Đồ Thần Chi Lộ

Chương 95: Thùng cơm (Phần 1)




Xem ra, trong đầu chỉ có một chút ký ức tàn khuyết có thể lựa chọn được!

Đương nhiên, Trương Dương trước sau cho rằng, bên trong những cổ tịch này cũng cất dấu một chút bí mật võ thuât, chỉ là mình tạm thời vẫn không có cách nào nhìn ra điều huyền bí trong đó mà thôi.

Trương Dương nằm trên mặt đất làm ra động tác có chút quái lạ, mà động tác này, vĩnh viễn là lặp đi lặp lại trên trăm ngàn lần, điều này quả thực là một sự hành hạ, nhưng Trương Dương cũng không có cách nào khác, ký ức trong đầu căn bản không có chỉ ra con đường rõ ràng, hắn bây giờ tựa như một hòa thượng xuất gia nửa đường, chỉ có thể dựa vào trực giác luyện tập như vậy mà thôi.

Khiến cho Trương Dương buồn bực chính là, trong đầu mình cư nhiên cũng không có nhắc nhở phải làm động tác này bao nhiêu lần, hắn cũng chỉ có thể rập theo khuôn khổ luyện tập lặp đi lặp lại một ít động tác võ thuật mình biết.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Dương đã tiến vào cảnh giới vong ngã, mãi đến khi ánh bình minh lộ ra ở phương đông hắn mới giật mình phát giác ra mình không ngờ đã luyện tập một đêm, khiến cho hắn cảm thấy không thể tin nổi chính là, hắn lại không cảm giác mệt mỏi chút nào, ngoại trừ hơi đói, ngược lại có cảm giác thần thanh khí sảng.

Dần dần, bên trong công viên một vài người lang thang cũng rời đi, có người tìm thức ăn, có người tìm công việc, thay thế bọn họ chính là những cư dân ở phụ cận muốn rèn luyện thân thể một chút vào sáng sớm.

Dần dần, người trên bãi cỏ chỗ Trương Dương ngủ cũng nhiều lên, có múa ương ca(1), có Thái Cực bát quái, cũng có cả kéo đàn nhị……….

Nhìn Lưu Bưu ngủ say, Trương Dương không quấy nhiễu hắn, hắn đúng là rất bội phục Lưu Bưu, dưới hoàn cảnh này hắn cư nhiên có thể ngủ say như thế, thật sự là dị nhân a, Trương Dương vẫn như cũ lặp đi lặp lại vài động tác mà người khác khi thoạt nhìn cảm giác rất quỷ dị.

Trương Dương không biết,trong khi hắn đang luyện tập, cách đó không xa có một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng ngồi ở trên ghế dài một mực quan sát hắn.

"Tiểu tử, ngươi luyện cái gì vậy?" Cuối cùng, người thiếu phụ phong tư nổi bật cũng đi tới hỏi.

"A…….khái khái…… Ta cũng không biết, luyện lung tung mà……" Trên mặt Trương Dương nhất thời đỏ lên. Tiềm thức của hắn hoàn toàn là luyện tập động tác, thực sự còn không thể nói là luyện tập công phu gì, tựa hồ ký ức tàn khuyết trong đầu căn bản không có một phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, vô cùng phức tạp, càng không thể nói ra được tên cụ thể. Bao nhiêu bí tịch tiểu hòa thượng cho hắn còn có cái tên, mà ký ức trong đầu của hắn cư nhiên không có một danh từ võ thuật, điều này làm cho Trương Dương tự mình cũng cảm thấy không thể tin nổi.

"A a,vậy tại sao ngươi lặp lại động tác này?" Thiếu phụ tò mò hỏi.

"Nhàn rỗi……"

"….." Thiếu phụ sửng sốt. Câu trả lời của người thanh niên này khiến cho nàng cư nhiên không biết trả lời lại như thế nào. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Ngươi biết võ công?"

Tinh thần Trương Dương đột nhiên hơi bị chấn động, lúc này Trương Dương có chút bệnh lạ cần tìm thầy thuốc, từ sau khi biết lão bên trong thư điếm không được coi trọng lại là một sát thủ, Trương Dương đối với loại bán rau mổ lợn này đều có một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.

Đó gọi là ẩn cư trong thành phố!

Thiếu phụ này đột nhiên chạy tới hỏi, giải quyết không tốt có thể bị nhìn ra manh mối gì đó.

"Võ công?!" Thiếu phụ trợn mắt há mồm.

"khái khái….." Trương Dương vừa thấy vẻ mặt thiếu phụ, lập tức biết mình sai rồi, "vậy ngươi hỏi cái gì?"

