Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 7: Tiếu tử lĩnh




Chúng ta đều không lường trước được lập tức sẽ đến trêи núi còn phải đi đường sông, chỉ phải đến trong huyện thuê con thuyền nhỏ, nhưng là thuyền kia thực cồng kềnh, lại bỏ thêm chút bạc gọi vài người lực phu (1) * (1. Lực phu: người lao động bằng sức khỏe bản thân, vd: phu khuân vác…) tới nâng thuyền đi theo. Mới đầu mấy người kia nghe nói muốn đi Tiếu Tử Lĩnh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lắc đầu giống như bát lãng cổ (2), bất quá ở trước thỏi bạc trắng lòe lòe của Lạc Thần, lập tức lại trừng lớn mắt không ngừng vội vàng đáp ứng. *(2. Bát lãng cổ (trống bỏi): là nhạc khí cùng món đồ chơi truyền thống, cổ xưa ở Trung Quốc, xuất hiện ở thời Chiến quốc kì. Chủ thể bát lãng cổ là một mặt trống nhỏ, hai bên sườn nối liền với hai quả đạn, dưới trống có tay cầm, chuyển động tay cầm viên đạn lay động đánh vào trống phát ra tiếng. Thân trống có thể là gỗ cũng có thể là trúc, còn có đất, giấy cứng; mặt trống dùng da dê, da trâu, da rắn hoặc giấy chế thành, trong đó lấy trống bỏi thân gỗ mặt da dê điển hình nhất. Lúc đầu, bát lãng cổ là nhạc khí mà không phải đồ chơi. (ở VN cũng có loại trống này, khi bé ta có thấy qua, giờ thì không bik thế nào.))

Tiêu Tiển ở bên cạnh nhìn bó lớn bạc như nước chảy ra, rất đau lòng, thấp giọng càm ràm một câu: “Có nhiều tiền như vậy, kia lão tử còn đổ cái đấu rách gì a, trực tiếp đem kẻ có tiền này lấy về nhà không phải tốt lắm sao?”

May mắn câu này của hắn chưa bị Lạc Thần nghe thấy, bằng không nếu không hủy xương cốt cũng phải lột tầng da.

Đường núi trêи Tiếu Tử Lĩnh bởi vì vài ngày trước đó liên tục rơi mưa to mà trở nên gồ ghề, trước kia rất nhiều người lui tới qua lại, loáng thoáng có thể nhìn ra dấu vết đường này từng sửa chữa qua; ngược lại con đường chung quanh cỏ dại mọc dài, đội ngũ chúng ta vác theo đồ khá nặng, đi tới có chút cố sức.

Bởi vì mất con ngựa, ta cùng Lạc Thần chỉ phải cùng cưỡi một con. Ta ngồi ở phía trước bị cánh tay của nàng vây quanh, trong xóc nảy ngẫu nhiên không cẩn thận ngã lên người nàng; không biết có phải do trêи đường thổi gió hay không, thân thể nàng lạnh như băng, ta ở trêи ngựa giống nhau cũng bị lạnh đến cả người nổi da gà, bó tay bó chân phá lệ không được tự nhiên.

Quản sự của mấy người lực phu vận chuyển thuyền nhỏ kia tên là Bàn Hắc, tướng mạo cao lớn thô kệch, lại giống như nữ nhân thích nhiều lời, dọc theo đường đi càng không ngừng cùng chúng ta đến gần; may mắn chúng ta có Tiêu Tiển tên giảo hoạt này chu toàn, dọc theo đường đi tiếng nói không ngừng, cũng không phải là không có tán gẫu.

“Vị đại ca này, các ngươi này vội vàng chạy đến Hoa Sơn là muốn đi làm cái gì nha? Trước kia nhưng là không có biến cố lớn gì, hiện tại nơi kia nhưng là loạn dữ dội.” Bàn Hắc cất cao giọng nói.

