Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 14: Kỳ thật, trong lòng mỗi người đều muốn trở thành anh hùng




"mó óa á nó móa nó!!!"

Phương Nhiên nói năng không mạch lạc nhìn xem thắt lưng của mình trở thành... Không, triệt để đập đi cải tạo lại thắt lưng, ta ngất, con mẹ nó đây là thắt lưng của ta? Ngươi nói đây là tuyệt thế thần binh hoặc là tác phẩm nghệ thuật quốc tế, ta cũng tin a.

Hắn nhìn xem Ngân Đoạn Long Nha trong tay mình. Như kiếm, nhưng không phải kiếm, uyển chuyển mềm mại càng giống như nhuyễn tiên. Vốn trước đó thắt lưng có một phần làm bằng da, nay hoàn toàn biến mất, toàn bộ bằng kim loại không rõ tên, sang trọng tinh tế như bạc, lại không che giấu hết khí tức nguy hiểm, giống như một đầu hung thú đang ngủ say.

Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.

Đáng giá.

Cả đời này của ta đáng giá.

Quả nhiên, đem toàn bộ điểm thuộc tính tự do tăng cấp vẻ ngoài giá trị là chính xác a!! Ngươi nhìn xem vẻ ngoài này khốc huyễn đến phá thiên!

Một cỗ cảm động từ trong lòng hắn sinh ra.

Quá tốt rồi, lần này ma pháp thiếu nữ thân phận của ta cũng không bởi vì thắt lưng mà bại lộ.

"# $! #%! %# $%# $..."

Linh nhìn chằm chằm giao diện thuộc tính của Phương Nhiên, triệt để nói năng lộn xộn.

Cái quỷ gì?

Đây là cái quỷ gì!?

Công kích đạt tới giá trị ban đầu max chỉ số!? Ma lực giá trị 19? Tốc độ phòng ngự tất cả đều là 15 hoặc trở lên?

Ngân Đoạn Long Nha?

Thắt lưng của hắn thay cái tên hoá ra lại mạnh như vậy sao.

Nhưng cái tên sặc mùi chuunibyou, Ngân Đoạn Long Nha là cái quỷ gì!?

Loại này chỉ số thuộc tính so với U Năng Quang Tử Hạch Tâm của mình còn cao hơn?

Chờ chút! Đây chính là mình cho hắn đơn giản hoá chỉ số.

Linh đột nhiên kịp phản ứng. Sau đó mở ra nguyên bản thuộc tính giao diện, lần lượt nhìn xem. Thời gian dần trôi qua, nàng hô hấp dần trở nên khó khăn, sắc mặt nghiêm trọng, điều này hoàn toàn vượt qua khỏi hiểu biết của nàng.

Đây quả thật là thuộc tính ban đầu của một người?

Thành tựu giúp người tăng lên như thế lớn?

Hay bởi vì năng lực của hắn cấp SSS?

Sau cùng nàng yên lặng đóng lại nguyên bản giao diện, hít thật sâu một hơi, tuyệt đối không để người thứ hai nhìn thấy. Sau đó ánh mắt phức tạp nhìn xem Phương Nhiên cầm trong tay Ngân Đoạn Long Nha, bởi vì quá đẹp trai mà một mực cười ngây ngô.

Xem ra, phải thật tốt giúp đỡ tên ngốc này, dù là không vì chính mình...

“Uy, Phương Nhiên, ngươi có hay không nghĩ tới...” Linh nghiêm túc mở miệng.

"Liên quan tới chính mình."

Phương Nhiên sững sờ, sau đó cười.

Hắn làm bộ thở dài phiền muộn nói: "Vấn đề này, đã có rất nhiều người hỏi tôi."

"Như vậy ngươi đây?"

