Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 78




Chiến đấu kịch liệt ở cung Cực Lạc. hạ

Chỉ một thoáng cổng chính phòng khách yến đã đóng chặt, mặt đất dọc theo vách tường sập xuống, đuốc và đèn tường tắt ngóm, ngay cả dạ minh châu khảm vào bốn vách tường cũng lạch cạch mấy tiếng rơi rớt. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng xiềng xích thô trầm hoạt động sau tường sắt, thảng như tiếng vảy rắn khổng lồ chậm rãi bò ma sát phát ra.

Do từng trải qua cảnh rơi vào hố băng trên núi tuyết, Thái Chiêu đứng ở mép phòng trấn tĩnh hơn mấy người khác, ngay chớp mắt cuối cùng chìm vào bóng tối, cô nhìn thấy phương hướng sàn nhà sụp xuống, là lúc vách sảnh khách yến bằng với vách tường sắt, thế là ngay lúc chân bị hụt vào hư không cô đồng thời trở tay lập tức đâm đao vào bức tường sau lưng, sợi xích bạc bên tay trái bay đến Mộ Thanh Yến đang đứng ở chính giữa.

Thanh đao bạc trong tay Thái Chiêu dù cũng là món vũ khí sắc bén, đáng tiếc tường sảnh sau lưng được tạc bằng gang, đao bạc chỉ vạch được vết đao mờ trên bề mặt, làm chậm tốc độ rơi xuống của cô. Đương lúc cô định rút Diễm Dương đao bên hông ra thì cảm giác dưới chân đã chạm nền đất cứng.

Cô, rơi xuống đất.

Rơi xuống đất? Thái Chiêu ngây ngẩn cả người.

Lúc này, đèn bốn phía sáng lên.

Thái Chiêu ngẩng nhìn lên trên, phát hiện căn phòng này đúng là ở giữa không chênh lệch với phòng khách yến là mấy, cũng tường sắt bốn mặt, vài cây cột lớn, đến chiều cao tầng cũng không khác mấy là khoảng ba trượng. Nom như ở đây mới là tầng một còn phòng khách yến bọn họ đứng ban nãy, là tầng hai.

Người ở trong sảnh vừa rồi đều đã rơi xuống, có kẻ giống Thái Chiêu nhanh trí xuôi theo tường rơi, cũng có người như Vu Huệ Nhân xuôi theo cột nhà rơi xuống, nhưng phần nhiều cũng có lẽ do đứng giữa không chỗ nương vào nên trực tiếp rơi xuống đất.

Trong tiếng úi da liên tiếp, tấm sắt treo trên đỉnh đầu mọi người (cũng chính là sàn nhà phòng khách yến) chậm rãi khép lại, lúc này có mấy tên thị vệ khinh công nhảy lên, mượn lực vào bốn vách tường định chạy thoát trước khi tấm sắt khép lại.

Thái Chiêu cũng quyết định thế, ai ngờ cô vừa lắc mình đã bị Tống Úc Chi đưa tay đè lại, sắc mặt y nghiêm trọng, “Đừng động đậy! Cơ quan này có trá!”

Đúng lúc này, tấm sắt đang từ từ khép bỗng di chuyển vô cùng nhanh, cheng cheng mấy tiếng sập vào nhau gấp gáp.

Mà mấy thị vệ vừa mới nhảy vọt đến giữa không trung kia, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, bị tấm sắt kẹp đứt ngọt thành hai đoạn, hoặc ở phần eo, hoặc chặt ngay cổ, thảm thiết nhất là một tên bị kẹp ngay ở đầu, nổ sọ tại chỗ.

Trong chốc lát, mưa máu từ đỉnh đầu tản mát rơi, xác tàn mấy tên thị vệ cũng bình bịch rớt xuống đất.

Mặt Tống Úc Chi trắng bệch, đè chặt vai phải Thái Chiêu.

Thái Chiêu bị đau đập y, “Sư huynh buông tay buông tay, tôi không cử động được.”

Tống Úc Chi phát hiện mình thất thố, nhanh chóng thả lỏng lực tay, đồng thời phát hiện tay trái Thái Chiêu quái dị giơ cao, thì ra cổ tay trái cô bị bị sợi xích bạc kéo căng siết chặt.

Y thuận theo nhìn lại, mới phát hiện đầu kia của xích bạc dắt trong tay Mộ Thanh Yến.

Mộ Thanh Yến đứng ở trung tâm, một vòng bạc mảnh loé giữa chiếc hông màu đen săn chắc, chính là xích bạc Thái Chiêu vừa vung ra, nhưng Thái Chiêu chưa kịp kéo hắn qua, đám kia đã rơi xuống.

Tống Úc Chi hiểu rõ, dù vừa nãy mình không đè lại Thái Chiêu, Thái Chiêu vừa đứng dậy sẽ bị Mộ Thanh Yến dùng xích bạc kéo ngược về. Y không thốt một tiếng buông vai cô gái, Mộ Thanh Yến cũng im lặng buông xích bạc.