"A a, không có gì, ta mở một võ quán yoga, động tác của ngươi nhìn ra chỉ có người tu luyện yoga mới có thể làm được, cho nên tò mò, ta thấy ngươi sáng sớm làm mấy động tác đơn giản này vài giờ, ta ở trong công viên cũng chạy mấy vòng rồi, ngươi cư nhiên còn làm, a a, ngươi rất có nghị lực a." Thiếu phụ nói.

"Nga"

"Đi đây, nhìn ngươi vừa rồi mê muội như thế, ta lúc đầu tưởng động tác tập thể dục gì mới." Thiếu phụ phất phất tay rời đi.

"bye bye…." Trương Dương thất vọng vẫy vẫy tay.

"Tình huống gì vậy, tình huống gì vậy?" Lưu Bưu đột nhiên từ từ trên ghế dựa đứng dậy. Có thể là ở trong mơ cảm giác được có người ở bên cạnh nói chuyện.

"Không có tình huống gì. Ngươi tiếp tục ngủ đi." Trương Dương không chút tức giận nói.

"Đói quá, đến lúc cần phải ăn cơm rồi. hắc hắc…" Lưu Bưu xấu hổ sờ sờ đầu.

"Ân……." Trên thực tế, Trương Dương cũng đã sớm đói bụng rồi.Và thế là tình huống phát sinh, chỉ là ăn bữa sáng, hai người lại tốn ba mươi nguyên, mà Lưu Bưu mặc dù là thương binh, khẩu vị cũng quá thần kỳ, trứng gà sốt làm thịt năm quả, còn ăn một bát bún, bao nhiêu là bánh rán, vì vậy Trương Dương mới chỉ trích, quả thực đúng là một kẻ vô dụng, một con heo chỉ biết chà đạp lương thực.

Không không, ngay cả heo cũng không bằng, dùng heo để hình dung Lưu Bưu đúng là một sự vũ nhục, heo còn có thể giết thịt, mà Lưu Bưu chỉ là đống cứt sắt.

Đương nhiên, cũng phải nói lại, Trương Dương tự mình cũng ăn không ít.

Trên thực tế, Trương Dương và Lưu Bưu đều mới hai mươi tuổi đầu, đúng là lúc cơ thể đang phát triển, hơn nữa mấy đêm liền bôn ba chạy trốn, dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể tự nhiên người bình thường không thể so sánh được.

"Làm sao bây giờ?"

Sau khi hai người từ quán ăn sáng ra ngoài, Lưu Bưu than vãn liếc mắt qua hai mươi nguyên đại dương trong tay Trương Dương.

"Xem ra, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, nếu không, không tới hai ngày nữa chúng ta sẽ lên trên đầu báo, nói hai sinh viên đại học đã tốt nghiệp không tìm được việc làm bị chết đói trên đầu đường."

Trương Dương nhíu mày nhìn hai mươi nguyên trong tay, hiện tại nếu như không kiếm tiền, cuộc sống cũng trở thành vấn đề, còn nói trốn chạy gì chứ, tỉnh thành này khẳng định không thể nán lại lâu dài, cách tốt nhất bây giờ chính là ngay tức khắc tìm một chỗ nán lại một khoảng thời gian, rồi không ngừng thay đổi nơi ở, cho dù là lưu lại đầu mối gì thì đối phương cũng đuổi không kịp.

"Kiếm tiền như thế nào?"

Lưu Bưu uể oải phe phẩy cánh tay của mình, thứ hắn am hiểu nhất chính là dọa dẫm bắt chẹt người khác. Muốn để cho hắn động não kiếm tiền thì không bằng giết hắn đi, nhưng, kỹ thuật hắn am hiểu nhất bây giờ đã bị Trương Dương nghiêm cấm sử dụng rồi, đương nhiên, mấu chốt chính là, vết thương của hắn còn chưa khỏi, chỉ cần Bưu ca hắn khỏi vết thương, dựa vào bản lãnh đua ngựa, kiếm vài món tiền nhỏ cũng dễ dàng……..

Nghĩ đến mình ở trong trường học đại sát tứ phương uy phong lẫm liệt, Lưu Bưu lập tức đã quên đi vụ tai tiếng hắn bị Lữ Phi đánh cho răng rơi đầy đất.

"Ta phải tìm một công việc ngắn hạn, kiếm chút tiền chi trả sinh hoạt và lộ phí rời khỏi nơi này."

"Được rồi, Trương Dương, ta vẫn chưa hỏi, chúng ta chạy đi đâu vậy?"

