Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 3




Sự rùng mình ớn lạnh chảy nhỏ giọt xuống sương sống cô, làm cho cô trong giây lát không có khả năng để nói. Tất cả điều cô có thể làm là chịu đựng sự nắm chặt trên đôi vai cô, đôi mắt mở to dán chặt trên anh và chiếc miệng yếu ớt của cô hé ra vì không tin. Vài lần cô cố gắng nói, và cuối cùng cô đã điều khiển được nó, giọng cô khàn khàn “Ném nó đi? Chúa ơi, thật buồn nôn! Anh đã từng nói một điều gì đó giống như thế chưa?” (câu này có lẽ không chính xác, nhưng mình chẳng biết dịch thế nào)

Anh đang run. Bây giờ cô có thể cảm thấy điều đó trên đôi tay anh, thấy nó trong sự chấn động rõ rệt trên cơ thể to lớn của anh. Nỗi đau đớn của anh đã có tác dụng làm dịu cô khi cô bất chợt nhận ra thậm chí anh đã sụp đổ hơn cả cô trong sự đòi hỏi cam đoan một lần nữa, mặc dù cô không tại vì sao. Bản năng được lấy lại và chế ngự những hành động của cô khi cô đặt hai bàn tay lên ngực anh.

“Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì để hại con mình”, cô nói dịu dàng “Không bao giờ.”

Anh càng run mãnh liệt hơn. Đôi mắt xanh lạnh lẽo với cảm xúc hoang dại nào đó mà cô không thể đọc được, nhưng anh đã hít một hơi thở sâu và quai hàm rắn lại khi anh đấu tranh để lấy lại sự kiềm chế. Cô nhìn cuộc chiến đấu, nhìn điều mà anh tổn thất để thắng nó, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, đôi tay anh đã vững chắc và khuôn mặt anh vẫn còn xanh xao, trống rỗng như đá. Hết sức thận trọng, anh thả vai cô ra và buông đôi tay xuống hai bên hông.

“Em không cần phải rời khỏi đây”, anh nói, như thể đó là điều mà họ đang thảo luận “Nó là một căn hộ tốt. Em có thể tiếp tục hợp đồng...”

Anna xoay người lại anh để che giấu nỗi đau dâng lên đột ngột, tất cả đã gây tổn thương hơn vì, chỉ trong chốc lát, cô nghĩ anh muốn nói là mọi thứ không không thay đổi. Nhưng anh không đề nghị duy trì hiện trạng, anh vẫn còn ý định tách mối quan hệ. “Không”, cô nói, tránh những từ với một bàn tay đưa về phía anh “Chỉ... không”

“Không thế nào?”, anh thách thức. “Không cố gắng để làm cho nó thoải mái với em à?

Cô hít vào một cách rời rạc và cúi đầu xuống, lần lượt, cố gắng điều khiển sự kiềm chế, nhưng tất cả cô có thể làm là tìm thấy sự mệt mỏi và một nhu cầu về sự thật. Nếu đây là kết thúc, tại sao không nói với anh? Sự kiêu hãnh? Đó là một lí do đáng thương hại cho sự giấu giếm điều gì đó đã thay đổi trong cuộc sống cô. Cô hít hơi thở sâu khác “Đừng yêu cầu tôi ở lại đây nếu không có anh”, cô nói “Anh là lí do để tôi ở lại đây. Nếu không có anh, tôi không có lí do nào để ở lại”. Cô quay lại và đối diện với anh, đầu cô ngẩng lên, vì thế cô có thể thấy anh khi cô nói với một giọng rõ ràng, khoan thai “Tôi yêu anh. Nếu tôi không yêu anh, tôi sẽ không bao giờ đến đây.”

Cú sốc lướt ngang qua mặt anh, thậm chí làm mặt anh trắng bệch hơn. Đôi môi anh chuyển động nhưng không tạo nên âm thanh nào .

