Đừng Buông Tay Anh

Chương 9: Đợi Tôi Quay Lại




_____ Bạn của Hạ Cảnh Tây.

Bạn của Hạ Cảnh Tây ngồi bên cạnh nhà sản xuất, bộ dáng cà lơ phất phơ như dạo chơi nhân gian, nhà sản xuất cùng anh ta nói nói cười cười, nhìn thái độ như là đang lấy lòng anh.

Hoá ra anh ta chính là nhà đầu tư của bộ phim này?

Đoạn Du đi sau lưng Tang Nhược, thấy cô dường như đang ngẩn người, liền nhìn theo tầm mắt cô.

"Anh ta là Hạ Mạnh." Cô mang theo Tang Nhược đến chỗ ghế ngồi xuống, đè thấp giọng nói: "Đó là người được sủng ái nhất trong dòng cháu của nhà họ Hạ, nhưng cậu ta là một đồ khốn, nghe nói thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, nhất là mấy cô gái trẻ trong giới giải trí và các nàng hotgirl trên mạng.

Cô nàng sách một tiếng, tiếp tục bát quái: " Chị còn nghe nói cậu ta có quan hệ rất tốt với Hạ Cảnh Tây."

"Tối nay em hãy ngoan ngoãn yên tĩnh làm một bình hoa cho tốt, dù sao cũng không phải nhân vật chính." Đoạn Du thấp giọng dặn dò, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Tang Nhược, cô lại nói: "Nếu có chuyện gì chị sẽ tận lực chống đỡ cho em, em cố gắng đừng nói chuyện."

Tang Nhược nhắm mắt, thần sắc yên yên tĩnh tĩnh, không có chút gợn sóng biến hóa.

"Được." Cô đồng ý.

Cô không quan tâm đến giọng nói của Hạ Mạnh nữa, trực tiếp lựa chọn ẩn mình, nhưng trời không chiều lòng người.

Rượu quá nửa tuần khi, cô đột nhiên bị gọi——

Ngón tay Hạ Mạnh chỉ thẳng về phía Tang Nhược: "Đạo diễn, đây là ai vậy?""

Đạo diễn ngẩng đầu.

"Hạ tổng, cô ấy là Tang Nhược." Đạo diễn mỉm cười giới thiệu.

Hạ Mạnh nhướng mày, cười đến có chút tuỳ tiện: "Dáng dấp rất xinh đẹp, em không tới kính một ly rượu sao?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào Tang Nhược.

Đoạn Du phản ứng đầu tiên.

Cô lập tức giữ lại Tang Nhược không cho cô ấy nói chuyện, tự mình bưng lên chén rượu lên, cười nói: "Hạ tổng thật sự rất xin lỗi, Tang Nhược của chúng tôi bị dị ứng với cồn, không thể uống rượu được, nếu uống vào sẽ xảy ra vài chuyện không hay, dù chỉ một chút."

Trên bàn tiệc mời rượu không thể dễ dàng uống, một khi đã bắt đầu thì không thể dứt ra được, huống hồ chi danh tiếng của Hạ Mạnh cũng không phải tốt lành gì, lời này của đoạn Đoạn Du tương đương là chặt đứt chiêu sau của anh ta, rốt cuộc thì khốn nạn mấy cũng không thể không bận tâm đến an toàn sinh mệnh.

"Tôi thay Tang Nhược kính ngài một ly, được không ạ?" Cô nói rồi giơ lên chén rượu lên, cũng không đợi Hạ Mạnh nói cái gì, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Mạnh chưa nói tốt hay xấu.

Chờ Đoạn Du uống xong, cậu ta cười ha hả giống như tò mò hỏi: "Ai, Tang tiểu thư có bạn trai chưa? Tôi cảm thấy tang tiểu thư rất xinh đẹp như vậy, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi đi?"

Không khí trong ghế lô nhất thời trở nên có chút quỷ dị.

Có chuyện tốt, tầm mắt trộm đánh giá Tang Nhược cùng Hạ Mạnh.

Đoạn Du vừa nghe thấy, thái dương nhảy lên.

"Hiện tại cô ấy đang tập trung cho sự nghiệp, tuổi còn trẻ, nói chuyện yêu đương gì." Mắt thấy Tang Nhược đang muốn nói chuyện, cô vội vàng ở phía trước Tang Nhược cười ha hả, rất sợ cô nói ra điều điều không nên nói.

