Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 4: Thứ tư




Chương thứ tư

Nơi Giang Thắng Lâm thăm khám là Huyền Lân Tháp.

Khắp chốn võ lâm gần như không có ai biết y thân thiết với Lệ Tuỳ, đều chỉ nói Giang thần y bốn biển là nhà, hình tích khó tìm, còn tính tình yêu ghét ra sao thì chín người mười ý, chẳng có cái nào ra hồn.

Mấy ngày nay Chúc Yến Ẩn đã đọc rất nhiều thoại bản giang hồ, các Thần Y được viết trong đó đều quá sức hung dữ, một lời không hợp liền bắt đầu uy hiếp bệnh nhân muốn mất quyền làm phụ huynh không muốn tóc tạm biệt đầu không. Khiến cho y cảm thấy áp lực rất lớn, sợ Giang Thắng Lâm cũng một khoản như thế, bèn cân nhắc có nên sắm sửa ít sơn trân hải vị mang theo hay không, bởi các cụ đã nói rồi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người tặng quà.

Chúc Tiểu Tuệ thay y tỉ mỉ vuốt thẳng nếp áo:

"Sắc trời vẫn sớm, hay là ta theo công tử đến tiệm đồ khô ngó qua xem thế nào?"

Chúc Yến Ẩn lấy chiếc mũ bên cạnh đội lên, gió mà thổi qua một cái thì cứ phải gọi là gấm lụa tung bay.

Sau khi ra cửa, ánh mắt của người giang hồ từ khắp nơi cũng tung bay đến trên người y. Qua một đêm ngươi truyền ta, ta truyền hắn, lời đồn như tuyết lở càng lăn càng to, giữa Chúc nhị công tử và Lệ Đại Cung chủ đã là ràng buộc chém không đứt vừa hợp tình còn vô lý, không mong được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ xin được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Tóm lại là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường cực kì khủng khiếp.

Chúc Tiểu Tuệ bực bội: "Mấy cái người này sao cứ dán mắt vào chúng ta vậy?"

Chúc Yến Ẩn đáp, dán mắt là phải rồi, bởi vì mọi người ai cũng ăn mặc gọn gàng nhanh nhẹn, chỉ có mỗi ta bị ngươi gói trong bốn năm tầng lụa Vân Cẩm Giang Nam thôi. Không hoà hợp đương nhiên sẽ dẫn đến người ta soi mói, chi bằng ngày mai đổi sang đồ gì gọn nhẹ thôi.

Chúc Tiểu Tuệ: "... Không được, công tử sao có thể mặc vải thô áo gai cơ chứ, rồi thể diện của Chúc phủ Giang Nam để ở đâu!"

Bên ngoài bình minh vừa hé, ánh sáng ấm áp xuyên qua làn bụi pha sương chùng chình trong không gian, vỗ về bức tường thành cao vút lẫn những vách nhà chen chúc xám đen. Kim Thành tĩnh lặng trầm ngâm, nhà cửa hay ngựa xe cũng vậy, đều bị gió cát đại mạc thổi qua lâu ngày làm cho cũ kĩ loang lổ. Vậy nên đứng trên tháp cao nhìn xuống, thứ nổi bật nhất minh diễm nhất duy nhất trong tầm mắt cũng chỉ có mỗi Chúc nhị công tử tuyết trắng kiêu ngạo bị lụa Vân Cẩm quấn kín thong dong đi trên đường lớn.

Dân chúng đang nhìn y.

Người giang hồ đang nhìn y.

Mật thám của Ma Giáo cũng đang nhìn y.

Võ Lâm Minh gióng trống khua chiêng chuẩn bị thảo phạt Phần Hoả Điện, tự nhiên Xích Thiên sẽ không ngồi chờ chết mà đã sớm phái người trà trộn vào Kim Thành. Lúc này bọn chúng đang lẩn trong chỗ tối, nhìn không chớp mắt vào tiệm đồ khô. Chúc Yến Ẩn lựa mãi vẫn chưa ưng ý, tiểu nhị liền cung kính mời y ngồi xuống trước, bản thân thì nhanh như chớp chạy đi tìm ông chủ về lấy hàng ngon ra.