"Tôi đã nghĩ kỹ, " Phương Nhiên bỗng nhiên nghiêm túc lên: "Về sau tôi dự định làm việc liên quan đến máy tính, nếu như có thể mà nói, muốn tìm một thành thị không có quá nhiều khói bụi, tiền lương, năm ngàn tệ trở lên là được, sau đó tìm một cô gái tướng mạo không tệ, ôn nhu một chút làm vợ, trước ba mươi tuổi có thể mua một căn hộ, là cái này...”

Ba!

Không đợi hắn nói xong, sạc dự phòng trực tiếp nện trên mặt hắn!

"A!! Mũi của tôi!! Mũi!!!" Phương Nhiên lập tức lăn lộn trên sàn nhà.

"Ngớ ngẩn! Ai hỏi ngươi loại vấn đề này! Còn có, có thể hay không có chút tiền đồ!! Ngươi hiện tại là người tham gia Dạ Chiến! Tiền lương năm ngàn, tìm vợ, có phòng nhỏ, còn nghĩ làm IT, ngươi có thể lại mất mặt một chút sao!!!"

Sạc dự phòng cao cao bay lên, chuẩn bị lần nữa nện xuống đến, Phương Nhiên có thể cảm giác được nó đang rất giận dữ, tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ, nuốt ngụm nước bọt, đem câu kia trong bụng nuốt trở về, kỳ thật tôi càng muốn trước tiên thi đậu anh văn cấp bốn.

Đợi một hồi, phát hiện sạc dự phòng không có nện xuống đến, hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng không ngờ nghe được thanh âm không cho từ chối.

"Mặc quần áo, đi, ra ngoài!"

"Đi đâu?" Phương Nhiên bị câu này thay đổi chủ đề làm sửng sốt, lúc này hơn nửa đêm còn đi đâu a.

Trầm mặc một chút, trong sạc dự phòng chậm rãi truyền ra thanh âm loli.

"Đi để ngươi tin tưởng lực lượng của mình."

Hắn ngẩn ra một lúc, không hiểu ý tứ của nàng, bất quá cũng không để ý, cầm Ngân Đoạn Long Nha yêu thích không rời tay thay quần áo khác, lần nữa trở lại trước mặt linh thú triệu hồi của mình.

Ba!

"A!! Mũi của tôi!! Mũi!!"

"Ngốc nghếch!! Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài, ngươi mặc quần áo trắng, có bệnh a!?"

Bên trong phòng trọ, truyền ra tiếng gào thét giận dữ mang theo thanh âm loli của sạc dự phòng Tiểu Mễ!

...

...

Lạc Thành ban đêm, đèn đuốc sáng rực, thành phố phồn hoa đúng là như thế khắc họa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

Từ những người giàu có nhất đến những tên ăn mày nghèo túng, không biết có bao nhiêu người ở chỗ này phấn đấu, ở chỗ này cạnh tranh.

Không biết có bao nhiêu người ở chỗ này tồn tại, ở chỗ này chết đi.

Còn tốt, thành phố này phần lớn vẫn là người bình thường phổ thông.

Duy trì lấy toàn bộ thành thị bình thường vận chuyển.

Mà nơi nào đó trên không trung....

"Tôi nói, chúng ta có thể thay cái tư thế a?"

Phương Nhiên ngó xuống run rẩy mở miệng.

Giờ phút này, hắn đã thay quần áo khác, áo khoác dài màu đen, quần jean đậm màu, thời điểm mới thay xong cũng làm Linh kinh ngạc một chút.

Quần áo của tên ngốc này cũng không tệ lắm.

Nhưng mà toàn bộ những trang phục này đều không làm người khác chú ý bằng thắt lưng của hắn!

Ngân Đoạn Long Nha tựa hồ vẫn có chức năng khóa lại với nhau, nên nói không uổng kiếp trước là thắt lưng a...

Mà về phần nguyên nhân Phương Nhiên run rẩy, đó là bởi vì...

Giờ phút này, hắn cách mặt đất đến mấy mét, hơn nữa càng ngày càng cao, đảo mắt đều có độ cao bốn năm tầng!

