Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 10: Mạch đinh là tên nhà quê




Cài nút tây trang, Mạch Đinh cuối cùng quan sát mình một lần nữa trong gương rồi mới ra ngoài. Ngày đầu tiên năm mới đi làm, không giống An Tử Yến đang ngủ nướng, cậu tràn đầy tinh thần, chuyện đi phòng gym tuy rằng thất bại, nhưng chuyện làm ở căn nhà gỗ cũng xem như là luyện tập, cậu rất hài lòng, cảm thấy hôm nay khởi đầu rất tốt. Trong thang máy cậu đụng phải Tào Thành Nghị đang ngáp, Mạch Đinh căn bản không muốn hỏi nguyên nhân anh ta ngáp, cậu tự mình nói: “Hầu như mỗi đêm đều bị người ta hút cạn tinh lực, xem ra sức khỏe mình cũng không bằng năm trước.” Mạch Đinh đứng cách ra, tránh xa Tào Thành Nghị, giống như lại gần anh ta sẽ bị lây nhiễm bệnh, cậu thật sự hi vọng quốc gia thiết lập cục quản lý chuyên nghiệp, đem loại người như Chu Cách và Tào Thành Nghị nhốt ở đảo không người, cách xa thế giới sạch sẽ của mình,

“Xin lỗi, tôi và biến thái không thể nói chuyện.”

“Yo, lên giường thì gọi là biến thái sao, vậy anh không phải biến thái sao?”

“Đã tới lầu 4, mau mau đi ra.”

Vào đến bộ quan hệ xã hội, Mạch Đinh có loại cảm giác về nhà, cậu thanh thanh cổ họng: “Các đồng chí, ăn tết thế nào, mọi người năm mới vui vẻ.” cậu nói chuyện lại thành phát biểu của vĩ nhân, Phạm Thiếu Quân quay đầu qua liếc nhìn mặt Mạch Đinh, hừ nói: “Cậu là từ đâu lưu lạc trở về vậy.”

“Tôi làm sao?”

“Da dẻ của cậu quá khô rồi.” Phạm Thiếu Quân nói như vậy, Mạch Đinh sờ mặt: “Có sao, tôi không cảm nhận được lắm.” có thể là thời gian này ở trong núi hứng gió lạnh, cậu không quan tâm nói: “Qua mấy ngày là tốt rồi.” Phạm Thiếu Quân lắc đầu: “Không bảo dưỡng sẽ khiến cậu hối hận đến cuối đời, đợi đến lúc cậu 40 tuổi, nhìn ra khẳng định như 60 tuổi!” Phạm Thiếu Quân không có gieo hoang mang sợ hãi, mà trong lòng cậu ta chính là cho rằng như vậy, không bảo dưỡng đối với anh ta mà nói rất khủng bố.

“Thật hay giả vậy.” Mạch Đinh chớp mắt dao động, An Tử Yến có gene chống đỡ, tự nhiên không cần sợ, nhưng mình không có, sau này nếu như đi ra ngoài người khác tưởng mình là ba của An Tử Yến thì quá thảm rồi. Cậu quay sang Phạm Thiếu Quân thỉnh giáo: “Vậy tôi phải làm sao?” Phạm Thiếu Quân từ trong túi xách lấy ra kem dưỡng: “Đương nhiên là mua sản phẩm bảo dưỡng, loại này đối với da khô trong mùa đông  rất hữu dụng.”

“Nhưng...đây không phải là đồ của phụ nữ dùng sao?”

“Cậu đang sống trong thời đại nào vậy hả, nhìn cho rõ, đây là thiết kế chuyên dùng cho nam.” Mạch Đinh nhìn chữ bên trên, thật là vậy! Cậu trợn to mắt cảm thấy thật mới mẻ, Phạm Thiếu Quân nói tiếp: “Bây giờ rất nhiều nam thanh niên đều dùng.”

“Sư phụ, anh cũng dùng?” Mạch Đinh hỏi Quách Bình, Quách Bình gật đầu: “Thoa mặt có lúc sẽ quên, nhưng có dùng sữa rửa mặt.” Liễu Vĩ cũng gật đầu “Suy cho cùng dùng sữa rửa mặt rửa cảm thấy sạch hơn một chút.”

“Tôi có thể thử dùng không?” lòng Mạch Đinh bồn chồn, Phạm Thiếu Quân đem kem dưỡng chuyển qua, cậu đem kem dưỡng nặn vào tay, dùng sức xoa xoa lên mặt, người khác cũng đang thảo luận về nhãn hiệu mình dùng. An Tử Yến không chút tiếng động đi vào bộ phận quan hệ xã hội, ngừng lại trước mặt Mạch Đinh, hai tay Mạch Đinh đang xoa lên mặt cũng dừng lại, sáng sớm thân là giám đốc anh vừa vào bộ phận quan hệ xã hội liền nhìn thấy có người đang điên cuồng xoa mặt, còn có không ít người đang thảo luận đồ dưỡng da, mà toàn là đàn ông. Ánh mắt An Tử Yến cùng lời nói của anh khiến Mạch Đinh vô cùng xấu hổ: “Em đúng giờ đi làm chính là vì chuyện này?”

