Du Hồn Tiểu Thư

Chương 14: C14: Chiếc Nhẫn




Chương 13: Chiếc nhẫn.


Lãng Tinh Thần đặt đ ĩa cơm chiên xuống bàn sau đó nhường quyền khống chế thân thể lại cho Tô Mạt Mạt.


"Mau nếm thử đi." trong giọng nói của Lãng Tinh Thần giấu không được vui thích, âm giọng càng thêm nhẹ nhàng.


Tô Mạt Mạt múc một muỗng cơm chiên bỏ vào miệng, mùi hương trong nháy mắt tràn ngập trong khoan miệng: "Thơm quá à!"


"Tiếc là trong nhà không có hành lá, bằng không hương vị sẽ càng ngon, lần sau nếu cô làm cơm chiên thì có thể cho thêm chút măng khô và chân giò hun khói, ăn sẽ càng ngon."


Tô Mạt Mạt cuời cười, càng ngày càng muốn biết nữ quỷ lúc còn sống là dạng người thế nào, rõ ràng nhìn cùng tuổi với nàng nhưng hiểu biết thật nhiều thứ 


Tô Mạt Mạt mới chỉ biết đến, đối phương từng làm thêm nửa năm ở quầy xổ số, làm thêm trong bếp khách sạn, hơn nữa lúc dùng thân thể của nàng xử lý chuyện Tống Thành Tựu rất khéo, có thể nhìn ra cô có hiểu biết nhất định với luật pháp, khí thế trên người vừa giống lại không giống những người mới vào đời.


Có lẽ do đói bụng, một phần cơm chiên trứng đơn giản nhưng Tô Mạt Mạt lại thấy rất ngon, cũng không biết nữ quỷ có đọc được tâm tư của mình hay không, nêm nếm gia vị đặc biệt hợp gu mình.


Có rất ít người dùng nước tương để nêm trứng, không bỏ muối chỉ dựa vào hương với này để chiên cơm, cố tính đây lại là gu của Tô Mạt Mạt.


Lúc ở nhà mẹ của Tô Mạt Mạt cũng sẽ làm theo cách này, nêm nước tương vào trứng trước sau đó xào nấu sẽ không nêm thêm.


Tô Mạt Mạt không thể không thừa nhận, đ ĩa cơm chiên trứng này là ngon nhất, tay nghề của nữ quỷ còn muốn tốt hơn mẹ nàng!


Một dĩa cơm chiên hết sạch, Tô Mạt Mạt biểu tình thoả mãn, uống thêm một lý nước chanh.



"Cám ơn, cô làm cơm ngon thật."


"Không có gì, hi vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."


Tô Mạt Mạt trầm mặc vài giây, đáp: "chuyện này cũng không thể trách cô, vừa rồi là do tôi quá sốt ruột . Cô là vì muốn giúp tôi khỏi bị Tống Thành Tựu dây dưa hơn nữa còn được tôi đồng ý. Kẻ không biết không có tội, năng lực của cô cũng vừa mới thức tỉnh mà đúng không?" Vì chuyện không thể tách nhau ra, Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần náo loạn một buổi, bình tĩnh ngẫm lại thì nàng thấy lời nói và hành động lúc nãy của mình có chút làm quá...


Hơn nữa Tô Mạt Mạt cảm thấy, nếu đối phương có ý nghĩ xấu xa thì hoàn toàn có thể độc chiếm thân thể ở lỳ không ra, dựa vào hai lần chủ động giao ra quyền khống chế, Tô Mạt Mạt phát hiện nữ quỷ có thể tự chủ thao tác thân thể của mình, mà mình cũng không có năng lực để phản kháng.

Nhưng đối phương không có làm vậy, hai lần đều hỏi ý sau khi được cho phép mới khống chế thân thể của mình, làm xong mọi chuyện thì lập tức trả lại, một giây cũng không chậm trễ.

"Là do tôi không suy xét thấu đáo, cô có thể bỏ qua là tốt rồi." Lãng Tinh Thần thật tình nói.

Ngủ một giấc lại ăn no nê, Tô Mạt Mạt đã không còn khó chịu, ngoài trời vẫn tối, Tô Mạt Mạt đi vào toilet đánh răng, quay lại phòng bếp dọn dẹp chén đ ĩa.

"Tôi giúp cô rửa?" Lãng Tinh Thần đề nghị.

"Không cần, chuyện này tôi có thể tự làm, không thể lại phiền cô."

"Không sao mà, tôi rất sẵn lòng."

