Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 138: Đến Hàng Châu




Vừa mới tham gia Giải mùa đông hồi nghỉ đông năm ngoài, nghỉ đông năm nay lại phải đi Hàng Châu quay ~Nét vẽ không đổi~.

Mặc dù Thường Lê nói là có thể tự đi được, nhưng Hứa Ninh Thanh vẫn sắp xếp ổn thoả công việc rồi đi theo cô đến sân bay.

Ba kiện hành lý và một con mèo mập, Hứa Ninh Thanh dường như không có hành lý gì, để Thường Lê mang theo quần áo và dụng cụ vẽ tranh.

Ký gửi thú cưng xong xuôi thì ngồi lên máy bay.

Hứa Ninh Thanh lo lắng: "Có buồn ngủ không?"

Thường Lê ngáp một cái, không thừa nhận: "Vẫn tốt."

Hứa Ninh Thanh gọi tiếp viên hàng không lấy một cái chăn: "Ngủ một lát đi, mới có mấy giờ thôi."

Tối qua cô sắp xếp hành lý và tập tranh cá nhân hơi muộn, sáng lại dậy sớm đến sân bay, cô híp mắt, nói chuyện với Hứa Ninh Thanh một lúc trước khi cơn buồn ngủ ập đến.

Tới khi tỉnh lại đã sắp đến Hàng Châu, máy bay gần hạ cánh.

Thường Lê híp híp mắt, vẫn muốn ngủ tiếp.

Hứa Ninh Thanh bên cạnh nói: "Tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, lát xuống máy bay coi chừng cảm lạnh."

Thường Lê mơ mơ màng màng, bị Hứa Ninh Thanh nắm tay lôi đi lấy hành lý kí gửi, ôm Bánh Bánh, lại ngồi xe đi đến khách sạn.

Quay ~Nét vẽ không đổi~ ở một triển lãm cách sân bay không xa, tổ tiết mục thống nhất chuẩn bị khách sạn ở gần đó.

Thường Lê lại ngủ một giấc nữa trên xe taxi.

Đi theo Hứa Ninh Thanh vào sảnh khách sạn.

Dù sao có Hứa Ninh Thanh ở đây, Thường Lê cũng không tự hao tổn tâm tư, toàn bộ giao cho anh xử lý, đứng uể oải chống cằm trước quầy lễ tân.

Hứa Ninh Thanh mang hai tấm thẻ căn cước ra.

Một lúc sau lễ tân khách sạn nói: "Là tổ tiết mục ~Nét vẽ không đổi~ sắp xếp cho Thường Lê tiểu thư phòng hai linh một tầng mười hai ạ?"

Thường Lê lười biếng đáp một tiếng: "Ừm."

"Bây giờ tôi đã làm theo ngài yêu cầu đổi thành phòng tổng tống tầng cao nhất rồi ạ." Cô lễ tân nói: "Đây là thẻ phòng của ngài."

Thường Lê sững sờ, còn chưa kịp nói gì Hứa Ninh Thanh đã nhận lấy thẻ phòng rồi nói: "Cảm ơn."

Đi vào thang máy quẹt thẻ phòng, bên trên hiện lên tầng cao nhất.

Thường Lê hỏi: "Anh nâng cấp lên phòng tổng thống à?"

"Ừm."

Thường Lê bỗng nhiên ý thức được gì đó: "Anh muốn ở lại đây bao lâu thế?"

"Sao nào, bây giờ muốn đuổi anh đi rồi à?" Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô: "Bạn gái xinh đẹp trẻ tuổi, anh theo sát một chút thì làm sao."

Thang máy đi lên tầng cao nhất.

Hứa Ninh Thanh đẩy hai chiếc vali, một tay khác mang theo balo mèo, mà Thường Lê chỉ đẩy một chiếc vali nhỏ.

Quẹt thẻ phòng, cạch một tiếng.

Anh đóng cửa lại, kéo tay Thường Lê đặt cô ở trên tường, thấp cổ xuống hôm một cái.

Anh cười khẽ: "Thật sự đi vào cùng anh cơ à."

- -----

*Điềm Thố Ngư: Sau khi đến Hàng Châu, trời không biết quỷ không hay, Hứa Ninh Thanh muốn làm gì thì làm.

- -----

Từ sau chuyện hôm đó hai người không hề gặp nhau, Hứa Ninh Thanh đến cùng vẫn là đau lòng cô, cũng biết cô nhóc da mặt mỏng nên không nhắc đến chuyện hôm đó.

Thường Lê bị anh đè trên tường, bả vai người đàn ông rộng lớn, dễ dàng ép cô vào lên trong.

Anh cúi đầu, sau đó đặt môi xuống.