"Phải không?" Hạ Mạnh giống như nhìn thấy người đẹp nên mới thuận miệng hỏi một chút, hỏi xong lúc sau ánh mắt lại rơi vào người khác.

Đoạn Du thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới, Hạ Mạnh đột nhiên quay đầu nhìn Tang Nhược, ý vị thâm trường mà nói: "Tang tiểu thư xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai thật đáng tiếc, tôi còn tưởng với khuôn mặt này của cô......"

Anh ta vừa nói lại vừa không nói.

Đoạn Du một hơi bị Hạ Mạnh treo đến nửa vời, trong lòng đối với cậu ta thêm vài phần chán ghét.

"Đừng để ở trong lòng." Cô cúi đầu nói với Tang Nhược: "Người kia nói liền không lựa lời, nếu em thật sự muốn nói chuyện với cậu ta không chừng cậu ta sẽ càng lấn tới."

Tang Nhược gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em biết."

"Ong" một tiếng, điện thoại rung lên đột ngột.

Cô cúi đầu xem di động.

"Ai vậy?" Đoạn Du thấy cô hơi cắn cắn môi nhíu mày, tự nhiên nghĩ tới nam hồ ly tinh kia liền cảm thấy tức giận: "Tang Nhược......"

Tang Nhược đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.

"Không phải." Cô không giải thích nhiều, chỉ nói, "Em đi ra ngoài nghe điện thoại."

"Đi đi, trở về sớm chút."

"Vâng."

Tang Nhược cầm điện thoại đi ra cửa, tìm được nơi yên tĩnh thì điện thoại đã sớm tự động cúp máy.

Cô gọi lại, nhưng không ai tiếp, lại gọi, vẫn như cũ.

【 Còn có ba tháng. 】(还有三个月) Đột nhiên, một cái tin nhắn WeChat hiện ra.

Không có chủ ngữ, chỉ có năm chữ ngắn ngủi, Tang Nhược hiểu được, đây là muốn nhắc nhở cô.

Đầu ngón tay cô còn điểm trên màn hình, rũ mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, ngực tức khắc rầu rĩ.

Cô định gọi lại lần nữa, nhưng lần này nó lại kết nối được.

"Còn giận à?" Cô ra vẻ ngoan ngoãn hỏi.

Bên kia có tiếng cười lạnh, trực tiếp cúp máy.

Tang Nhược cất điện thoại, nhắm mắt, cố nén cảm giác khó chịu, chuẩn bị quay về phòng bao.

Quay người lại ——

"Chào, Tang tiểu thư, thật trùng hợp." Hạ Mạnh đứng ở khúc cua, trong miệng ngậm điếu thuốc còn chưa được châm, cười như không cười mà nhìn cô.

Tang Nhược vẻ mặt nhàn nhạt, hơi hơi gật đầu: "Hạ tổng."

Chào hỏi qua cô định rời đi.

Đột nhiên người đàn ông duỗi chân chắn trước mặt cô,Tang Nhược bị bắt dừng lại, bất động thanh sắc, cô bình tĩnh lùi lại một bước.

"Hạ tổng còn có việc gì sao?" Cô bình tĩnh cũng lãnh đạm hỏi.

Hạ Mạnh hì hì cười một tiếng: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi, thích cùng người đẹp nói chuyện, tang tiểu thư, cô nói có kỳ quái hay không, tôi luôn cảm thấy hình như tôi đã gặp qua cô ở nơi nào đó rồi."

Anh ta nói còn nhíu mày lại, giống như đang suy nghĩ xem có phải thật đã gặp qua thật hay không.

Hô hấp của Tang Nhược ngưng lại một chút, nhỏ đến không thể phát hiện ra.

Không thể không nói, Hạ Mạnh làm cô nhớ đến hai trải nghiệm không vui trước đó, nhất là những lời kia được nói ra từ trong miệng anh.

"Hạ tổng chắc nhớ lầm rồi." Cô kiềm chế cảm xúc nói.

Không để ý tới Hạ Mạnh nữa, cô dứt khoát xoay người đi về hướng khác, thậm chí cũng không muốn quay lại phòng bao.