Vì thế mật thám của Ma Giáo lại càng thêm chắc chắn, lời đồn sôi trào đột phát đêm qua tất phải có nguyên do, giữa Chúc Yến Ẩn và Lệ Tuỳ chắc chắn tồn tại một mối quan hệ mập mờ nào đó, nếu không thì tại sao ai cũng tất cung tất kính với y như vậy?

Trong Huyền Lân Tháp, Giang Thắng Lâm đang chuẩn bị hòm thuốc chiều nay dùng. Lệ Tuỳ vẻ mặt bất thiện nhìn y:

"Ngươi cười cái gì?"

Giang thần y đáp, ta có cười đâu, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lệ Tuệ dịch ngón cái, một nửa Tương Quân Kiếm ra khỏi vỏ.

Giang Thắng Lâm giơ tay nhận thua, dứt khoát không che giấu nữa:

"Ngươi nói xem mấy cái lời đồn ngoài kia rốt cuộc là kiểu đầu óc gì mới có thể nghĩ ra vậy?" Lúc mới nghe ảnh vệ bẩm lên suýt nữa thì cười chảy nước mắt. Nhưng Lệ Tuỳ lại không cảm thấy buồn cười, tự kéo ghế sang ngồi xuống:

"Bao giờ y tới?"

"Ai?"

"Chúc Yến Ẩn."

"Chắc sắp rồi." Giang Thắng Lâm đáp xong mới cảm thấy không đúng, "Sao thế, ngươi thực sự nghi ngờ người này có vấn đề à?"

Vừa dứt lời thì có thuộc hạ đến báo, nói cơ sở ngầm của Phần Hoả Điện vẫn luôn bám theo Chúc Yến Ẩn, tư thế có vẻ như trong thời gian ngắn sẽ không thu quân.

Giang Thắng Lâm truy vấn: "Hai bên có tiếp xúc không?"

"Không hề." Thuộc hạ đáp, "Vị Chúc nhị công tử kia qua Đường Hồ Dương mua đồ khô từ sáng sớm, đến tận bây giờ vẫn còn ở trong tiệm."

Giang Thắng Lâm nhìn Lệ Tuỳ: "Hoặc là y thực sự có quan hệ với Ma Giáo, hoặc là đám Ma Giáo kia cũng bị những lời đồn trong thành đầu độc, muốn xuống tay từ chỗ y. Chẳng qua bất kể thuộc loại nào, có lẽ ngươi đều phải nhúng tay chịu trách nhiệm rồi."

Lệ Tùy cười nhạt: "Nếu y thực sự là người của Phần Hoả Điện thì cũng bớt việc."

...

Đường Hồ Dương, Chúc Yến Ẩn tiêu nhiều tiền gần như mua rỗng đám hàng ngon mà ông chủ tư tàng, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn dắt Chúc Tiểu Tuệ đi ăn cơm. Hai người chuẩn bị đến một quán ăn gọi là Phượng Hoàng Đài, vừa nghe tên thôi đã biết cực kì khí phái, đầu bếp mời đến từ Vương Thành, việc làm ăn cực thịnh, muốn có bàn phải đặt trước.

Chúc Yến Ẩn không biết quy định đó, đến nơi mới được tiểu nhị cho biết là đã đầy khách, phải chờ một lúc mới có chỗ.

"Không sao, đợi thì đợi." Chúc Yến Ẩn nói, "Mang một ấm trà lên cho chúng ta trước đi."

Tiểu nhị ứng thanh, ân cần đưa hai người lên lầu, bày một băng ghế hẹp dựa vào tường, có thể ngồi nghỉ ngơi tạm.

Chúc Tiểu Tuệ vươn cổ nhìn: "Ở kia không phải vẫn còn một bàn trống sao?"

"Ngươi không nghe tiểu nhị vừa nói gì à, bàn đặt trước rồi." Chúc Yến Ẩn đáp, "Dù sao chúng ta cũng không vội, gấp gáp cái gì, nếu đói rồi thì mua cái bánh bao ăn tạm đi."