Thật kì lạ, từ sau chuyện kia, bây giờ hai người hôn nụ hôn này liền thấy cảm giác không giống bình thường, không thể miêu tả được, nhưng lại như len lỏi vây quanh bọn họ.

Thường Lê ngẩng cằm lên, đưa tay nắm chặt áo Hứa Ninh Thanh.

Cô có thể cảm nhận được được nụ hôn này của Hứa Ninh Thanh chút thay đổi, giống như cảm giác xâm lược của người đàn ông.

Thường Lê đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Dấu trên người em vừa mới tan đấy, ngày mai còn phải quay chương trình nữa."

"Ừm?" Hứa Ninh Thanh tháo khăn quàng cổ của cô ra, ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên cần cổ trắng nõn của cô: "Anh không lưu ở đây."

Anh cười nhẹ một tiếng: "Lưu ở chỗ khác, người khác sẽ không nhìn thấy."

Mặt Thường Lê nóng lên, nhìn ánh mắt anh đang di chuyển xuống, hai tay “bốp" đập lên mặt anh, hung dữ nói: "Cái gì gọi là lưu ở chỗ khác, anh còn muốn lưu cơ à, có thể giữ lại chút mặt mũi được không Hứa Ninh Thanh."

"Em nói xem." Anh uể oải nhướn mày, không có chút thẹn thùng nào.

"..."

Vì câu nói cợt nhả của anh mà đầu Thường Lê lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó, cùng Hứa Ninh Thanh làm những hành động cô không bao giờ nghĩ đến.

Cái con người hư đốn* này!!

*Nguyên văn là “恶趣味”: tiếng Anh là bad hobby, tiếng Việt hiểu nôm na là người có sở thích xấu.

Ngay sau đó lại nghe anh cười nói: "Sau này đừng tắm nước lạnh nữa, như vậy là đủ dùng rồi."

"..." Thường Lê bất lực lườm anh: "Anh mau ngậm miệng đi."

Vừa dứt lời anh lại hôn xuống, bầu không khí một lần nữa trở nên mập mờ, Thường Lê ngẩng đầu mặc kệ anh hôn.

"Làm một chút, được không?" Hứa Ninh Thanh ghé bên tai cô thấp giọng nói.

Thường Lê cũng không có sức lực từ chối, nhếch môi không nói gì.

Thẳng đến khi nằm lên giường, điện thoại Hứa Ninh Thanh kêu lên.

Loại thời điểm này mà chuông điện thoại kêu khiến cho Thường lê có cảm giác bị rình rập, cô đẩy Hứa Ninh Thanh ra, lảnh đi nụ hôn của anh: "Nghe đi."

"Đừng quan tâm." Giọng anh khàn khàn.

Thường Lê vẫn kiên trì đẩy anh ra.

Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, lại sợ cô bị cảm lạnh, kéo chăn bông lên đắp cho cô, chỏ lộ ra bả vai mềm mại, đáy mắt anh tối lại. Ngồi một bên nhìn cô hai giây.

Sau đó mới rút ra điện thoại ra, nhìn xuống.

Trần nữ sĩ.

Gọi thật quá đúng lúc.

Anh nhìn Thường Lê.

Thường Lê tiến tới xem: "Mẹ anh à?"

"Ừm."

"Vậy anh mau nghe đi chứ." Thường Lê rất để ý cái nhìn của Trần Điềm về mình, sợ bà biết bởi vì Hứa Ninh Thanh đang thân mật với cô nên không nhận điện thoại.

"..."

Hứa Ninh Thanh hắng giọng, nhận máy: "Alo?"

"Mẹ nghe nói con đi Hàng Châu, là đi cùng với Lê Lê à?" Trần Điềm hỏi.

"Ừm." Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái: "Phải quay một chương trình hội hoạ, con đi theo chăm sóc em ấy mấy ngày."

Thường Lê nghe ra bản thân là chủ đề trò chuyện, càng thêm nín thở ngưng thần, Hứa Ninh Thanh liền dứt khoát mở loa ngoài cho cô nghe rõ luôn.

Sau đó Trần Điềm lại hỏi: "Vậy con và con bé ở chung hả?"

Thường Lê: "..."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cười, chậm rãi nói: "Không thì sao, mẹ nghĩ con nên ngủ ở đâu."

Trần Điềm đã sớm biết tính con trai mình, lần trước đàng hoàng nghiêm túc cam đoan với bọn họ sẽ đối tốt với Thường Lê chỉ là trăm năm có một mà thôi, đại đa số lúc khác ngay cả trước mặt người mẹ này còn chẳng phải bộ dạng con người.