Ngươi nói hắn có như vậy mà run rẩy, đổi lại là ai cũng đều run rẩy!

Mà mấu chốt nguyên nhân Phương Nhiên có thể bay, là trong tay hắn cầm lấy sạc dự phòng.

Không sai, liền là sạc dự phòng.

Một tay hắn nắm chặt sạc dự phòng, toàn bộ trọng lượng đều tập trung ở phía trên, dựa vào thủ đoạn không biết tên của Linh bay ở trong bóng đêm.

Thật, Phương Nhiên cảm thấy mình không bị dọa tè ra quần, nhất định do trước kia nhà ga sập, cao ốc sập rèn luyện ra lòng gan dạ!

"A, như này liền không chịu nổi? Vậy về sau ngươi tham dự những tràng cảnh khó khăn hơn làm sao bây giờ?"

Sạc dự phòng phát ra tiếng trào phúng, kỳ thật vẫn là Linh chia sẻ một bộ phận gánh nặng của Phương Nhiên, nếu không, ngươi cho rằng một người chưa từng trải bất kỳ rèn luyện nào, thật có thể một tay giữ lấy điểm tựa bay ở không trung a?

"Vậy cô cũng không thể...."

Phương Nhiên run rẩy biện hộ, nhưng Linh căn bản không có nghe, tự mình hướng một phía nào đó bay lên, sau đó trong lòng cũng nổi nóng, nếu không phải mình rơi xuống tình trạng này, làm sao đến nỗi di động khoảng cách này đều lao lực như vậy.

Trong bóng đêm, nàng càng bay càng cao, ước chừng gần nửa giờ trôi qua, Linh đột nhiên giật mình phát hiện.

Không biết từ khi nào, Phương Nhiên một câu đều chưa nói qua.

"Sẽ không phải dọa ngất đi qua a?" Linh hoảng hốt một chút, đem lực chú ý chuyển qua trên người Phương Nhiên, sau đó thấy được biểu tình mà nàng rất nhiều năm sau đều chưa quên.

Phương Nhiên cũng không có ngất đi, cũng không có tiếp tục run rẩy, hắn không biết lúc nào đột nhiên bình tĩnh lại, an tĩnh nhìn xem dưới chân cảnh đô thị ban đêm, tựa hồ có chút xuất thần, thẳng đến vừa rồi vì đó vẫn luôn luôn cà khịa, giống như hoàn toàn trở thành một con người khác.

Ánh mắt của hắn an tĩnh như vậy, nghiêm túc như vậy, không vui không buồn, cực kỳ bình tĩnh nhìn thành phố này, nhìn xem phía một ngõ hẻm nào đó.

"Cô biết không?"

Đột nhiên hắn mở miệng nhẹ giọng nói, giọng nói vẫn là bình thường luôn luôn yêu thích nói cà khịa, nhưng ngữ khí lại lập tức thay đổi.

Làm cho Linh có chút nhận không ra.

“Tôi sinh sống tại thành phố này ba năm, làm một người bình thường, sinh sống ba năm.”

Linh trầm mặc, nàng hơi ngạc nhiên chú ý đến Phương Nhiên, hiện tại đối mặt với hắn, đột nhiên chẳng biết mở miệng nói tiếp như thế nào.

"Vận mệnh có đôi khi là không công bằng, người bình thường bởi vì bình thường mà bình thường."

Phương Nhiên cúi thấp xuống hai mắt, vẫn như cũ nhìn xem dưới chân thành thị, nhẹ nhàng mở miệng, giống như là hồi ức của mình.

"Tôi đã từng gặp được có người bị xã hội đen ngăn ở hẻm nhỏ."

Giọng nói Phương Nhiên có chút đạm mạc, phảng phất đang nói chuyện của người khác.