Thái Chiêu cười khổ xoa xoa đầu vai và cổ tay trái mình, cũng không nhiều lời.

Ba người đều biết, lúc này cần nhất trí đối ngoại.

“Tư n, Tư n, con không sao chứ!” tiếng Lý Như Tâm lo lắng vang lên, bà ôm đứa con không ngừng gọi.

Rơi xuống chỗ không sâu, lại có Vu Huệ Nhân dẫn dắt hai mẹ con, bọn họ cũng không đáng lo ngại. Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, cộng thêm cảnh tượng mấy thị vệ bị kẹp chết tươi ghê gớm kia, Nhiếp Tư n tuổi nhỏ người yếu đứng không vững, lả vào lòng mẹ, hơi thở không có lực, hiển nhiên là do chấn kinh quá độ.

Lý Như Tâm ôm đứa con ốm yếu nước mắt như mưa, xoay lại giận mắng: “Nhiếp Đề, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ngươi đưa mẹ con ta tới nơi này! Ngươi, ngươi là muốn hại chết Tư n à!”

Nhiếp Đề dù là kẻ bạc bẽo, song đối với đứa con độc nhất vẫn xem trọng mấy phần, lập tức kêu: “Mụ điên kia nói mê sảng cái gì đó! Nếu là ta thiết kế bẫy này, chính ta sẽ cùng rơi vào ư!”

Lý Như Tâm nói: “Lúc vừa mới rời nội sảnh, chúng ta rõ ràng có thể trốn vào phòng nghị sự phía đông, chỗ đó có cửa thông ra bên ngoài. Nhưng ngươi vẫn dẫn chúng ta chạy tới chỗ này, lẽ nào không phải ngươi dự đoán đã bố trí cạm bẫy sao!”

Nhiếp Đề tức hổn hển: “Tiện nhân ngậm miệng! Không sai, là ta cố ý đưa tất cả đến đây đó, là vì…”

Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy crắc crắc vài tiếng, gần đỉnh mỗi tường sắt bốn phía mở ra hai ô cửa nhỏ hơn thước vuông, sau đó từ đó bịch bịch bịch những vật nặng rơi xuống. Đám người nhìn kỹ, bỗng rùng mình.

Vật nặng không ngừng rơi kia đúng ra là từng cái xác người.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, xác chết vẫn còn không ngừng từ tám ô cửa rơi vào trong phòng, đủ loại thi thể, nam, nữ, già, trẻ, thị vệ, nô tỳ, làm vườn, đầu bếp, thậm chí còn có xác mèo mèo chó chó.

Cả cuộc đời này Thái Chiêu chưa thấy qua nhiều xác người như vậy, mặc dù biết bọn họ đều đã chết, nhưng nhìn những gương mặt hoảng sợ chết đột ngột của họ, cô vẫn ớn lạnh trong lòng.

Mẳ Hồ Phượng Ca lóe lên, trầm giọng quát: “Người đâu, lên chặn mấy ô cửa lại!”

Bà chỉ huy thuộc hạ lâu ngày, tự có uy. Lập tức có mấy danh thị vệ vịn bốn vách tường leo lên, nhét xác rơi ra trở lại, đồng thời chặn lỗ hổng không cho xác tiếp tục rơi xuống.

Tám ô cửa quả nhiên bị đùn ứ tắc nghẽn.

Hồ Phượng Ca nở nụ cười hài lòng, Nhiếp Đề cũng nhẹ thở phào, “Phượng Ca, may có tỷở…”

“A a a a!”

— mấy thị vệ treo người trên ô cửa đột nhiên kêu thảm rơi thẳng xuống, không ngừng lăn lộn kêu rên trên mặt đất.

Hồ Phượng Ca mau chóng tới khom người xem xét, chỉ thấy trên tay trên người mấy thị vệ không ngừng chảy ra nước, tất cả phần da thịt lộ ra bên ngoài đều nát rữa, chẳng bao lâu lộ rõ xương trắng rợn người.

“Thực Cốt Thiên Vũ?!” Thượng Quan Hạo Nam kinh hãi hô.

Đám người đều chấn kinh, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chung quanh tám ô cửa có mấy lỗ nhỏ li ti, từ đó chất lỏng xanh rì không ngừng chảy ra, mấy thị vệ hiển nhiên đã dính Thực Cốt Thiên Vũ trong lúc bám tường.

Hồ Phượng Ca nghiêm mặt, giơ tay chém xuống, cắt mấy khúc tay chân đã nát rữa của mấy tên kia, tốc độ bào mòn mới ngừng lại.

Cứ thế, từ tám ô cửa không bị can thiệp lại bịch bịch rơi xác.

Hồ Phượng Ca oán hận: “Ta thật muốn xem xem đến cùng sẽ rơi bao nhiêu thi thể đây, chả lẽ muốn dùng xác người chôn sống chúng ta!”

“Không, không thể nào.” Nhiếp Đề kinh hồn táng đảm.

