Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 37: Yêu tinh bám người




Cô gái nhỏ họ Ninh ở bên ngoài không để ý đến tâm tình phức tạp của Giang Bắc lúc này, chỉ tập trung ôm đầu Giang Đông, nhìn trái nhìn phải, muốn từ trên đầu anh nhìn ra một bông hoa.

Giang Đông bị hai bàn tay nhỏ bé của cô mặc sức nhào nặn, hệt như một người máy mất đi sinh mạng.

Người ta là dao thớt, còn anh là thịt cá mà!

Mặt mũi Giang “thịt cá" bị cô nhào nặn thành một cục, lúc này Ninh Yên Nhiên mới hài lòng gật đầu, hôn “bẹp" một cái ở trên mũi anh, “Như vậy được rồi, em cho anh một cái đóng dấu, anh đã trở thành người của em!”

Ninh Yên Nhiên cười híp mắt tự quyết định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn không ra một chút ngượng ngùng, thoải mái nhéo nhéo tai anh, giống như chấm điểm hàng hoá, cuối cùng vỗ vai anh, đầy chí khí nói, “Bây giờ anh đã là người của em, mau đến đây, lớn tiếng nói cho em nghe, anh tên gì?”

Giang Đông trầm ngâm hai giây, “Tôi họ Ninh, tên là Ninh Yên Nhiên.”

Ninh Yên Nhiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt mang theo cảm xúc không thể tưởng tượng nổi: “Thật là một cái tên rất hay!”

Giang Đông: "..." Xin lỗi, hiện tại anh không muốn nói gì cả.

Anh chỉ nghĩ đưa cái con ma men nhỏ tự kỷ lại xấu tính này ném ra ngoài.

Ma men nhỏ gật gù đắc ý, chỉ một lúc sau đã không còn sức lực, nằm sấp trên ngực anh, mềm mại giống như không có xương, hai cái tay bắt đầu tàn nhẫn kéo tóc anh, một bên kéo một bên lầm bầm: “Anh không vui sao?”

Không đợi anh trả lời, cô lại tự nhỏ giọng nói một mình, “Em không vui.”

Giang Đông giữ lấy bả vai của cô, tránh cho cô ngã từ trên ghế sô pha xuống, lại không tiếp xúc quá gần, cố gắng duy trì lập trường của một người hàng xóm bình thường, "Vì sao không vui?"

Ninh Yên Nhiên ỷ mình uống nhiều rượu, “suỵt" một tiếng, hai cái tay đặt lên tai anh, bắt đầu tố cáo.

“Anh không biết đâu, em ở đối diện nhà của một người kỳ lạ.”

Giang Đông bật cười, “Người kỳ lạ? Kỳ lạ thế nào?”

Ninh Yên Nhiên nhướng lông mày, dáng vẻ nghi ngờ khiến người ta tin tưởng, hạ thấp giọng nói, thần thần bí bí nói, “Người đó mới nhìn là một người rất đàng hoàng, nhưng thực tế thì không bình thường chút nào.”

Giang Đông tạm dừng hai giây, hỏi tới, “Không bình thường chỗ nào?”

Môi của Ninh Yên Nhiên gần như muốn đụng vào tai anh, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra, liên tục bò lên trên người anh, hận không thể hoá thành dây leo quấn quanh người anh, nhỏ giọng hỏi: “Người bình thường sao có thể không thích em?”

Cô nhăn mặt, dáng vẻ “Em chia sẻ bí mật kinh thiên động địa với anh, anh đừng có nói cho ai biết nhé" vô cùng cẩn thận, khiến cho Giang tiên sinh, người vừa được nghe một bí mật to lớn há miệng, đầu óc trống rỗng vài giây, cuối cùng chỉ còn lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

“Không thích em, cho nên là người kỳ quái?” Anh lặp lại lần nữa, “Em không thấy logic của em có chút vấn đề sao?”

Đâu chỉ là có chút vấn đề, logic của Ninh ma men có vấn đề rất lớn đó.

“Không nha.” Ninh Yên Nhiên ngay thẳng chính trực nhìn anh, thậm chí đối với hành vi “Em đem bí mật nói cho anh, anh lại còn chất vấn em?” này xem thường vô cùng, hung hăng cắn tai anh một cái.

Giang Đông “Ôi” một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác cái tai mình muốn rớt ra.

Miệng của Ninh tiểu thư thật tốt, độ sắc nhọn có thể so với răng cứng của con thỏ!

Giang Đông cẩn thận từng li từng tí vuốt ve cằm của cô một chút, đầu ngón tay dùng sức, khiến cho cô mở miệng, lúc này mới cứu thoát được cái tai trái xui xẻo vô tội khỏi cái chết oan uổng.

Ninh Yên Nhiên sau khi bộc phát tính xấu thì lại bò lên vai của anh, dùng cái đầu rối bời cọ xát cổ anh, kèm theo âm thanh nức nở uỷ khuất, giống như người vừa cắn anh không phải là cô vậy.

“Em thích anh ấy như vậy, tại sao anh ấy lại không thích em?”