"Nhưng cuối cùng tôi bỏ chạy," Phương Nhiên trầm mặc một chút: "Chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát."

"Người kia giống như còn nhập viện rồi, tiền cũng không có muốn lấy lại."

"Chuyện bị bắt tôi gặp qua rất nhiều, đây cũng chỉ là một lần, tôi đã biết rất sớm, tôi chỉ là một cái phổ thông người bình thường, không có năng lực gì, cũng cứu không được ai, không thể nào là anh hùng."

Phương Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sạc dự phòng ở trong tay, linh thú triệu hồi của mình, không hiểu nói một câu.

"Cho nên tôi không tin, nhưng..."

Hắn đột nhiên buông lỏng tay ra, thân thể rơi vào cảnh ban đêm, chỉ để lại trên không trung sạc dự phòng một mình bay lên, dưới hình thái linh hồn số liệu, Linh có chút kinh ngạc không chắn chắn.

Chuyện gì xảy ra!?

...

Trong bóng đêm, ở một con hẻm nhỏ, một bóng dáng cô gái vội vàng chạy vào, lại phát hiện rốt cuộc không có đường, mà sau lưng nàng, người đàn ông trung niên mặc áo đen cùng thủ hạ đã đuổi đến giao lộ.

Trong bóng đêm, com-lê màu đen đặc biệt có lực uy hiếp áp bách tới, cô gái chỉ có thể không ngừng lui lại, hai tay cầm chặt lấy vành nón mềm mại của mình.

"Tốt nhất ngoan ngoãn theo chúng ta đi!"

Người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen uy nghiêm nói với cô gái đã không còn đường lui.

“Không muốn!"

Ông ta nhíu nhíu mày, ra hiệu thủ hạ bên cạnh xuất thủ, nhưng ngay khi thủ hạ mới vừa đi tới hai bước, đột nhiên tiếng gió vun vút từ phía trên không trung truyền đến!!

Trên mặt tên kia lập tức bối rối, bận rộn lo lắng lui lại hai bước, gã vừa mới lui lại, chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống!

Ầm!!!

Một người mặc áo khoác màu đen rơi xuống, hắn cường ngạnh giẫm lên mặt đất, không có bất kỳ kỹ xảo tá lực nào, chống cự lại trọng lực rơi xuống, nhưng, một cỗ cảm giác dữ tợn đập vào mặt, khí thế không tên dâng lên, làm hắn không có ngã xuống mà ngược lại mạnh mẽ đứng dậy!

Tóc đen, áo đen, thấy không rõ hình dạng.

"Người nào!?" Thủ hạ lên tiếng hét lớn!

"Đừng quản người kia, lấy an toàn làm trọng!!"

Người đàn ông trung niên trông thấy bóng người lạ lẫm ngăn tại trước mặt cô gái, lập tức nóng lòng, trực tiếp mệnh lệnh thủ hạ động thủ.

Một bên, áo đen thủ hạ nhanh chóng đưa tay phải vào trong ngực, móc ra một cây súng lục!

Phương Nhiên nhìn một màn này trước mắt, bình thường tới nói, bị xã hội đen cầm súng chỉa vào, hắn đều nhanh dọa tè ra quần, thế nhưng hiện tại hắn lại lạ thường không có cảm giác gì, chỉ là có chút xuất thần.

Mình chỉ là người bình thường, vẫn luôn như vậy.

Đây là chuyện hai mươi năm qua mình đã biết từ rất sớm.

Nhưng người bình thường không phải là bởi vì muốn bình thường mà bình thường, chỉ là bởi vì bình thường mà bình thường.

Cho dù là chúng ta loại này người bình thường không có bất kỳ lực lượng gì...

"Mau ra tay!! Động thủ!!!" Người đàn ông trung niên lạnh giọng quát, lo lắng nhìn xem Phương Nhiên ngăn trước người cô gái, mà nghe được mệnh lệnh, thủ hạ áo đen không có chút do dự nào trực tiếp nổ súng!