“Đương nhiên là không.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Căn phòng này nói nhỏ không nhỏ, dùng xác lấp kín nó, ít ra phải mấy ngàn cái xác, cung Cực Lạc cung cũng đâu có nhiều người như vậy. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?!” Nhiếp Đề khẩn trương.

Mộ Thanh Yến nói: “Tuy xác người không thể lấp đầy cả phòng, nhưng có lẽ có thể phủ kín mặt đất.”

“Thì sao.” Hồ Phượng Ca hỏi dồn.

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Thi thể đầy đất, cộng thêm vài bình Thực Cốt Thiên Vũ, thì phải làm thế nào?”

Đám người hít một hơi lạnh, cùng hiểu ra — chỉ cần là xác thịt thể loại gì gặp Thực Cốt Thiên Vũ đều sẽ bị ăn mòn thành máu, không gì ngoại lệ; không chỉ thế, thi thể nát rữa biến thành máu vẫn còn có thể ăn mòn tiếp.

Lúc này, xác từ tám ô cửa ngừng rơi mà cửa cũng nhanh chóng khép lại, từ lỗ nhỏ trên bốn vách tường chợt phun ra dịch độc xanh mướt.

Dịch độc như định trước, vừa vặn rơi xuống đống xác chết trên mặt đất. Đúng như lời Mộ Thanh Yến, đống xác bắt đầu thối rữa tan ra, dịch xác không ngừng chảy đọng lại thành nước thối rữa từng bãi, loang ra, sau đó hoà vào một chỗ.

Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã không còn chỗ có thể đứng.

Trong tiếng kêu gào sợ hãi, người còn sống có thể động đậy nhốn nháo dùng binh khí cắm vào tường sắt, định treo mình lên tường. Nhưng tường sắt cực dày, binh khí bình thường chỉ có thể cắm vào vài tấc, kể cả Thái Chiêu rút Diễm Dương đao cũng vẻn vẹn chỉ cắm vào tường hơn nửa thước.

“Vách tường sắt này đến cùng dày bao nhiêu thế!” Thái Chiêu lo lắng.

Trong mắt Mộ Thanh Yến hơi lộ nét thương yêu: “Địa cung cung Cực Lạc được đời Giáo chủ thứ năm Mộ Đông Liệt xây ngầm dưới đất, nghe cha nói, vách địa cung mỗi chỗ đều dày ba thước.”

“Ba thước?!” Thái Chiêu không khỏi nhụt chí, “Xây dày thế làm gì chứ.”

Mộ Thanh Yến nói: “Lúc Mộ Đông Liệt Giáo chủ chưởng giáo, là lúc bổn giáo quyền thế thịnh vượng hoa tươi trên gấm nhất, nhân lực vật lực đều ở đỉnh cao, tất nhiên xây gì cũng đủ đầy.”

“Nhưng lần này hại thảm chúng ta rồi!” Thượng Quan Hạo Nam không ngừng kêu khổ.

Mộ Thanh Yến giương mắt nhìn quanh, lên tiếng: “Giờ này, các hạ còn không hiện thân sao? Không thể nhìn tận mắt chúng ta lăn ra chết, không uổng phí một phen tâm kế của các hạ sao!”

Tống Úc Chi nhíu mày: “Ngươi biết người giật dây là ai?”

“Đại khái.” Giọng Mộ Thanh Yến căm hận nói, “Là ta sơ sót, không nghĩ người này lại còn sống.”

Lúc này, một trong tám ô cửa từ từ mở ra.

“Ha ha ha ha ha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, “sau lỗ đen vọng đến tiếng cười khặc khặc, tiếng bánh xe chuyển động, một lão già tiều tuỵ tóc muối tiêu ngồi xe lăn xuất hiện bên cửa sổ, “Năm đó nếu tổ phụ của ngươi có phần tâm kế dũng khí này thì, đâu có hôm nay?”

Hồ Phượng Ca lần mò tới Nhiếp Đề treo dưới bó đuốc, Nhiếp Đề vừa thấy lão già đã khóc ròng ròng: “Tam Ca Tam Ca, cứu mạng! Mấy hôm trước Tam Ca nói sẽ giúp đệ, bảo đệ dẫn người sang bên này đệ đều nghe theo Tam Ca rồi! Tam Ca không thể đứng nhìn đệ chết chứ!”

Lão già chán ghét mắng: “Đồ ngu xuẩn, uổng công ta cho ngươi nhiều Thực Cốt Thiên Vũ, thế mà không biết sử dụng sao cho tốt!”

Vu Huệ Nhân nghe ra giọng nói quen thuộc, kinh hãi nói: “Tam ca, huynh là Tam ca!”

Lý Như Tâm đeo trên cánh tay ông ta cũng kinh ngạc hô: “Tam ca, anh còn sống sao? Tôi cứ tưởng năm đó anh và Đại ca đã chết bên bờ sông Thanh La rồi! Anh đã không chết, sao không tới gặp chúng ta!”

Thái Chiêu giật thót trong lòng, sợ hãi: “Thì ra lão chính là Hàn Nhất Túc.”

Mộ Thanh Yến: “Chính là lão.”