"Ta sợ muộn buổi xem bệnh chiều nay của công tử." Chúc Tiểu Tuệ mở ấm trà ra nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị phát biểu tuyệt chiêu chê bai "Loại trà thô này sao mà uống được" của gia đình nhà giàu thì đúng lúc một đám người từ cầu thang đi lên.

Rắn giun lên mây, chưa cần nhìn mặt, mỗi thanh thế này thôi đã đủ quen mắt.

Đại thiếu gia Thương Lãng Bang mạnh tay ném ngàn vàng khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị, tên là gì ấy nhỉ.

Đàm Sơ Thu.

Hai chữ "Sơ Thu", "Tiêu tiêu viễn thụ sơ lâm ngoại/ Nhất bán thu san đái tịch dương.", cảnh đẹp ý vui vậy mà người không đẹp không vui. Chúc Yến Ẩn chỉ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục tự uống trà, ánh mắt cũng rời sang chỗ khác. Nhưng không tránh được cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đàm Sơ Thu trả giá gấp sáu lần mua một món đồ chơi đẹp mắt nhưng vô dụng, chuyện đó đã sớm truyền khắp toàn thành, mất mặt thì cũng thôi đi, về quán trọ còn bị cha chửi lên bờ xuống ruộng, từ đó trong ngực đã tắc một đống lửa giận, ngẩng đầu vừa nhìn thấy Chúc Yến Ẩn đúng là như đổ thêm một gáo dầu.

Hắn lập tức hừ lạnh, âm thanh cực lớn, làm Chúc Tiểu Tuệ đang ngồi quay lưng về phía hắn giật hết cả nảy.

Gia đinh của Thương Lãng Bang hôm trước lỡ mồm, đang lo không có cơ hội lấy công chuộc tội, lúc này thấy thiếu gia nhà mình cũng phải "hừ" rồi, lập tức phụ hoạ châm chọc:

"Có mấy kẻ quê mùa thực sự cho rằng Phượng Hoàng Đài này có tiền là đến được sao?"

Chúc Tiểu Tuệ nhìn đám mãng phu dã nhân trước mắt, giận điên lên được, cứ như tính khí bình thường thì đã sớm quay ra chửi tay đôi rồi. Nhưng lại nghĩ đến lát nữa công tử còn phải đi khám bệnh, khám bệnh là đại sự, không thể trì hoãn, nên chỉ trừng mắt lườm:

"Các ngươi có bàn thì ngồi mà ăn đi, ở đây chắn đường chắn lối làm gì?"

Đàm Sơ Thu liếc Chúc Yến Ẩn, thấy y vẫn luôn uống trà ngắm cảnh - nếu cứng rắn giải thích thành thái độ nhận thua tự biết mình thì cũng không đến nỗi nào. Vì thế khoan hồng độ lượng mà quyết định tạm thời tha cho đối phương, dẫn đám gia đinh giễu võ dương oai đi đến bàn đã đặt.

Chúc Tiểu Tuệ càng thêm có niềm tin mãnh liệt rằng người giang hồ thực sự đều không bình thường. Nó kéo bàn kéo ghế dịch vào trong cho đỡ bị quấy rầy.

Một lúc sau, Chúc Yến Ẩn đột nhiên đẩy đĩa hạt dưa qua chỗ nó:

"Nếu ngươi thực sự tức không chịu nổi, ta lại sang trêu trêu hắn nhé?"

Chúc Tiểu Tuệ choáng váng, ý thức được mình thất thố, vội vàng cụp mắt nói:

"Công tử còn chưa giận ta giận cái gì. Chúng ta ăn nhanh lên một chút, ăn xong còn phải quay lại tiệm đồ khô lấy quà nữa."

Cách đó không xa, đồ ăn Đàm Sơ Thu gọi đã bắt đầu lên món, bảy đĩa tám chén lớn, gà vịt thịt cá đầy đủ mọi thứ. Lúc này lại có một đám người khác đi lên, ai nấy cẩm y trường kiếm đai ngọc ngân quan, nói nói cười cười rất thân mật. Tình huống này Chúc Tiểu Tuệ quen rồi, nhóm công tử nhà giàu Giang Nam hằng năm hẹn nhau hội thơ du xuân các kiểu, cảnh tượng cũng như thế, liền đoán được đây tám phần là thiếu chủ của một số môn phái giang hồ kéo nhóm kết bạn tới ăn cơm.