Tiêu Tiển ngạc nhiên nói: “Không có biến cố lớn? Nói như vậy vẫn là có chuyện xảy ra lâu?” Ta nghe được để ý, cũng vội vãnh tai nghe.

“Thật ra Hoa Sơn này từ trước tới nay có chút tà hồ, bất quá có ít thứ trước kia cũng chỉ tình cờ thấy không đụng nó; nơi nào giống như bây giờ, đi vào không chết cũng phải thiếu một cánh tay gãy một cái chân. Lão Hắc ta lúc trước thường hay cùng đi tới Hoa Sơn này, trêи đường đã gặp một việc ma quái, hiện tại nhớ tới còn kém điểm tè ra quần.”

Bàn Hắc nói đến chỗ này còn cố ý ngừng lại uống miếng nước, treo khẩu vị chúng ta, Tiêu Tiển gấp đến độ nói: “Ca ca của ta, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là chuyện gì a?”

Bàn Hắc hắc hắc cười âm hiểm một tiếng, nói: “Khi đó ta giúp ông chủ vận chuyển lá trà, mấy huynh đệ chúng ta đi ở phía sau cùng, sắc trời cũng tối, bốn phía gió sưu sưu. Địa đạo đó của Tiếu Tử Lĩnh rất sâu, cũng không giống như hiện tại nước dâng lên. Ta đem gánh lá trà từ trêи người lấy xuống, vừa mới để xuống đất, liền thấy trêи tường bên trái địa đạo cách đó không xa có cái gì bỗng nhiên sáng lên, lộ ra ánh sáng xanh biếc.”

Ta ở bên cười nói: “Có lẽ là ma trơi (3) trong khe suối thôi, không ngại sự.” (3. Ma trơi: ánh sáng do chất phốt-pho ở xương người hay xương vật tỏa ra, ban đêm thường lập lòe, phảng phất như ở bãi tha ma.)

“Vị cô nương này, nếu là ma trơi ta ngược lại còn không sợ. Vài người vác gánh dẫn đèn lồng đã đuổi đi phía trước, dĩ vãng cũng không đi qua địa đạo lúc trễ như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi; chúng ta tận lực đi sát bên phải, không đi đến gần vầng sáng màu xanh kia, chỉ chú ý dưới chân đi nhanh như gió. Chờ đi qua lục quang kia, trong lòng ta tò mò, nghĩ tới xem ở khoảng cách gần, chỉ là vừa nhìn liền thiếu chút nữa đem ta dọa vỡ mật.”

Bàn Hắc nói đến nơi này phảng phất mặt tối lợi hại, thanh âm cũng có chút run run: “Ta xem ma trơi kia xanh mơn mởn, chung quanh nhìn mơ hồ, chỉ thấy cái bóng trắng u ám của một nữ nhân đứng ở kia, tóc thật dài, cũng không nhúc nhích; ta lúc ấy sợ tới mức chạy mất mạng, ngay cả gánh lá trà cũng không nhìn tới.”

Bàn Hắc vừa dứt lời, ta rõ ràng cảm giác hai cánh tay lạnh như băng vòng quanh ta bỗng nhiên chặt hơn, dây cương cũng ghì về sau; nhưng là ta đưa lưng về phía Lạc Thần, cũng không biết nữ tử phía sau là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là bị lời nói của Bàn Hắc dọa, có chút sợ hãi? Tựa hồ cũng không phải, xem tư thế Lạc Thần không biết so với ta mạnh hơn bao nhiêu, ta còn đem nó làm thành chuyện ma bình thường mà nghe, nàng tuyệt đối cũng không có lý sợ hãi.

Vừa nghĩ tới đây, con đường trước mắt nhất thời trở nên rộng rãi hơn, chung quanh loạn thạch chồng chất, cách đó không xa một cửa động đen nhánh ẩn nấp tại kia, giống như dã thú mở ra miệng máu to, chờ đợi con mồi tiến vào.