“Em, da của em hơi khô.” Mạch Đinh cũng không biết mình đang nói cái gì, An Tử Yến đụng vai cậu mà lướt đi qua, bên tai Mạch Đinh còn vang lên tiếng cười lạnh từ mũi anh phát ra.     “Hiệu quả thế nào?” Phạm Thiếu Quân len lén hỏi Mạch Đinh, Mạch Đinh lại lần nữa sờ sờ mặt: “Cũng không tệ, bao nhiêu tiền, tôi cũng đi mua một chai về thoa.” Cậu đã quên mất xấu hổ lúc nãy, sau khi Phạm Thiếu Quân nói giá, mặt của Mạch Đinh nhăn lại khoa trương, người không biết còn cho rằng cậu là nghe thấy tin tức đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ.

“Quá mắc rồi, chỉ một chai nhỏ, bẫy người ta hả!” trong nhận thức của Mạch Đinh, vật dụng hàng ngày mà có giá hơn 50 tệ chính là giá trên trời, mấy thứ ly trà, giấy vệ sinh mua trong nhà, đều là đồ giảm giá hoặc là giá rẻ, may là An Tử Yến đối với mấy thứ này không quan tâm, cũng chưa bao giờ nghe anh oán hận qua. Phạm Thiếu Quân khịt mũi: “Đồ dưỡng da đều có giá tầm đó, còn có cái mắc hơn, giá để dưỡng dung nhan và thanh xuân thì đã xem như là thấp rồi.” về phương diện dùng tiền Mạch Đinh không thể nào dễ dao động như vậy, cậu nhíu chặt chân mày: “Vẫn là quá đắt, tôi không xuống tay được.”

“Cậu không nỡ xài tiền vậy thì đợi mà hối hận đi, người dáng vẻ thế nào thì dùng đồ hợp với dáng vẻ thế đó, cậu nhìn Yến đi, trong nhà cậu ấy nhất định dùng toàn đồ hiệu, tiền mới có thể làm nên khí chất.” Phạm Thiếu Quân nói sự sai lầm một cách kiên định, Mạch Đinh thật muốn nói với anh ta, An Tử Yến trong nhà cũng là xài đồ giá rẻ giống như tôi thôi!

“Tôi nhìn không ra, tôi cảm thấy anh ta có thể rất giản dị, dùng đồ vừa rẻ lại tốt.” Mạch Đinh uyển chuyển nói, Liễu Vĩ cũng phủ nhận cách nghĩ của Mạch Đinh: “Yến làm gì có khả năng sống cuộc sống tồi tàn.” Cậu phản bác nói: “Làm gì tính là  tồi tàn, bình thường lão bách tính chính là sống như vậy.”

“Nhưng Yến lại không phải lão bách tính bình thường.”

“Lẽ nào xem anh ta là quý nhân, hay là vương tử nước nào chắc, lớn lên hơi hơi thuận mắt một chút thì cũng ổn rồi, tôi thấy anh ta...” Mạch Đinh liếc thấy An Tử Yến ra khỏi văn phòng, liền đem lời rút trở về: “Tôi thấy anh ta có lẽ chính là vương tử của nước nào đó.” An Tử Yến không có phản ứng gì, kêu Quách Bình: “Cậu đi bộ phận kinh doanh xem tình hình sản phẩm mới công bố lúc tết.” Anh lại quay qua Phùng Phi Mông: “Phòng làm việc giám đốc Thôi để trống không dùng, cô liên lạc kiếm công ty sửa chữa đến làm cửa ở giữa hai phòng làm việc, sau này thuận tiện tôi dùng tiếp khách.” Phùng Phi Mông gật đầu, nhấc điện thoại lên. Mạch Đinh đau lòng nhìn phòng làm việc của giám đốc Thôi lúc trước, cậu vô số lần ảo tưởng có một ngày có thể ngồi vào đó, kết quả ảo tưởng của cậu lại bị An Tử Yến giẫm nát, An Tử Yến quả thật là tên phá nát ảo tưởng của mình, phòng làm việc của anh đã đủ để dùng tiếp khách rồi, căn bản không cần làm chuyện không quan trọng này! Oán hận của Mạch Đinh còn chưa bình ổn, lại nghe thấy tiếng của An Tử Yến nói chuyện với Phạm Thiếu Quân: “Cậu phụ trách bố trí lại, đem tủ văn kiện, bàn làm việc đều chuyển đi, quan trọng là sofa nhất định phải đủ nằm đủ thoải mái.”

