Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1253




CHƯƠNG 1253

Cố Vũ Tùng: “!!!”

Được.

Vô cùng hoàn mỹ!

Cố Vũ Tùng ấn lưu, cũng không còn cơn tức giận trước đó nữa.

“Anh Hàn, nhớ lấy lời anh nói hôm nay đấy, sau này đừng có để mặt đau nhé.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sầm mặt mở cửa phòng bệnh ra đi vào.

Ở cổng bệnh viện.

Tống Hân Nghiên bị gió lạnh thổi một trận đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng cũng bắt đầu mờ mịt.

Cô đờ đẫn bước từng bước ra bên ngoài, càng rời xa bệnh viện, trái tim cô càng thêm đau đớn nghẹn ứ.

Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cuối cùng dừng chân lại.

Khương Thu Mộc thấy cô bạn thân của mình như vậy cũng buồn bã theo.

Cô ấy ôm lấy cô an ủi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô: “Đừng buồn nữa, Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đều là bác sĩ tốt nhất, lại nắm giữ 80% nguồn lực y học và dược phẩm nước Z, họn họ chắc chắn sẽ mời các chuyên gia giáo sư giỏi nhất thế giới tới chữa bệnh cho Minh Trúc mà…”

Tống Hân Nghiên hít mũi, cưỡng ép dời sự chú ý của bản thân, cố gắng không cảm nhận cơn đau đớn và khó chịu kia.

“Không liên quan đến chuyện đó.” Cô ôm lồng ngực, khàn giọng nói: “Không biết vì sao, tớ chỉ cảm thấy rất lo lắng. Trước đây nhìn thấy Minh Trúc không vui, hoặc là biết rõ con bé chỉ là cảm lạnh lên cơn sốt thôi, nhưng tớ lại tự dưng thấy đau lòng, là kiểu trong lòng quặn thắt luôn ấy.”

Trong đôi mắt đỏ hoe của Tống Hân Nghiên đầy vẻ mờ mịt: “Tớ không diễn tả được cảm giác đó, giống như là… giống như là giữa tớ và con bé, luôn có thứ gì đó quấn lấy, nhưng tớ lại không nói rõ được đó là gì…”

Khương Thu Mộc thở dài, đau lòng vỗ về cô bạn thân: “Không sao đâu, cậu chỉ bị tức giận quá thôi. Chuyện này đều tại Tưởng Tử Hàn hết, bị thương thì cứ bị thương, lại còn mất trí nhớ cái gì nữa. Nhìn cái dáng vẻ hèn nhát bây giờ của anh ta xem, cậu đang bị anh ta làm cho tức giận đấy!”

Tống Hân Nghiên: “…”

Thực sự bị làm cho tức giận sao?

Tống Hân Nghiên không biết.

Khương Thu Mộc càng nói càng tức: “Đúng là cái đồ khốn nạn cặn bã! Vừa trêu ghẹo cậu, trêu ghẹo xong thì quay đầu quên luôn! Cậu đó, cũng cứng rắn chút đi, đừng có rúc mãi trong cái hố của anh ta nữa, chúng ta tìm người tốt hơn, đá cái đồ khốn kiếp như anh ta đi, để sau này anh ta hối hận chết luôn!”

Đang mắng thì một chiếc xe vội vã dừng lại trước mặt hai người.

Tống Dương Minh vội vàng bước xuống khỏi xe, buông lời dạy dỗ ngay: “Biết là em thích đứa bé Minh Trúc kia, anh cũng rất thích con bé. Nhưng dù có thích đi nữa thì cũng không thể lấy sức khỏe mình ra đùa được. Vì cứu con bé mà em có thể rút máu mình đến ngất xỉu, em có biết anh nghe được tin thì nôn nóng thế nào không hả!”

Anh ấy quay về Hải Thành làm việc, việc mới giải quyết được một nửa đã nghe nói Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện.

Vậy là lập tức bỏ lại mọi việc trong tay đặt vé quay về gấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.