Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 2: Thân phận bí ẩn




Chẳng mấy chốc, Chu Bá Thông đã mang nàng bay ra khỏi rừng cây, liếc mắt nhìn một cái, Miểu Miểu trợn tròn mắt, sau đó là mừng như điên, bên ngòai rừng cây chính là một thảo nguyên rộng lớn. Thảo nguyên a, lúc còn ở hiện đại, Miểu Miểu rất muốn đến thảo nguyên, đi hứng gió trời đang vờn nhau trên những ngọn cỏ, ngắm dê, ngắm bò và cảnh đẹp xung quanh. Có điều đáng tiếc, ở đây không có bò hay dê, chỉ có vài con thỏ ngơ ngác. Thảo nguyên rộng mênh mông chỉ có vài con thỏ nhìn không đẹp mắt tí nào.

“Chu Bá Thông, bắt hai con thỏ đến đây chúng ta cùng nướng ăn, đi lâu như vậy, đói chết mất.”

Hai con thỏ lập tức xuất hiện trước mặt nàng, mẹ tôi ơi, lão này động tác nhanh quá. “Lão lột da, bỏ ruột, rửa sạch sẽ, ta đi nhóm lửa.” Miểu Miểu nhanh chóng phân công, nàng không thích lột da, nhanh chóng đẩy cho lão. Chu Bá Thông cũng không nói gì, túm con thỏ quay đi. Còn nàng đi đến bìa rừng, nhặt một ít củi khô chất đống lại, đột nhiên nhớ ra là không có bật lửa cũng như diêm quẹt, đành phải sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất vậy, tìm hai cục đá, cố sức ma sát để tạo ra lửa.

Chu Bá Thông trở về nhìn thấy Miểu Miểu đang nổi giận mắng hai hòn đá “Con bà nó, cái gì mà phương pháp hóa học, đến cả một tia lửa cũng không thấy, thật sự là coi thường lão tổ tông ta mà.” Trong mắt lão thóang hiện lên ý cười, chẳng giống một tên ngốc tí nào. Miểu Miểu cũng nhìn thấy Chu Bá Thông, vẻ mặt xấu hổ “Thật xấu hổ, không cháy.”

Chu Bá Thông vung tay xuất ra một chưởng, mấy nhánh cây sau lưng Miểu Miểu lập tức bùng cháy, “Thật là lợi hại a, dạy ta đi, Chu Bá Thông” Miểu Miểu hai mắt sáng rực, vẻ mặt sùng bái, nhìn Chu Bá Thông, hai tay túm ống tay áo lão lắc lắc “Dạy ta đi, lão sẽ có lợi, sau này ta sẽ thường xuyên nướng đồ cho lão ăn, đi theo ta lão sẽ không bị đói, mau đến đây, ta biểu diễn tay nghề cho lão nếm thử, cam đoan lão ăn rồi sẽ muốn ăn nữa.” Dứt lời, nàng túm lấy hai con thỏ đem đi nướng, Miểu Miểu chỉ giỏi một vài kỹ năng sống còn, thiêu nướng cũng là tuyệt kỹ duy nhất của nàng, mặc dù không nằm trong dự kiến, nhưng có để vận dụng là được rồi.

“Ngon lắm, ngon lắm.” Chu Bá Thông vừa ăn vừa tấm tắc khen, lấy tay dơ chùi chùi lên người, Miểu Miểu cảm thấy lạnh gáy, nhìn thấy lão nhóm lửa lợi hại như vậy, xém chút nữa quên mất đây là tên ngốc. Nhưng mà, ngốc thì dễ lừa, trong lòng bổ sung thêm một câu như vậy.

“Vẫn còn, đừng vội, đừng vội, Chu Bá Thông, ăn ngon không?”

“Rất ngon.”

“Vậy sau này ta thường xuyên nướng cho lão ăn được không?”

“Được.”

“Vậy lão dạy ta võ công.”

“Được.”

“Ách …” Nhanh như vậy đã đối phó được rồi, nàng còn chưa sử dụng tuyệt chiêu nào, nhưng cũng chả có tuyệt chiêu gì cả, cùng lắm là nhào vào đánh một trận cướp sắc thôi.

Cứ như vậy, Miểu Miểu theo Chu Bá Thông một bên chậm rãi băng qua thảo nguyên, một bên học võ công, một bên nướng thỏ theo phương pháp đặc biệt. Trên thảo nguyên này, chỉ có thỏ để ăn, đi hơn nửa tháng rồi, Miểu Miểu bình thường vốn không phải thục nữ gì nhưng giờ còn tệ hại hơn nữa. “Ta chán, lúc nào mới được đi ra ngòai a, ta sắp điên rồi, còn ăn thỏ nữa là ta biến thành thỏ luôn đó.” Tay kéo kéo tóc, hơn nửa tháng nay không có tắm rửa gì, cả người phát thối lên rồi.