“Giao cho tôi, nhất định khiến cậu hài lòng.” Phạm Thiếu Quân chính là thích loại công việc có thể phát huy phẩm vị. Mạch Đinh túm chặt ly cà phê kiềm nén kích động muốn dùng ly ném An Tử Yến, nghe thấy câu cuối cùng của anh, Mạch Đinh liền hiểu rõ, còn trưng ra bộ dáng làm chuyện quan trọng, căn bản chính là làm trò quỷ mà! Nhìn thấy An Tử Yến lại chuẩn bị về phòng làm việc, cậu giả vờ có việc theo đuôi An Tử Yến: “Giám đốc An, báo cáo này cần anh xem, bên trên...” Mạch Đinh nói chuyện thật chậm, trì hoãn cho đến khi An Tử Yến ngồi lên ghế làm việc, Mạch Đinh đột nhiên thay đổi mặt, hay tay chống lên bàn: “Lập tức thu hồi lời nói muốn sửa phòng làm việc của anh lại.”

“Muốn làm sao, hình như là quyền lực của anh.”

“ Anh đừng nói cho em biết là, anh thật sự muốn một phòng làm việc để tiếp khách, em không tin đâu.” Hai tay An Tử Yến để sau gáy, xoay ghế làm việc: “Có lúc ngồi ở văn phòng rất buồn chán.” Mạch Đinh muốn phun nước bọt lên anh, anh ngay cả viện cớ cũng không tìm, ngại buồn chán thì đem giấc mộng của mình phá tan sao, đó chính là phòng làm việc tương lai của mình!

“Vậy anh tính phí sửa chữa văn phòng này sao?”

“Đương nhiên là dùng kinh phí của công ty.”

“Cái gì mà đương nhiên, đây không phải chuyện đương nhiên, kinh phí nên dùng vào việc chính nghĩa, văn phòng anh không phải có sofa sao, anh miễn cưỡng mà dùng đi.”

“Không đủ thoải mái.”

“Em thật sự bị anh làm tức chết rồi, anh sao lại có thể phản nghịch như vậy, lại không phải là con nít thời thanh xuân, lẽ nào lời giáo huấn lúc bình thường của em đều không có tác dụng sao.” An Tử Yến quả thật không phải con nít thời thanh xuân, nhưng Mạch Đinh cậu hình như cũng không phải ba mẹ mong con thành tài. An Tử Yến liếc cậu một cái: “Một người thời gian đi làm thì chỉ lo xoa mặt, da dẻ khô thì dựa vào cái gì nói anh.” Đả kích này quá hữu dụng, Mạch Đinh trợn mắt nghiến răng: “Em không quản anh nữa, sẽ có ngày thiên thần thay em trừng phạt anh!”

Hôm công ty sửa chữa đến làm, vị thiên thần thay Mạch Đinh trừng phạt An Tử Yến vẫn không xuất hiện, An Tử Yến tạm thời ngồi ở vị trí Quách Bình làm việc, cũng chính là bên cạnh Mạch Đinh, Mạch Đinh lại tìm được cảm giác ngồi cùng bàn với An Tử Yến như thời học sinh, cậu vẫn rất muốn cười nhưng lại có chút căng thẳng, giống như lúc giáo viên xếp chỗ, cầu mong người yêu thầm xếp bên cạnh. Mạch Đinh dùng khóe mắt liếc trộm An Tử Yến, anh đang mặt không biểu cảm cúi đầu xem văn kiện, theo đó chân mày dễ nhìn hơi hơi nhăn lại: “Cậu làm đây là gì, làm lại.” văn kiện ném lên người Mạch Đinh. Thu hồi tất cả cảm giác vừa nãy!! An Tử Yến ngồi bên cạnh mình chỉ càng thêm thuận tiện để dùng bạo lực, Mạch Đinh nắm chặt văn kiện.

Phùng Phi Mông vừa nãy xuống phòng tài vụ ôm một chồng tư liệu thật dày, lúc đi đến trước bàn làm việc Mạch Đinh, tư liệu trong lòng cô hơi hơi rơi, thành một mảnh trên đất, Mạch Đinh vội vàng quỳ xuống giúp cô nhặt, cậu liếc thấy cánh tay gầy gò của cô, trước tết Mạch Đinh cảm thấy Phùng Phi Mông rất ốm, sau tết cũng không thấy cô hồi phục lại. cô ấy xem ra rõ ràng mệt mõi, Mạch Đinh tìm thấy nguyên do, Phùng Phi Mông không chỉ phụ trách giao thiệp với tài vụ, dường như còn đảm đương chức vụ thư ký của An Tử Yến, thân kiêm hai chức, có chút vượt quá trách nhiệm rồi. sau khi nhặt tư liệu, Phùng Phi Mông lại vội vàng trở về trước máy tính, Mạch Đinh cũng trở lại vị trí của mình, cậu nhìn nhìn Phùng Phi Mông, cầm bút viết gì đó lên giấy, sau đó nhân lúc không ai chú ý len lén đem giấy ném cho An Tử Yến. An Tử Yến mở tờ giấy ra, nhìn nội dung bên trên: (Có chuyện thương lượng với anh)

(Em không biết gửi tin nhắn?)