Vu Huệ Nhân nhìn thật kỹ, nhớ lại Hàn Nhất Túc cũng chẳng qua là lớn hơn mình bảy tám tuổi, ngẫm chừng cũng chỉ mới hơn bốn mươi, lại có dáng vẻ lọm khọm bệnh tật, không khỏi nghẹn ngào: “Tam ca, sao Tam ca lại thành thế này, nếu anh không muốn xuất hiện trước mặt người, có thể tới tìm tôi mà, anh em ta cùng ẩn cư trong núi.”

Vết thương trên mặt Hàn Nhất Túc ngang dọc như quỷ mị: “Sống sót sau cơn hoạn nạn, vốn đã là kẻ đáng chết. Ta không muốn ở cách sư phụ quá xa, mới trốn trong Địa cung, muốn trông giữ hài cốt sư phụ hết quãng đời còn lại…”

Mộ Thanh Yến chợt nói: “Hài cốt của Nhiếp Hằng Thành ở đâu ra? Sau khi ông ta thua trận chết dưới tay Thái Bình Thù, không phải đã bị sáu phái Bắc Thần phân thây ở Đồ Sơn sao. Cùng lắm là ngươi và Triệu Thiên Phách nhặt được vài mảnh xác vụn vặt, đốt thành tro cốt cung phụng, trò chuyện lấy thảo thôi.”

Tống Úc Chi hơi lạ kỳ nhìn sang hắn.

Tuy ở chung không lâu, nhưng y cũng ít nhiều hiểu con người Mộ Thanh Yến. Người này thận trọng từng bước, cực kỳ đa nghi, không đến bước cuối cùng tuyệt đối không chịu khui con bài. Từ lúc Hàn Nhất Túc hiện thân đến giờ chưa nói mấy câu, hắn đã vội chọc giận đối phương, có chỗ quái dị.

Quả nhiên Hàn Nhất Túc nổi giận: “Thằng ranh dám bất kính với sư phụ ta! Ta vốn đã xác định cho đến cuối đời không nhúng tay vào chuyện phân tranh trong giáo, chẳng ngờ tên nhãi ngươi dám bôi nhọ gia sư! Vì Thần giáo gia sư đã dốc hết tâm huyết, cả đời vất vả, mà bây giờ…”

“Đừng nói cái vẻ đạm bạc thế chứ.” Mộ Thanh Yến cắt lời, “Ngươi và sư phụ ngươi đều giả vờ quang minh lỗi lạc, song lại làm việc bỉ ổi vô cùng. Ngươi được Nhiếp Đề che chở có thể ẩn cư giả chết, đợi ta đoạt lại Giáo quyền, lật cung Cực Lạc tỉ mỉ tra xét một lần, xem đến chừng đó ngươi có thể trốn đến đâu? Sớm sớm muộn muộn, luôn phải dựa vào Nhiếp Đề, đừng nói đường đường chính chính vậy!”

Hàn Nhất Túc dùng sức đập xe lăn, mắng to: “Sư phụ ta có lỗi với Thần giáo chỗ nào mà đến phiên tên ranh ngươi chỉ trích chứ! Đợi một lát ta đóng kín tất cả lối ra, các ngươi có bản lĩnh thì treo trên tường cả một đời đi, một khi gượng hết nổi rơi xuống, sẽ ô hô ai tai hóa thành vũng máu, ha ha, ha ha ha ha ha…”

“Quên đi.” Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói, “Ngươi đã thiết kế đến cỡ này rồi lẽ nào sẽ bỏ qua cho a? Ngay cả giờ đây ta quỳ xuống đất xin tha cùng lắm cũng chỉ giả chiêu ngừng một lát chế giễu thôi. Là ta chủ quan thất thố, không điều tra được tên âm hồn bất tán ngươi vẫn còn ở trên nhân gian. Có chơi có chịu, không cần nhiều lời.”

Hàn Nhất Túc bỗng ngừng cười, nét mặt quỷ dị: “Ngươi vội vã hét lên chặn họng ta vậy, là sợ ta nhắc đến ai đây.”

Khuôn mặt đẹp của Mộ Thanh Yến lờ mờ phát xanh: “Đại trượng phu nói chuyện làm việc đều tự chịu trách nhiệm, đừng lôi phụ nữ vào!”

Hàn Nhất Túc thâm trầm cười: “Đàn bà à, ta cũng đâu dám xem thường đàn bà, Thái Bình Thù cũng là đàn bà ấy. Nhiếp Đề không nên thân, ta vốn không định giúp nó. Sở dĩ ta định rời núi, là vì nghe tới một chuyện. Ngươi, thế mà đã dẫn con tiểu tiện nhân nhà họ Thái vào cung Cực Lạc — ngươi đặt sư phụ ta ở đâu hả!” Vừa nói, ngón tay lão vừa chỉ thẳng sang Thái Chiêu.

Đám người kinh ngạc, cùng nhìn sang cô gái đứng cạnh Mộ Thanh Yến.