Người ta nói lực tác dụng là tương hỗ (*qua lại), tại sao yêu đương lại không thể tương hỗ chứ?

Nghe rõ những lời này, tay Giang Đông đang định vỗ lên lưng cô trấn an lại đột ngột dừng ở không trung, thật lâu cũng không đặt xuống.

Anh há miệng, nhưng chẳng nói nên lời.

Trong một phút, anh cảm thấy trái tim mình bị ai đó hung hăng nhéo một cái, xót xa, cay đắng trong lòng, lại không thể nói ra được. Cảm xúc phức tạp này giống như bị phơi bày dưới ánh mặt trời, khiến anh cảm thấy không thể thở nổi.

“... Anh ta không phải là không thích em, là không thể thích em.”

Chỉ số thông minh của Ninh tiểu thư đột ngột giảm xuống đến mức không thể phân biệt sự khác nhau của hai câu này, chớp đôi mắt to mờ mịt, lại dán lên vòm ngực cường tráng của anh, cọ tới cọ lui, âm thanh mềm mại như vắt ra nước, “Em đáng yêu như thế, tại sao anh ấy lại không thích. Anh ấy thật kỳ quái.”

“Đúng vậy, anh ta kỳ quái thật.” Giang Đông cười nhẹ một tiếng, gõ nhẹ lên đầu cô một cái, “Đi ngủ nào.”

Ninh Yên Nhiên không nhúc nhích, nằm sấp trên vai anh giả vờ là một người điếc, không nghe được chữ nào.

Ông nội Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi ra, cầm cây gậy mới mua đập lên chân anh một cái, “Con gái nhà người ra uống rượu, con không chăm sóc được sao? Con nhanh đi ngủ cùng người ta đi kìa!”

Tại sao ông lại có thằng cháu trai không khiến người khác bớt lo chút nào vậy? Ngay cả con gái người ta mong đợi gì cũng không biết.

Ninh Yên Nhiên nhịn không được, nằm trên vai anh cười trộm, trong mắt đều là trêu đùa.

Giang Đông bật cười, anh cũng không thể nói cho ông nội biết, đây là người anh tìm đến để lừa gạt ông, nào phải bạn gái thật?

Đương nhiên anh biết rõ, nếu thực sự nói như vậy, ông nội nhất định quất anh tơi bời.

Giang Đông đứng lên, vác Ninh Yên Nhiên không quá hợp tác đi về phòng ngủ, cách có mấy bước, anh đi gần 10 phút.

Lúc ngã xuống giường, Ninh tiểu thư chẳng xem mình là người ngoài một chút nào mà thoải mái ôm cái chăn ấm áp dễ chịu của anh.

Cô nhanh như chớp lăn vài vòng, mãi đến khi quấn mình thành một cái kén tằm trắng như tuyết.

Giang Đông dựa vào tường, nhìn cô chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, im lặng mỉm cười.

“Nhóc siêu quậy.” Anh khẽ mắng một câu, trong giọng nói khô cứng lại lộ ra một cảm giác vô cùng thân thiết, “Thật không làm cho người ta bớt lo mà.”

Ninh Yên Nhiên ngọ ngoạy hai cái, không thể rút mình ra khỏi tấm chăn xa lạ, buồn bực ôm một đống chăn, giống như củ cải béo mập, nhảy từng bước tới trước mặt Giang Đông, nhảy mạnh quá đụng phải vòm ngực cứng rắn của anh, trên trán lập tức đỏ cả một mảng.

Giang Đông không ngừng được thở dài, "Muốn ngủ chưa?"

Ninh Yên Nhiên lắc đầu thật nhanh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Giang đội trưởng nhạy bén phát hiện hình như mình nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh.

“Vậy muốn làm gì?” Giang Đông không còn cách nào khác, "Muốn xem tivi không?"

Từ cằm Ninh Yên Nhiên trở xuống bị giấu trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to mơ hồ, nhìn quanh phòng ngủ của anh một vòng, cuối cùng nhìn thấy trong góc có một cái hộp nhạc nhỏ dính đầy bụi.

Cô hứng khởi nhích tới gần, vươn một ngón tay út, ở trên hộp nhạc vỗ hai cái, lại ấn mấy cái nút lần lượt một hồi, cuối cùng được nghe tiếng nhạc như ý muốn.

“Quan Công ghìm cương thấy rõ ràng, Trường Sa* ba hàng lực lượng vũ trang trải dài Đông Tây!”

[*Trường Sa thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc]

Âm thanh kịch Bắc Kinh đặc sắc rõ ràng, Ninh Yên Nhiên dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa cả người lẫn chăn nằm dài trên mặt đất.

Sắc mặt Giang Đông nháy mắt biến đổi, có chút lúng túng, lại có chút buồn cười, kết hợp với nhau, tạo thành biểu cảm vô cùng vặn vẹo.

Ninh Yên Nhiên lắc lư nhảy tới trước mặt anh, lại chạm vào ngực anh, đá rơi giày, chân trần giẫm lên chân anh.