(Lãng phí tiền, anh ở bên cạnh truyền giấy càng tiết kiệm, chữ viết nhỏ chút, tiết kiệm giấy)

(Kêu viết chữ nhỏ, em không bằng ít viết lời nhảm mà nói chuyện chính đi)

(Em biết em không có quyền lực can thiệp chuyện công ty, nhưng Phùng Phi Mông suy cho cùng là phụ nữ, lượng công việc cô ấy quá lớn rồi, anh nhìn cô ấy, lúc trước tết bận rộn ốm thành dạng gì rồi, cô ấy chưa từng oán giận anh, nhưng...) Mạch Đinh tốt bụng viết đầy cả giấy, An Tử Yến chỉ nhìn hai câu trước mặt liền quay đầu nói với Mạch Đinh: “Chuyện này anh có sắp xếp, em làm tốt chuyện của mình đi.”

“Anh làm gì nói ra rồi!”

“Lười viết chữ.”

“Aiz, nhỏ tiếng chút.” An Tử Yến nói có sắp xếp, Mạch Đinh yên tâm biết bao, nghe ngữ khí của anh lẽ nào anh ấy đã phát hiện từ sớm, vậy anh ấy muốn sắp xếp thế nào, giảm nhẹ trách nhiệm của Phi Mông sao? Bên bộ tài vụ chắc là không thể nào đổi người khác, chỉ có chọn người khác đến làm thư ký cho An Tử Yến, vậy là ai, xếp bất cứ ai cho bộ phận quan hệ xã hội đều sẽ trở thành giống như Phi Mông, bỏ đi, không phải chuyện mình quan tâm. Lúc sắp tan ca, Mạch Đinh lại chuyển một tờ giấy cho An Tử Yến, nói cậu muốn về nhà trễ chút. Cậu cũng không phải là thật sự tiếc chút tiền tin nhắn, chính là muốn cảm thụ chút tình thú viết giấy. Mạch Đinh vào thang máy đầu tiên đã có không ít người, lúc thang máy đến lầu bốn, Ngô Kiều và Chu Cường cũng đi vào, bọn họ không nhìn thấy Mạch Đinh ở trong cùng. Ngô Kiều không đổi tính khí đại tiểu thư: “Đại thúc, tôi hôm qua trên mạng nhìn thấy tiệm bánh ngọt cũng không tệ, anh bồi tôi đi.”

“Tôi làm gì phải bồi cô đi.”

“Anh không phải đối với tôi có ý sao, thật ra trong lòng rất vui vẻ tôi kêu anh đúng không.”

“Ai đối với cô có loại ý nghĩ như cái mông này!”

“Vậy anh làm gì thường tặng quà cho tôi.”

“Đó là...” Chu Cường không nói tiếp, anh ta cũng không nói ra được, nếu như nói cho Ngô Kiều biết là bởi vì đánh cược với An Tử Yến, người khác nhất định sẽ xem mình như là đàn ông phù phiếm, hơn nữa Ngô tổng cũng sẽ không bỏ qua cho mình, anh chỉ là đem đồ không cần của người khác tặng ở nhà đưa cho cô ta, xem như là làm qua loa với An Tử Yến.

“Anh có đi hay không, tôi còn không chê là đại thúc bồi tôi đi nữa, ai kêu bạn tôi đều không có thời gian.”

“Tôi cũng không rãnh.”

Đi ra thang máy, Ngô Kiều túm lấy Chu Cường: “Anh không đi tôi nói cho ba tôi biết.” Chu Cường không đổi giọng mềm gào to lên: “Cô ít lấy ba cô ra đè ép tôi đi!” anh cũng không sợ người khác nghe thấy, người trong công ty đối với bọn họ cũng không cảm thấy lạ lùng gì, Mạch Đi ra khỏi thang máy cuối cùng, nhìn hai người kia, cậu là chưa bao giờ nghĩ tới Ngô Kiều thật sự sẽ cùng Chu Cường ở cùng nhau, chỉ cần Ngô Kiều không quấn An Tử Yến, cậu liền đủ thoải mái rồi, nhưng hai người kia, không có chút điểm chung nào, hai người không cùng chung thế giới, luôn cảm thấy...

Mạch Đinh ngồi trên xe bus vẫn còn suy nghĩ, cậu phi thường kinh sợ phát giác một chuyện, An Tử Yến có lẽ sau lưng có nguyệt lão se duyên, giám đốc Quý và Phó Thúc, Ngô Kiều và giám đốc Chu, chị và Lí Minh cũng có thể miễn cưỡng tính vào, đây đều là anh một tay tác thành, quá đáng sợ rồi, chỉ nhận định sau lưng anh có ma quỷ, không ngờ tới còn có thần tiên, đây phải làm sao đấu lại anh ấy. Mạch Đinh lại phát tác trí tưởng tượng thiên mã hành không, nghe thấy xe bus báo đến trạm, cậu mới thu lại suy nghĩ vội vàng xuống xe.