Vẻ mặt Vu Huệ Nhân không rõ: “Ngươi, ngươi là Thái Bình Thù…”

Nhiếp Đề nhếch miệng cười: “Không sai, con nhóc này chính là con gái Thái Bình Xuân, là đứa cháu Thái Bình Thù tự tay nuôi lớn, Thái Chiêu! Các người xem thanh đao trên tay nó đi, không phải Diễm Dương đao ư?!”

Cả đám nhìn xem, quả thế.

Vu Huệ Nhân vẫn không tỏ vẻ, Hồ Phượng Ca quở trách thẳng: “Mộ Thiếu Quân, tuy rằng ta trung thành với Giáo chủ, nhưng trong lòng ta cũng cảm thấy chuyện cậu tiến hành đoạt lại ngôi Giáo chủ cũng không phải là không hợp tình lý, thế nhưng cậu dẫn người nhà họ Thái vào cung Cực Lạc thì ăn nói thế nào!”

Lý Như Tâm vốn chỉ một lòng quan tâm đứa con trai, nghe vậy cũng không nhịn được dựng thẳng lông mày: “Thúc phụ của ta ngàn không phải vạn không phải, cũng là vì Thần giáo mà lập công lao to lớn. Ông ấy chết thảm dưới tay Thái Bình Thù, từ đó, cả nhà họ Thái chính là kẻ thù không đội trời chung của cả Giáo chúng ta, sao cậu có thể đưa người nhà họ Thái vào cung Cực Lạc!”

Thái Chiêu giờ mới biết mình đã mang đến phiền toái lớn vậy, trong thoáng chốc mờ mịt.

Vẻ mặt Tống Úc Chi và Thượng Quan Hạo Nam đứng bên cạnh cũng không tốt.

Mộ Thanh Yến cười to ầm ĩ: “Ha ha ha, hay cho một đám đồ bỏ, giỏi cho một lũ chuột nhắt yếu ớt oán hận vô năng!”

Hắn nói, “Đại chiến Đồ Sơn năm đó, Thái Bình Thù quyết đấu Nhiếp Hằng Thành, có dùng ám khí chăng, có thiết kế cạm bẫy chăng, lấy số đông để thắng chăng? Quang minh chính đại quyết đấu sinh tử, thắng thua do trời định, bỏ mình cũng chỉ là chuyện đương nhiên, chính Nhiếp Hằng Thành đã không nói gì, đổi lại là đám đồ tử đồ tôn các người tức giận bất bình nhiều năm thế kia!”

“Nếu đã sợ chết như thế, Nhiếp Hằng Thành có đáng làm Giáo chủ gì, trốn đi tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ cho xong! Nhiếp Hằng Thành nhiều tuổi hơn Thái Bình Thù một quãng, về bối phận cao hơn một cấp, cuối cùng tài nghệ không bằng người, chuyện mất mặt như vậy các ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, không ngại mất mặt ư!”

“Nếu thật sự tức giận, sao không khổ luyện võ công đi tìm chính chủ giành lại thể diện chứ! Thái Bình Xuân ở ngay Lạc Anh Cốc, Lạc Anh Cốc ở ngay đó, đã kính yêu Nhiếp Hằng Thành thế, sao các ngươi còn không đi!”

Mộ Thanh Yến ra vẻ choàng tỉnh: “À, ta quên mất, các ngươi từng đi rồi. Đáng tiếc đồ đệ cũng giống sư phụ tài nghệ không bằng người, ở sông Thanh La toàn quân chết sạch, cuối cùng cũng không chống chọi được! Ha ha ha…”

Lý Như Tâm giận run cả người, Hàn Nhất Túc xanh mặt, lão lạnh lùng nói: “Nhãi ranh không cần trổ tài lanh miệng nữa! Tất cả nghe đây, hôm nay người muốn giết chỉ có con tiểu tiện nhân nhà họ Thái gia, trong các ngươi ai làm thịt nó cùng ta, thì ta sẽ mở cơ quan, thả các ngươi ra ngoài. Sau này các ngươi tranh đấu thế nào, ta không thèm màng tới!”

“Nếu không, khặc khặc, ta khóa cứng cơ quan, các ngươi chết rữa ở trong này đi!”

Vừa dứt lời, tất cả đang đu trên tường đều động lòng.

Ai ngờ kẻ ra tay nhanh nhất vẫn là Mộ Thanh Yến.

Hắn một tay kéo Thái Chiêu ra phía sau mình, móc một đường cong lưu loát giữa không trung, lướt ngang xuống bó đuốc treo bên dưới hai trượng. Đồng thời nghiêng người đánh ra hai Phách Không Chưởng, đánh rơi hai thị vệ đang định bò qua xuống đất, cả hai lập tức bị dính nước máu có độc dịch kêu rên đợi chết.

Hắn lạnh lùng nói: “Có gan thì thử đến xem, tuy ta không mở được cơ quan vách sắt, nhưng đánh các ngươi ngã ra đất vẫn là thừa sức.”