Lầu hai đã hết bàn trống, tiểu nhị chạy bước nhỏ đi lên, cười nịnh nọt nói:

"Các vị đại gia sợ là phải đợi một lát rồi, phía trước còn có khách nhân khác cũng đang uống trà ạ."

Chúc Yến Ẩn thân là "khách nhân khác", không ôm bất kì hy vọng nào với đám công tử bột không coi ai ra gì này, y không muốn đã đói đến da bụng dính vào da lưng rồi còn phải tranh chấp với người khác nên định dẫn Chúc Tiểu Tuệ đi về. Thế nhưng y chưa kịp đứng dậy, đám người kia đã vây quanh cái bàn lớn nhất ở chính giữa - bàn của Đàm Sơ Thu.

"Ồ, Đàm huynh sao cũng đến đây ăn cơm thế này."

"Ăn xong rồi à?"

"Nếu ăn xong rồi thì chúng ta chiếm cái bàn này vậy."

Vừa nói vừa cố ý đập bội kiếm lên bàn, rầm rập ầm ĩ, đập đến mặt bàn nghiêng đi, các thứ xô vào nhau.

Sắc mặt Đàm Sơ Thu thoắt xanh thoắt đỏ, giữa những lời trêu chọc ồn ào cắn răng nói:

"Ta còn chưa ăn xong!"

"Vội gì, ngươi cứ ăn bình tĩnh, hay là để ta đút cho người ăn?" Một tên mặc áo lam trong đó bưng chén canh đầy lên, muốn đổ món canh thịt sôi sùng sục vào miệng hắn. Đàm Sơ Thu cuống quít đứng lên lùi về sau hai bước nhưng trên người vẫn bị dính không ít nước mỡ. Tiếng cười nhạo xung quanh váng lên, những khách nhân còn lại có người thuần tuý xem trò vui, có người đã biết hắn là ai, thẳng thắn đú theo cười ha hả.

Gia đinh Thương Lãng Bang bình thường ngang ngược là thế nhưng dưới tình huống này lại không dám ra mặt thay thiếu chủ, chỉ giúp hắn lau nước canh trước, thấp giọng khuyên nhủ:

"Chúng ta đi thôi."

Đàm Sơ Thu nắm chặt tay, nhớ đến phụ thân luôn luôn dặn dò "ngàn vạn lần đừng gây tranh chấp với những đại môn phái đó", cuối cùng vẫn nhịn xuống ngụm giận này, khàn giọng nói:

"Ta ăn xong rồi, bàn này nhường cho các ngươi."

Chúc Tiểu Tuệ lạnh lùng nói: "Hoá ra lại là một đám bắt nạt kẻ yếu."

Chúc Yến Ẩn nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc bốn mắt đối nhau với Đàm Sơ Thu.

Y là xuất phát từ tò mò còn đối phương lại là... sau khi chịu nhục vẫn lo lắng muốn xem trò hề này đã rơi vào mắt của "kẻ thù" hay chưa.

Chúc Yến Ẩn vừa được vinh dự thăng chức "kẻ thù" từ hôm qua:...

Đám cậu ấm hô to gọi nhỏ kia thấy Đàm Sơ Thu nhìn góc tường cũng nhìn theo.

Chúc Tiểu Tuệ vừa kéo bàn ra rất xa, nửa người Chúc Yến Ẩn đều chìm vào góc tối, không nhìn kĩ đúng là không để ý thấy.

Trong đám người có kẻ nhận ra Chúc Yến Ẩn, kinh ngạc nghĩ đây không phải người chiều hôm qua trò chuyện vui vẻ với Lệ Cung chủ trên phố Tương Tư sao?

Tức thời bốn phía lặng thinh.

Chúc Yến Ẩn cũng nghi hoặc lắm, không biết đám đông đột nhiên nhìn mình trân trối là cái tình huống kì quặc gì. Chẳng lẽ quấn thêm mấy tầng gấm lụa lại phú quý phong nhã đến mức đó, khiến cho ai nhìn cũng không nhịn được phải nghiêm túc đoan trang lên?

