lòng cho nàng?"

"Cho nên, ngươi liền tốt với ta gấp bội, hầu hạ ăn cơm hầu hạ tắm rửa để báo đáp sao?" Chân Ngọc đột nhiên hiểu được Vương Chính Khanh, đúng thế, thê thất vì hắn mà bị thương, hắn hầu hạ chu đáo, rất bình thường mà!

Vương Chính Khanh ra sức gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, để vi phu tới hầu hạ nàng tắm rửa đi?" Hắn nói xong, kêu nha đầu bưng nước nóng đi vào.

Nha đầu vội đi thúc giục nước. Lập Hạ nghe được Chân Ngọc muốn tắm rửa, đợi nha đầu bưng nước vào phòng, nàng cũng theo vào, tìm xiêm áo cho Chân Ngọc thay, lại để tạo tử (xà phòng tắm), mắt thấy Vương Chính Khanh còn đợi trong phòng, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhìn hắn một cái.

Vương Chính Khanh mặt dày nói: "Các ngươi lui xuống đi, hôm nay để ta hầu hạ phu nhân tắm rửa."

Nha đầu làm việc nặng và Lập Hạ cùng ngẩn ngơ, đỏ mặt lên trong nháy mắt, không dám nhiều lời, hành lễ, cúi đầu chạy thật nhanh, nhân tiện đóng chặt cửa.

Cửa vừa đóng, tim Vương Chính Khanh đập mạnh, nhìn trộm Chân Ngọc một cái, thấy nàng đang ngẩn người, lại thở nhẹ một hơi, không nghĩ nhiều là tốt nhất. Bởi vậy ngồi bên mép giường, đưa tay ra nói: "Thời gian nay nàng bị bệnh, chỉ sợ chân còn mềm, ta ôm nàng xuống nhé!"

Rốt cuộc là chỗ nào không ổn đây? Chân Ngọc cảm giác lời nói và hành động của Vương Chính Khanh là lạ, lại không nói ra được cổ quái ở chỗ nào, đến khi liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới phát hiện gương mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, mang chút ngại ngùng, ngẩn ra nói: "Ngươi đang xấu hổ?"

Vương Chính Khanh lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, có chút oán giận mình, nhảy cái gì chứ? Không phải chỉ là hầu hạ Bảng nhãn gia tắm rửa sao, làm sao lại kích động thành ra như vậy rồi? Lúc này nghe được lời Chân Ngọc nói, có chút xấu hổ, cúi đầu che giấu biểu cảm nói: "Cửa sổ đóng, có chút nóng mà thôi!"

"Ồ!" Chân Ngọc chuyển đến bên giường, vươn cánh tay quàng qua cổ Vương Chính Khanh, hai chân một vòng qua, vắt trên eo hắn, chờ hắn ôm mình đến thùng tắm.

Tuy Chân Ngọc hôn mê mấy ngày, đám người Hồ ma ma mỗi ngày đều giúp nàng lau người, mỗi ngày đều giúp nàng thay y phục, lúc này treo trên người Vương Chính Khanh, lại có mùi hương thoang thoảng cùng một ít mùi thuốc xông vào mũi hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trái tim nhỏ của Vương Chính Khanh vô cùng không có tiền đồ, nhảy "thình thịch" rung trời.

Chân Ngọc cũng đã nghe thấy, cúi đầu trước ngực hắn nói: "Đập nhanh quá, như tiếng trống vậy."

Vương Chính Khanh âm thầm đổ mồ hôi, chỉ cần nghĩ tới nữ tử trước mắt này là Bảng nhãn gia, tâm can liền nhảy loạn không ngừng, cái này thật sự là không có cách nào!

Chân Ngọc nhìn gương mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh có hai đóa mây hồng nổi lên, chỉ cảm thấy hắn rất đáng yêu, không khỏi đưa tay sờ sờ, lại vuốt vuốt, nhìn chung quanh nói: "Không tệ, sắc đẹp thay cơm."

Phải nói Vương Chính Khanh vốn là còn nghi ngờ, không phân biệt được nữ tử mất trí nhớ trước mắt này là Ngọc nương trước đây, hay là Chân Bảng nhãn sau này, nay vừa nghe lời này của nàng, lập tức xác nhận, người này tuyệt đối là Chân Bảng nhãn.

Từ giường đến chỗ thùng tắm, Vương Chính Khanh hẳn là đi một lúc lâu mới tới.