Thái Chiêu níu lấy áo bào sau lưng hắn, thân hình to rộng cao lớn của hắn giống một ngọn núi kiên cố đáng tin cậy, tim cô thình thịch loạn nhảy, vừa cảm kích vừa bối rối.

Đám người đang định động đậy lập tức dừng bước.

Hàn Nhất Túc tức giận: “Thượng Quan Hạo Nam, nhị vị trưởng lão Khai Dương Dao Quang năm đó trung thành với sư phụ, hôm nay đến mức này rồi, ngươi còn không mau mau bỏ gian tà theo chính nghĩa!”

Tống Úc Chi giật mình, lập tức chuyển qua chỗ Thái Chiêu.

Mộ Thanh Yến lại quát bảo y dừng lại: “Ngươi đừng tới đây, ở yên đó đừng nhúc nhích!”

Tống Úc Chi ngạc nhiên: “Ta cùng ngươi che chắn cho Chiêu Chiêu.”

Mộ Thanh Yến lạnh lùng: “Ta không tin ngươi.”

Tống Úc Chi choáng váng, giờ y mới hiểu vì sao vừa rồi Mộ Thanh Yến nhanh chóng dẫn theo Thái Chiêu né đi.

Mộ Thanh Yến đã sớm nghĩ tới chuyện Hàn Nhất Túc dụ dỗ đám người hợp lực giết Thái Chiêu, do đó đầu tiên buông lời chọc giận ào ào, để lôi kéo sự chú ý của Hàn Nhất Túc; sau khi kế sách thất bại, Mộ Thanh Yến dứt khoát xé lớp vỏ bọc — hắn chẳng những không thể tín nhiệm Thượng Quan Hạo Nam, mà đến Tống Úc Chi cũng không tin.

Lúc này lực chú ý của đám đông đều tập trung vào người Thượng Quan Hạo Nam.

Thượng Quan Hạo Nam biến sắc mấy lượt, cuối cùng kiên định lắc đầu: “Đi theo Mộ Thiếu Quân là chủ trương của chính ta, đại trượng phu đã đi không hối hận, không có đạo lý giữa đường đổi ý. Năm đó hai trưởng bối khăng khăng đi theo Nhiếp Hằng Thành, chết không hối hận, hôm nay ta cũng thế.”

Tống Úc Chi ngay lúc ấy thật sự rửa mắt mà xem đối với tiểu đầu mục Ma giáo này, thầm nghĩ thì ra nào phải chỉ có võ lâm chính đạo mới có kẻ khẳng khái trung nghĩa.

Hàn Nhất Túc giận dữ: “Giỏi giỏi giỏi, ngươi đã không biết sống chết, ta sẽ đóng tất cả cánh cửa trốn…”

“Tam ca!” Nhiếp Đề kêu thảm một tiếng, “Còn đệ đây! Đệ là cốt nhục duy nhất của thúc phụ đây mà!”

Hàn Nhất Túc khinh thường: “Thứ đồ bỏ như ngươi cũng xứng gọi sư phụ ra sao, anh danh một đời của sư phụ đều bị ngươi làm mất hết! Xuống đất thỉnh tội với sư phụ đi!”

Đám người nghe ra, Hàn Nhất Túc không màng tới sống chết của Nhiếp Đề, càng thêm tuyệt vọng.

“Tam ca chậm đã!” Vu Huệ Nhân bỗng kêu to, “Thất muội và Tư n thì phải làm sao. Lẽ nào huynh báo thù cho sư phụ mà hoàn toàn mặc kệ bọn họ sao! Huynh đã quên năm ấy sư phụ yêu thương Thất muội thế nào rồi sao? Dù mấy năm nay Ngũ ca làm việc không ổn, nhưng Tư n hoàn toàn vô tội mà!”

Nghe Vu Huệ Nhân nhắc lại năm đó, từng câu chuyện cũ hiện lên trước mắt Hàn Nhất Túc —

Quê lão xảy ra trận lũ, lão tuổi còn nhỏ được cha mẹ đặt trong chiếc thùng gỗ dạt trôi theo con sóng, mong có thể thoát được mạng nhỏ. Lão nằm trong thùng đói bụng mấy ngày mấy đêm, mênh mông sóng cả vẫn chẳng nhìn thấy bờ. Đến lúc lão sắp chết, Nhiếp Hằng Thành cứu lão, còn đặt cho lão một cái tên.

“Trong con sóng mênh mông vô biên thế mà con có thể gặp được ta, cũng là phúc lớn mạng lớn. Cậu bé giọt nước trong biển cả này, sau này gọi là Hàn Nhất Túc đi.” Thanh niên Nhiếp Hằng Thành khôi ngô cao lớn, tiếng cười cởi mở.

Lúc còn trẻ, các sư huynh đệ cùng nhau luyện võ, khi đó Nhiếp Hằng Thành đang tuổi tráng niên, quả cảm cơ trí, ngày càng uy nghiêm, nhưng hễ rảnh rỗi xử lý giáo vụ, ông bèn gánh Lý Như Tâm nho nhỏ trên vai, đích thân tỉ mỉ chỉ điểm đệ tử.

