Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 8-1: Quái thú và tôi (phần 1)




Đẩy mở cửa sổ, một luồng không khí lạnh ùa vào, Mạch Đinh đạp đá lung tung tìm kiếm nơi có độ ấm cơ thể, Mạch Đinh hít sâu một hơi, 7 lầu, không tính là cao cũng không tính là thấp, phong cảnh không tính là đẹp cũng không xem là xấu. đã bao lâu rồi không có tâm tình đến hưởng thụ rồi, độ ấm cà phê nóng truyền qua lòng bàn tay, chất khí màu trắng mang theo vị đắng đắng dâng lên, đây chính là cuộc sống mà gọi là tiểu tư sản trong sách viết sao? Vô số thứ đụng trúng lưng Mạch Đinh, sau đó là vô số tiếng mắng  chửi.

"Giả vờ thanh niên văn nghệ cái gì, đem cửa sổ đóng lại, lạnh chết rồi!"

"Đây là công ty, không phải nhà cậu!"

"Sự nhàn nhã của cậu chỉ có ông chủ mới có!"

Mạch Đinh đóng cửa sổ lại, đối với mọi người không có cuộc sống thanh tân  cảm thấy thất vọng: "Thật không dễ gì trôi qua mấy ngày tăng ca, ngày mai là bắt đầu nghỉ tết rồi, mọi người nên tích cực một chút đi, luôn trốn trong phòng có điều hòa không khí không tốt cho sức khỏe, cũng nên đi hóng gió." không ai để ý chủ kiến của cậu, Liễu Vĩ nghịch điện thoại hỏi Quách Bình: "Dạ tiệc công ty tối nay phải đi sao?"

"Năm nay không đi, tinh thần và thể chất tôi đều bị tăng ca thúc cho sắp chết rồi, chỉ muốn ở trong nhà không nhúc nhích mà xem tivi, chơi game thôi."

"Tôi cũng dự định như vậy, chỉ cần nghỉ lễ không đón tết là được rồi, sẽ tốn rất nhiều tiền, còn phải gặp ba mẹ bạn gái, quả thật là muốn mạng tôi mà, aiz."

"Thiếu Quân nè, cậu không cùng giám đốc Tào gặp phụ huynh sao?"

"Chuyện cười rất lâu rồi, cậu còn lấy ra nói sao." Phạm Thiếu Quân không vui nói, Phùng Phi Mông nhún nhún vai: "Gần đây không có bát quái gì hay ho, chỉ có thể lấy chuyện lúc trước ra đùa thôi, Cao Sảng, nghỉ tết anh có dự định gì?"

"Tôi tính tan biến."

"Yến thì sao?" Phùng Phi Mông cúi đầu hỏi An Tử Yến đang ngồi ở chỗ mình xác nhận mấy việc trước khi nghỉ tết. "Cái gì cũng không làm."

Phùng Phi Mông lại tiếp tục hỏi người khác, Mạch Đinh không nhịn được: "Sao cô không hỏi tôi, trải qua cuộc sống lười biếng có gì hay, tôi đã ghi danh phòng tập gym, ai có hứng thú tham gia cùng tôi không, càng đông càng vui, Thiếu Quân, anh nhất định có hứng thú đó." Phạm Thiếu Quân không phối hợp với sự nhiệt tình của Mạch Đinh: "Tôi thà để cậu trực tiếp giết tôi đi."

"Thanh niên bây giờ đều như vậy, các tiền bối, mọi người có hứng thú không?"

"Chúng tôi còn có người nhà và con cháu phải ở bên." các tiền bối cự tuyệt thẳng thừng, Mạch Đinh không nhịn được lắc đầu, đối với thói quen cuộc sống nhân loại cảm thấy lo âu, mọi người sao lại không nhiệt tâm với cuộc sống chứ, bản thân đi phòng tập 99% là vì sức khỏe bản thân, 1% còn lại mới là vì muốn đánh bại An Tử Yến. Nói đến An Tử Yến, mấy ngày trước quá bận không để ý tới, tính ra, An Tử Yến đã có một khoảng thời gian không cùng mình phát sinh quan hệ thịt thà rồi, một chút cũng không giống anh ấy, rõ ràng cách ba bốn ngày sẽ động tay động chân với mình, mình đang nghĩ gì vậy, mình tại sao lại nghĩ đến phương diện này chứ! Mạch Đinh hung hăng lắc đầu, đem ý nghĩ phản kháng vứt khỏi đầu, nếu để tên gia hỏa đó biết mình đang nghĩ mấy thứ này, nói không chừng sẽ nói ra mấy lời khó nghe và đáng ghét, cậu nhìn sang An Tử Yến, vô tình bị Phùng Phi Mông chắn tầm nhìn.