"Tôi nhớ không lầm đâu, tôi thật sự đã gặp qua Tang tiểu thư cô, tuần trước ở hội quán Lan Thanh, cô còn không phải là người phụ nữ ở trong xe anh Hạ, người bồi anh ấy chơi hay sao?" Một câu nói tuỳ tiện vang lên sau lưng cô. [Muốn đấm thằng cha này ghê gớm]

Bồi, chơi......

Hai từ này từ trong miệng Hạ Mạnh thoát ra, ý vị khinh thường, đắc ý, giễu cợt hiện rõ, rõ ràng là đem cô trở thành bạn giường. Là cái loại nữ nhân mà ở nơi nào, thời điểm nào cũng có thể làm cái chuyện kia.

Tang Nhược rũ mắt xuống, xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hạ Mạnh khinh thường không thèm che giấu.

Anh ta nghịch điếu thuốc, kiêu căng mà nâng cằm, "A..." lên tiếng: "Cô cũng nên tự mình hiểu lấy nha, biết mình không phải bạn gái của anh Hạ, thân phận này của cô... xứng sao?"

Anh ta châm điếu thuốc.

"Loại người như cô, tôi thấy nhiều rồi, không danh không phận, không phải muốn tiền của anh Hạ sao." Hạ Mạnh hút một hơi thuốc lá, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tang Nhược, cười lạnh châm chọc, "Nhưng mà, tôi cũng thật chưa thấy ai leo lên người anh Hạ rồi còn muốn tìm người khác."

Cậu lấy ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cô: "Cô......"

"Anh có bệnh sao?"

Tiếng đang nói đột nhiên im bặt.

Hạ Mạnh trơn to hai mắt, ngẩn ra, buột miệng thốt ra: "Cô nói cái gì?!"

Tang Nhược nhếch môi, vẻ mặt lãnh đạm, dùng đồng dạng ngữ điệu nhẹ nhàng mà lặp lại, nói từng chữ rõ ràng: "Tôi đang hỏi là, anh có bệnh sao?"

Lần này Hạ Mạnh đã nghe rõ.

Anh ta từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, trừ bỏ lúc trước có lần bị anh Hạ giáo huấn qua, thì không có người nào nói chuyện với anh ta như vậy cả, đây không phải là chỉ vào mũi mắng anh ta bệnh sao?

Anh ta tức giận đến đến mức đỏ mặt tía tai: "Cô......"

"Hạ tổng, là họ Hạ, đúng không?" Tang Nhược ngũ quan lạnh lùng, không thèm quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của anh ta: "Tôi đề nghị, cậu có bệnh thì hãy đi điều trị, đi uống thuốc đi, nếu nó trở lên nghiêm trọng thì muộn rồi, thành phố Tây có một trại an dưỡng tâm thần cũng không tệ đâu."

"CMN cô......"

"Chuyện của tôi với Hạ Cảnh Tây không liên quan gì đến anh, anh không có tư cách mà chạy đến trước mặt tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, anh đây là cái thá gì?" Tang Nhược ngắt lời anh ta, lưng thẳng tắp: "Cuối cùng nhắc nhở anh một câu, chỉ có những người không có giáo dục mới chỉ ngón tay vào người khác."

Dứt lời, cô xoay người rời đi, không nhìn Hạ Mạnh một cái nào nữa.

Hạ Mạnh nổi giận.

Ngoại trừ anh Hạ, cậu ta chưa từng bị mất mặt trước người khác như vậy, còn bảo cậu không được giáo dục?

Fuck.

Hạ Mạnh vô cùng khó chịu.

Tâm tình bực bội cho đến khi bóng dáng Trang Nhược khuất dần, anh ta mới cười lạnh liên tục: "Cô lên mặt cái gì? Thật cho rằng là leo được lên người anh Hạ thì có thể dạy đời tôi? Cô là cái thá gì, anh Hạ chỉ chơi với cô mà thôi! Nếu không phải gương mặt này của cô, cô cho rằng anh Hạ có thể ngủ với cô sao?"

Anh ta hướng về phía bóng bóng lưng của cô trào phúng: "Cô thậm chí còn không phải là người phụ nữ của anh Hạ, anh Hạ chưa bao giờ nói về sự tồn tại của cô, đừng tự cho mình là đúng, cô với anh Hạ chuyện gì cũng cũng không có!"