Người trong cửa hàng không nhiều, lác đác lại không mục đích, Mạch Đinh đứng ở tủ chuyên đồ bảo dưỡng, trong lòng thấp thỏm, cậu vì tương lai không bị xem là ba của An Tử Yến vẫn là hạ quyết tâm thử một chút, nhưng nhìn thấy sản phẩm bảo dưỡng tràn ngập cậu lại lùi bước. Mỗi lúc có con gái đi qua cậu, cậu sẽ tránh mặt ra, dáng vẻ giống như học sinh lén mua ba con sói. Một cô gái ở quầy đi đến bên cạnh cậu, nụ cười thân thiết trên mặt: “Xin hỏi anh muốn chọn cái gì?” Mạch Đinh mỗi lần mua đồ đều sợ có người đi lên hỏi cậu như vậy, cậu là một người không hạ được quyết định muốn mua gì, có lúc cậu căn bản không muốn mua, bị người khác hỏi cậu cũng không biết trả lời làm sao. Mạch Đinh quay đầu cười lúng túng: “Tôi tự mình xem xem.”

“Anh có gì cần thì em có thể giúp anh tìm.” cô gái đứng quầy thân thiết thành gánh nặng của Mạch Đinh, có lẽ là cấp trên của cô yêu cầu, cô ta làm như vậy cũng là bởi vì công việc.

“Đồ dưỡng, dưỡng da.”

“Là anh muốn dùng sao?” câu hỏi thông thường như vậy Mạch Đinh cũng cảm thấy ngại ngùng, cậu trước sáng hôm nay còn cho rằng đây là đồ của phụ nữ, một đại nam nhân đứng ở đây, có chút khó xử. cô gái đứng quầy kiên nhẫn đợi cậu trả lời, Mạch Đinh chỉ gật gật đầu.

“Vậy anh là loại da gì?” cô gái đứng quầy nói giống như tiếng ngoài hành tinh, Mạch Đinh không cách nào hiểu, yếu ớt đáp: “Người, da người.” cô gái đứng quầy rất có kỹ năng chuyên nghiệp, vẻ mặt không chút biến hóa, tiếp tục thân thiết nói: “Ý của em là, anh là da khô, da hỗn hợp hay là da dầu, em có thể dễ dàng giúp anh lựa chọn, anh là muốn chọn sữa rửa mặt hay là nước dưỡng ẩm hoặc là dưỡng da mắt và dưỡng ẩm?” Mạch Đinh càng nghe không hiểu, câu chỉ muốn lớn tiếng tháo chạy: “Tôi hay là lần sau lại đến.” cậu không đợi cô gái đứng quầy trả lời đã nhanh chóng chạy ra. Hai tay trống không ra khỏi cửa hàng, Mạch Đinh như  bị động kinh đau khổ đấu tranh, cậu ngưỡng mộ Phạm Thiếu Quân, anh ta có thể mặt dày mà làm được loại chuyện khó khăn này.

Hôm sau cậu vốn muốn thảo luận chuyện này với Phạm Thiếu Quân, nhưng An Tử Yến ngồi bên cạnh, cậu một chút cũng không muốn để An Tử Yến biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ đem mình cười nhạo không thương xót. Phòng làm việc thỉnh thoảng vang lên tiếng khiến người ta nhốn nháo, cậu ngẩng đầu lên nhìn phòng làm việc: “Bọn họ lúc nào mới có thể làm xong, chẳng khác gì cái chợ trời, phải cần bao nhiêu thời gian nữa.” An Tử Yến nhìn máy tính, ngón tay trên chuột động động: “Em không muốn anh ngồi ở đây thì nói thẳng.” anh chua cay nói khiến người khác nổi da gà, Mạch Đinh cứ lắc đầu: “Em không có, chỉ là quá ồn, không cách nào chuyên tâm làm việc.”

“Không có?” ngữ khí của anh nghe ra có chút thất vọng.

“Thật sự không có, anh đừng nghĩ lung tung rồi làm bản thân bực.”

“Nếu như không có anh phải làm sao hưởng thụ lạc thú giày vò em.” Mạch Đinh cắn chặt răng nhỏ tiếng nói: “Anh không phải người!” qua một lúc, An Tử Yến dựa lưng ghế, xử lý xong chuyện cần xử lý, anh trở nên không chuyện gì làm, đành phải lấy ra điện thoại chơi game rồi nói: “Buồn chán.”

“Đi làm làm gì có thú vị, anh bây giờ đã không ở trong văn phòng rồi, dưới quan sát mọi người nên chú ý hình tượng giám đốc của anh, bị người khác nhìn thấy làm sao có tác dụng răn đe.” Mạch Đinh nói xong mới chú ý đến đồng nghiệp xung quanh bọn họ đều không có, An Tử Yến không nhìn cậu nói: “Đúng rồi, bạn học của em tên gì đó đến.”

