Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1853




Chương 1853

Diệp Bắc Minh không có hứng thú với võ kỹ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiếp tục tìm kiếm xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được!”

Sau một lát, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc, tôi đã tìm được món đồ đó!”

“Ở trong tòa tháp này, hơn nữa còn ở ngay tại tầng thứ 99!”

Diệp Bắc Minh ngoài ý muốn: “Sao ông biết đồ vật mà ông tìm được chắc chắn là đồ mà bố tôi để lại?”

“Hì hì!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: “Bởi vì vật này, người bình thường không có khả năng có được!”

“Thậm chí, toàn bộ Đại Lục Chân Võ cũng không có!”

Dưới sự dẫn dắt của Lăng Thiên Hùng, Diệp Bắc Minh đi lên các tầng cao nhất của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Diệp Bắc Minh nhận ra, mỗi một tầng đều có một đài võ đạo lớn 100×100 mét vuông.

Trên đài võ đạo tầng thứ 30, có người tu võ đang chiến đấu trên đó.

Dưới đài hơn trăm người đang vây xem!

Thực lực bọn họ không hề thấp!

Đều trên Tiên Thiên.

Hầu hết đều là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ!

Mà điều khiến người ta còn kinh khủng hơn chính là, khuôn mặt của những người này trông vô cùng trẻ tuổi.

Tương đương với người bình thường lúc ba mươi tuổi.

Tuổi thật phỏng chừng cũng không vượt quá ba trăm tuổi!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao nơi này còn có người đang chiến đấu?”

Lăng Thiên Hùng giải thích: “Diệp chủ, ngài quên sao?”

“Có hai điều kiện để bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất các!”

“Một, trở thành chủ nhân địa bàn Côn Luân!”

“Hai, tiến vào vị trí trước 300 của bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân!”

“Hầu hết mọi người đều đạt điều kiện xếp hạng 300, mới vào Thiên Hạ Đệ Nhất các”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thì ra là thế, đi thôi, chúng ta trực tiếp đi tầng 90”.

“Được!”

Lăng Thiên Hùng không có hỏi nhiều, dẫn Diệp Bắc Minh lên tầng 90.

“Diệp chủ?”

Người tu võ còn lại trong tầng 30 đều nghi hoặc nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi!

“Thằng nhóc này có lai lịch gì vậy, nhìn hơi thở anh ta lộ ra mới chừng cảnh giới Võ Đế thôi!”

“Cảnh giới Võ Đế là có thể bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất các sao? Không thể nào!”

“Đoán chừng trên người có thứ gì cố ý che giấu cảnh giới”.

“Có lẽ muốn chơi xiếc giả heo ăn thịt hổ”.

“Chơi giả heo ăn thịt hổ trước mắt chúng ta? Nực cười”.

Mọi người nghị luận.

Ngay cả hai người trên đài võ đạo đều tạm dừng lại.

Mang theo ánh mắt nghi ngờ xem kỹ anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.