“Tôi dự định bỏ đi vì tôi nghĩ đó là điều mà anh sẽ muốn”, cô tiếp tục nói đều đều “Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã làm điều đó nhiều hơn sự rõ ràng, rằng anh không muốn bất kỳ sự trói buộc nào, vì vậy tôi không mong đợi bất cứ điều gì khác. Thậm chí nếu anh muốn tiếp tục sự sắp đặt của chúng ta, tôi không nghĩ nó có thể. Tôi không thể là một người mẹ và cũng không tiếp tục là người tình của anh. Những đứa trẻ được chăm sóc là quyền ưu tiên của chúng. Vì vậy, dưới những hoàn cảnh hiện tại, tôi phải ra đi. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ ngừng yêu anh”. Mãi mãi, cô nói thêm trong suy nghĩ.

Anh lắc đầu, không hoài nghi, cũng không phủ nhận, và di chuyển để ngồi xuống giường ngủ, nơi mà anh nhìn chằm chằm mù quáng vào những chiếc va li đang mở.

Sự lo lắng tuôn ra trong cô khi cô nhìn anh. Cô chờ đợi anh phản ứng với sự giận dữ hoặc lạnh lùng rút lui, nhưng anh dường như bị sốc thật sự, như có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Cô bước đến ngồi bên cạnh anh, cái nhìn chằm chằm khóa chặt trên gương mặt anh trong một sự nỗ lực để nắm bắt mọi sắc thái thoáng qua của sự biểu hiện. Saxon rất khó đoán khi anh thư giãn; bây giờ gương mặt anh có vẻ giống như đá hoa.

Anna siết chặt những ngón tay với nhau “Tôi không mong đợi anh hành động như thế này”, cô thì thầm “Tôi nghĩ... chắc rằng, tôi nghĩ anh sẽ không quan tâm”

Đầu anh giật mạnh lên, và anh nhìn chằm chằm vào cô, một cái nhìn giống như một lưỡi kiếm sắc bén, và như cắt ra từng miếng nhỏ. “Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ đi và không bao giờ có một ý nghĩ nào khác về cả em lẫn đứa trẻ à?”. Giọng anh khàn khàn với lời buộc tội

Cô không chùn bước “Vâng, điều đó chính xác những gì em nghĩ. Em có thể nghĩ điều gì khác? Anh chưa bao giờ cho em dấu hiệu nào rằng em là bất cứ điều gì hơn là một phương tiện thỏa mãn tình dục thuận lợi.”

Tim anh xoắn lại một cách đau đớn và anh phải nhìn đi chỗ khác. Cô nghĩ cô là một sự thuận lợi trong khi anh đã cân nhắc cuộc sống của mình bởi thời gian anh trải qua với cô. Điều đó anh không để cho cô biết, cô đã đúng khi nghĩ về điều đó. Anh đã đi ra ngoài với cái cách của mình để giữ cô biết. Bây giờ tại sao anh lại đánh mất cô vì điều đó? Anh cảm thấy như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng anh có quá nhiều đau đớn để có khả năng nói, nó sẽ càng tổn thương tệ hại hơn, việc nhận thức rằng anh đã đánh mất cô, rằng anh đã làm cha một đứa trẻ, đứa trẻ mà cũng sẽ bị đánh mất.

“Phải em có một nơi để đi không?”, anh hỏi một cách chết lặng.

Cô nói trong tiếng thở dài không thể nghe thấy được, giải thoát sự nắm chặt mỏng manh của hy vọng “Không, không thực sự, nhưng nó sẽ tốt. Em sẽ tìm kiếm xung quanh một chút, nhưng em không muốn hứa bất cứ điều gì cho đến khi em nói với anh. Em sẽ đi đến một khách sạn. Sẽ không lâu cho em tìm kiếm một căn hộ khác nếu anh chắc chắn rằng em sẽ không bó buộc về mặt tài chính. Cảm ơn về điều đó. Và cảm ơn anh về đứa trẻ.” Cô điều khiển một nụ cười yếu ớt, nhưng anh không nhìn cô và không thấy nó.

