Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 215: Chia tay (3)




Chương 215: Chia tay (3)

Lúc Sầm Tĩnh Di về đến căn biệt thử nhỏ nằm trong nhà lớn họ Sầm, kéo chị dâu nhỏ lúc này đã thay áo ngủ chuẩn bị chui vào chăn của mình xuống lầu ôm lấy mà khóc đến kinh thiên động địa, Quan Mẫn Mẫn thực sự bị dọa đến ngây người.

Hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô lại nửa câu cũng không nói, chỉ biết ôm cô khóc.

Quan Mẫn Mẫn cũng bó tay không biết làm sao.

Mãi đến khi tiểu Quan tiên sinh nghe ồn ào quá xuống lầu, nói muốn đi mời lão gia tử qua đây thì cô nàng rốt cuộc mới chịu ngừng khóc, chỉ còn những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Sầm Chí Quyền nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh lúc này mới lẳng lặng đưa hộp khăn giấy đang cầm trên tay qua, ra hiệu cho Quan Mẫn Mẫn giúp cô lau nước mắt.

'Tĩnh Di, có phải bạn cãi nhau với giáo sư Ôn không?'

Nếu như chỉ có cãi nhau đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Cô muốn lên tiếng, nhưng lúc này mới phát hiện bởi vì khóc quá lâu mà giống đã khàn đến không nghe nổi, tiểu Quan tiên sinh chu đáo chủ động đi rót một ly nước ấm cho cô xong Sầm Chí Quyền ra hiệu cho cậu nhóc lên lầu ngủ trước.

Cũng đã quá nửa đêm rồi, trẻ con thức khuya không tốt.

Nếu như không phải vì thấy tinh thần của cô em gái này quá tệ, Sầm Chí Quyền nhất định đã mắng cho một trận cái tội nữa đêm nữa hôm chạy đến quấy rầy rồi.

Cậu nhóc quả thật đã có chút chịu không nổi, vừa ngáp vừa bước lên lầu.

Uống xong mấy ngụm nước ấm đã thấy khá hơn, Sầm Tĩnh Di nhìn người anh hai gương mặt anh âm trầm kia của mình, nhất thời không biết phải nói thế nào.

Quan Mẫn Mẫn rất thông minh kéo cô đứng dậy, 'Bạn khóc lâu như vậy rồi, giờ lên lầu ngâm nước nóng cho thoải mái rồi đi nghỉ trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện.'

Mãi đến khi thấy bóng hai người khuất sau cầu thang, Sầm Chí Quyền mới lấy điện thoại ra ấn phím gọi cho Ôn Nhã Húc...

Tắm nước nóng xong, Sầm Tĩnh Di đã thấy tâm trạng mình khá hơn nhiều. Bước ra, thấy Quan Mẫn Mẫn vẫn còn đang ngồi trên giường chờ, cô ném chiếc khăn tắm qua.

'Xin lỗi nha, khuya như vậy rồi còn đến quấy rầy mọi người, bạn về phòng với anh hai trước đi.'

Khóc lâu như vậy rồi, những tâm tình bị đè nén cũng đã giải tỏa không ít.

'Bạn như vậy, mình về phòng làm sao ngủ cho được?'

Quan Mẫn Mẫn nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, chỉ tay về phía túi chườm lạnh đặt ở đầu giường, 'Vừa nãy người làm mang lên đó, bạn đắp tạm trước đi.'

'Cám ơn.' Sầm Tĩnh Di ngồi xuống giường, Quan Mẫn Mẫn giúp cô lấy túi chườm lạnh chườm lên mắt.

'Không cần cảm ơn mình, là anh hai của bạn suy nghĩ chu đáo, bảo người làm mang đến thôi đến thôi.'

'Ừ.' Sầm Tĩnh Di đáp khẽ một tiếng, anh hai cô mà muốn đối xử tốt với ai thì người đó đi đâu cũng có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ và chu đáo của anh ấy.

'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bạn nói đi, đừng để mọi người lo lắng.' Quan Mẫn Mẫn ghé sát bên cô hỏi nhỏ.

'Chia tay rồi.' Sầm Tĩnh Di nhàn nhạt thốt ra ba chữ dù lòng đang đau đến rỉ máu.