Lúc này biểu tình của Bàn Hắc cùng mấy vị lực phu trở nên có chút mất tự nhiên, có lẽ là đến gần lối vào địa đạo, đều từ trong đáy lòng sinh ra ý sợ hãi thật sâu. Lạc Thần chọn chút bạc vụn giao cho đám người Bàn Hắc, dặn bọn họ đem ngựa đều dẫn về khách sạn, mấy người kia nào dám ở lâu, đều tự nắm ngựa liền giống như gió hướng chân núi bước đi.

Ta tò mò địa đạo trong tin đồn kia, đi đến gần quan trong, bên trong địa đạo là bóng tối vô tận, chỗ gần ngược lại mượn ánh sáng bên ngoài nhìn thấy rõ ràng; mực nước rất cao, có lẽ là trộn lẫn bùn cát trêи núi chảy xuống, mặt nước hiện màu sắc đục ngầu quái dị. Đợi cho con thuyền vào nước, hai người Thành Vân cùng Tạ long đều tự cầm một mái chèo nhỏ trước nhảy lên thuyền.

Mấy người còn lại đem bọc đạo cụ trêи ngựa cũng đều chuyển đến trêи thuyền, ta ngồi ở đuôi thuyền đem lương khô cùng túi chứa nước mở ra, lại chia ra thả tới trêи người mỗi người.

Bên trong địa đạo im lặng quỷ dị, chỉ còn lại tiếng nước chảy do mái chèo vạch nước tạo ra. Dần dần, bóng tối càng ngày càng đậm, chúng ta đốt hai cây đuốc ở đầu thuyền, mới có thể miễn cưỡng xem rõ ràng chung quanh.

Trong lòng ta là cảm giác áp lực từ trước đến nay không có qua, giống như là nằm mơ, thậm chí trong hoảng hốt hoài nghi chính mình là trôi nổi trêи sông Vong Xuyên ở Địa phủ, lại nghĩ đến lữ trình bước vào cổ mộ vào lúc này chân chính triển khai, trong lòng nghiễm nhiên là run rẩy, bàng hoàng nói không nên lời.

Có thể là không khí quá mức áp lực, Tiêu Tiển cũng im lặng khác thường, trêи tay cầm phi đao của hắn chơi đùa; hắn am hiểu binh khí cùng ám khí ngắn nhỏ, bên hông lúc này quấn quanh một bao kiếm bằng da, bên trong xếp đầy các loại ám khí chùy (4) châm (5) cỡ nhỏ. (4. Chùy: chùy ở đây ta đoán là lưu tinh chùy (phi chùy); 5. Châm: châm là kim, ở đây là nói tới loại ám khí hình nhọn như kim.)

Thành Vân cùng Tạ Long cũng hết sức chuyên chú nhìn tiền phương, trêи tay đồng thời dùng sức, thuyền nhỏ đi coi như vững vàng; mà Thanh Tùng Tử dọc theo đường đi đều trầm mặc ít lời, trêи mặt già nua hình như có mỏi mệt, đang dựa vào mép thuyền nghỉ ngơi.

Trầm mặc của Lạc Thần là điều mà ta thói quen, lúc này nàng đang lau chùi một thanh kiếm dài, ta bây giờ mới có thể ở khoảng cách gần quan sát vũ khí trong tay nàng. Thanh kiếm dài này tựa hồ rất có lai lịch, chuôi kiếm hiện lên chất rỉ đồng xanh cổ xưa do năm tháng tang thương đổi dời khắc xuống, lưỡi kiếm hàn quang bức người, lộ ra hàn khí âm âm, khẳng định là uống không biết bao nhiêu máu tươi của người sống.

“Dừng… dừng lại!” Bên tai bất chợt nổ một tiếng, đánh vỡ lặng im lâu dài này, trong lòng ta đột nhiên run run một cái, đã thấy Tiêu Tiển đứng dậy chỉ vào vách tường bên phải nói: “Nơi đó có kỳ quái. Vân ca, các ngươi nhanh làm cho thuyền nhích lại gần!”