Không phải chứ.

Trong thời gian ngắn y chưa rõ tình hình, đành phải duy trì phong thái gần gũi thân thiện, tiếp tục trìu mến nhìn nhau với đám người bên kia.

Nhóm cậu ấm quả nhiên bị vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của y trấn áp, không biết đối phương có quan hệ với Đàm Sơ Thu hay thuần tuý là phiền trò đùa hồi nãy quá ồn. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, 36 kế chuồn là thượng sách không bao giờ sai.

Vì vậy thi thau thu hồi khí thế hợm hĩnh lại, chen chúc rời khỏi tửu lâu.

Chẳng biết là ảo giác hay gì, Chúc Yến Ẩn cảm thấy hình như còn có người nhân lúc hỗn loạn mà hành lễ với mình.

"..."

Chỉ có Đàm Sơ Thu vẫn đứng im tại chỗ.

Hôm qua hắn quay về quán trọ bị cha gọi đến răn dạy rồi nhốt chung với gia đinh ở trong phòng kiểm điểm nên không biết địa vị của Chúc công tử trong thoại bản mới phát hành đã lỗi lạc bất phàm đến mức nào. Chỉ có căn cứ vào phản ứng của đám người vừa rồi mới suy đoán có lẽ thân phận của người ngồi đối diện kia thật sự khó lường.

Chúc Yến Ẩn nhìn Đàm Sơ Thu đầu tiên là đứng ngơ ngác sau đó bước bước dài về phía cầu thang, đi được nửa đường đột nhiên khựng lại, mãnh liệt quay đầu.

Chúc Tiểu Tuệ lần thứ hai trong ngày bị doạ đến nhảy dựng lên, còn tưởng đối phương muốn đánh nhau, vội vàng che trước người công tử nhà mình.

Ngực Đàm Sơ Thu phập phồng kịch liệt, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống, muốn nói lại thôi, thôi không muốn nói.

Chúc Yến Ẩn thấy hắn thực sự khó mở miệng đành phải chủ động cất tiếng: "Không cần cảm tạ."

Rõ ràng Đàm Sơ Thu nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu vội vàng bỏ đi.

Chúc Tiểu Tuệ:...Thói xấu gì đây không biết!

Tiểu nhị chân tay nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ tàn cuộc, việc này coi như đã xong, xét cho cùng Võ Lâm Trung Nguyên động đao động thương gây hấn cũng quá là điều bình thường luôn rồi. Chúc Yến Ẩn gọi mấy đĩa đồ ăn, vốn định lại tham khảo một chút đám người giang hồ vừa nãy rốt cuộc là làm sao nhưng Chúc Tiểu Tuệ lập trường cực kì kiên định, một mực chắc chắn rằng hoặc là bởi phong thái mê người của công tử khiến đám mãng phu thô thiển kiến thức nông cạn bị ngắm đến mê mẩn, hoặc là do bản thân bọn họ đầu óc có vấn đề. Dù sao thì người trong giang hồ đại đa số đều dở hơi.

Chúc Yến Ẩn: "Thôi bỏ, ta vẫn nên đợi một chốc đi hỏi Minh Truyền huynh thì hơn."

Bữa cơm này ăn trong không suôn sẻ, không vui lòng. Chúc Yến Ẩn gắp được mấy gắp thì buông đũa, rảnh không có gì làm quay ngang quay ngửa lại thấy Đàm Sơ Thu còn ở trên phố, đang ngồi cô đơn trong một quán trà nhỏ, không khác gì trái cà gặp sương muối.

Đương nhiên Chúc Yến Ẩn không thấy hắn có bao nhiêu tốt đẹp, song cũng không cho là quá xấu xa. Dù sao nếu hắn thực sự đại gian đại ác thì hôm qua đã không đến lượt mình khua môi múa mép ở hàng binh khí.

...

Đàm Sơ Thu nhìn ấm sứ trên bàn, nhìn khói trắng nghi ngút bốc lên từ chung trà đục, nâng tay áo hung hăng lau mặt.