"Phi Mông, cô có phải là ốm đi rồi?" Mạch Đinh hỏi, Phùng Phi Mông quay đầu qua, cậu chưa bao giờ thấy cô ấy cười ấm áp như vậy với mình: "Thật sao, cậu cũng nhìn ra sao?" phụ nữ quả thật rất dễ hiểu, Phạm Thiếu Quân khịt mũi: "Nói cô ốm liền vui vẻ, cô biết chủ yếu phụ nữ ốm đi cái gì không, là thịt ở tất cả bộ phận khác đều chuyển giao cho ngực, cô còn xa mới đủ, một lần xuống thì ngay cả ngực đều xuống theo."

"So với cậu còn tốt hơn, tôi ít nhất cũng có."

"Tôi là đàn ông, căn bản không so ngực với phụ nữ!"

Mạch Đinh đứng ra ngăn cản: "Đừng có ở trước mặt công chúng mà bàn luận ngực phụ nữ, quá không có phẩm chất rồi." Liễu Vĩ cười nhạo: "Lại đến rồi, giả làm thanh niên văn nghệ xong lại đến giả làm đại biểu cao thượng, trong cả bộ phận quan hệ xã hội sờ ngực phụ nữ nhiều nhất phải tính cậu đó, sờ đến cảm thấy thế nào?" vấn đề này lại hướng đến Mạch Đinh, cậu chỉ nhớ thấy qua An Tố khỏa thân, nhưng không nhớ mình có sờ qua ngực phụ nữ hay không, thậm chí cậu bây giờ cho rằng bản thân vẫn chưa sờ qua ngực phụ nữ.

"Bỉ ổi!"

"Rất thoải mái sao, mềm mềm." vẻ mặt Liễu Vĩ rất ghê tởm, hứng phải công  kích mãnh liệt của nữ đồng nghiệp, chủ đề liên quan đến ngực cứ vậy kết thúc. cà phê trong tay Mạch Đinh đã nguội, ngực phụ nữ sờ qua rất dễ chịu sao, cùng bánh bao nóng có khác biệt sao?

Nói hươu nói vượn một ngày cũng đến thời gian tan ca, các đồng nghiệp nhân tình lạnh nhạt ngay cả chúc mừng có lệ cũng không có, cứ đi đến nơi mà mỗi người muốn đi, để lại Mạch Đinh sau cùng, cả bộ phận quan hệ xã hội vắng lặng, cảnh tượng các đồng nghiệp đấu đá nhau mấy ngày trước vẫn còn ở trước mắt, trái ngược như vậy khiến cậu cảm thán không thôi. Chỉ là nghỉ lễ mà thôi, cậu làm như vĩnh biệt. An Tử Yến đóng xong cửa văn phòng, thấy Mạch Đinh chần chừ không đi, vẫn còn đang hồi tưởng gì đó, anh đem chìa khóa ném qua: "Nếu như em không nỡ, anh cho phép em ngày mai cũng đến đi làm."

"Không cần, cám ơn ý tốt của anh!" tay vội chân vàng đón lấy chìa khóa xe, chạy bước nhỏ ra sau An Tử Yến hỏi: "Anh đưa chìa khóa xe cho em làm gì, đừng nói anh lười cầm nha, nếu không em lấy chìa khóa bỏ anh lại."

"Anh lười cầm." càng kêu An Tử Yến đừng nói cái gì thì anh sẽ lại càng nói cái đó, phương diện này cùng con nít nghịch ngợm không có khác biệt gì. Cuối cùng, Mạch Đinh lại nghẹn lời, cậu không cách nào nhẫn tâm đối đãi với con nít nghịch ngợm được. Do ngày mai nghỉ lễ,  mọi người hôm nay vừa tan ca liền vội đi, cả văn phòng đã không còn bao người, Mạch Đinh cũng yên tâm cùng An Tử Yến sóng vai đi, mấy ngày này, cậu cũng không có ý phòng bị mạnh như vậy nữa, đại khái là phát hiện không cần để ý như vậy, cũng không có ai sẽ đem quan hệ cậu và An Tử Yến nghĩ đến vị trí nghiêm túc.