Thành Vân cùng Tạ Long vội vàng cùng nhau hợp tác đem thuyền lại gần từng chút, theo thuyền càng đi càng gần, ta nhìn thấy vách tường kia bởi vì nhiều năm âm lãnh ẩm ướt, mặt trêи bò đầy thực vật hình dạng tương tự rêu xanh, từ trong khe hở còn không ngừng vươn ra một ít dây leo thật dài, quấn quanh ngang dọc. Ta nhìn chăm chú cẩn thận quan sát, trông thấy ở dưới thực vật che lấp hờ kia thế nhưng lộ ra một khuôn mặt xanh lục kì dị hung ác!

“Đây là cái gì!?” Ta cả kinh lui về phía sau, thân thuyền cũng đi theo lung lay, sắc mặt Tiêu Tiển cũng có chút trắng bệch, nhưng thật ra Thanh Tùng Tử ở một bên nghỉ ngơi quan sát một lát, bình tĩnh nói: “Này chính là một ngọn đèn.”

“Đèn?”

Thanh Tùng Tử gật đầu, duỗi người qua, hướng phía trêи bộ mặt kì quái kia thổi hỏa chiết tử, một vòng lửa xanh biếc âm u nháy mắt xông ra, đem bốn phía đều nhuộm đẫm thành một mảnh xanh đẫm quỷ dị.

Ta hít sâu một hơi, mượn lục quang nhìn sang, kia quả thật là một ngọn đèn cổ, phần dưới chuôi đèn bị tạo hình thành mặt Quỷ Dạ Xoa âm lãnh, nhe răng nhếch miệng hết sức hung ác, hai bên đầu vươn ra hai sừng Dạ Xoa; dầu thắp bên trong khay đèn thế nhưng còn chưa khô cạn, duy trì đoàn ngọn lửa kia ở trong gió lắc lư trái phải, phảng phất ma trơi từ trong Địa ngục đi ra.

Tiêu Tiển ở bên kêu to: “Chẳng lẽ đồ bỏ này là ma trơi lão tiểu tử Bàn Hắc kia nhìn thấy? Nói như vậy quỷ mỹ nữ áo trắng tóc dài cũng ở gần đây?”

Trong lòng ta thoáng chốc lộp bộp một cái, theo bản năng nhìn chung quanh, mặt nước bốn phía nhộn nhạo, từng vòng vầng sáng lan ra; bên tai nghe được tiếng Tiêu Tiển che miệng lại cười, không khỏi giận dữ xông lên đầu, tên chết tiệt này giữa ban ngày nói hưu nói vượn làm ta sợ.

Thanh Tùng Tử cân nhắc một lúc lâu sau, nói: “Đèn này đã có chút tuổi, phỏng chừng địa đạo này cũng cùng đèn là một thời kỳ lâu dài như nhau, chỉ là địa đạo sâu như vậy, rốt cuộc dùng để làm gì? Nếu bần đạo đoán không sai, đi vào trong loại đèn này tất nhiên còn che dấu không ít, nếu không phải mực nước dâng cao, người bình thường đi ở bên trong, là rất khó phát hiện kỳ quái của đèn phía trêи này.”

Ta xem ngọn đăng, trong lòng chợt có chút khác thường, lục quang kia ngay tại trước mắt ta lay động, đồng thời, trong mũi mơ hồ ngửi thấy được một cỗ hương vị kỳ quái. Ta quay đầu lại, gặp Lạc Thần cũng ngửi nhẹ trái phải, môi cắn đến có chút tái nhợt, ta thấy nàng theo bản năng nắm chặt kiếm dài trong tay.

Đúng lúc này, đáy thuyền chúng ta bỗng bị thứ gì đụng một cái, kịch liệt lắc lư, mặt nước tràn ra gợn sóng, đang lan ra từng vòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.