Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 18: Diệp Lạc Anh




Edit: Cửu Linh

Cửa vừa khép lại, âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất.

Đây chắc là tường cách âm siêu dày do Vân Vận Lâu thiết kế, để người ở trong có cảm giác an toàn.

Tô Tô nhìn bốn phía xung quanh, đập vào trong mắt là một gian phòng vô cùng lịch sự tao nhã.

Trên vách tường treo tranh vẽ thiên nhiên, bình hoa không phải là loại hoa cao quý gì mà là nhánh trúc xanh biếc. Cả căn phòng ngập tràn mùi hương thanh nhã của tự nhiên.

Đây nào giống phòng của một tiểu quan, ngược lại giống như thư phòng của một tiểu thiếu gia nhà quyền quý hơn.

Trong phòng có hai gã nam tử, một tên là hộ vệ, còn tên kia chắc là tiểu quan, dung mạo tuy không tồi nhưng đã có tuổi. Thanh lâu không dưỡng tiểu quan lớn tuổi, không phải không muốn họ tiếp khách mà giữ lại để họ dạy dỗ người mới.

Người này quả nhiên quen biết Tô Tô, vừa nhìn thấy nàng liền quay ra nịnh nọt: “Trời đất ơi! Là cơn gió nào thổi người đến đây vậy? Thảo nào buổi sáng hôm nay, nô gia thấy ngoài cửa sổ có hỉ thước hót ríu rít~”

Một đại nam nhân mị nhãn như tơ, tự xưng là nô gia…. Tô Tô mím môi, nuốt nước bọt, chững chạc nói: “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.”

Tiểu quan do dự một lát, vuốt cây roi trong tay, vẻ mặt khó xử: “Nhưng người mới này còn chưa được dạy bảo. Đến lúc đó lỡ như mạo phạm tới Tô đại tiểu thư, mấy người chúng tôi đều đáng chết cả!”

“Không sao, ta thích loại này. Được huấn luyện kỹ rồi thì ta lại không thích.” Câu này của Tô Tô là thật, nhìn một đám nam không ra nam, nữ không ra nữ mà tạo dáng õng ẹo trước mặt mình, ta liền đau đầu. Nếu mỗi ngày mà nhìn thấy loại người này, ta chắc chắn sẽ đốt trụi nơi này cho xem!

“Thì ra là thế. Chắc là khẩu vị Tô đại tiểu thư thay đổi, thích loại ngây ngô như này.” Tiểu quan như hiểu ra mọi chuyện, phóng cho Tô Tô một cái mỵ nhãn rồi nói: “Vậy nô gia ra ngoài trước, Tô đại tiểu thư cứ từ từ hưởng thụ.”

Không phải mỗi khách nữ đều thích nam nhân bị động, vẫn còn có một chút khách nữ đặc biệt, thích nam nhân chủ động hơn. Hắn thấy Tô Tô mặc một bộ quần áo diêm dúa như đồ của kỹ nữ, nghĩ rằng đêm nay nàng muốn chơi trò bị người ta áp đây mà. Vì thế liền hiểu ra, nở một nụ cười quỷ dị, kéo tên hộ vệ rời đi.

Lúc ra ngoài, tiểu quan còn tiện tay kéo màn che trên giường xuống.

Màn lụa vẽ hoa trúc rơi xuống trúng người Tô Tô.

Nàng đứng ở mép giường, trên vai là màn lụa màu xanh lá, nhìn thiếu niên trước mặt.

Đó là một thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, nằm thẳng ở trên giường, hai tay hai chân bị trói bằng lụa trắng, cột trên đầu giường.

Thân thể trần trụi của hắn cứ như thế hiện ra trước mắt Tô Tô. Thứ bị che đi duy nhất là đôi mắt, bị bịt kín bằng vải đen.

Thân thể trắng bóng kèm theo miếng vải màu đen, cộng thêm cánh môi nửa khép nửa mở. Mấy thứ này tách ra thì không nói làm gì nhưng khi hợp lại liền biến thành một hình ảnh cực kỳ dâm mỹ, làm cho mắt Tô Tô sáng cả lên.

“Khụ khụ khụ!” Tô Tô vội ho khan một tiếng, trong lòng niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”, sau đó giọng nói có chút run run, “Diệp Lạc Anh phải không? Ta tới cứu ngươi đây.”

Thiếu niên ở trên giường chính là Diệp Lạc Anh, hắn trầm mặc một lát, mới trấn tĩnh mở miệng nói: “Thế này có thể bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu gì thế?” Tô Tô nghi hoặc.

“Bắt đầu cứu ta.” Diệp Lạc Anh cong môi cười, “Như là, cởi bỏ dây trói cho ta.”

“À à à... Được!” Tô Tô phục hồi tinh thần lại, vội cởi bỏ dây trói nhưng dây này do tiểu quan dạy dỗ kia tự buộc, thoạt nhìn như nút thòng lọng nhưng rất khó cởi. Bế tắc cả một lúc, nàng đành phải lục tung căn phòng tìm cây kéo rồi cắt dây trói trên tay và chân hắn.

Dây trói bị cắt đứt, Diệp Lạc Anh bèn cởi bỏ miếng vải đen bịt mắt mình ra, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ dần hiện ra trước mắt Tô Tô.

Hắn và Diệp Kinh Cức rất giống nhau, bất luận là vóc người hay mặt mày đều vô cùng giống Diệp Kinh Cức. Có thể nói, hắn chính là phiên bản thiếu niên của Diệp Kinh Cức.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn Tô Tô, nàng liền cảm thấy hai người cũng khác nhau.

Ánh mắt Diệp Kinh Cức sẽ không sạch sẽ và đơn thuần như thế, Diệp Kinh Cức sẽ không bao giờ dùng ánh mắt ôn hoà như thế nhìn nàng. Lúc Diệp Kinh Cức nhìn nàng giống như đang nhìn một đống rác vậy.

Mà khi Diệp Lạc Anh nhìn nàng, chăm chú, ôn nhu và cảm kích, tựa như đang nhìn bảo bối từ trên trời rơi xuống, giống như bảo vật tốt nhất trên đời vậy.

“Ta vừa mới nghĩ rằng, có phải ông trời phái một tiên nữ tới cứu ta hay không.” Hắn bỗng nhiên vươn tay ra, giọng nói trong như nước chảy, dịu dàng dễ nghe, “Sau đó, người liền xuất hiện trước mắt ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.