Bãi đậu xe ngầm chỉ còn mấy chiếc xe, Mạch Đinh trực tiếp đi thẳng sang chiếc xe không thể quen thuộc hơn, cậu vừa muốn mở cửa ghế phụ thì bị An Tử Yến kêu: "Em làm gì, đó là vị trí của anh."

"Vậy em ngồi ở đâu?!" cậu vừa hỏi xong, nhìn chìa khóa trong tay, ngừng mấy giây mới dám ngẩng đầu lên nhìn mặt An Tử Yến xác nhận ý của anh có phải là ý mình đang nghĩ không: "Anh, anh là muốn em lái xe?" quá không thể tin tưởng được nên nói chuyện cũng bị nấc cục luôn. An Tử Yến không đáp, kéo mở cửa xe ngồi vào, Mạch Đinh ngốc lăng ra đi đến bên kia, thẳng đến khi ngồi vào ghế lái vẫn còn trong cơn kinh ngạc, cũng khó trách cậu thành như vậy, ngoại trừ lần trước dưới tình hình bản thân không thể không lái xe đem USB đưa cho giám đốc Quý xử lý, Mạch Đinh chưa từng được phép lái xe, bây giờ dưới tình hình không có việc gì...

"Là trò đùa ác gì đây, xe không có xăng hay hư rồi, anh muốn thấy em buồn cười đúng không."

"Em muốn để anh hối hận hả." An Tử Yến nhìn đồng hồ, Mạch Đinh vội vàng khởi động xe, đã lâu không có đụng đến xe nên có chút cứng nhắc, hai tay cậu nắm chặt vô lăng, An Tử Yến khoanh tay dựa ghế dựa: "Đừng chỉ nhìn chằm chằm phía trước, chú ý bên cạnh có xe hay không."

"Ừm." Mạch Đinh nghiêm túc gật đầu, lái ra khỏi bãi đậu xe, An Tử Yến ở bên cạnh thỉnh thoảng nói một hai câu nhắc nhở, Mạch Đinh toàn bộ đều tiếp nhận, cho dù thời gian tan ca tình hình đường xá rất kẹt, Mạch Đinh vẫn an tâm. Bên trong cơ thể cậu đang ngâm một khúc ca, toàn bộ khí quản đều đang đón ý theo, trở nên ấm áp, cậu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên An Tử Yến dạy cậu lái xe, nhớ lại cảnh tượng An Tử Yến không cho phép cậu lái xe, giống như ngồi cỗ máy thời gian, thời gian không có lưu động, An Tử Yến đối với mình không giống so với lúc trước, không còn đem mình cố định ở vị trí được bảo hộ, phải nha, anh ấy trưởng thành đồng thời cũng để mình trưởng thành.

Rõ ràng là một hành động đơn giản, đối với ý nghĩa của Mạch Đinh không giống vậy. Cậu không ghét cách An Tử Yến đối với mình lúc trước, cũng không ghét cách An Tử Yến đối với mình bây giờ, chỉ cần là An Tử Yến cho, đều được Mạch Đinh vô cùng trân quý, vô cùng yêu. Cậu hi vọng An Tử Yến bây giờ đừng quay đầu qua nhìn vẻ mặt mình, cậu hi vọng An Tử Yến cho dù có nhìn thấy vẻ mặt mình cũng đừng hỏi mình đang cười cái gì, bởi vì cậu trả lời không được, An Tử Yến không thích nghe mấy lời buồn nôn, mà cậu lúc này trong miệng chỉ có mấy lời buồn nôn. Xe chầm chậm lại bình ổn lái về trước, hai người trầm mặc một lúc lâu, Mạch Đinh hỏi: "Anh đột nhiên sao lại..."

"Anh chỉ là không muốn luôn chở em mà thôi, em đừng nghĩ quá nhiều." trong miệng anh quả nhiên thật sự rất khó nói mấy lời dễ nghe, hôm nay Mạch Đinh một chút cũng không để ý, An Tử Yên bổ sung nói: "Ở trước vô lăng quen thuộc em cũng chỉ có thể có anh bên cạnh thì em mới được lái xe, đem điểm này nhớ kỹ." yêu cầu nhỏ như vậy, Mạch Đinh làm sao có thể không đồng ý, cậu liên tục gật đầu, miệng ngọt ngào: "An Tử Yến, cái đó, ưm, cám ơn."

"Em uống lộn thuốc hả."