Ngẫm lại cũng thấy số mình thật thảm, chỉ muốn yêu một người thôi mà lại khó như vậy, hai lần đều bị người ta bỏ rơi, tệ hại hơn, là cùng một người đàn ông. Thật không cam tâm chút nào!

Nhưng không cam tâm thì có thể làm thế nào?

Có thể ép một người đàn ông khóc trước mặt cô, cô còn sự lựa chọn nào khác không?

'Chia...chia tay rồi?' Quan Mẫn Mẫn biết chắc giữa hai người xảy ra vấn đề nhưng không nghĩ là nghiêm trọng đến mức chia tay. 'Là ai nói trước?'

Đây mới là vấn đề then chốt.

'Anh ấy không cần mình nữa.'

'Sao anh ta dám chứ?' Quan Mẫn Mẫn giật mình bật kêu một tiếng, 'Tại sao chứ? Anh ta dựa vào cái gì mà ngủ với bạn rồi lại vứt bỏ không cần, bộ tưởng là một món đồ mua rồi không thích có thể trả lại sao? Yên tâm đi, ngày mai mình với bạn đi tìm anh ta tính sổ.'

Lần trước khi cô đến nhà họ chơi, hai người vẫn còn như keo như sơn mà, sao lại nói chia tay là chia tay chứ?

'Mẫn Mẫn, mình mệt rồi.' Sầm Tĩnh Di không muốn nói đến chuyện này nữa, khóc xong rồi, giờ cô chỉ muốn yên lặng một mình.

Thấy vẻ mệt mỏi của cô, Quan Mẫn Mẫn cho dù có bao nhiêu lời muốn nói cũng đành nuốt vào bụng.

'Vậy bạn nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nói tiếp.'

Quan Mẫn Mẫn về đến phòng mình, Sầm tiên sinh đang ngồi trên giường chờ cô. Cô vừa đi vừa cởi chiếc áo ngủ bằng lụa xuống, trực tiếp ném xuống sàn, vừa nãy Tĩnh Di ôm cô khóc, chiếc áo đã ướt một mảng lớn.

Đại boss nhìn cô nàng chỉ mặc nội y nào đó điềm nhiên trèo lên giường mình, làn da trắng nõn như lụa kia khiến hắn nhất thời hoa cả mắt, ngọn lửa vừa nãy bị cứng rắn dập tắt lúc này có dấu hiệu bùng lên trở lại.

Đưa tay kéo người mới trèo lên giường nào đó về phía mình, không đợi cô kịp phản ứng đã chặn lấy môi cô...

Quan tiểu thư cố ý cởi áo ngủ trước mặt hắn đúng thật là có ý đồ câu dẫn, nhưng còn chưa kịp có bất kỳ hành động câu dẫn nào thì đã bị người ta ăn tươi nuốt sống...

Nụ hôn dài triền miên khiến đầu óc cô có chút choáng váng, không nói được câu gì...

Đợi đến khi mây tan gió tạnh thì lại không còn sức để nói.

'Có muốn tắm không?' Thân thể hai người đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng xem ra cô nàng lại hoàn toàn không muốn động đậy.

Chiếc đầu nhỏ đang dán trên ngực người đàn ông khẽ lắc mấy cái.

'Vậy để anh lấy khăn lau cho em.' Người dính đầy mồ hôi thế này đi ngủ không may bị cảm thì không hay.

Dời đầu cô đặt xuống gối, đợi đến khi hắn lấy khăn lông quay lại thì cô gái đã ngủ đến không biết trời đất.

Nhẹ nhàng giúp cô lau khô mồ hôi trên người, đắp chăn lại rồi hắn mới vào phòng tắm tắm rửa. Mà lúc này trong phòng dành cho khách, Sầm Tĩnh Di một đêm mất ngủ cho đến trời sáng.

Sáng hôm sau hôm sau, Quan Mẫn Mẫn bị con trai kéo dậy khỏi giường, còn vị đại Boss nào đó thì sớm đã đến công ty. Nhớ tới chuyện của Tĩnh Di, cơn buồn ngủ của cô cũng không còn, định làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống rủ cô cùng ăn sáng nhưng con trai nói đã vào phòng xem thử, cô út mới vừa chợp mắt nên thôi.