Chân Ngọc cảm thấy cả người Vương Chính Khanh nóng hổi, được hắn ôm rất thoải mái, cũng nguyện ý hắn đi lâu một chút. Đợi Vương Chính Khanh đặt nàng xuống, nàng liền tựa vào thùng nước tắm để đứng vững, chờ Vương Chính Khanh hầu hạ nàng cởi xiêm áo.

Vương Chính Khanh lấy tay thử nước, thấy nước ấm vừa đủ, liền xoay người lại giúp Chân Ngọc cởi xiêm áo, vừa cởi tâm tư vừa thay đổi không ngừng, thiếu chút nữa khống chế không nổi.

Dưới ánh nến, mỹ nhân như ngọc, da trắng nõn nà, eo nhỏ mông đầy, ngực đầy đặn, hai điểm đỏ tươi tỏa sáng mê người, tựa như đang dẫn dụ người tới hái. Vương Chính Khanh liều mạng dời đi lực chú ý của mình, lại lẩm bẩm tâm kinh, lúc này mới không có nhào tới.

Chân Ngọc đợi Vương Chính Khanh giúp nàng cởi xiêm áo xong, liền nhảy vào thùng tắm, thở ra một hơi nói: "Thật thoải mái."

Vương Chính Khanh lại không đi tới trước mặt Chân Ngọc, chỉ đứng ở sau lưng nàng, lấy tay cọ xát lưng cho nàng, lại cẩn thận tránh nơi bị thương đang vảy kết, thật là tự chuốc khổ mà, nhìn xong sờ xong, có thể ăn một chút không? Sẽ không hù dọa nàng chứ? Hơn nữa nàng hôn mê vừa mới tỉnh, có tiện vận động kịch liệt như vậy không?

Chân Ngọc lấy tay nhẹ nhàng dội nước, nói chuyện với Vương Chính Khanh, đợi hắn đi tới trước mặt , đột nhiên chơi xấu, dội cho hắn một thân toàn nước.

Vương Chính Khanh bị dội nước, xiêm áo dính vào người, hiện ra một chỗ đang nhô ra cực kì rõ ràng ở dưới bụng, lại không mềm được. Hắn bận cúi người che giấu, có chút chật vật.

Khuỷu tay Chân Ngọc đặt ở trên cạnh thùng suy nghĩ, nửa ngực lộ trên mặt nước, một điểm đỏ tươi nhấp nhô trên mặt nước, lại mê người hơn vừa nãy. Khi Vương Chính Khanh đưa tay giúp nàng rửa, không tự chủ được dừng lại ở đỏ tươi đó một chút, bàn tay bao trùm bất động, chỉ dùng mắt nhìn Chân Ngọc. Ngọc nương, chúng ta. . . . . .

Chân Ngọc co rụt người lại, rúc vào trong nước, đẩy tay Vương Chính Khanh ra, nũng nịu: "Nước cũng sắp lạnh rồi, còn không đỡ ta lên mặc xiêm áo?"

Vương Chính Khanh rút tay về, lấy khăn lông to quấn quanh người Chân Ngọc, nhìn nàng tự lau khô, liền lại mang xiêm áo tới cho nàng mặc vào, nhất thời sột sột soạt soạt, lại rỉ tai gọi: "Ngọc nương, Ngọc nương, Ngọc Lang. . . . . ." Mấy câu gọi phía sau, thấp tới không thể nghe thấy.

Chân Ngọc thính tai, cũng là nghe được tiếng gọi Ngọc Lang phía sau kia, tim nhất thời đập mạnh, nhỏ giọng nói: "Tam lang, ta thích như chàng gọi như vậy."

"Hả?" Vương Chính Khanh dùng giọng mũi hỏi một tiếng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chân Ngọc đỏ lên như uống rượu, lặng lẽ nói: "Ta thích chàng gọi ta là Ngọc Lang. Nghe rất có cảm giác, hình như sắp nhớ ra cái gì."

"Ngọc Lang, Ngọc Lang, Ngọc Lang tốt của ta!" Vương Chính Khanh không dám quá đường đột, khống chế tay của mình, âm thanh lại run rẩy, vừa mập mờ vừa triền miên, mang theo một tia hưng phấn không thể khống chế nổi.

"Ừm!" Chân Ngọc đáp một tiếng, điểm hồng trên mặt tản ra, hóa thành ráng hồng, kiều diễm ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.