Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 520




CHƯƠNG 520

Vẻ mặt Dạ Vũ Đình không thay đổi.

Cố Vũ Tùng liếc nhìn chân của anh ta, nhướn mày: “Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này của anh không phải là cố tình đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nói chuyện xong cũng chưa qua đó luôn.

Hai người đứng ở xa, nhìn Dạ Vũ Đình và Cố Vũ Tùng nói chuyện.

Bọn họ nói không to lắm, chỉ nghe được loáng thoáng, không rõ ràng.

Đột nhiên.

Sắc mặt của Dạ Vũ Đình bỗng thay đổi, ánh mắt đầy giận dữ, giọng nói cũng vô thức cao lên: “Cố Vũ Tùng, cậu đủ rồi đấy! Tôi đánh cược cả hai chân mình, thậm chí có thể không còn là đàn ông cả nửa đời sau để cứu Hân Nghiên, tại sao tôi lại phải chịu đựng sự sỉ nhục của cậu như vậy!”

Khương Thu Mộc chợt trợn to mắt, không tin được hỏi Tống Hân Nghiên: “Anh ta nói… thật đấy hả?”

Lông mày thanh tú của Tống Hân Nghiên khẽ cau lại, mím môi gật đầu.

Bên kia, Cố Vũ Tùng nhởn nhơ nói: “Nói không chừng là do anh dùng sức quá độ, không kiểm soát tốt mình thì sao? Cũng có thể do kỹ năng của người mà anh tìm đến không tốt lắm, đánh mạnh quá.”

Dạ Vũ Đình giận đến nỗi sắc mặt chuyển hết xanh lại trắng, trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng, thả phanh tay ra, điều khiển xe lăn đi.

Tống Hân Nghiên không nghe được Cố Vũ Tùng nói gì, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nói mấy lời không hay ho gì với Dạ Vũ Đình rồi.

Cô bước đến, nắm lấy tay cầm trên xe lăn, lúc rời đi còn nhìn về phía Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, mọi người đều là người có thân phận cần thể diện, nói chuyện thì phải để lại đường lui thì sau này mới gặp lại nhau vui vẻ được. Ngoài ra, sau này mong cậu đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Phiền cậu cũng đem lời này chuyển cho Tưởng Tử Hàn luôn!”

Sau đấy cô lại nhìn sang Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu đã đến thăm tớ. Tớ không sao hết, cậu về đi thôi.”

Thấy Tống Hân Nghiên tức giận, Khương Thu Mộc cũng không dám khuyên.

Cô ấy cảm thấy mấy phần áy náy và bối rối, vội vàng bước đến túm lấy Cố Vũ Tùng, kéo đi: “Vậy chúng tớ không làm phiền cậu nữa. Tớ đi về trước đây, hôm khác sẽ gọi lại. Đi nhanh đi!”

Cố Vũ Tùng bị kéo đi vài bước mới hất tay Khương Thu Mộc ra, chỉnh lại quần áo rồi mới hậm hức bỏ đi.

Quay lại phòng bệnh, Tống Hân Nghiên nói xin lỗi với Dạ Vũ Đình: “Xin lỗi anh, tôi không biết là bọn họ sẽ đến. Anh đừng để tâm mấy lời Cố Vũ Tùng nói, cậu ta…”

“Tôi không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

Dạ Vũ Đình cười gượng: “Vừa nãy tôi cũng chỉ tức giận quá thôi, chứ thật ra cũng không có gì. Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.”

Tống Hân Nghiên càng cảm thấy áy náy.

Bên kia.

Khương Thu Mộc và Cố Vũ Tùng ra khỏi bệnh viện.

Vừa ra ngoài, Khương Thu Mộc đã giận đùng đùng ngăn anh ta lại: “Trước khi đến đây anh đã nói thế nào hả? Anh nói anh chỉ cùng đến thăm một chút thôi! Anh thăm một chút thì thăm một chút thôi, vừa nãy tới gây sự với Dạ Vũ Đình để Hân Nghiên khó chịu là có ý gì hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.