Trần Điềm tức không làm gì được: "Con đừng có mà mang mấy thói hư tật xấu nhiễm từ đám bạn kia gieo lên thân con gái nhà người ta, người ta giỏi giang như vậy, mới nhỏ vậy đã đi quay chương trình rồi, nếu con dám bắt nạt con bé mẹ sẽ không tha cho con, nghe rõ chưa?!"

Hứa Ninh Thanh đáp xuề xoà: "Vâng, mẹ nói chuyện này mấy lần rồi."

Trần Điềm lại hỏi: "Bây giờ Lê Lê có ở bên cạnh con không?"

Thường Lê không khỏi lo lắng, vội vàng khoát tay ra hiệu cho anh nói không ở đây.

Hứa Ninh Thanh: "Đến ngay đây."

Thường Lê: "..."

"Vậy con đem điện thoại cho con bé, mẹ nói chuyện với Lê Lê." Trần Điềm nói: "Không muốn nói với con nữa."

Hứa Ninh Thanh biết nhất định là bà muốn cho anh nghe mấy lời cảnh cáo.

Thường Lê không còn cách nào khác, đành phải nhận máy, cẩn thận gọi một tiếng: "Cháu chào bác, cháu là Thường Lê ạ."

Giọng điệu nghiêm túc giống như lần đầu tiên gặp người lớn.

Hứa Ninh Thanh trực tiếp bị chọc cười, bên tai Trần Điềm cũng cười một tiếng, trêu cô: "Cô còn tự hỏi tại sao lần trước ở quán cà phê lại xưng là cô chứ, thôi cháu cứ đổi thành cô đi, nghe có vẻ trẻ hơn một chút."

Thường Lê "vâng" một tiếng, nhớ tới chuyện lần đó, càng thêm luống cuống, lúc đó cô còn phủ nhận chuyện mình có bạn trai nữa chứ.

Nghe có chút giống hành vi của mấy tra nữ*.

*Mấy người phụ nữ đếu cáng, chuyên lừa tình.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy vòng qua ngồi phía sau cô.

Thường Lê ngoan ngoãn đổi xưng hô gọi một tiếng “cô”, tựa ra phía sau dựa vào ngực Hứa Ninh Thanh giống như tìm kiếm cảm giác an toàn.

Cũng may Trần Điềm không để tâm chuyện lần trước, ngữ khí dịu dàng cười nói với cô: "Hứa Ninh Thanh có đối tốt với cháu không?"

"Tốt ------"

Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, cuống họng Thường Lê như xiết chặt, cả người run lên, bởi vì sau lưng tay Hứa Ninh Thanh đang luồn vào áo len của cô, năm ngón tay bao quanh chỗ đ ẫy đà, chậm rãi dùng lực.

Cô nhỏ bé ngồi ở dưới, không thể tránh ra, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể ngượng ngùng để mặc anh muốn làm gì thì làm, lại chậm rãi nói tiếp lời ban nãy: "Tối với cháu ạ."

Hứa Ninh Thanh từ sau lưng chống cằm lên bả vai cô, thấp giọng cười: "Là rất tốt mới đúng."

Anh cứ như vậy hít mắt tựa trên lưng cô, động tác giữa các ngón tay vẫn không ngừng, cách lớp áo gần nhất cứ thế di chuyển, cuối cùng là lột ra toàn bộ.

Thường Lê vừa bị người sau lưng lộng hành, vừa muốn bình tĩnh trả lời Trần Điềm, cuối cùng không biết bản thân đã nói những chuyện gì.

Suy nghĩ hoàn toàn tập trung ở đôi bàn tay kia, cảm giác khác thường dần khai mở men theo các dây thần kinh.

Chỉ nhớ mang máng lúc bản thân đang bị bắt nạt thì Trần Điềm có nói "Sau này nếu nó bắt nạt cháu thì cứ nói thẳng với cô, cô đánh nó hộ cho”. còn cô thì chỉ có thể đáp lại linh tinh.

Sau khi nói lời tạm biệt, Hứa Ninh Thanh trực tiếp rút điện thoại trong tay cô ra rồi tắt máy, vứt qua một bên.

Điện thoại nảy trên giường hai cái.

Thường Lê còn chưa kịp lên án hành vi vừa rồi của anh, liền bị người ta thô bạo ấn xuống, ôm lấy mặt cô hôn lên.

Cô giơ tay muốn đẩy mặt Hứa Ninh Thanh ra, kết quả tay vừa nâng lên liền trực tiếp tiếp bị anh một tay chế trụ đặt trên đỉnh đầu.

Sức lực hai người cách xa nhau, chỉ một hồi Thường Lê hiền chẳng còn sức phản kháng nữa, mặc cho người đàn ông ăn uống no đủ, ăn cô xong thì lau dọn sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.