Phía sau Chu Bá Thông nhìn nàng mỉm cười, nhưng Miểu Miểu ngồi phía trước nên không nhìn thấy, Chu Bá Thông vỗ vỗ vai nàng, “Cái gì?” Miểu Miểu vẻ mặt tức giận quay lại hỏi. Chỉ thấy lão móc từ trong lòng ra một quyển sách cùng với Ngân Tiêu đưa cho Miểu Miểu. “Lúc nào rồi mà lão còn nhàn rỗi ngồi đọc sách thổi tiêu.” Miểu Miểu không nhịn được trợn mắt hét.

“Cho ngươi, sẽ có một ngày chúng ta sẽ ra khỏi thảo nguyên, nhưng là ta không thể rời đi.”

“Ồ” Miểu Miểu đưa tay nhận lấy, đột nhiên nhớ ra, khẽ nhíu mày “Lão không phải tên khờ.”

Một câu khẳng định, không có một chút hoài nghi, thật đáng ngạc nhiên nha.

“Đúng vậy, ngươi biết sao?”

“Từng nghi ngờ.”

“Tại sao?”

“Không có tên khờ nào rửa đồ sạch sẽ như vậy, cũng chưa từng thấy tên khờ nào dạy công phu cho người khác cẩn thận như vậy, huống chi còn cố ý tỏ vẻ ta là tên khờ.”

“Ngươi không sợ hãi?” Chu Bá Thông nhìn chằm chằm Miểu Miểu.

“Ta sợ hãi thì ta có thể trốn sao?” Miểu Miểu vẻ mặt ngu ngốc nhìn Chu Bá Thông, huống chi ta còn phải học công phu, trong lòng bổ sung thêm một câu.

“Đủ bình tĩnh, ta thích” Chu Bá Thông cười ha ha, lão thích cái rắm á, Miểu Miểu trong lòng không khách sáo thầm rủa lão.

“Ta đem Ngân Tiêu cùng Tru Tâm Tuyệt giao cho ngươi, coi như ngươi là truyền nhân của ta.”

“Khoan đã, Tru Tâm Tuyệt gì đó là cái gì vậy?” Miểu Miểu vẻ mặt không đồng ý nhìn lão hỏi.

“Bí kíp võ công, người trong giang hồ đều muốn nó.” Chu Bá Thông đắc ý nói.

“Lão muốn hãm hại ta hả, ai cũng muốn, rồi ta cứ như vậy đi ra ngòai, không bị đánh thành thịt vụn mới lạ đó.” Miểu Miểu đầu bốc hỏa.

“Ha ha, cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đem công lực của ta truyền hết cho ngươi, kỳ thật không dối gạt ngươi, ta trúng độc không giải được đã lâu.”

“Hả, lão là người đầu tiên mà ta gặp khi đến đây, nếu lão chết thì ta làm sao đây, đối với nơi này ta không biết gì hết.” Miểu Miểu lúc này quả thật có phần cuống quít, nghĩ lại thì lão đối với nàng không tệ chút nào.

Trải qua một phen giải thích, Miểu Miểu cuối cùng cũng hiểu được một chút đầu mối, Chu Bá Thông tên thật là Hiên Viên Tiêu, lấy Tiêu làm vũ khí, giết người bằng tiếng tiêu, nổi tiếng giang hồ, được xưng Tiêu công tử. Tiếc rằng anh hùng không qua được ải mỹ nhân, lão yêu một người phụ nữ, không ngờ nàng ta lại là một gian tế. Để đoạt được bản bí tịch, đã hạ độc lão, truy cùng giết tận đuổi lão đến vách núi, đằng nào cũng chết, lão nhảy xuống, may là mạng lớn, tuy không chết nhưng lại trúng độc giải không được. Lão không thể làm gì khác hơn là đem độc tập trung ở cánh tay trái. Trách không được Miểu Miểu luôn cảm thấy tay trái của lão run run.

“Thay ta báo thù, coi như là thù lao để ta truyền công phu cho ngươi.” Hiên Viên Tiêu không lấy tình người để ép buộc Miểu Miểu, chỉ là cùng nàng làm một cuộc giao dịch.

“Đồng ý.” Miểu Miểu trả lời một cách thỏai mái “Nghĩ lại thì lão cũng được xem như là sư phụ của ta, hơn nữa lại đối tốt với ta.”

“Cám ơn.” Lão trả lời rất thành khẩn.

Tiếp theo, vừa giải thích cho Miểu Miểu hiểu tình hình, thuận tiện cho nàng một ít bạc, suy nghĩ thật sự chu đáo, đến đâu ở mà không cần bạc chứ, không ít thì nhiều. Sau đó Hiên Viên Tiêu đem công phu truyền hết cho Miểu Miểu, tất nhiên độc trong cơ thể không có nội lực áp chế, nhanh chóng phát tán tòan thân. Lão cầm lấy tay Miểu Miểu nói “Giúp ta nói với nàng, yêu nàng ta cũng không hối hận. Đừng để nàng chết đau đớn.” Miểu Miểu khẽ gật đầu, coi như đáp ứng rồi.

Mai táng cho Hiên Viên Tiêu xong rồi, dựa theo đường lão chỉ, từng bước từng bước nàng rời khỏi thảo nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.