Hàn Nhất Túc rung động trong lòng, nhìn mặt Lý Như Tâm trắng bệch, còn có đứa nhỏ ốm yếu trong lòng bà ta, không khỏi mềm lòng. Lão thở dài: “Thôi thôi thôi, Huệ Nhân, cậu đưa Như Tâm và Tư n đến đây đi.”

Đương lúc nói chuyện, các ô cửa nhỏ trên dưới trái phải các nứt ra hai thước, lộ đầu gối và xe lăn của Hàn Nhất Túc, cùng hai hàng ống sắt phun Thực Cốt Thiên Vũ trái phải.

“Đám còn lại, ai dám rục rịch, ta đưa các ngươi xuống âm tào địa phủ trước tiên!” Hàn Nhất Túc rống to một tiếng, quả nhiên lời quát đã làm đám người định rục rịch phải dừng lại.

Lý Như Tâm cắn răng nói: “Ta không sao, chỉ cần có thể báo thù cho thúc phụ, chết thì chết!”

Nhiếp Đề mắng: “Đồ đàn bà ngu xuẩn, ngươi chết không sao, còn Tư n thì thế nào?!”

Lý Như Tâm ôm chặt con, lòng đau như cắt.

Vu Huệ Nhân dùng đai lưng cột chặt mẹ con Lý Như Tâm, một tay xách đai lưng, một tay ấn lên tường sắt, bay vọt đến bên cạnh Hàn Nhất Túc, rồi chui vào ô cửa.

Nhiếp Đề nhìn nóng mắt, lại cầu khẩn: “Tam ca, van xin huynh, nể mặt thúc phụ, thả ta một con đường sống đi!”

Cánh cửa thứ nhất đã mở, căn phòng trái tim của Hàn Nhất Túc đã nứt, lại bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cậu cũng tới đi.” Lập tức, lão oán hận nhìn qua bọn Mộ Thái, “Chỉ giữ lại mấy người bọn chúng chết một chỗ cũng tốt!”

Nhiếp Đề cực kỳ vui mừng, “Phượng Ca, mau mau.” Lão vừa chịu vài tổn thương, không nắm chắc xoay xở tự nhiên giữa bốn vách tường.

Hồ Phượng Ca bắt chặt Nhiếp Đề, lượn vòng sang ô cửa Hàn Nhất Túc.

Lúc này, Mộ Thanh Yến với một tay ra sau, viết vào lòng bàn tay Thái Chiêu một chữ — ‘Đoạt’.

Tim Thái Chiêu chợt đập mạnh, nắm lại, ý bảo đã rõ.

Lúc này Hồ Phượng Ca cũng đã trèo vào ô cửa, Nhiếp Đề ghé vào bên cạnh xe lăn của Hàn Nhất Túc há mồm thở dốc, Hồ Phượng Ca đứng phía sau điều hoà hơi thở.

Chợt Mộ Thanh Yến cao giọng ngâm: “Phượng này phượng này về cố hương!”

Cả đám bao gồm Hàn Nhất Túc đều không hiểu ý.

Ngay lúc này, Hồ Phượng Ca bỗng nhiên nhỏm dậy!

— đầu tiên bà một cước đá Nhiếp Đề rớt xuống khỏi ô cửa, sau đó cùng xuất ra song chưởng, đánh mạnh vào sau lưng Hàn Nhất Túc.

Vu Huệ Nhân kinh hãi, vội hươ chưởng đánh tới Hồ Phượng Ca, Hồ Phượng Ca quay người đỡ, tu vi hai người ngang ngửa, triền đấu một chỗ. Hàn Nhất Túc ngã xuống xe lăn miệng phun máu tươi, cố nén đau đi chụp lấy cơ quan bên ô cửa, muốn lập tức đóng cửa phun trào dịch độc, để bọn Thái Chiêu chết bên trong.

Nhưng đúng lúc này Mộ Thanh Yến đã phi thân tới, đạp mạnh một cú giẫm lên tay Hàn Nhất Túc, đoạt lấy cơ quan.

Thái Chiêu phía sau hắn vung xích bạc, dùng sức kéo gãy tất cả miệng phun dịch độc.

Ngay sau đó, mấy người Tống Úc Chi cũng chạy tới, thị vệ còn lại định tiến lên tấn công, bị hai người họ nhao nhao đánh rớt, ngã xuống ao dịch độc bên dưới, cùng Nhiếp Đề kêu rên thối rữa ra.

Trong khoảnh khắc, tình thế đảo ngược, bốn người Mộ Thanh Yến hoàn toàn khống chế cục diện.

“Vu Huệ Nhân, đệ còn không ngừng tay!” Hồ Phượng Ca quát, “Nhiếp Đề không chết không được, nhưng ta tình nguyện sẽ cầu tình với Thiếu Quân cho mẹ con Lý phu nhân!”

Vu Huệ Nhân nghe vậy, chậm rãi ngừng tay.