Tô Mạt Mạt có chút khó hiểu, Lãng Tinh Thần vội giải thích: "sau khi chết đi người ta sẽ không đụng vào đồ vật trên dương gian được, lúc còn sống có mấy việc chỉ là chuyện nhỏ nhưng khi chết rồi thì lại khó như lên trời, vừa rồi lúc nấu cơm cho cô tôi thật sự rất vui vẻ, để tôi giúp cô rửa chén đi."

"Vậy cũng được." Lý do của Lãng Tinh Thần lại gây xúc động với Tô Mạt Mạt, chủ động trao quyền khống chế cho Lãng Tinh Thần. 

Lãng Tinh Thần cầm thêm chén đ ĩa đứng trước bồn nước, một bên rửa sạch một bên nhẹ ngân nga. Tô Mạt Mạt đột nhiên nghĩ tới <Nếu cho tôi ba ngày sáng mắt> của Helen Keller, trước đây Tô Mạt Mạt cảm thấy mấy chuyện này chỉ là chuyện vụn vặt không có gì đặc biệt, nhưng từ khi quen biết Lãng Tinh Thần, nàng hiểu được sinh mệnh đáng quý ra sao.

Cho dù chỉ là những việc bình thường không đáng lưu tâm, cũng đã là món quá trời xanh ban tặng.

Tô Mạt Mạt thuộc cung cự giải, những người thuộc chòm sao này trừ bỏ quan niệm gia đình là tối thượng, còn có một đặc tính rất đặc biệt là dễ dàng đồng cảm, thấu hiểu, là một đức tính rất thiện lương.


Nghe tiếng ca của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt lâm vào trầm tư: Nữ quỷ là một vị thiếu nữ có trải nghiệm xã hội phong phú, không biết là do gia nhập xã hội quá sớm hay do thân phận cô nhi làm cô ấy có một loại gai góc không giống những người cùng lứa tuổi, nhưng nếu bỏ đi lớp gai góc sành sỏi đó thì nữ quỷ cũng khá là dễ ở chung.

Cô ấy ôn hoà, thiện lương, khiêm tốn hữu lễ, còn có tầm lòng hiệp nghĩa...

Việc nhà làm xong rồi Lãng Tinh Thần lại giao trả quyền khống chế, Tô Mạt Mạt ngồi trên sofa, khoanh chân ôm gối, nói: "Cô buồn ngủ không? Nếu không chúng ta tâm sự chút đi."

"Được." Quỷ sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

"Cô nhớ được gì chưa?"

Lãng Tinh Thần trầm mặc thật lâu, "ừm." Một tiếng.

Tô Mạt Mạt lập tức  hỏi: "Là gì?"

Lại một đoạn im lặng thật dài, Lãng Tinh Thần mới chậm rãi nói: "Tôi có một đoạn...dĩ vãng không bỏ xuống được."

Tô Mạt Mạt không nói thì nhưng trong đầu đã có suy nghĩ, đối phương là cô nhi sẽ không vướng bận gia đình, nếu vậy thì chỉ có tình bạn hoặc tình yêu.

Tâm tư của Tô Mạt Mạt Lãng Tinh Thần đều biết, nhưng nàng vẫn châm chước thật lâu.

Lãng Tinh Thần thở dài một hơi, nói: "Tôi đã từng rất yêu rất yêu một người."

Hoá ra là tình yêu, Tô Mạt Mạt nghĩ.

"Vậy ..cô muốn tôi giúp tìm người đó sao? Nói cho người đó biết chuyện của cô?" 

"Không, tôi hi vọng người đó có thể quên tôi, sống thật tốt."

"Vậy cô... Không bỏ xuống được cái gì?" Tô Mạt Mạt khó hiểu, nếu đối phương đã có thể giác ngộ như vậy thì có cái gì không thể buông??

"Không thể cùng người đó bạc mái đầu là do phúc tôi mỏng, tuy tôi hi vọng người đó có thể quên tôi vui vẻ sống cuộc sống của mình, nhưng khi tôi chết mới có 22 tuổi, tôi có quá nhiều thứ để luyến tiếc, để tiếc nuối cuộc sống này."


Tô Mạt Mạt có thể hiểu tâm lý của Lãng Tinh Thần, nhưng lại không biết dùng cách gì để thoả mãn tâm nguyện đối phương.

"Vậy tôi nên giúp cô thế nào?" 

"Nói ra có chút ngại ngùng, tôi cảm thấy mình sống chưa đủ, cho nên tôi nghĩ.... Muốn lấp đầy tiếc nuối trong tôi."