"Đây là lời em có thể nghĩ ra mà không buồn nôn nhất, anh còn không hài lòng sao."

"Đừng chỉ có nói chuyện với anh." An Tử Yến gõ đầu Mạch Đinh.

sau khi ngừng xe lại, Mạch Đinh thả nhẹ bước chân về nhà, cứ vậy lại sắp qua một năm, Mạch Đinh liếc nhìn tờ  đánh dấu thi đấu ở phòng khách, huy chương dưới tên An Tử Yến đã vượt hơn mình rất nhiều rồi, lúc đó hùng tâm chiến chí viết xuống hôm nay lại thấy vô cùng gai mắt, vốn nghĩ treo nơi dễ thấy để tùy lúc nhắc nhở bản thân, kết quả ngược lại tùy thời nhắc nhở bản thân kết quả đáng xấu hổ này, cậu thật muốn tháo xuống.

Mạch Đinh trước tiên gọi điện thoại cho ba mẹ, nói bọn họ biết mùng mấy sẽ về, lúc vừa tính gọi cho ba mẹ An Tử Yến, điện thoại của Chu Cách gọi đến, mỗi lần mấy người này nếu như là làm việc An Tử Yến không muốn làm thì sẽ gọi điện thoại qua cho cậu, Mạch Đinh thành cơ quan ngôn luận.

"Sao vậy."

"Hai người nghỉ lễ rồi đúng không, đã lâu không tụ tập, ngày mai có rãnh cùng nhau tìm chỗ đi chơi." đám Chu Cách sau khi kết hôn thì đi hưởng tuần trăng mật, bận đủ thứ, đã rất lâu không gặp mặt.

"Đều có mấy người kia?"

"Còn đến lượt cậu chọn sao, cậu hỏi An Tử Yến muốn đi đâu."

"Anh sao không tự đi hỏi đi."

"Tôi không phải sợ cậu ta giết tôi sao."

"Ít giả vờ đáng yêu đi, tôi muốn ói." Mạch Đinh đối với Chu Cách không có dễ chịu, cậu mắng một trận thống khoái rồi nghiêng đầu qua hỏi An Tử Yến: "Chu cầm thú nói tìm chỗ nào đó cùng nhau đi chơi, hỏi anh muốn đi đâu." anh giống như không nghe thấy, đổi kênh tivi, Mạch Đinh đoán anh sẽ từ chối, vừa muốn lựa lời khuyên nhủ, An Tử Yến nhẹ nhẹ há miệng, giống như không nói gì, nhưng Mạch Đinh vẫn là nghe rõ, cậu vô thức nắm chặt điện thoại, không biết tại sao An Tử Yến nhất định chọn đi nơi đó vào thời gian này, cậu nói nhỏ vào điện thoại, dường như đó là lời chống chỉ định: "Đi căn nhà nhỏ trong rừng." đầu kia điện thoại cũng trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Đi nơi đó thật sự không sao chứ?"

"Anh ấy nói." Mạch Đinh không có trả lời Chu Cách, cậu không biết làm sao trả lời, bản thân cậu cũng không biêt.

"Vậy được, bọn tôi đều chưa đến đó, cần mang theo đồ gì."

"Cái gì cũng mang theo."

"Vậy được, tôi lập tức thông báo cho đám Tiểu Tư."

sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh không có gì xảy ra cùng An Tử Yến không có gì xảy ra trôi qua một đêm, cậu vừa muốn hỏi lại sợ hỏi, hỏi rồi cũng không biết xử như thế nào, chỉ có giả vờ, con người không biết giả vờ thì cũng không cách nào sống sót, chúng ta giả vờ, cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin.

Sáng sớm Mạch Đinh liền lấy ra balô đem đồ mấy đêm trước chuẩn bị xong nhét vào, cậu đeo balô cảm thụ trọng lượng hai vai: "Cảm thấy giống như lúc nhỏ đi cắm trại trường tổ chức, anh còn đồ gì muốn mang theo không?" An Tử Yến nhún nhún vai, đây là lúc anh lười trả lời sẽ có động tác này, tự nhiên lại tràn đầy ma lực, không cách nào buông bỏ. Anh hôm nay không cần ai kêu đã dậy, Mạch Đinh không hề kinh ngạc, cũng không có nhân cơ hội cười giỡn.