Anh chồm người về trước và vòng khuỷu tay trên hai đầu gối, một tay xoa bóp cái trán. Những đường nét mệt mỏi khắc trên gương mặt anh “Em không phải đi đến khách sạn”, anh thầm thì “Em có thể tìm kiếm một chỗ khác ở đây. Không có vấn đề để di chuyển hai lần. Và chúng ta có nhiều thứ hợp pháp để sắp xếp lại”

“Không, chúng ta không cần”, cô nói. Anh nghiêng đầu qua một bên để ném cho cô những cái nhìn sắc bén. “Chúng ta không cần”, cô cương quyết. Anh đã chắc chắn sự đảm bảo về tài chính cho em. Em có khả năng hơn để chăm sóc đứa trẻ. Nếu anh nghĩ em đang chuẩn bị để bòn rút anh, anh có thể suy nghĩ lại.”

Anh thẳng người ra. “Nếu anh muốn nuôi nấng nó thì sao? Nó cũng là con của anh. Hay là em có ý định không để anh gặp nó?”

Cô bị bối rối một cách thật sự “Anh nghĩ là anh muốn à?”. Cô chưa bao giờ mong đợi điều đó. Điều mà cô mong đợi là một kết thúc lạnh lùng và dứt khoát giữa mối quan hệ của họ.

Một lần nữa, cái nhìn vì cú sốc lướt qua nét mặt anh, như thể anh vừa mới nhận ra điều mà anh nói. Anh cảm thấy tắc nghẹn ở họng và bước đi, sải bước không ngừng xung quanh căn phòng. Anh đã có quá nhiều cái nhìn của một con thú sập bẫy, cô cảm thấy thương hại anh và nói một cách dịu dàng “Đừng lo lắng nữa.”

Thay vì việc làm anh yên lòng, những từ của cô dường như đã gây cho anh sự lo lắng thậm chí hơn nữa. Anh vùi đôi tay vào mái tóc, sau đó đột ngột xoay người về phía cánh cửa “Anh không thể... Anh nghĩ mọi thứ đã xuyên qua. Hãy ở lại đây lâu như là em cần.”

Anh đi trước khi cô có thể gọi anh quay lại, trước khi cô nhận ra anh đã bỏ đi thật sự. Cánh cửa đã đóng mạnh thậm chí trước khi cô rời bỏ giường ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng trống mà anh đã đứng. Cô nhận ra rằng anh đã bối rối một cách sâu sắc hơn cô đã từng suy nghĩ, nhưng không biết tại sao. Saxon giấu kín quá khứ của anh hoàn toàn riêng tư, cô không biết một cách tuyệt đối về thời thơ ấu của anh, thậm chí không biết cha mẹ của anh là ai. Nếu anh có một gia đình nào đó, thì cô không biết về họ. Nhưng trong trường hợp này, nó đã không cần thiết để cô theo đuổi, sau tất cả, anh vẫn còn có căn hộ của riêng mình, và thư từ của anh vẫn còn ở đó. Mà cô cũng không nghĩ nó thích hợp, anh sẽ cho người tình anh số điện thoại để gia đình anh có thể liên lạc với anh nếu anh không trả lời điện thoại của họ.

Cô nhìn xung quanh căn hộ mà cô đã gọi là nhà trong hai năm qua. Cô biết mình không có khả năng ở lại đây trong khi tìm kiếm một chỗ ở khác, bất chấp lời đề nghị hào phóng của anh. Cô không nói với anh điều nào khác ngoài sự thật rằng cô không muốn ở lại đây nếu không có anh. Căn hộ đã tràn ngập sự hiện diện của anh, sự nhắc nhở về thể chất không nhiều bằng những kỉ niệm sâu sắc mà trong một thời gian dài mới có thể phai mờ. Đứa bé của cô được hình thành ngay trên cái giường mà cô ngồi. Cô nghĩ về điều đó trong một lúc, sau đó đôi môi cô uốn cong trong một nụ cười dịu dàng đầy gượng gạo. Có lẽ không phải thế, Saxon chưa bao giờ cảm thấy cần thiết để giới hạn cuộc làm tình của họ trên giường, mặc dù họ thường tìm kiếm điều đó cho mục đích thoải mái. Nó thích hợp để xảy ra trong vòi tắm, trên ghế sofa, hay thậm chí trong nhà bếp, một buổi chiều lạnh lẽo, anh đã đến trong khi cô đang nấu bữa ăn tối và đã không có khuynh hướng để chờ đến giờ đi ngủ.