“Bạn học? anh nói Quan Châu? Đã một thời gian không gặp, anh đã quên mất tên người khác sao?”

“Anh hôm qua tan ca đụng phải cậu ta.”

“Đêm qua sao không nghe anh nói?” Mạch Đinh buồn bực, An Tử Yến xoay ghế: “Anh muốn lúc nào nói là tự do của anh.”

“Vậy hai người nói  gì.”

“Nhìn cậu ta không vui,đừng trách anh không thông báo trước cho em, anh muốn tìm người làm chết cậu ta.” An Tử Yến đột nhiên lạnh mặt, Mạch Đinh vội vàng đứng dậy, phát hiện người khác đang nhìn cậu, cậu lại ngồi xuống: “Anh là xã hội đen sao, Quan Châu là bạn của em, cậu ta làm gì mà khiến anh không vui, nhất định có hiểu lầm gì đó.”

“Thì chính vì cậu ta là bạn em anh mới nói trước em biết.”

“Anh đừng kích động, Quan Châu là người tốt.” Mạch Đinh lòng nóng như lửa, đem qua lúc về nhà cũng không cảm thấy An Tử Yến có gì khác lạ, vậy mà lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy: “Anh tính làm gì với cậu ấy.” An Tử Yến nhìn thẳng mắt Mạch Đinh, không mang theo bất cứ tình cảm nào: “Anh muốn giết cậu ta.” Mạch Đinh bị kinh sợ nói không nên lời, mình có thể ngăn chặn An Tử Yến không, nhưng mình lúc nào ngăn chặn qua An Tử Yến chứ, trước tiên phải hỏi rõ đêm qua Quan Châu và An Tử Yến đã xảy ra chuyện gì, cậu đang để điện thoại bên tai, tiếng điện thoại vang lên lại ở nơi tai mình có thể nghe thấy, cậu nghe theo hướng âm thanh vang lên, phát hiện Quan Châu đang đi vào, Mạch Đinh đứng dậy, dùng sức lực toàn thân hét to lên: “Quan Châu, mau chạy, mau chạy! Cậu có nguy hiểm, Mau chạy!” tiếng của cậu vang lên khắp phòng làm việc, mọi người đều nhìn cậu, ngay cả Phạm Thiếu Quân đang bố trí phòng làm việc cũng ló đầu ra muốn biết xảy ra chuyện gì. Quan Châu khó hiểu nhìn cậu một cái, trực tiếp đi về phía An Tử Yến.

“Cậu không sợ chết sao, mau chạy, cậu không tin tôi sẽ hối hận đó!”

Quan Châu lúng túng hừ nhẹ một tiếng, đứng trước bàn làm việc An Tử Yến, hơi hơi cúi người: “Giám đốc An, lúc công ty bàn giao có chút chậm trễ, cho nên đến báo danh hơi muộn chút, rất vinh dự có thể được anh thuê tôi làm thư ký của anh, sau này vẫn xin giám đốc An chiếu cố nhiều hơn.” Mạch Đinh trở nên ngây ngốc, nhìn An Tử Yến lại nhìn Quan Châu, trên người Quan Châu đeo thẻ tên bộ phận quan hệ xã hội bây giờ nhìn lại vô cùng chói mắt. Cậu ngu ngốc hỏi: “Chuyện, chuyện gì vậy.”

An Tử Yến nhún nhún vai: “Buồn chán nên trêu chọc em.” Mạch Đinh thở không ra hơi, An Tử Yến chắc biết hôm nay Quan Châu đến bộ phận quan hệ xã hội, anh vừa nãy làm xong chuyện cảm thấy buồn chán, tùy thời nghĩ ra, khó trách đám Bạch Tiểu Tư bọn họ sợ An Tử Yến chơi ác, anh và trò đùa ác của anh vô cùng tự nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành công cụ của anh. Quá tức người rồi, quá tức người rồi.

“Làm gì, Mạch Đinh, cậu đang quay phim sao?” các đồng nghiệp xôn xao bàn luận.

“Cậu hét to vậy là đang làm gì, đây là bộ phận quan hệ xã hội.” An Tử Yến nói, Mạch Đinh ai cũng không muốn để ý, Quách Bình vừa trở lại nhìn thấy Quan Châu, thế là đem cậu ta đến vị trí gần phòng làm việc của An Tử Yến nhất: “Sau này đây chính là nơi làm việc của cậu, chúng ta đều không phải lần đầu tiên gặp mặt, không cần phải chào hỏi, đến lúc Phi Mông sẽ nói cho cậu biết công việc cụ thể, có gì không hiểu cứ hỏi cô ấy.”