Hôm nay vẫn là Mạch Đinh lái xe, An Tử Yến lười biếng ngồi bên ghế lái phụ, mở nhạc trên xe, sau nửa tiếng, xe chầm chậm trên đường lộ bằng phẳng chạy vào đường núi đi đến căn nhà gỗ, Mạch Đinh lần đầu tiên trên đường hẹp lái xe: "Hay là anh lái đi, em có hơi không dám..."

"Đem tốc độ giảm xuống, từ từ lái."

"Lỡ như em không cẩn thận lật xe."

"Lật thì lật đi."

"Anh quá không quan tâm đến an toàn tính mạng rồi đó, gì mà kêu lật thì lật đi, anh nên nói là tin tưởng kỹ thuật lái xe của em gì đó, rồi động viên em mới đúng chứ."

"Nhưng anh một chút cũng không tin tưởng kỹ thuật lái xe của em, là em kêu anh làm người không được nói dối."

"Lúc này thì ngược lại rất nghe lời em nhỉ!" Mạch Đinh oán trách, tiếng còi xe chói tai vang lên, Mạch Đinh nhìn kiếng chiếu hậu, hóa ra là xe của chị, đường hẹp chỉ có thể đi được một xe, không cách nào vượt xe được, Mạch Đinh lại lấy tốc độ rùa bò chạy về trước, khiêu chiến tính nóng nảy của An Tố, cô ấn cửa xe ló đầu ra: "Xe phía trước làm gì đó, có biết lái không, đường này là của nhà cậu hả, đừng có cản đường!"Mạch Đinh tuyệt đối không tin chị ấy không biết xe An Tử Yến, chị ấy nhất định phát hiện là mình lái nên mới nói như vậy, Bạch Tiểu Tư cũng từ ghế lái phụ ló đầu ra: "Chúng tôi đang vội, có thể làm phiền mấy người lái qua một bên không." ngữ khí nói chuyện của cô vô cùng lễ phép, ý tứ lại rất độc, gì mà lái qua một bên, lái qua một bên không phải là ý kêu bọn họ lật xe sao. Lí Minh cũng từ cửa sau xe ló đầu ra: "Tài xế phía trước,  tôi là nói tài xế không phải người khác, có nghe thấy không, cưỡi xe đạp còn nhanh hơn cậu." cậu ta còn đắc ý  mắng người văn vẻ, cái đồ trọng sắc khinh bạn! Từng người còn giả vờ ra dáng không quen biết mình.

Mạch Đinh mắt điếc tai ngơ, vẫn duy trì tốc độ rùa bò, tiếng còi phía sau không hề ngừng, ồn đến mức khiến người ta tâm phiền ý loạn, Mạch Đinh trưng ra dáng vẻ đáng thương quay sang An Tử Yến cầu cứu, hy vọng anh có thể ra mặt ngăn chặn hành vi thô lỗ của bọn họ: "Anh cũng giúp em chút đi."

"Ngừng xe." An Tử Yến điều chỉnh ghế ngồi, Mạch Đinh nghe lời đạp thắng xe, đổi chỗ. Thấy động tác của An Tử Yến chắc là muốn đổi chỗ với mình, Mạch Đinh tháo dây an toàn, đối với An Tử Yến dâng lên cảm kích, bọn họ trực tiếp trong xe đổi chỗ, xe phía sau thấy bọn họ ngừng xe, trực tiếp đem tay đặt trên còi xe không buông ra. An Tử Yến đổi chỗ xong, đột nhiên đuôi xe đụng trúng đầu xe An Tố, hai xe cách rất gần, tốc độ cũng không nhanh, xe cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng An Tố và Mạch Đinh hầu như đồng thời kêu lên.

"Anh/Em đang làm gì!"

"Em không phải là kêu anh giúp em sao."

"Không phải là cách giúp này! Anh là xã hội đen sao!" tiếng Mạch Đinh át cả tiếng nhạc. An Tố ở phía sau mắng: "Mạch Đinh, tiểu tử cậu tìm chết hả." An Tử Yến nghiêng mặt xuất hiện ở vị trí xe An Tố có thể nhìn thấy rõ, tiếng còi xe ngưng lại, An Tử Yến lại lần nữa đổi chỗ, xe nhanh chóng chạy về trước. Sau khi đến nơi, Mạch Đinh vội vàng xuống xe kiểm tra tình trạng đuôi xe, trong miệng vẫn oán thán: "Xe tốt một chút cũng không quý trọng, anh biết bây giờ trong nước vẫn có rất nhiều người ngay cả xe cũng không mua được không?"