Nghĩ lại cũng đúng, chắc cô tối qua một đêm không ngủ, bây giờ ngủ được cũng tốt, vì vậy nên Quan Mẫn Mẫn cũng không muốn quấy rầy cô.

Gọi điện thoại đến bệnh viện báo với ba cô một tiếng rằng tối nay cô với con trai mới đến được rồi dẫn thằng bé đi dạo đến biệt viện của Sầm lão gia tử.

Kể từ hôm đính hôn, cô chưa từng nói chuyện nghiêm túc với lão gia tử, dù sao cũng phải đến thăm hỏi ông một chút.

Mà cùng lúc này, ở văn phòng tổng tài của Sầm thị.

'Chuyện của cậu với Tĩnh Di thế nào tôi không quan tâm nhưng tôi hy vọng không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa chúng ta.' Sầm Chí Quyền vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Ôn Nhã Húc nói.

Tối hôm qua gọi điện cho cậu ta, biết được mối quan hệ giữa hai bên gia đình, biết được hai người lần nữa chia tay, lý do này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu. Một người đàn ông, ngay cả hạnh phúc của đời mình cũng không thể nắm giữ thì còn nói gì đến bổn phận và trách nhiệm chứ?

Đương nhiên, hoàn cảnh trưởng thành của mỗi người không giống nhau, phương thức giáo dục mà họ được tiếp thu cũng không giống nhau, vị thế không giống nhau nên cách xử lý cũng không nhất thiết phải giống nhau. Chuyện mà hắn cảm thấy rất đơn giản đối với người khác phải là gánh nặng không thể gánh vác nổi, vì vậy hắn cũng không muốn dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá hoặc yêu cầu người khác.

Ôn Nhã Húc từ nhỏ đến lớn do một tay ông bà nội nuôi nấng, tình cảm giữa ông bà và cháu đương nhiên rất sâu đậm.

Nhưng hắn cũng là do một tay ông nội dạy dỗ đến lớn nhưng chuyện của hắn trước giờ ông nội đều không có biện pháp ngăn cấm, bao gồm cả hôn nhân của hắn.

Đây chính là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa người với người, hắn không cho rằng hễ cứ nghe theo lời của trưởng bối thì mới là hiếu thảo, mà ông nội chắc chắn cũng không bởi vì hắn cưới một cô gái mà ông không thích mà không nhận hắn là cháu nội.

Bởi vì cách suy nghĩ nếu như muốn có được thứ gì đó thì dùng mọi cách để đạt lấy bất chấp thủ đoạn là do ông nội dạy hắn, cách suy nghĩ này bất kể là trên thương trường hay trong cuộc sống cá nhân đều rất hữu dụng.

Ông nội sẽ không dùng tình thân trói buộc hắn nhưng Ôn Nhã Húc thì lại không thể không bị thứ tình thân đó trói buộc cả tương lai.

Sự trói buộc đó nếu như hắn không tự mình thoát ra được thì không ai có thể giúp được.

Tĩnh Di và hắn ở bên nhau như vậy cũng sẽ không vui chứ đừng nói gì đến hạnh phúc và viên mãn.

Vì vậy khi biết hai người lần nữa chia tay, hắn không hề có bất cứ ý kiến gì, điều duy nhất hắn yêu cầu là Ôn Nhã Húc phải hoàn thành hạng mục nghiên cứu theo đúng thời gian đã hẹn.

'Tôi biết rồi, công việc tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt.' Ôn Nhã Húc nói rồi đứng dậy.

Tối qua hắn cũng một đêm không ngủ, nhận được điện thoại của Sầm Chí Quyền biết Tĩnh Di đã về nhà an toàn, trái tim thắc thỏm của hắn mới bình tĩnh trở lại.

Hắn suy nghĩ suốt một đêm, vốn tưởng rằng một khi hắn và Tĩnh Di không thể đến với nhau thì hạng mục này chắc cũng sẽ dừng lại vì vậy sáng nay hắn đến tìm Sầm Chí Quyền định nói rõ mọi chuyện rồi rời đi, nên đồng thời cũng định đem những số liệu và kết quả nghiên cứu mấy năm qua của mình bàn giao lại một cách rõ ràng cho giám đốc bộ phận nghiên cứu của Sầm thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.