“Tôi cả đời này cũng không nói chuyện với anh nữa.” Mạch Đinh hung hăng nói, An Tử Yến lại bắt đầu chơi game điện thoại: “Chút đả kích này cũng không chịu nổi, cậu làm sao có thể làm tốt công việc của bộ phận quan hệ xã hội, tôi là đang bồi dưỡng cậu, để tránh bị khách hàng mắng mấy câu đã khóc.” Anh ấy quả thật là có thể tìm ra được lý do nghe rất là có đạo lý. “Tôi cảm ơn khổ tâm của anh!” Mạch Đinh cúi đầu, ngón tay ấn huyệt thái dương, đợi sau khi huyết áp bình thường cậu vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Quan Châu.

Mười mấy phút qua đi, Mạch Đinh đem chuyện không vui ném sang một bên, hóa ra chuyện này cũng có năng lực miễn dịch, bị lừa nhiều rồi, sau khi bị lừa thời gian oán giận cũng càng lúc càng ngắn. cậu đi đến bên cạnh Quan Châu vỗ vai cậu ấy: “Vừa đến môi trường mới nhất định có hơi căng thẳng đúng không, tôi lúc đó cũng  vậy, qua mấy ngày là ổn, người trong bộ phận quan hệ xã hội đều rất dễ nói chuyện, có chỗ nào không biết nếu như cậu ngại hỏi người khác, cứ đến hỏi tôi.” Cậu nghiễm nhiên thành tiền bối.

“Tôi cũng ổn, cậu không cần lo lắng.”

“Cậu lúc nào quyết định đến đây.”

“Năm trước, lúc giám đốc An liên lạc tôi, tôi sợ một trận.”

“Cậu cũng không nói tôi biết một tiếng.”

“Thời gian lúc tết quá bận, hơn nữa cũng không thể nào nói từ chức liền có thể đi, cho nên cứ kéo đến bây giờ.”

“Cậu làm sao lại chịu đến làm thư ký của An Tử Yến, cậu ở công ty lúc trước không phải là làm rất tốt sao.”

“Công ty đó suy cho cùng vẫn là công ty nhỏ, ở công ty lớn có thể rèn luyện bản thân, hơn nữa, An Tử Yến trẻ như vậy có thể làm giám đốc, anh ấy hai năm nay ở rất nhiều công ty đều rất có danh tiếng, cảm thấy đi theo anh ấy có thể học được rất nhiều thứ, điều quan trọng là, tiền lương đãi ngộ cũng không tệ.” nghe thấy Quan Châu nói như vậy, Mạch Đinh đứng ở phía bạn bè khuyên nhủ: “Cậu ngàn  vạn lần đừng theo An Tử Yến học, bạn bè bên cạnh anh ấy đều đã tàn tật rồi, rất nhiều người bộ phận quan hệ xã hội đều bị anh ấy dắt đi trên đường mơ hồ, ngoại từ tôi vẫn cắn chặt răng kiên định đi đường bình thường ra, người khác hoàn toàn đều vô phương cứu chữa rồi.” Quan Châu đem lời Mạch Đinh xem như nói đùa: “Biết rồi.”

“Còn có...” Mạch Đinh thần thần bí bí nói: “Cậu sau này là thư ký của An Tử Yến rồi, trong bộ phận quan hệ nhất định cậu sẽ theo anh ấy tiếp xúc rất nhiều, nếu như anh ấy làm chuyện gì không liên quan đến công việc, cậu nói cho tôi biết.” Mạch Đinh lôi kéo bạn tốt làm gián điệp.

“Tôi biết rồi.” Quan Châu sau khi tùy tiện đáp ứng, Mạch Đinh mới trở về vị trí của mình, cậu một mặt âm u nhìn sang An Tử Yến cười lạnh, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cậu. lúc này, Liễu Vĩ cũng đang ở đối diện cười lên, Cao Sảng âm u nhất trong bộ phận quan hệ xã hội nâng mí mắt lên: “Có chuyện gì đáng để vui vẻ.” hình như trong thế giới của anh ta không có chuyện gì đáng để vui vẻ.

“Thật sự rất buồn cười, mọi người nghe xem.” Liễu Vĩ đang tính nói lại cười lên, đợi qua đi mới nói tiếp: “Trên mạng có một người hỏi rất nghiêm túc, hỏi mấy diễn viên trong mấy phim chảy máu có phải là máu thật hay không. Trên thế giới quả nhiên có người ngốc như vậy, nếu như là máu thật, ai còn tình nguyện làm diễn viên, mọi người nói xem có phải là rất buồn cười.” Mạch Đinh trên mặt không có một chút ý cười: “Chỗ nào buồn cười, cười nhạo người khác không biết là rất buồn cười sao, người khác không biết thành tâm hỏi, là đáng được biểu dương, mấy người các anh nên bị treo trên đài treo mà đánh.” Mạch Đinh càng nói càng kích động: “Tôi lúc trước bị người ta cười nhạo, một tên hỗn đãn vô lương tâm vậy mà nói với tôi xe mới của anh ta là mở khóa bằng âm thanh, hại tôi vẫn gào lên với chiếc xe, vì bị ám hại, tâm tình rất là khó chịu.” cậu như có như không liếc nhìn sang tên hỗn đãn vô lương tâm bên cạnh.