"Lái xe luôn sẽ gặp sự cố nhỏ, khó tránh." ngụy biện của anh khiến Mạch Đinh tức xì khói mũi: "Anh rõ ràng là cố ý tạo ra tai nạn, cẩn thận em đi tố cáo anh."

"Anh không chỉ biết tạo ra tai nạn, mà còn biết tạo ra vụ giết người." An Tử Yến hai tay nhét vào túi quần, không có nhìn Mạch Đinh nói, mà là nhìn rừng cây xung quanh nhà nhỏ. Mạch Đinh số lần đến đây vào mùa đông không nhiều, mấy lần đến đây nếu không phải buổi tối, thì cũng không có tâm trạng đem lực chú ý đặt lên cảnh vật. Bây giờ cậu mới chú ý thấy căn nhà nhỏ mùa đông nhìn thấy hoang vu và trầm lặng, cây cối trụi lủi nhìn như giống ngón tay dài và xấu xí của phù thủy, giương nanh múa vuốt về căn nhà gỗ, xung quanh cây lá xào xạc tiêu điều muốn chết, trên đất, trên mái nhà, trên mặt  nước tĩnh lặng, trong ấn tượng của Mạch Đinh căn nhà gỗ nhỏ này chứa đựng đau khổ và hạnh phúc không phải mục nát như vậy, nó cũng bị thời gian bào mòn sao, quả thật cũng phải, thời gian mãi mãi là chiến thắng, nó hầu như là duy trì kỷ lục bất biến.

"Thật hoài niệm, lần trước đến là lúc học tiểu học." An Tố cảm thán, sau đó để tránh lâm vào hồi ức, nên hỏi Bạch Tiểu Tư: "Đám Chủ Cách vẫn chưa đến sao?" Bạch Tiểu Tư nhìn đồng hồ trả lời: "Chắc sắp đến rồi." lời nói vừa dứt, tiếng xe từ xa truyền tới, Mạch Đinh nhìn sang hướng đầu đường, một chiếc xe phong độ và thời trang xuất hiện, màu đỏ tươi và cảnh vật tiêu điều hình thành đối lập, xe ngừng trước mặt Mạch Đinh, Chu Cách đeo mắt kiếng, nâng tay lên: "Hey." Mạch Đinh lật mắt coi thường, khinh bỉ hành vi ấu trĩ câu dẫn mắt nhìn của cậu ta.

"Đổi xe rồi?"

"Trong tay có chút tiền, thì muốn đổi xe." Chu Cách ôm eo vợ mới, tràn đầy tình sắc sờ từ trên xuống, Mạch Đinh muốn một cước đá lên mặt anh ta. Tào Thành Nghị nhảy xuống xe, nói đến cũng kỳ lạ, bạn tình của anh ta hay đổi,  Mạch Đinh chưa bao giờ thấy anh ta dẫn đến mấy trường hợp này: "Anh không dẫn theo người?"

"Dẫn theo người? Cậu đừng dọa tôi, nếu mang bạn giường đến gặp mấy người, bọn họ sẽ cho rằng tôi đối với bọn họ nghiêm túc, sẽ quấn lấy tôi không buông, chuyện không có lợi như vậy tôi đời nào làm." anh ta một mặt không thẹn nói ra, Mạch Đinh lại muốn một cước đá lên mặt anh ta, mấy người tuyệt đối là tra nam, gien nhà Bạch Tiểu Tư làm ra sai gì sao, một người không muốn tìm bạn trai, một người không ngừng tìm bạn trai.

Cửa phát ra tiếng kẽo kẹt sau khi mở ra, nhìn thấy An Tử Yến đi vào, Mạch Đinh cũng đi theo, mấy người theo sau đối với đồ vật bên trong cảm thấy hiếu kỳ. Mạch Đinh  đi đến góc ban công lộ thiên vươn ra mặt hồ, An Tử Yến quả nhiên ở đây, anh quay lưng với mình, nếu như mặt nước có thể hiện vẻ mặt của anh, Mạch Đinh muốn nhảy vào trong nước nhìn cho rõ. Lúc cậu nghĩ như vậy, An Tử Yến quay đầu qua: "Sao vậy?" vẻ mặt và ngữ khí của anh đều không có khác thường, anh ấy không sao, Mạch Đinh vừa an ủi mình như vậy, tim nhè nhẹ đau một chút, lúc mình có bao nhiêu lần cảm thấy An Tử Yến không sao, An Tử Yến thật sự có sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.