"Hiện tại chưa có mục đích, chúng ta tạm thời không thể thiết lập mục đích cho mình. Bởi vì, những thủ hạ của Mãi Mãi Đề khẳng định cũng vắt hết óc suy nghĩ chúng ta sẽ chạy tới nơi nào, vậy, chúng ta sẽ phải làm như chúng ta chính mình đều không có mục tiêu, đương nhiên, chúng ta vẫn phải tận lực rời xa tỉnh H một chút. Ta tin rằng, lực lượng chủ yếu của bọn chúng hiện tại đều ở tỉnh H!"

"Vậy tại sao ngươi lúc đầu nói muốn đi Nghiễm Châu?"

"Ân, nơi đó khẳng định là một trong những mục đích của chúng ta, bởi vì, tỉnh Nghiễm Đông là một tỉnh có dân cư lưu động nhiều nhất cả nước, ta nghĩ, ở địa phương này, các thế lực khẳng định rất rắc rối phức tạp, Mãi Mãi Đề hắn dù có bản lãnh thông thiên địa nếu muốn tìm được chúng ta cũng không phải dễ dàng, đương nhiên, quan trọng chính là, nơi này tiếp cận Hồng Kông, vạn nhất nếu thế lực của Mãi Mãi Đề đã có thể lớn rộng ra phạm vi toàn quốc truy sát chúng ta, vậy, đường thoát duy nhất của chúng ta chỉ có thể là lén vượt qua Hồng Kông, Hồng Kông mặc dù là địa bàn của Trung Quốc, nhưng hoàn cảnh, chế độ đều không giống. Mãi Mãi Đề lại là người đại lục, nếu muốn thế lực ngầm của hắn xông tới Hồng Kông khẳng định sẽ không dễ dàng."

"Hắc hắc, Hồng Kông, Hồng Kông a, nơi tốt. Nghe nói mỹ nữ Hồng Kông không biết bao người muốn…………." Lưu Bưu vẻ mặt dâm đãng cười.

"Lão đại. Bưu ca, chúng ta bây giờ còn không ăn no mặc ấm. Chờ khi đầy đủ rồi thì ngươi hãy mới nghĩ đến dâm dục đi." Trương Dương cầm hai mươi đại dương hung hăng vất lên người Lưu Bưu nói: "Ngươi ở chỗ này chờ ta,ta đi xem xem,có nơi nào kiếm tiền không."

"A………ngươi không mang theo tiền à?" Lưu Bưu cầm hai mươi đại dương nói.

"Mang theo hay không có gì khác nhau sao?" Trương Dương dẩu môi nói.

"Thế là thế là……….." Lưu Bưu không chút nhún nhường đem hai mươi đại dương đặt trên người mình nói: "***, khát nước quá, phải mua một cây kem để ăn đã………." "Đi đi lại lại như vậy, vạn nhất nếu như đi tản ra, chúng ta hãy dùng QQ liên lạc, nhớ QQ không?"

"Nhớ rồi nhớ rồi, cứ đi đi, bà mẹ nó, so với lão mẫu còn phiền…a…lão mẫu….thảm rồi thảm rồi, ta còn chưa thông báo cho mẹ ta biết….." Lưu Bưu nghĩ đến mẹ hắn, nhất thời khẩn trương.

"Khái khái…….. Thời gian dài nhất mà ngươi rời khỏi nhà là bao lâu?"

"Hơn một tháng……."

"Mịa, hơn một tháng, lúc này mới đến vài ngày? Xéo đi….." Trương Dương giận dữ.

"Hắc hắc, quên mất, mới đến vài ngày, không việc gì không việc gì, ngươi đi đi thôi."Lưu Bưu vẻ mặt xấu hổ.

Trương Dương và Lưu Bưu chạy trốn có một chỗ tốt, đó chính là sẽ không có ai phải lo lắng, cha mẹ Trương Dương ở bên ngoài làm việc trường kỳ, ngoại trừ việc chuyển tiền cho Trương Dương, căn bản là rất ít liên lạc, đương nhiên, chính là muốn liên lạc cũng không được.

Mà Lưu Bưu mặc dù là người thành phố C, nhưng hắn là một người chủ trường kỳ không về phòng của mình, sau một thời gian dài, cha mẹ hắn cũng quen, thời gian dài nhất hắn không về nhà không phải là một tháng như trong bản ghi chép mà là ba tháng. Ra ngoài chơi, cố gắng tìm một công việc làm việc trong thời gian ngắn, ròng rã suốt bốn giờ, eo mỏi lưng đau, nếu tháng Mười còn không quá lạnh, hoàn toàn có thể dùng sự cơ hàn khốn khó hình dung tình cảnh hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.