Bây giờ những ngày đam mê kì diệu đó đã qua. Thậm chí nếu Saxon không phản ứng lại như cô đoán trước thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau.

Saxon đi bộ. Anh đã đi một cách vô ý thức, không có mục tiêu hay sự chú ý. Anh vẫn còn choáng váng vì những cú đấm chặt chẽ mà Anna đã giáng xuống, anh không có khả năng để sắp đặt những suy nghĩ hay kiểm soát những cảm xúc của mình. Anh đã điều khiển mọi khía cạnh cuộc sống trong thời gian dài, đóng kín cánh cửa tâm hồn với những sự việc đã xảy ra trong nhiều năm trước đây, và anh nghĩ con quái vật đã được thuần hóa, cơn ác mộng khủng khiếp đã bị cướp đi. Vậy mà tất cả điều đó đã xảy ra phá hủy sự yên bình mong manh của anh với việc nhận biết rằng Anna đã có thai. Và cô đã rời bỏ anh. Chúa ơi, cô đã rời bỏ anh rồi.

Anh cảm thấy muốn đưa những ngón tay lên bầu trời và nguyền rủa bất cứ cái gì mà số mệnh đã làm điều này với anh, nhưng nỗi đau đớn quá sâu. Anh cúi mình trên vỉa hè và gào lên như một con thú điên cuồng như điều đó sẽ giải tỏa thậm chí một phần sự đau đớn đang căng ra trong lồng ngực và trí óc anh, nhưng anh biết điều đó sẽ không thể. Việc dừng lại duy nhất anh sẽ tìm kiếm nơi mà anh luôn luôn tìm thấy đó là Anna

Thậm chí anh không thể bắt đầu để suy nghĩ về tương lai. Anh không có tương lai, không có nguồn tin cậy. Hình ảnh những ngày vô tận trải ra trước khi anh từ chối hình thành nó, đơn giản là anh không thể đối diện thậm chí hơn một ngày, để đơn độc với một cuộc diễu hành vĩnh viễn. Một ngày nếu không có Anna? Tại sao lại khó chịu đến thế?

Anh chưa bao giờ có khả năng để kể cho cô nghe những điều cô muốn biết về anh. Anh có thể vừa đủ để tha thứ thậm chí chấp nhận nó với bản thân. Tình yêu, theo kinh nghiệm của anh, nó chỉ là một thứ chuốc lấy sự phản bội và sự từ chối. Nếu anh cho phép mình yêu, vậy thì anh đã làm bản thân mình bị tổn thương với một sự hủy hoại của trí óc và tâm hồn. Không ai yêu anh, thậm chí đã từng. Đó là một bài học mà anh đã học được sớm nhất từ tầm với của kí ức, và anh đã học nó rất tốt. Sự tồn tại của anh phụ thuộc vào vẻ bề ngoài của sự dửng dưng mà anh tạo ra, vì vậy anh đã hình thành sau lớp vỏ của chiếc áo giáp.

Khi nào nó sẽ thay đổi từ sự bảo vệ sang sự giam cầm?

Con rùa có bao giờ ao ước cho sự tự do với cái vỏ boxy của nó không? Vì nó có thể chạy mà không bị trở ngại? Có lẽ không, vì nó không gặp may. Anna nói là cô yêu anh, và thậm chí nếu nó không phải là sự thật, trong khi nói điều đó, cô đã cho anh một cơ hội để ở lại dù chỉ là một chút và sẽ dài hơn nếu anh dám bắt lấy nó. Anh đã không làm vậy, bởi vì điều đó sẽ có nghĩa là anh đã rơi ít nhất một vài lớp của chiếc áo giáp, và viễn cảnh bị lấp đầy với sự khiếp sợ được tìm thấy ở thời thơ ấu và trở nên mạnh hơn khi xuyên qua những năm dài với sự lạm dụng.