Ông nghe thấy Nhiếp Đề còn kêu rên bên dưới, nhanh nhẹn phi thân xuống ôm lão lên, nhưng Nhiếp Đề đã bị nọc độc ăn mòn toàn thân bọng máu nát rữa.

Hàn Nhất Túc ngã xuống đất cả người run rẩy, cặp mắt đục ngầu, phẫn hận trừng Hồ Phượng Ca: “Sư phụ không xử bạc với ngươi, ngươi đi theo Mộ Thanh Yến, quả là đồ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!”

Hồ Phượng Ca mỉa mai cười khẩy, “Ta là tử sĩ cô nhi được Thiên Cương Địa Sát doanh thu nhận, ta bán mạng cho chú cháu nhà họ Nhiếp, đổi lấy áo cơm không lo, đây là chuyện lợi lộc thoả thuận hai bên, ta không có nợ nhà họ Nhiếp thứ gì cả.”

Hàn Nhất Túc nghiến răng: “Mộ Thanh Yến cho ngươi thứ gì tốt mà ngươi lại phản quốc ngay cửa!”

Khuôn mặt đẹp lạnh lùng ác liệt của Hồ Phượng Ca bỗng bình thản: “Không có thứ gì tốt cả. Chẳng qua là, ta nợ ân tình một người mãi không thể nào trả lại, đành phải trả đến trên con của huynh ấy.”

“Là Mộ Chính Minh?” Vu Huệ Nhân bật thốt.

Hồ Phượng Ca gật đầu: “Nếu không phải huynh ấy, ta sớm đã chết ba bốn lần.”

Mặt Vu Huệ Nhân đầy áy náy: “Là… là khi đó à? Tôi nên đi tìm cô…”

“Lúc ấy Nhiếp Hằng Thành còn chưa nhận huynh làm con nuôi, là con trai của một nô bộc, nào có chuyện không chịu người khi dễ chứ, Thiên Cương Địa Sát doanh nào có phần huynh nói chuyện.” Hồ Phượng Ca nói, “ta không trách huynh.”

Hàn Nhất Túc bỗng quay sang Mộ Thanh Yến: “Hồ Phượng Ca đã sớm âm thầm theo phe ngươi, hơn một năm trước thời điểm tính mệnh ngươi nguy ngập, sao tình nguyện đào vong như chó nhà có tang cũng không cho cô ta ra tay?!”

Mộ Thanh Yến chậm rãi nói: “Là vì, ta chiêu binh mãi mã, không phải dùng để chạy trối chết.”

Con ngươi Hàn Nhất Túc trợn lớn.

Mộ Thanh Yến: “Bốn năm trước, phụ thân đã qua đời, ta cuối cùng đã hạ quyết tâm, chuyện nếu không thể thành, ta tình nguyện chết không có chỗ chôn.”

Thái Chiêu chợt động lòng, nói khẽ: “Cho nên, huynh đã đặt tên tiểu viện kia là ‘Phương Hoa nhất’?”

Mộ Thanh Yến quay sang nhìn cô, gật đầu: “Ta tuyệt đối sẽ không giống cha mình, lấy đại cục làm trọng mà nhún nhường chịu tủi hổ. Nếu không thể lấy lại đất cũ, diệt trừ vây cánh của Nhiếp thị, ta tình nguyện kiếp này sẽ dừng trong một chớp mắt.”

Hàn Nhất Túc rốt cuộc đã rõ, miệng đầy máu tươi cười ha hả: “Giỏi giỏi giỏi, giỏi cho một Mộ Thiếu Quân động tâm nhẫn tính trác tuyệt, nhà họ Mộ hẳn sẽ có một ngày ngóc đầu trở lại!”

Lão nhìn Mộ Thanh Yến chằm chằm, “Trong lòng ta, cậu còn mạnh hơn đồ bỏ đi Nhiếp Đề kia vạn lần. Đáng tiếc, ta còn phải báo thù cho sư phụ…”

Nghe tới mấy chữ cuối, Mộ Thanh Yến đã phát hiện không ổn, nhưng vẫn chậm một bước.

Hàn Nhất Túc ra sức lăn một vòng, trực tiếp lăn xuống ô cửa, rơi vào vũng máu đầy xác thối rữa dịch độc, lão chịu đựng nỗi đau da thịt toàn thân bị ăn mòn, hai tay mò mẫm góc chân tường, cuối cùng sờ đến một chiếc móc kéo, dùng sức kéo một cái —

Ầm ầm, một tiếng nổ lớn thiên băng địa liệt, chấn động tất cả như muốn điếc cả tai.

Ngay tức khắc, căn phòng dưới đất lắc lư chao đảo, tường sắt bốn phía mở ra, mặt đất sụp xuống, cột lớn đổ, tất cả bị rung lắc ngã lên ngã xuống, căn phòng nhỏ cũng muốn sập, tất cả sắp sửa rơi cả vào vũng máu bên dưới.

Trong cơn hỗn loạn, Mộ Thanh Yến ôm Thái Chiêu lăn qua một ô cửa tối như mực bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.