“Nhảy cùng em, được không?” Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, tha thiết mong chờ nhìn anh, “Nhảy xong một bài, em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Bây giờ đi ngủ.” Giang Đông nheo mắt, ý chí sắt đá, không động đậy.

“Nhảy một chút thôi.” Ninh Yên Nhiên nằm sấp trong ngực anh làm nũng, tiếng nói mềm mại, ngọt đến phát ngấy, âm cuối kéo thật dài.

“Em chưa từng nhảy với anh bao giờ.” Cô rũ xuống hàng mi thật dài, trong mắt đắp một tầng hơi nước, cắn môi đỏ au, đáng thương muốn chết, “Chỉ một lần, một lần thôi, được không?”

Giang Đông đột nhiên có chút hiểu rõ, vì sao hôn quân có yêu phi sẽ không muốn lên triều.

[*hôn quân: vua xấu]

[*yêu phi: phi tần xinh đẹp quyến rũ như yêu tinh]

Chỉ cần một lần rơi vào hũ mật này.

Chỉ cần một lần, cũng đủ để người đàn ông cho dù ý chí sắt đã đến đâu cũng sẽ buông xuống kiên trì, trầm luân trong đó, không thể thoát ra.

Cô thậm chí không cần làm gì cả, không cần quần áo diễm lệ, cũng không cần trang điểm xinh đẹp, thậm chí còn bọc chăn mền của anh chỉ lộ ra đôi mắt, lại có thể khiến anh không có cách nào nhẫn tâm từ chối.

Giang Đông cảm giác ngay từ đầu mình đã sai rồi.

Anh không nên mang người vào đây.

Ma men nhỏ nhất quyết không tha, nhõng nhẽo la hét, không chịu rời khỏi ngực anh.

Giang Đông không còn cách nào khác, đành ôm toàn bộ chăn, cởi giày, xốc lại cô đứng trên chân mình, chậm rì rì xoay vòng tròn, “Tôi nói trước, tôi sẽ không nhảy.”

Ninh Yên Nhiên níu chặt chăn, vẻ mặt vô tội, “Em cũng không.”

Dù sao bây giờ cô cũng là tiểu ma men không có năng lực hành vi dân sự.

Không những không thể nhảy, còn giẫm lên chân người ta.

Bài hát “Trận chiến Trường Sa" đã phát tới một nửa, hát đến đoạn Hoàng Trung dùng đao gọi Quan Công, một bài hát quen thuộc bị đôi chân nhỏ đạp loạn xạ trên chân anh, Giang Đông nhìn cục bột trong lòng, lắc đầu thở dài.

Ninh Yên Nhiên được giẫm lên chân anh, bàn tay cách cái chăn đặt ở hông anh, rũ vào ngực anh, theo động tác không nhanh không chậm lắc lư, hoàn toàn không nhớ người vừa mới phủ nhận việc khiêu vũ trước đó cũng chính là mình.

Giữa hai người khó có được thời khắc yên tĩnh ấm áp như vậy, Giang Đông đầu ốc ngưng trệ, trái tim bởi vì cô đến gần mà đập như trống dồn.

“Không ngờ tiên sinh kỳ quái lại có thể đồng ý khiêu vũ với em.” Ninh Yên Nhiên cắn môi, tươi cười ngọt ngào, tình ý trong mắt nồng đậm nóng bỏng, khiến cho nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao.

Giang Đông nheo mắt, nhìn bóng mình đang bao phủ lê cô gái nhỏ, chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt cũng dần dần trở nên nhu hoà.

Nếu không mang giày cao gót, cô thấp hơn anh rất nhiều, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, chỉ giống như một bạn nhỏ chưa thành niên.

Giang tiên sinh to cao ôm bạn nhỏ đến bên giường, vỗ vỗ đầu của cô, “Rốt cuộc là ai kỳ quái hơn? Hả? Kỳ quái tiểu thư?

“Kỳ quái tiểu thư" Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, toàn bộ cái đầu rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn anh.

“Ngủ nhanh lên, nếu không chú cảnh sát sẽ bắt em đi.” Giang Đông hù doạ bạn nhỏ không chút lưu tình, lại kéo cô ra khỏi chăn, sửa sang lại lần nữa, vuốt chăn phẳng, lúc này mới xuống giường.

Ninh Yên Nhiên “Ôi" một tiếng, không yên tâm hỏi, “Anh đi đâu vậy?”

Bị yêu tinh bám người đến không còn cách nào khác, Giang Đông liếc cô một cái, lấy chăn trong tủ trải ra sàn.

Ninh tiểu thư từ trong chăn chui ra nằm sấp trên giường nhìn anh, hai tay chống cằm, nóng lòng muốn thử.

“Em cũng muốn cùng anh ngủ dưới đất.”

Giang Đông quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên người cô.

Nói chính xác là dừng ở trên cổ cô.

Ninh Yên Nhiên chột dạ đưa tay lên che cổ, Giang Đông hơi nhíu mày, ôm cánh tay tựa ở trên tường, "Ninh tiểu thư, có thể giải thích một chút không, em đeo chìa khoá lên cổ lúc nào thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.