"Vậy nên...." Anh ta ngược lại lỗ mãng sách một tiếng: "Anh Hạ muốn ngủ với cô chỉ vì muốn chơi đùa, bạn giường thôi. Cô cần phải hiểu rõ vị trí của bản thân, hiểu hay không?"

Bóng dáng mảnh mai kia đã không còn thấy đâu nữa.

Nghĩ lại khuôn mặt như yêu tinh câu dẫn người của Tang Nhược, nhưng mà Hạ Mạnh càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp ném điếu thuốc trong tay đi ra ngoài, dù chửi rủa đến mấy cũng không hết bực.

"Fuck." Anh ta nhịn không được lại văng tục.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Anh ta nổi nóng, chẳng sợ người gọi điện thoại tới chính là vị minh tinh bé nhỏ mà mình yêu thích, anh ta cũng không có tâm trạng để tán tỉnh, thô lỗ nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"

Bên kia nói cái gì đó.

Hạ Mạnh cảm thấy phiền phức, liền cúp máy, cho đến khi nghe thấy bên kia nhắc đến một cái tên không tính xa lạ.

"Chờ chút, em nói cái gì? Tang Nhược?"

Chờ Hạ Mạnh cúp máy, tâm trạng của anh ta đã chuyển biến tốt lên.

Tịch Mặc Viễn vì có việc gấp nên đã tới muộn, khi tìm thấy Hạ Mạnh nhìn thấy cậu đang cười đê tiện, không khỏi nhíu mày: "Cậu vừa chuẩn bị làm cái gì? Đúng rồi, cậu nói cậu đã tìm được người bên anh Hạ rồi hả?"

Nhắc tới Tang Nhược Hạ Mạnh vẫn rất khó chịu, cậu đương nhiên không muốn cho Tịch Mặc Viễn biết bản thân mình bị một người phụ nữ làm mất mặt, vì thế xua xua tay khinh thường nói: "Chỉ là loại người phụ nữ ham tiền."

"Đi thôi, quay lại thành phố Tây." Khoác vai Tịch Mặc Viễn, Hạ Mạnh dẫn anh rời đi.

**************

Đoạn Du vội vàng chạy về chỗ ở của Tang Nhược.

Sau khi nhận điện thoại vẫn chưa trở về, cô nàng thực sự rất lo lắng cho Tang Nhược, dù sao thì cô cũng chưa từng làm chuyện gì không đúng mực, trong lòng Đoạn Du không hiểu sao dâng lên một cảm giác rất mãnh liệt rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

"Tang Nhược?" Đẩy cửa ra, tìm một vòng, cuối cùng Đoạn Du cũng tìm thấy Tang Nhược ở trong sân.

Cô đang nằm trên ghế tựa, thân thể hơi hơi cuộn tròn.

"Tang Nhược?" Đoạn Du đến gần, cau mày: "Em làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Cô dơ tay muốn sờ trán của Tang Nhược.

"Em không có việc gì." Tang Nhược mở miệng.

Giọng nói có vẻ bình tĩnh không có vấn đề gì, nhưng Đoạn Du lại có ảo giác rằng là quá bình tĩnh.

Cô đứng yên, không tới gần Tang Nhược.

Gương mặt bị chôn vùi, cô nàng nhìn không thấy được biểu cảm của cô.

Đoạn Du nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút không thể tưởng tượng, cũng không nghĩ tới buột miệng thốt ra: "Em cùng với nam hồ ly tinh kia cãi nhau?"

Bầu không khí dường như im lặng.

Đoạn Du kiềm chế kích động thăm dò: "Tang Nhược?"

Không đợi Tang Nhược trả lời, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Vừa nhìn thấy là điện thoại của công ty gọi đến, cô chỉ có thể tạm thời đè nén lại sự hiếu kỳ chuẩn bị ra ngoài nghe, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Đừng buồn, chờ chị trở lại."

Phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tang Nhược trước sau không hề động đậy.

Thật lâu sau, cô lấy điện thoại ra, nhờ ánh sáng của ánh trăng bấm gọi điện thoại cho Hạ Cảnh Tây.

"Tút Tút——"

Sau hai tiếng, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.

Tác giả có lời muốn nói: Chương cuối đã ấn định sự tác động qua lại giữa anh Hạ và con ngỗng cái vào buổi sáng.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.