Khi về đến cánh cửa trước căn hộ, anh đứng nhìn chằm chằm vào nó trong sự bối rối, chắc chắn không phải là vị trí của anh. Cuối cùng khi anh nhận ra, sự thật, anh đang ở căn hộ của mình, rằng anh đã đi bộ một vài dặm để về đây, anh rờ rẫm trong túi để tìm chìa khóa.

Căn hộ yên tĩnh và có mùi mốc khi anh bước vào, không có bất kỳ sự ngọt ngào nào để chào đón sự hiện diện. Anna chưa bao giờ ở đây, và nó đã thể hiện rõ. Anh chịu đựng vừa đủ để trải qua bất kì thời gian nào ở đây. Nó là bóng tối trống rỗng, như một nhà mồ, và anh không có khả năng mang bất cứ ánh sáng nào đến cho nó. Ánh sáng duy nhất mà anh từng biết là ánh sáng của Anna, và anh đã chia sẻ thời gian cho nó quá ngắn, sau đó lại xua đuổi cô với sự khao khát không thể kiềm chế. Anh chưa bao giờ có khả năng để giữ đôi tay mình rời khỏi cô. Anh đã làm tình với cô nhiều hơn anh đã từng nghĩ có thể, người đàn ông trong anh cứ nổi dậy liên tục một cách không thể tin được với sự ngọt ngào sa lầy bên trong cô và thắt chặt cơ thể anh với cơ thể cô. Anh đã làm cô có thai và vì nó anh đã đánh mất cô.

Anh sẽ làm như thế nào nếu không có cô? Anh không thể hoạt động, không thể tìm thấy nó trong bản thân anh cho một lời nguyền rủa về những tờ hợp đồng, hay công việc có được làm hay không.

Thậm chí khi anh trải qua những ngày làm việc, anh luôn luôn biết rằng cô đang chờ đợi anh. Bởi công việc quá khó khăn, thậm chí nếu nó đã tách anh ra khỏi cô, anh cũng có khả năng để chăm sóc cô và chắc chắn cô sẽ không bao giờ phải làm bất cứ cái gì. Mỗi lần anh mở thêm danh sách vốn đầu tư cổ phần mà anh lập riêng cho cô, anh cảm thấy một niềm vui mãnh liệt. Có thể anh nghĩ rằng những nỗ lực chuyên cần đó sẽ giữ cô lại với anh, chúng sẽ biểu hiện cho cô biết rằng cô tốt hơn với anh, hơn với bất cứ ai khác ngoài bản thân cô.

Anh không thể cho phép mình suy nghĩ mãi, thậm chí là một khoảnh khắc, cô có thể sẽ ở lại với anh, duy nhất bởi vì anh đang thiết lập sự an toàn tài chính cho cô. Nếu anh nghĩ điều đó với Anna, vậy thì sự thật anh không việc gì phải rời bỏ cô. Không, anh luôn luôn biết rằng cô không thích điều đó trong sự sắp đặt của họ.

Không có lý do gì để cô ở lại... Nếu cô không yêu anh.

Lần đầu tiên, anh cho phép bản thân mình nghĩ về điều cô nói. Lúc đó, nó quá nhiều để anh có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ những từ này lượn quanh một cách thăm dò trong ý thức của anh, như những con chim mỏng manh sợ hãi ánh sáng.

Cô đã yêu anh.

Anh ngồi trong căn hộ yên tĩnh trong phần còn lại của ngày và bước vào bóng đêm, quá xa xôi để rút vào bản thân cảm giác sự cần thiết của ánh sáng hay tiếng ồn, và thỉnh thoảng trong suốt nhiều giờ trong bóng tối, anh đã chạm mặt với một hàng rào nội tâm. Anh cảm thấy như thể anh đang ghim chặt những hy vọng liều lĩnh trên những cơ hội mong manh, như thể anh đang buông ra những tỉ lệ nhiều nhất, nhưng anh lại đối mặt với sự thật lạnh lùng xám xịt và anh không thể làm điều gì khác.

Nếu Anna yêu anh, anh không thể để cô ra đi như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.