Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 14




Phố đêm ồn ào, toàn bộ hoạt động của mọi người cứ như bây giờ mới bắt đầu. Ở nơi căn biệt thự lớn thì lại hoàn toàn trái ngược, yên tĩnh, im lặng. Diệp Mạc vừa quay trở về liền thấy một con người đang nằm im bên cạnh vườn hoa, người nọ dáng vẻ thong dong, khoé môi hơi mím lại.
Nhận ra tầm mắt của anh, một cô người làm bèn lên tiếng giải thích, "Sở trợ lý vừa bảo nằm nghỉ một lúc, đừng ai tới làm phiền. Có cần tôi đến đánh thức không ạ?"
"Tên này đúng là thoải mái quá nhỉ!" Mặc Dịch đứng bên cạnh cười cười, chỉ kịp nói vậy rồi lại phải vội vàng bỏ đi.
Diệp Mạc đưa tay ám chỉ không cần, chính mình đi lên phòng. Mọi chuyện xảy ra sau khi anh đi hoàn toàn đều được anh nắm rõ, cũng có hơi ngạc nhiên khi Sở Hạ không làm loạn. Diệp Mạc biết với cái bản tính thích tự do của hắn thì sẽ rất khó chịu khi bị bắt ép ở yên, vậy nên cũng đã sai người chú ý đến.
Vậy mà không ngờ Sở Hạ rất biết điều, cũng coi như giúp anh hai lần. Tuy đều là lúc bất đắc dĩ.
Thả lỏng ngâm người trong bồn nước nóng, Diệp Mạc nhắm mắt tựa như đang ngủ. Người đàn bà mà Sở Hạ ngăn cản chính là dì của anh, tên Diệp Dung.
Đáy mắt Diệp Mạc loé lên một tia sáng lạnh, Diệp Dung đúng là gấp đến hồ đồ rồi. Bất quá, công ty của bà ta cũng chẳng thể trụ được lâu.
Làm được thì phải chịu được, còn muốn tới để phá hủy chứng cứ? Đúng là chuyện nực cười, đầu óc như vậy mà đòi đấu lại người khác.
Diệp Mạc đứng dậy thay một bộ quần áo thoải mái hơn, hoàn toàn khác biệt khi mặc Âu phục, tạo cảm giác đỡ áp bách cho người đối diện. Anh đi ra bên ngoài, sau đó bước nhẹ tới cái người đang ngủ không biết trời trăng là gì.
Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say, Diệp Mạc nghĩ ngợi, ở cái chỗ như thế này mà cũng ngủ được sao?
Lông mi của Sở Hạ vừa dài vừa cong, hơi rung rung, các đường nét khuôn mặt lúc ngủ bất giác trở nên ngoan dịu lạ thường. Hắn nằm một tư thế vô cùng thả lỏng, hai tay đặt dưới đầu.
Thực ra khi nghe thấy tiếng chân của Diệp Mạc thì Sở Hạ đã tỉnh rồi, bằng bản năng lăn lộn nhiều năm nên thính giác của hắn rất tốt. Có điều hắn không biết nên dùng tư thế gì để tỉnh, có cảm giác sẽ rất bối rối khi đối diện với người đàn ông kia. Thế là Sở Hạ nhất quyết nhắm mắt giả ngủ.
Diệp Mạc làm gì mà lại im lặng đến vậy cơ chứ, không phải là tới để đánh thức hắn hay sao? Sở Hạ hơi hé ánh mắt ra một chút, thế nhưng lại đột ngột bắt gặp tầm mắt rũ xuống của người nọ. Hắn kinh ngạc rồi lập tức nhắm trở lại, giả chết.
"Còn giả vờ nữa thì đừng trách tôi ném cậu." Anh nói một câu bâng quơ, nhưng lại đầy đủ sức uy hiếp.
Không thể giả vờ được nữa, Sở Hạ nhanh chóng mở mắt ngồi dậy, cười trừ. Hắn cúi đầu, không nhìn Diệp Mạc mà đứng dậy nói, "Nếu anh muốn thì ngồi đi."
Diệp Mạc như không nghe lời nói ấy, hỏi lại một câu, "Sao không ngủ ở phòng?"
"Nằm một lúc tự dưng cảm thấy muốn ngủ thôi." Sở Hạ nói thật, hắn nhàm chán đến mức nằm đâu vạ đó rồi.
"Điều chỉnh một chút, ngày mai cùng tôi đi nơi này."
"Tôi biết rồi." Hắn gật đầu xem như đã nghe rõ.
"Còn đứng đây?" Khi Diệp Mạc quay đầu tính bước đi, bất chợt anh khựng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
"Hả?" Sở Hạ sửng sốt vài giây rồi mới kịp phản ứng lại, "Không, tôi vào ngay đây."
Hai bóng dáng cao lớn một trước một sau đi vào trong.
Sáng hôm sau, Sở Hạ bị đánh thức từ sớm, sau đó được dí vào một bộ Âu phục. Nhìn trang phục mang tính nghiêm túc này, hắn cau mày sau đó mặc vào.
Đây là lần đầu tiên Sở Hạ mặc mấy thứ như thế này, có hơi không quen. Âu phục màu xám, lúc hắn khoác lên mang hương vị khác lạ. Hắn vốn đẹp trai, bây giờ nhìn lại càng thành thục. Phần eo bó vào rất vừa người, cứ như may lên chỉ để cho Sở Hạ mặc vậy.
Lúc đi xuống tầng dưới thì Diệp Mạc đã ở đó, hắn cũng mặc Âu phục, là màu đen. Lúc Diệp Mạc nhìn lên Sở Hạ, tầm mắt đánh giá một chút rồi mới rời đi.
"Nhanh một chút." Anh lên tiếng nhắc nhở.
"Ừm." Sở Hạ tự hỏi trong lòng rằng hôm nay phải đi đâu. Cuối cùng Diệp Mạc cũng nhớ tới cái thân phận hữu danh vô thực choàng lên người hắn.
Chắc hẳn hắn là trợ lý duy nhất không có tí am hiểu nào về nghành nghề mà Diệp Mạc đang làm. Hết cách, đây là do Diệp Mạc tự chuốc phiền phức mà thôi.
Khoảng hơn bảy giờ, tài xế riêng liền tới đón bọn họ. Sở Hạ nhanh chóng đi tới mở cửa ra, mời Diệp Mạc vào ghế sau rồi mới do dự bản thân nên ngồi ở đâu. Chắc là Diệp Mạc không muốn ngồi gần trợ lý đâu đúng không, ngầm hiểu như vậy, hắn tính đóng cửa đi lên trước.
"Sao không vào?" Bên trong, Diệp Mạc đã cau mày nhìn lên Sở Hạ, giọng nói tỏ ý không vừa lòng.
Hắn đờ ra, nhìn lại anh, mới hiểu được Diệp Mạc đang bảo mình lên ngồi cùng.
"À, vào liền đây." Nhanh chóng ngồi vào, hắn đóng cửa rồi lập tức im lặng.
"Đi." Diệp Mạc trầm giọng.
Tài xế vâng dạ, thu hồi kinh ngạc trong mắt sau đó liền di chuyển xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.