Chúc Yến Ẩn:... Làm phiền rồi.

Đàm Sơ Thu không ngờ được tình cảnh nhục nhã sa sút của mình còn vời tới được một người cộng khổ, liền thô lỗ nói:

"Ngươi tới làm gì?"

Chúc Yến Ẩn đáp: "Theo lý mà nói, ta hẳn là nên biên ra một câu uống trà, nhưng thiết nghĩ ngươi cũng chẳng tin đâu."

Đàm Sơ Thu không nói gì.

Chúc Yến Ẩn ngồi đối diện hắn, tự gọi cho mình một ấm trà.

Hai người cứ như thế đối ẩm nửa ngày, cuối cùng vẫn là Đàm Sơ Thu hao hết kiên nhẫn trước:

"Ngươi đang đợi ta kể khổ sao?"

Chúc Yến Ẩn châm trà: "Chỉ là ta cảm thấy ngươi mạnh mẽ hơn so với đám người vừa rồi."

Đàm Sơ Thu nói: "Ta biết."

Hôm nay Đàm Sơ Thu bị mọi người chứng kiến hết thảy chật vật, trong lòng cực kì chán nản:

"Nhưng bọn chúng đều là danh môn đại phái, ta không dám đắc tội."

Chúc Yến Ẩn nói: "Ta còn tưởng rằng giang hồ luôn nói chuyện bằng công phu."

Đàm Sơ Thu nhìn y: "Ngươi đến thanh kiếm cũng không nhấc lên nổi mà vẫn được người người tôn kính, từ đó cho thấy môn phái hậu thuẫn cũng cực kì quan trọng."

Chúc Yến Ẩn lắc đầu: "Ta không có môn phái nào đứng sau cả."

Đàm Sơ Thu nghe vậy kinh ngạc: "Không có môn phái, thế... đám người kia tránh cái gì?"

Chúc Yến Ẩn trả lời, có thể là bởi vì ta phong thái bất phàm, quá sức mê người.

Đàm Sơ Thu:...

Đàm Sơ Thu: Ngươi đặt tay lên lương tâm lặp lại lần nữa, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?

Chúc nhị công tử: Nhà giàu cự phách chúng ta không có lương tâm.

Hai người cứ như vậy uống hết một ấm trà, mãi đến khi gia đinh Thương Lãng Bang mua áo khoác mới quay lại, hầu Đàm Sơ Thu đi vào gian trong thay đồ Chúc Yến Ẩm mới rời đi.

Chúc Tiểu Tuệ khó hiểu: "Công tử quản chuyện đâu đâu làm gì?"

Chúc Yến Ẩn đáp: "Vừa nãy thấy hắn mặt mày thiểu não, bên cạnh lại không có ai đi theo, còn tưởng hắn nghĩ quẩn trong lòng định tự tử." Hoặc là tự cung, trong thoại bản đều viết như vậy đấy.

Cũng may, chỉ là gia đinh đi mua cho hắn bộ đồ mới mà thôi.

Gió thổi vi vu.

Lệ Tuỳ đứng trên tháp cao, nhìn Chúc Yến Ẩn rời khỏi quán trà, tấp vào tiệm đồ khô, xách ra đống lớn đống nhỏ những hộp quà buộc lụa đỏ, quy mô có thể sánh ngang với sính lễ trông rất ngu xuẩn rồi bò lên xe ngựa.

Đám Ma Giáo kia như mấy thằng đần, vẫn luôn âm thầm bám theo Chúc Yến Ẩn.

Hơn nữa có vẻ còn vừa phân ra hai người, khai trương dính lấy Đàm Sơ Thu.

Ảnh vệ Vạn Nhận Cung phát hiện ra manh mối:

"Cung chủ, có phải bọn chúng định theo dõi tất cả những người từng giao tiếp với Chúc Yến Ẩn không?"

Lệ Tuỳ quay bước rời khỏi tháp cao:

"Vậy thì nghĩ cách gì đó, để cho tất cả người trong giang hồ đều đến bái kiến vị Chúc phủ nhị công tử này một chuyến đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.