“Quả nhiên trên thế giới ngốc kiểu nào cũng có.” Liễu Vĩ lại một lần nữa xác nhận lí luận của mình.

“Lương tâm mấy người đều bị chó ăn rồi!” Mạch Đinh mắng, Cao Sảng nghiêm túc quay sang cậu đưa ra vấn đề: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có thấy qua vòi nước cảm ứng chưa?”

“Trước, đợt trước mới phát hiện ra, cũng không thể trách tôi, trường học chúng tôi không có mấy loại đồ đó, sau khi tốt nghiệp tôi liền đi làm, vẫn không có cơ hội tiếp xúc, loại đó cũng không thường gặp, trong công ty cũng là đồ thông thường...” Mạch Đinh giải thích, Cao Sảng lại hỏi: “Cậu không biết dùng làm sao?” Mạch Đinh lừng khừng không đáp, An Tử Yến tay chống lên mặt: “Tôi đoán cậu ta có thể cho là có ma.” Thật ra An Tử Yến không phải đoán, Mạch Đinh lúc đó bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, không ngừng nói với anh ở đây có ma.

“Tôi cái gì cũng không ấn, đưa tay qua nước liền chảy ra, mấy người không cảm thấy rất dọa người sao?”

Phạm Thiếu Quân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lại bắt đầu không ngừng lắc đầu: “Mạch Đinh, tôi từ trước đã cảm thấy cậu sống ở cuối thời đại, cậu hôm qua nói không muốn sau này bị xem như ba người yêu nên muốn mua đồ dưỡng da, đã mua chưa?” Mạch Đinh liếc mắt về anh ta: “Tôi có nói qua lời này sao? Là anh nhớ nhầm rồi đi?”

“Tôi làm sao có thể nhớ nhầm, cậu còn nói người yêu hiện giờ của cậu rất khó hầu hạ, nói xấu một đống lời, đoán chừng người yêu này cậu cũng là chơi đùa thôi.”

“Haha, ha, mọi người vẫn là làm việc đi, giám đốc An vĩ đại của chúng ta đã ngồi ở đây, đừng trò chuyện giống như bình thường nữa, mỗi người đi làm việc của mình đi, lỡ như giám đốc An tôn kính của chúng ta tức giận là không được rồi.” cậu đã lấy lòng quá muộn rồi, không có tác dụng gì, An Tử Yến đổi tư thế, khoanh tay dựa lên ghế: “Không sao, nghe chút cũng không sao, cậu ta còn nói gì.” Vốn dĩ Phạm Thiếu Quân miệng rộng thích bát quái làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, đem những lời nói xấu người yêu của Mạch Đinh nói đều kể ra hết, Mạch Đinh ở bên cạnh cười khan, thỉnh thoảng chen vào nói đó hoàn toàn là nói đùa. Trong bộ phận quan hệ xã hội chỉ có duy nhất Quan Châu biết quan hệ của hai người lại trầm mặc làm chuyện của mình, không định thay Mạch Đinh giải vây. Bạn bè có lúc nên nhắm một mắt mở một mắt.

Vẫn chưa đến giờ tan ca, An Tử Yến từ vị trí đứng dậy: “Hôm nay không có chuyện gì, đều sớm một chút tan ca đi, tôi đúng lúc phải về nhà xử lý chút vấn đề gia đình.” Mạch Đinh ngồi kiên định: “Về trước giờ tan ca không tốt lắm, hơn nữa gia đình dĩ hòa vi quý, vì giám đốc An suy nghĩ, trước tiên ngài nên bớt tức giận rồi về nhà mới là phương án giải quyết tốt nhất.”

“Họ Mạch kia, cậu chức vụ gì, dám nghi vấn cách làm việc của tôi.”

“Xin lỗi.”

“Nếu đã biết xin lỗi, vậy tan ca về nhà của cậu đi.”

Mạch Đinh vỗ tay một cái: “Đúng rồi, hôm nay tôi phải chúc mừng Quan Châu đến công ty chúng ta làm việc, Quan Châu, thế nào, chúng ta cùng nhau đi uống một ly?” cậu ra hiệu với Quan Châu, Quan Châu thể hiện tiếc nuối: “Hôm nay tôi hẹn người khác rồi, tôi cho rằng cậu vẫn nên về nhà sớm một chút tốt hơn.” An Tử Yến tìm Quan Châu đến làm thư ký không phải không có nguyên nhân. “Cậu hẹn người khác rồi, vậy mang tôi đi cùng đi, tôi cũng có thể quen biết nhiều bạn bè.” Mạch Đinh mặt dày, Quan Châu nghe điện thoại, vừa nghe vừa đi ra ngoài, cậu ta rất bận không có nghe thấy lời của Mạch Đinh. Bên tai Mạch Đinh vang lên giọng nói nhỏ của An Tử Yến: “Anh khuyên em vẫn là nên chết cái tâm này đi, không ai có thể cứu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.