Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3




Chương 3

“Hình như là con trai út của cậu bảy Diệp?”

“Không thể nào, năm năm trước cả gia đình cậu bảy Diệp đã…”

“Suỵt! Ông không muốn sống nữa sao? Cả thành phố Giang Nam không một ai dám nhắc lại vụ việc năm năm trước mà ông lại dám nhắc, coi chừng bị người ta biết, tối nay không biết sẽ chết như thế nào đâu đấy!”, một người qua đường bên cạnh hoảng sợ, vội vàng ngắt lời người nọ.

“À, đúng đúng đúng”, người đàn ông vừa nói sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Khi họ nhìn về phía cổng biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh đã không còn bóng dáng.

“Người đâu rồi?”

“Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ mình gặp ma?”

Lúc này Diệp Bắc Minh đã vào trong biệt thự của nhà họ Diệp, vừa đi được vài bước đã ngây người, bởi vì anh nhìn thấy ba ngôi mộ.

Thẳng hàng thẳng lối, thấy mà giật mình.

Mộ của cậu bảy Diệp!

Mộ của Chu Hương Liên!

Mộ của Diệp Bắc Phong!

Ba, mẹ, anh cả, cả ba người đều được chôn ở đây.

Mà tên người lập mộ, Chu Nhược Giai.

Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện ra khuôn mặt của một cô gái.

Chu Nhược Giai!

Cô nhỏ hơn anh một tuổi, chắc năm nay cô chừng hai mươi hai tuổi và đang học năm tư đại học.

Lúc còn sống ba mẹ anh có làm ăn kinh doanh, quy mô cũng khá lớn, tài sản khoảng chừng bốn, năm mươi triệu.

Ba Chu Nhược Giai và ba Diệp Bắc Minh là anh em kết nghĩa, hai người họ được đính hôn từ bé. Nếu không có biến cố xảy ra, theo mong muốn của hai bên gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ kết hôn với Chu Nhược Giai.

Đáng tiếc rằng kể từ ngày đó anh đã cửa nát nhà tan, mọi thứ không còn tồn tại nữa…

“Loảng xoảng”.

Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ, một âm thanh giòn giã vang lên từ sau lưng, theo sau đó là giọng nói run rẩy của một thiếu nữ: “Diệp Bắc Minh! Bắc Minh… Anh Bắc Minh? Có phải là anh không? Anh về rồi ư?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt quay đầu lại.

“Anh Bắc Minh, là anh thật rồi”.

Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, thiếu nữ rơi nước mắt, lập tức nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.

Đồ cúng và rượu mà cô mang tới rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Hu hu hu!”

Cô gào khóc nức nở.

Giờ phút này, trái tim sắt đá của Diệp Bắc Minh cũng sắp tan chảy.

Anh vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhược Giai, thì thào: “Nhược Giai, cảm ơn em đã chôn cất ba mẹ anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.