Tô Mạt Mạt đồng cảm với Lãng Tinh Thần, nhưng cảm thấy loại tâm nguyện này rất khó hoàn thành, thử hỏi có ai sẽ cảm thấy sống đủ?

Lãng Tinh Thần chủ động nói: "Chúng ta đã hứa ba năm kỳ hạn đúng không? Trong khoản thời gian đó, nếu cô có thời gian thì đưa tôi đến một số nơi tôi muốn đến, hết kỳ hạn tôi sẽ lập tức rời đi."

"Nhưng mà ...nếu đây là tâm nguyện của cô, một mình cô cũng thể hoàn thành mà?" Tô Mạt Mạt hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Như vậy sẽ rất cô đơn, đến cả người bạn tâm sự cũng không có"
2

"Được, tôi hứa với cô." Tô Mạt Mạt không chút do dự đáp.

"Cám ơn."

Thăm dò xong ý đồ của nữ quỷ, Tô Mạt Mạt cảm thấy thông suốt một ít, chí ít các nàng còn có một mục tiêu, không phải sao?

"Người đó ...là người thế nào?"

Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ đáp: "là một người rất đáng yêu, thực dịu dàng cũng thực lương thiện."

Tô Mạt Mạt hoài nghi, dùng đáng yêu để tả người khác giới sao?

Ừm...gần đây hình như có phong trào này, nam giới cũng có thể hình dung như vậy, chỉ là Tô Mạt Mạt không cảm thấy nữ quỷ sẽ thích loại này.

Lãng Tinh Thần cười cười: "Ai nói người tôi yêu là nam giới?"

"Hả???"

"Người tới yêu là nữ giới."

"À..." Tô Mạt Mạt bình tĩnh trở lại, nói: " cũng bình thường mà, chỉ cần thực tình yêu nhau thì giới tính không phải vấn đề."  

"Hai người làm sao quen biết nhau?" Tô Mạt Mạt lại tò mò.

"Nhà cậu ấy ở gần cô nhi viện, khi còn nhỏ thường hay đến chơi với tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau sau đó tự nhiên cứ vậy mà yêu nhau."


"Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư?"

"Có thể nói vậy."

"Tốt ghê! Tôi lớn vậy chứ chưa từng yêu đương nè." Tô Mạt Mạt hâm mộ nói.

Lãng Tinh Thần cười cười không tỏ ý kiến, đổi đề tài nói: "Qua mấy ngày tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp."

"Được, là chuyện gì?"

"Tôi muốn cô tìm chiếc nhẫn của tôi về giúp tôi. Trước khi thiêu người đó mang nhẫn lên tay tôi, sau đó bị thợ liệm lấy đi mất rồi."

"Quá đáng!"  Vẻ mặt Tô Mạt Mạt nghiêm túc, chân mày cau lại.

"Tuy rằng không phải ai làm nghề đó cũng sẽ làm vậy nhưng loại chuyện này cũng xem như bình thường. Lúc vào là thi thể lúc ra chỉ là một hủ tro cốt, chết không đối chứng. Có số ít thợ liệm sẽ lột s@ch vàng trên người người chết, thậm chí có người đến cả răng vàng cũng lấy luôn."

Tuy trong lòng Tô Mạt Mạt có chút nao núng khi biết sự thật, nhưng vẫn kiên định nói với Lãng Tinh Thần: "Cô yên tâm, tôi nhất định tìm chiếc nhẫn về cho cô." 

"Cám ơn, chuyện này không gấp, mấy ngày nữa cũng được."

"Sao vậy?"

"Mấy ngày này vận thế của cô không tốt lắm, tốt nhất ở nhà không cần ra ngoài. Lần này tôi ngủ say thức tỉnh hai loại năng lực, một cái là hợp thể một cái là quỷ mở mắt, hiện tai tôi có thể nhìn thấy vận khí trên đỉnh đầu của đại đa số người sống, trên đầu cô một mảnh âm u, gần nhất sẽ gặp xui xẻo.",

"Hả?!"

Lãng Tinh Thần dịu dàng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."

Một câu nói đơn giản xoá tan bất an trong lòng Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt cong khoé miệng, nụ cười kiên định lẫn an tâm.


Lãng Tinh Thần cũng nhàn nhạt cười.

~~~~


...[ngón giữ] xú lão Tiếu. Sự dịu dàng của người bạn vô tình quên đi, có đôi khi còn sắc hơn cả lưỡi kiếm sắc bén nhất. Sắp tới mọi người sẽ rõ, vì cái gì tiểu Tinh một mực không muốn rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.