Ngọn lửa từ họng súng phun ra!!

Bằng!!

Viên đạn to lớn xé gió phóng về phía Phương Nhiên!

Ngân Đoạn Long Nha lặng lẽ xuất hiện tại trong tay, hắn trực diện phương hướng đạn bắn, nhẹ giọng mở miệng, câu nói sau cùng giống như là nói cho chính mình hay là tất cả mọi người nghe.

"Nhưng nếu như có thể, kỳ thật trong lòng mỗi người..."

"Đều muốn trở thành anh hùng."

Keng!

Một đạo ngân quang lấp lóe bầu trời đêm!

Ngân Đoạn Long Nha trực tiếp vẽ ra nửa vòng cung, Phương Nhiên căn bản không cần lo lắng vấn đề chém hay không chém, Ngân Đoạn Long Nha mang theo sức mạnh phòng ngự trực tiếp hất bay viên đạn!

"Quái...."

Không đợi người kia nói xong, Phương Nhiên trực tiếp đánh bọn hắn bất tỉnh, thân thể nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi, phảng phất có thể làm được bất cứ chuyện gì.

"Ngươi muốn làm...." Người đàn ông trung niên nhìn xem Phương Nhiên lập tức nóng nảy, thế nhưng trực tiếp bị gõ hôn mê bất tỉnh.

Gió đêm thổi qua, Phương Nhiên lập tức trầm mặc, hắn xuất thần nhìn xem Ngân Đoạn Long Nha trong tay mình, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó hắn xoay người nhìn về phía cô gái kia, nàng mặc y phục màu trắng tinh xảo, chiếc nón mềm mại che lấy gương mặt đáng yêu như tiểu động vật, giờ phút này, nàng cực kỳ kinh ngạc ngoài ý muốn nhìn xem một màn này.

"Cô không sao."

Phương Nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó trực tiếp quay người đối với không khí nói ra:

"Chúng ta đi thôi."

Sau đó thân thể của hắn bay lên, tan vào trong bầu trời đêm tối mịt, chỉ để lại cô gái sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ có chút không thể tin được xảy ra chuyện gì.

Mà giữa không trung, tự nhiên là Linh lại dẫn Phương Nhiên bay lên, giờ phút này trong lòng nàng đơn giản nhấc lên sóng to gió lớn!

Phải biết chính mình lúc trước đánh vỡ nhận thức, tin tưởng mình thật có siêu năng lực thế nhưng là dùng nửa năm, hơn nữa còn là mỗi ngày mỗi ngày sử dụng, rèn luyện.

Dự định ban đầu là đêm nay giúp hắn rèn luyện sơ bộ một chút...

Có thể hắn, vẻn vẹn như vậy chính hắn liền hoàn thành đối với chính mình thừa nhận năng lực cùng tin tưởng?

Đây quả thật là mình mới quen biết tên kia Phương Nhiên, vừa ngốc nghếch vừa thiểu năng, vừa căng thẳng liền hóa thân điên cuồng cà khịa sao? Chẳng lẽ là bởi vì mình vừa mới biết hắn, cho nên còn không hiểu rõ? Linh tự hỏi, mà ý niệm của nàng lại vừa vặn thấy được trong hẻm nhỏ chuyện phát sinh tiếp theo.

Chỉ thấy cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh xảo ngẩn ngơ một chút, sau đó thận trọng đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, có chút áy náy cùng ngượng ngùng chọc chọc hắn, mở miệng nói:

"Cái kia... Bác hai, bác... Không có sao chứ? Thật xin lỗi, cháu không nên rời nhà ra đi...."

Linh: "..."

Được, một mặt thâm trầm đùa nghịch anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả biến khéo thành vụng, đánh bác hai của nàng.

Con hàng này quả nhiên là trong nhận thức của ta biết tên Phương Nhiên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.